Thôn Liễu Khê.
Cả đám Lý thị vừa đi vừa trò chuyện, rất nhanh đã đến thôn bắc, vừa mới cua một cái đã thấy trước cửa nhà tỷ đệ Ngưng Hương có một chiếc xe lừa đang đậu ở đó.
Trên xe không người.
"Khách nào lại tới đây vậy?" Lý thị buồn bực nói.
Bà không biết cuộc nói chuyện hôm trước của Liễu Diệp cùng với Ngưng Hương, Từ Thu Nhi đột nhiên nhớ lại, kinh ngạc nói: "Không phải là người của Chương gia đến chứ?"Tim Ngưng Hương đập tăng nhanh, cũng cảm thấy khả năng người đến chính là cữu cữu của mình.
Lý thị rất không ưa cữu cữu Chương Mãn hèn nhát bất lực của Ngưng Hương, vừa muốn dặn dò cháu gái đừng hòa nhã với cữu cữu của nàng, lại nhìn thoáng qua bộ dáng mong đợi của hai tỷ đệ Ngưng Hương, bà nhíu mi, đem lời nói nuốt trở lại vào bụng.
Dù nói thế nào thì cũng là cậu ruột, cắt đứt gân vẫn còn xương cốt, nếu cháu gái và cháu trai vẫn muốn thừa nhận cữu cữu, bà làm thím quản quá rộng cũng không nên.
Nhìn Chương Mãn chỉ là quá hèn mà thôi, đối với hai đứa bé này hắn vẫn còn mấy phần thật lòng, bà đành nhịn hắn một lần nữa.
Cửa chính hai nhà đều khóa, Ngưng Hương đoán cữu cữu có lẽ đã sang nhà Trương gia cách vách chờ, cho nên lúc nàng đi ngang qua cửa nhà Trương gia bèn ngó vào trong.
Chương Mãn cùng cha Đại Tráng đang ngồi ở cửa phòng bếp phía bắc tán gẫu.
Chương Mãn nóng lòng muốn gặp cháu ngoại, thỉnh thoảng đi tới ngưỡng cửa nhìn, nhìn không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng trông thấy một cô nương mặc váy xanh nhạt mỏng, dáng người duyên dáng, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn giống như hoa lan xinh đẹp động lòng người, đang tò mò ló đầu nhìn sang.
Mặt trời lên cao, ánh mặt trời sáng ngời chói mắt, Chương Mãn kinh ngạc nhìn tiểu cô nương qua khe cửa, trong thoáng chốc giống như trở lại mười mấy năm trước, hắn đang chơi ở nhà người khác, muội muội tìm đến, đứng ở cửa gọi hắn về nhà ăn cơm.
Nhưng lúc muội muội bị bệnh, cháu gái ngoại đến trước mặt hắn khóc cầu xin, hắn lại không thể giúp đỡ nổi.
"Cữu cữu!" Nhìn thấy cữu cữu, Ngưng Hương cười kêu lên.
Chương Mãn chao ôi một tiếng, giọng nói có chút run rẩy, thấy cha Đại Tráng nhìn sang, Chương Mãn vội vàng đứng dậy.
Ngưng Hương ở Hầu phủ làm việc, một tháng mới được về nhà một lần, mà cữu cữu vụng trộm đến một chuyến cũng không dễ dàng, cho nên đã hơn một năm Ngưng Hương vẫn chưa gặp lại cữu cữu, lúc này thấy cữu cữu tuổi gần bốn mươi, Ngưng Hương rất là cao hứng, đứng ở cửa chờ cữu cữu đi ra.
Nhưng mà phía đông phòng Trương gia đột nhiên có một người đi ra, tranh với Chương Mãn bước ra trước.
Nhìn qua phụ nhân mặt trắng mái tóc được búi thật chỉnh tề, Ngưng Hương khiếp sợ cực kỳ, một hồi lâu sau tâm tình cực kì phức tạp kêu lên: "Mợ.
"Giọng nói nàng quá thấp, Thôi thị không nghe thấy, dừng ở trước phòng bếp Trương gia, hơi hí mắt quan sát cô nương quần trắng đối diện, có chút không tin được cô nương duyên dáng yêu kiều xinh đẹp này chính là cháu gái ngoại năm đó vẻ mặt xúi quẩy đến nhà cầu xin mình, có thể đôi mắt hạnh kia quá giống em gái của chồng, Thôi thị nhìn liền biết, đây đúng là cháu gái ngoại của nàng, Từ Hương Nhi.
"Hương Nhi họp chợ trở về rồi sao?" Sau lưng truyền đến tiếng bước chân của trượng phu, Thôi thị thu hồi suy nghĩ trong nội tâm, thân mật kêu lên.
Tay nghề bện giỏ của Chương Mãn là do tổ tiên truyền lại, ông nhàn rỗi không có gì làm bèn bện vài khung bóng rổ đi lên trấn trên bán, trong nhà có chút tiền cho nên Thôi thị bảo dưỡng dung mạo tốt hơn nhiều so với tức phụ nhà nông bình thường, dung mạo vốn chỉ là trên trung đẳng, khuôn mặt trắng như vậy lại tỏ ra dễ nhìn hơn.
Trong ấn tượng của A Mộc căn bản chưa từng gặp qua mợ, bây giờ trước mắt lại thấy mợ cười thân thiết như vậy, hắn vừa mới khẩn trương nắm tay tỷ tỷ không tự giác đã buông lỏng đi chút ít.
Đã lãnh hội qua bản tính cay nghiệt của mợ, Ngưng Hương đã không còn ngây thơ như đệ đệ, nhìn khuôn mặt tràn đầy tươi cười của Thôi thị, nàng âm thầm bắt đầu phòng bị.
Không có việc gì mà ân cần hỏi han, khuôn mặt tươi cười đối đãi với người khác như vậy của Thôi thị nhất định là có việc cần nhờ.
.