Liễu di nương tâm kế xấu xa tự làm tự chịu, Ngưng Hương cũng không đồng tình với bà ấy, nhưng thông qua chuyện này mà nàng càng sợ Bùi Cảnh Hàn hơn.
Bùi Cảnh Hàn đối với người khác tàn nhẫn như vậy, vậy thì một khi nàng không làm vừa lòng hắn thì hắn cũng có thể làm chuyện đồng dạng như vậy đối với nàng.
Bùi Cảnh Hàn cố ý đem sự sợ hãi của Ngưng Hương lý giải thành ý tứ khác, hắn nằm xuống nhưng lại không để cho Ngưng Hương đi, lười biếng dựa vào đầu giường nói chuyện với nàng, "Sợ ta trị tội ngưới bịa chuyện lừa gạt ta sao? Không cần sợ, mặc dù sự việc xảy ra không giống với chuyện trong mộng, nhưng nữ nhân kia làm chuyện xấu bị phát hiện khiến tâm trạng ta rất tốt, hơn nữa giấc mộng của ngươi về việc này không đúng cũng đã nói lên việc em ở cùng với ta cũng sẽ không dẫn tới tai hoạ, có thể an tâm rồi chứ?"Trong lòng Ngưng Hương trầm xuống, khó có thể tin nhìn về phía hắn, "Thế tử! "Mắt phượng của Bùi Cảnh Hàn híp lại, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta tin lời nói hoang đường đó rồi sau đó thiết kế chuyện hãm hại Liễu di nương? Làm càn, Ngưng Hương ta cảnh cáo ngưới, nếu như bởi vì lời nói xằng nói bậy của ngươi khiến phụ thân hoài nghi ta cố ý để ông ta đội nón xanh thì không cần chờ đến chuyện sang năm ta sẽ bán ngươi ngay bây giờ!""Nô tỳ không dám.
" Ngưng Hương hoảng sợ quỳ xuống, cố nén nước mắt.
Nàng thật sự là si tâm vọng tưởng rồi, cho dù Bùi Cảnh Hàn tin lời của nàng thì thế nào, hắn chỉ muốn thỏa mãn ham muốn của bản thân, sẽ quan tâm nàng gặp tai hoạ hay không sao?"Lại xưng nô tỳ, tháng này trừ mười đồng lương tháng.
"Nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của tiểu nha hoàn, Bùi Cảnh Hàn cố ý hòa hoãn giọng nói trêu ghẹo nàng, nói xong vẫn thấy bộ dạng ủ rũ của Ngưng Hương như cũ, Bùi Cảnh Hàn nhíu mày, xoay chiếc nhẫn trên ngón cái nói: "Sau này không thể lại nói tới cho dù nửa câu về giấc mộng hoang đường kia cho bất kỳ ai nữa, về phần ngươi, ta vẫn giữ nguyên câu nói kia, ta đã xác định là ngươi, nhưng sẽ không ép buộc, càng sẽ không để ngươi chịu bất kì ủy khuất nào, ta thông cảm cho sự thiện lương lại nhát gan nên sẽ cho thêm một tháng để ngươi suy nghĩ cẩn thận, đi xuống đi.
"Ngưng Hương đờ đẫn đứng lên, xoay người rời đi.
Bùi Cảnh Hàn nhìn bóng lưng yếu ớt mỏng manh của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác áy náy.
Xem ra giấc mộng của nàng quả thực có thể xảy ra, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hắn có thể nhẫn tâm bán nàng cùng Tố Nguyệt đây?Bởi vì Thẩm Từ Từ sinh non?Nếu lòng dạ của Thẩm Từ Từ giống như nàng nói không khoan dung như vậy, vậy chỉ còn cách đợi sau khi nàng ta có thai, hắn tạm thời lạnh nhạt với Ngưng Hương và Tố Nguyệt một thời gian là được, sau khi nàng ta sinh xong hài tử lại khôi phục sự sủng ái đối với hai nàng ấy.
Tài năng làm thơ của Thẩm Từ Từ là giả , những khả năng khác lại là thật, vừa viết chữ tốt lại vừa vẽ đẹp, có tài có mạo, còn đặc biệt thường xuyên nghĩ ra những ý nghĩ cổ quái thú vị, lại còn là biểu muội, Bùi Cảnh Hàn thực sự muốn kết hôn nàng.
Nhưng hắn tuyệt đối cũng sẽ không buông tha cho hai nha hoàn ưu tú là Tố Nguyệt và Ngưng Hương.
Chỉ cần hắn nắm chắc chừng mực, thê thiếp của hắn nhất định có thể chung sống hòa thuận.
Sáng sớm hôm sau Bùi Cảnh Hàn đi thỉnh an mẫu thân, nhưng vừa mới tiến vào cửa sân liền thấy bọn nha hoàn đều đang đứng ở bên ngoài, người người câm như hến.
Khuôn mặt Bùi Cảnh Hàn trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, ý bảo đại nha hoàn của mẫu thân câm miệng, hắn bước nhẹ bước chân đi vào.
Ở bên trong phòng, Bùi Chính đang lạnh giọng chất vẫn Đỗ thị, "Vốn tưởng rằng ngươi thực sự là người khoan dung, thì ra lại là người có tâm địa độc như bò cạp, nuốt giận nhiều năm như vậy, lần này nghe nói nàng có thai, cuối cùng cũng nhịn không được nữa phải hay không?"Sự việc xảy ra tối hôm qua khiến đầu óc ông hồ đồ, nhưng sau khi nghe Liễu di nương khóc lóc kể lể thì cũng phát hiện ra có điều không đúng.
Liễu di nương theo ông ăn ngon mặc sướng, có lý do gì đi gặp riêng một gã sai vặt đây? Luận về khí độ tướng mạo thì gã sai vặt kia cho dù xách giày cho ông cũng không xứng, Liễu di nương mắt mù mới coi trọng hắn! Nhất định là do Đỗ thị thiết kế hãm hại!"Nàng ta có mang?" Đỗ thị kinh ngạc nói, thần sắc bình tĩnh như thường.
Bình thường Bùi Chính đã không thích vẻ mặt thờ ơ này Đỗ thị, giống như nàng gả cho ông là chuyện bất đắc dĩ, ngược lại ông không đến mới khiến cho nàng tự tại, hôm nay thấy nàng làm chuyện ác độc thế kia nhưng vẫn còn cố tỏ ra đoan trang, lửa giận trong lòng bốc lên cao, sự bực tức đều trút hết lên người Đỗ thị, một tay nắm lấy tà áo Đỗ thị, tay còn lại giương cao muốn tát nàng.
Bàn tay vừa giơ lên đã bị người khác nắm lấy.
.