Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 208


Trên giường gạch, A Nam nhìn chằm chằm vết máu trên cổ nương, vừa mới đánh nhau với người khác thì không khóc, nhưng lúc này bởi vì nương bị bắt nạt nên bé khóc rất to, thân thể nhỏ bé còn đứng ở bệ cửa sổ, hai tay siết chặt hà bao của mình, ngước đầu lên khóc.

Ba tỷ muội Lục gia cho rằng cháu trai bảo bối bị khi dễ, vô cùng lo lắng vọt vào.

Ngưng Hương muốn che dấu vết thương của mình, không ngờ lúc thối lui lại đụng phải tỷ muội Lục gia đang chen vào theo Từ Thu Nhi, Từ Thu Nhi vừa nhìn Đường tỷ một cái liền phát hiện trên cổ nàng có thêm ba vết móng tay, lập tức liền nghĩ đến Đại Tráng, tiểu cô nương tức giận xoay người định đuổi theo, "Đại Tráng ngươi! ""Được rồi, ta đã giáo huấn hắn rồi, muội cũng đừng đổ dầu vào lửa nữa, nếu không nương hắn biết lại ầm ĩ một phen.

" Ngưng Hương ngăn cản đường muội lại, bất đắc dĩ nói.

Nương Đại Tráng rất đanh đá, nếu như biết được chân tướng sau đó sẽ dẫn Đại Tráng tới gọi mắng, mắng xong lại nói bọn họ sẽ bồi tiền thuốc, gọi là mắng nhưng thật ra là đánh Đại Tráng, mà hiện tại Ngưng Hương không muốn làm ầm ĩ với bà ta.

Từ Thu Nhi so với nàng lại quen thuộc cách làm người của nương Đại Tráng hơn, Thu Nhi tức giận không biết làm gì nên đành đi tới chỗ A Mộc giáo huấn, "Sau này đệ không được phép chơi với Đại Tráng nữa!"A Mộc đau lòng cho tỷ tỷ, lần đầu tiên đặc biệt sảng khoái gật đầu.


Tỷ muội Lục gia đoán là Ngưng Hương vì bảo vệ A Nam nên bị thương, cả ba đều hết sức tự trách, Ngưng Hương ngồi ở trên băng ghế dài, một bên giúp A Nam chôn đầu ở trong lòng nàng lau nước mắt, một bên khuyên các nàng chớ để trong lòng.

Tới gần buổi trưa, Lục Ngôn và Lục Định tới đón bọn muội muội.

Ngưng Hương muốn dỗ A Nam giống như mọi lần nhưng không ngờ lần này A Nam đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, sau khi giao bé cho Lục Phù, nàng nhắc nhở các nàng lần nữa đừng nói cho huynh đệ Lục gia biết chuyện này, sau đó để Đại bá mẫu cùng đường muội và đệ đệ ra cửa tiễn khách ghé chơi, còn nàng thì đợi ở trong phòng không ra ngoài, đỡ cho hai đứa kia chứng kiến vết thương trên cần cổ nàng.

Lục Ngôn hưng phấn tới gặp tẩu tử, kết quả lại không thấy được người, trên đường trở về hắn buồn bực hỏi đường muội có phải đã xảy ra chuyện gì hay không.

Lục Phù thở dài nói: "A Nam cùng đứa trẻ bên cạnh nhà Từ tỷ tỷ đánh nhau, Từ tỷ tỷ không cẩn thận bị hắn cào ngay cái cổ, đã chảy máu.


"Không cảm thấy việc này có gì cần thiết phải giấu giếm, các huynh trưởng cũng sẽ không đi tìm một hài tử năm tuổi trả thù chứ.

"Đau! " A Nam ngồi ở trong lòng Tam thúc, sờ cổ của mình nói, giống như là mình bị thương, ánh mắt nhỏ rất đáng thương.

Lục Định nắm lấy tay mập của cháu trai, nghiêm túc dặn dò: "Về sau cô cô theo cháu đánh nhau, A Nam phải che ở phía trướ cho cô cô, nhớ kỹ chưa?"A Nam nghiêm túc gật đầu, "Không đánh, cô cô.

"Lục Định sờ đầu chất tử, nhìn về phía Nhị ca đang đánh xe.

Lục Ngôn cười lắc lắc đầu, việc này cho dù bọn họ đau lòng cho tẩu tử cũng vô dụng, tiểu hài tử đánh nhau, người lớn sao có thể ra tay.

Tẩu tử bị ủy khuất, nên để đại ca dỗ đi.

.

Bình Luận (0)
Comment