Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 220


Như A Nam không nói tiếng nào tiểu trong quần.

Làm như muốn xác nhận, tay hắn còn muốn chuyển sang nơi khác.

Ngưng Hương nhịn không được nữa, khóc ô ô lên, tay trái nhéo vai của hắn, tay phải đập vào sống lưng rắn chắc của hắn cho hả giận, cho dù đập tay nàng đau, nàng cũng muốn đánh hắn.

Nàng cũng không phải là người chết, bị hắn ôm khi dễ lâu như vậy, làm sao có thể không có việc gì đây?Nếu như có thể, Ngưng Hương cũng không muốn như vậy, nhưng thân thể lại không nghe lời của nàng.

Hiện tại thì tốt rồi, hắn sẽ nghĩ sao về nàng đây? Có phải cũng sẽ giống như Bùi Cảnh Hàn đời trước, nói nàng trời sinh đã thích hợp bị nam nhân! Ngưng Hương không biết mình tại sao lại như vậy, nàng cảm thấy xấu hổ, nàng sợ bị Lục Thành coi thường! Càng sợ càng khóc, khóc đến ngay cả khí lực đánh hắn cũng không có.

Toàn thân bốc hỏa của Lục Thành đều đã bị nước mắt nàng dập tắt, nghĩ đến mới vừa rồi nàng nhiều lần muốn nói điều gì đó đều bị hắn chặn miệng, hắn cho rằng nàng muốn cầu xin tha thứ, bây giờ suy nghĩ một chút, nàng rõ ràng là muốn! "Hương Nhi, ta, ta vô liêm sỉ, nàng mau đi đi, ta bảo đảm không nhìn!" Đỡ nàng đứng lên, Lục Thành xoay người nói.

Tiếng khóc Ngưng Hương dừng lại, đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn bóng lưng hắn.


Cái gì có đi hay không? Hắn kêu nàng đi chỗ nào?Lục Thành không nghe thấy động tĩnh, vừa quay lại liền thấy nàng ngơ ngác rơi lệ nhìn hắn, Lục Thành trong lòng cả kinh, ánh mắt dời xuống, lắp bắp nói: "Nàng, chẳng lẽ đã đi tiểu trong quần ?"Ngưng Hương hoang mang cúi đầu, vẫn chưa kịp thấy rõ váy của mình thì đột nhiên đã hiểu.

Lục Thành cho rằng quần nhỏ nàng ướt, là vì! Khuôn mặt phút chốc lại bắt lửa, Ngưng Hương vừa muốn thanh minh cho bản thân thì phía đầu ruộng nhà nàng đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Từ Thu Nhi.

Nàng cảm giác mình giống như ăn trộm bị người khác bắt lấy, Ngưng Hương liếc Lục Thành một cái, xoay người liền đi ra ngoài.

Lục Thành theo bản năng đuổi theo nàng, "Hương Nhi! ""Ta đi trước, huynh đừng theo.

" Ngưng Hương đầu cũng không quay lại trách mắng, vừa xấu hổ lại cảm thấy may mắn.

Mặc dù lớn như vậy bị người khác nói tiểu ra quần là quá mất mặt, nhưng nàng thà rằng khiến hắn hiểu lầm nàng, cũng không muốn nói cho hắn biết chân tướng.

Lục Thành vẫn lo lắng cho nàng, đuổi theo hai bước lại phát hiện đằng sau quần nàng không có ướt, nghĩ rằng nàng vẫn đang cố nghẹn lại, hắn dừng bước thấp giọng nhắc nhở: "Nàng, nàng trước tiên giải quyết đã rồi hãy đi.

"Nghẹn lâu sẽ không dễ chịu.

Ngưng Hương không để ý tới hắn, nàng chạy trốn nhanh về phía trước, khi đến gần đầu ruộng thì mới dừng lại lau mặt, sửa sang lại quần áo, lúc này mới thở phào một hơi, cố gắng tỏ vẻ tự nhiên đi ra ngoài.

Từ Thu Nhi cùng A Mộc đứng ở phía trước ruộng, trong tay A Mộc còn có thêm một bao hạt dưa.

"Mắt của tỷ tỷ đỏ rồi !" A Mộc nhìn chằm chằm tỷ tỷ, lo lắng nói.

Vừa mới khóc xong sao có thể không lưu lại dấu vết được?Ngưng Hương vừa đi vừa cố nghĩ lý do, sờ đầu đệ đệ nói: "Có một con côn trùng nhỏ bay vào trong mắt tỷ tỷ, tỷ tỷ dịu mắt nên bị đỏ thôi.


"A Mộc tin thật, kéo tỷ tỷ ngồi xổm xuống, "Để đệ thổi cho tỷ nhé.

""Đi ra ngoài cũng đã lâu rồi, chúng ta về nhà thôi.

" Ngưng Hương vui vẻ hôn đệ đệ một cái, dắt hắn về nhà.

Từ Thu Nhi ho khan hai tiếng, đi bên cạnh Đường tỷ, nho nhỏ hỏi thầm: "Côn trùng bắt nạt tỷ tỷ sao?"Nếu như Lục Thành bắt nạt Đường tỷ khóc thì sau này nàng nhất định sẽ không để cho hắn có cơ hội đơn độc cùng Đường tỷ gặp nhau nữa.

Ngưng Hương lắc đầu, "Không có, ngày hôm qua cữu cữu không phải đã tới đây sao, vừa mới ở trong ruộng lại nhớ đến chút chuyện cũ năm xưa, trong lòng liền khó chịu.

"Từ Thu Nhi đã hiểu, nhất định là Lục Thành hỏi chuyện nhà Chương gia cho nên mới khiến cho Đường tỷ phải giải thích cho hắn, chuyện xưa nhắc lại khó tránh khỏi ủy khuất.

Đau lòng cầm tay Đường tỷ, Từ Thu Nhi nhẹ giọng trấn an hai câu, không tiếp tục hỏi chuyện xảy ra bên trong ruộng bắp nữa.

Thành công lừa gạt đường muội, Ngưng Hương trong lòng cũng không thoải mái, phía dưới váy có chút lạnh lẽo ! Về đến nhà, thừa dịp đường muội không có ở đây, đệ đệ ở trong sân đùa nghịch, Ngưng Hương đóng kín cửa phòng, thật nhanh từ trong tủ quần áo tìm chiếc quần nhỏ khác.

Nàng ngồi ở trên chiếc giường đất vén váy lên, đỏ mặt nhìn chiếc quần bên trong.


Trong phòng chỉ có chính mình, Ngưng Hương nhịn không được trộm nhìn, đại khái trên đường đi về, trời quá nóng đã góp phần hong khô chiếc quần.

Ngưng Hương xấu hổ cực kỳ, dù sao cũng phải giặt qua, nàng siết chặt chiếc quần, nhè nhẹ lau sạch một cái, sau đó hết sức xem nhẹ cảm giác khác thường kia.

Thu dọn xong, Ngưng Hương nhanh chóng thay quần mới, sợ hiện tại giặt quần áo sẽ khiến cho Đại bá mẫu hoài nghi, nàng tạm thời đem cái quần cũ nhét vào trong chiếc sọt tròn.

Vội vàng kết thúc mọi việc , Ngưng Hương ngồi ở trên giường, nhớ lại những động tác cùng những lời nói vô lại của Lục Thành, nàng hạ quyết tâm không gặp hắn nữa.

Nàng đã quá mềm lòng mới để cho hắn càng ngày càng lớn gan vô sỉ.

.

Bình Luận (0)
Comment