Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 247


Chuong 247Cơm đã được dọn lên, mọi người vây quanh ngồi trước bàn vuông.Ở bốn góc bàn, mỗi bên có thể ngồi hai người.

Hai vợ chồng Lý thị ngồi hướng bắc, Từ Hòe ngồi bên cạnh phụ thân, bên cạnh là Từ Thu Nhi, phía bên kia Ngưng Hương cùng đệ đệ ngồi dưới tay Lý thị, riêng Quản Bình một mình chiếm chỗ phía nam.


Lý thị để cháu trai và cháu gái di chuyển sang một chút, sau đó lại đem nồi bánh canh đặt trước mặt bà để thuận tiện múc cho mọi người.Từ Hòe vùi đầu ăn cơm, hán tử nông thôn, lúc ăn cơm canh khó tránh khỏi có chút âm thanh, nhưng bây giờ do Từ Hòe đang nhất kiến chung tình với cô nương ngồi cùng bàn ăn, cho nên hắn cật lực ăn nhanh hơn, âm thanh vì vậy càng vang dội hơn.

Từ Thu Nhi thấy vậy liền lén lút nhìn sang Quản Bình, mặc dù Quản Bình không lộ ra vẻ ghét bỏ nhưng chính nàng lại cảm thấy mất mặt, lặng lẽ dùng mũi giày đá vào chân to của huynh trưởng.Từ Hòe nhìn muội muội, tự biết mình thất thố nên vội vàng ăn chậm lại.Lý thị không biết đến việc mờ ám của hai đứa con, bà thấy Quản Bình chỉ bưng chén bánh canh ăn mà không hề động đến đậu phụ trộn hành lá trên bàn cho nên nhiệt tình mời nàng ăn.

Quản Bình đã được lãnh hội tác phong làm việc của mẹ con Lý thị, vì không để cho Lý thị liên tục càu nhàu nên nàng đành chậm chạp dùng chiếc đũa tới kẹp đậu phụ.Nàng vừa vươn tay lên liền lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn.Hai mắt Từ Hòe mở to hơn, nhìn chằm chằm.Lý thị cũng nhìn thấy, nhưng bà lại nghĩ đến chuyện khác, bà nhìn Quản Bình cùng cháu gái nhà mình, cười nói: "Quản cô nương chỉ lớn hơn Hương Nhi hai tuổi, vóc dáng lại cao hơn không ít, vừa khéo ngày mai có buổi họp chợ, chúng ta cùng đi lên chợ nhé, bá mẫu sẽ mua vải bố may cho cháu một bộ quần áo."Quản Bình sớm biết y phục Ngưng Hương nàng mặc không vừa, lúc đứng thì không sao, nhưng vừa ngồi xuống hoặc trong lúc làm việc thì ống quần hay ống tay áo đều bị kéo lên cao.


Bây giờ lại nghe Lý thị nói như vậy, nàng gật đầu, bình tĩnh nói: "Không dám làm phiền bá mẫu, không biết trên trấn có hiệu cầm đồ hay không? Cháu muốn cầm một chiếc nhẫn phỉ thúy, bởi vì lúc chạy nạn thì không nên giấu bạc trên người, cho nên hiện tại cháu chưa có tiền, nhưng giờ đã có chỗ ở nên cháu cũng cần đổi ít tiền dùng.

Bá mẫu đã cho cháu nơi ăn ở, cháu cũng không thể để cho bá mẫu tiêu pha thêm vì cháu được nữa."Cô nương gia có cốt khí, Lý thị càng thêm ưa thích nàng,bà cười nói: "Có hiệu cầm đồ nhưng họ lòng dạ hiểm độc, cho dù là thứ đáng giá cũng đưa không nhiêu bạc, cơm nước xong cháu lấy nhẫn đưa cho Hương Nhi nhìn một chút, để nàng giúp cháu định giá, đỡ phải gặp thiệt thòi lớn.

Hương Nhi đã ở Hầu phủ làm bốn năm, rất biết nhìn thứ này."Quản Bình dạ một tiếng.Ngưng Hương liếc nhìn nàng một cái rồi lại tiếp tục ăn.Sau khi ăn xong ba người trở về Tây viện.A Mộc đi tiểu, Ngưng Hương đứng ở phòng bếp, chỉ vào tây phòng hỏi Quản Bình: "Ngươi ngủ ở tây phòng đi, hay là lúc ngủ cũng muốn quan sát ta?"Quản Bình trực tiếp đi về hướng tây phòng.Trong lòng Ngưng Hương buồn cực kỳ, nhưng nàng hiểu việc này muốn trách thì trách Bùi Cảnh Hàn, Quản Bình chỉ là nghe theo sự phân phó của Bùi Cảnh Hàn mà thôi.


Quản Bình diễu võ dương oai, Ngưng Hương tất nhiên sẽ không thích nàng, nhưng bộ dáng Quản Bình dù mệt nhọc nhưng vẫn nghe theo lời nàng, khiến Ngưng Hương hạ quyết tâm không được .Trở lại đông phòng, Ngưng Hương lấy chiếc mền mới do nàng làm từ trong ngăn tủ ra, móc lên cọc treo đồ để phơi nắng.A Mộc dụi mắt đi ra từ nhà xí."Rửa tay rồi vào phòng ngủ đi, tỷ tỷ cũng vào ngay." Ngưng Hương dịu giọng với đệ đệ.A Mộc buồn ngủ dạ một tiếng liền vào nhà đi ngủ.Ngưng Hương ngồi trên ghế, nhìn qua cửa ngẩn người.Bên trong tây phòng, Quản Bình đang nằm trên chiếc giường đã dọn sạch sẽ, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nghi hoặc không biết Ngưng Hương đang ở bên ngoài làm gì.Rất nhanh đã nghe được tiếng bước chân.Quản Bình ngồi dậy.Nhưng mà tiếng bước chân đi ra khỏi phòng bếp chừng hai mươi bước liền ngừng lại, lại quay trở về.Quản Bình nghe thấy tiểu cô nương đang đi sang tây phòng lại lập tức nằm xuống, nhắm mắt lại.Ngưng Hương ôm một bộ chăn đệm vào, thấy nàng đang nằm thẳng ở trên giường, Ngưng Hương đoán nàng ta vẫn chưa ngủ, nàng nặng nề đem chăn đặt ở đầu giường gần lò sưởi.Quản Bình mở mắt ra, trông thấy trên giường có thêm một chiếc mền, còn là một cái mới , nghĩ đến Ngưng Hương ngồi ở bên ngoài là để phơi nắng chăn mền cho nàng, nàng vẫn không đứng dậy, tiếp tục nằm nhìn cô nương thiện tâm đối diện, "Ta đến giám thị ngươi, ngươi không hận ta sao?""Hận ngươi làm gì, ta biết ngươi cũng không muốn nhận công việc này." Ngưng Hương xoay người tựa ở mép giường, cúi đầu nói.Quản Bình mấp máy môi.Nàng không nói tiếng nào, Ngưng Hương liếc nhìn nàng một cái, thấp thỏm hỏi: "Ngươi, ngươi biết khi nào hắn về không? Nếu như có thể nói thì nói."Quản Bình thành thật trả lời: "Ngoại trừ công việc thì hành động khác của thế tử ta hoàn toàn không biết gì cả."Ngưng Hương thất vọng nắm chặt tay, trầm mặc một lát, nhấc chân đi ra ngoài, "Ngươi ngủ đi."Trong nháy mắt liền ra khỏi phòng.Quản Bình nhìn chằm chằm cánh cửa, một lát sau liền nghe thấy tiếng kể chuyện xưa nhẹ nhàng của nàng cho đệ đệ ở đông phòng.Nàng không chạm vào chiếc mền kia mà dựa vào vách tường nhắm mắt dưỡng thần..

Bình Luận (0)
Comment