Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 292


Lục Thành quả thật đã không thể chống đỡ được nữa, hắn nháy mắt mấy cái nhìn nàng, giống như là cuối cùng cũng đã an lòng, chẳng mấy chốc hắn đã chìm sâu vào giấc ngủ, toàn thân buông lỏng, chỉ có tay phải vẫn nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của nàng.

Ngưng Hương lần đầu tiên thấy ngủ hắn, nàng lẳng lặng nhìn thật kĩ, càng nhìn càng cảm thấy Lục Thành rất đẹp, lông mày thon dài, lông mi dày rậm, sống mũi anh tuấn...Nàng không kìm lòng được, cúi đầu hôn nhẹ nhàng một cái lên khuôn mặt đỏ gay của hắn.Nam nhân không hề có cảm giác, phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng.Ngưng Hương bật cười, nàng vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy quần áo Lục Thành dính rượu và máu sói đang nằm trên đất.


Nghĩ đến về nhà còn rất lâu, Ngưng Hương thừa dịp vết máu chưa khô hết muốn mang đi giặt cho hắn, nhưng lại không biết gỡ tay ra như thế nào.

Nhìn lại Lục Thành một chút, Ngưng Hương nhẹ nhàng nói vào tai hắn: "Quần áo chàng bẩn rồi, ta đi giặt cho chàng nhé, ở trong sân thôi."Hắn giống như đã nghe thấy được, lực đạo trên tay buông lỏng.Ngưng Hương lại vụng trộm hôn hắn một cái, lúc này mới nhặt áo quần đi ra cửa.Ngoài cửa phòng, Bùi Cảnh Hàn nãy giờ liên tục nghe lén trầm mặt nhanh chóng tránh đi, cho nên lúc Ngưng Hương đi ra chỉ nhìn thấy Quản Bình đang canh giữ ở ngưỡng cửa.

Nàng vừa muốn đi qua tìm nàng ta thì đột nhiên Tố Nguyệt từ chỗ ngoặt chạy tới, một đôi mắt hồ ly hồ ly xinh đẹp nổi giận đùng đùng trừng mắt với nàng, vì sao tức giận không cần nói cũng biết.Ngưng Hương chột dạ lại ngọt ngào, nàng sợ cãi vã làm kinh động đến Lục Thành, vội vã tránh khỏi phòng vài bước."Muội quen hắn khi nào?" Tố Nguyệt vừa bước tới liền hung hăng đánh nàng một cái, sau lại giáo huấn nàng, "Thiệt cho ta coi muội là tỷ muội tốt, vậy mà muội dám đối xử với ta như vậy hả? Có chuyện cũng không nói với ta, sớm biết muội có người yêu thì ta cần gì tận tình khuyên bảo muội đi theo thế tử?"Lúc nói chuyện hướng về chỗ ngoặt bên kia nháy mắt.Ngưng Hương hiểu, Bùi Cảnh Hàn hơn phân nửa vẫn còn đang nghe lén, nàng liền cúi đầu siết chặt ống tay áo, bộ dạng muốn đánh muốn mắng thì tùy.


Chờ Tố Nguyệt khiển trách đủ rồi, nàng mềm giọng cầu xin: "Để lúc khác nói được không, muội muốn giúp hắn giặt sạch xiêm y trước, giặt nhanh khô nhanh chứ nếu không hắn tỉnh lại lại không có quần áo trở về."Cũng không thể cầu xin Bùi Cảnh Hàn đưa quần áo mới cho Lục Thành, nàng không mở miệng được, Lục Thành cũng sẽ không cần.Tố Nguyệt vẫn hung hăng mắng nàng, vừa mắng vừa bưng nước.Đợi nàng bưng nước trở lại, Ngưng Hương ngồi xổm dưới bóng cây gần phòng giặt đồ.Tố Nguyệt ngồi xổm bên cạnh nhỏ giọng hỏi thăm tình cảnh hai người quen biết, ngoài miệng tuy quở trách Ngưng Hương ngốc, nhưng trong lòng lại rất mừng thay cho Ngưng Hương.

Chuộc thân về nhà, có thể sống những ngày an nhàn vui vẻ, còn nhanh chóng tìm được một đại nam nhân dung mạo tuấn lãng đội trời đạp đất toàn tâm toàn ý với nàng."Ta chúc mừng muội." Đoán Bùi Cảnh Hàn có lẽ đã đi, Tố Nguyệt nhỏ giọng nói.Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt phức tạp.Nàng cũng hy vọng Tố Nguyệt chuộc thân ra khỏi phủ, gả cho nam nhân tốt.Tố Nguyệt vừa nhìn cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, lườm nàng một cái, "Sống thật tốt cuộc sống của mình đi, chuyện của ta không cần muội quan tâm.


Rượu mừng của muội ta sợ là không uống được, nhưng chúng ta vẫn viết thư liên lạc, khi nào định ngày phải nói cho ta biết, ta sẽ nhờ Lý ma ma đưa quà cho muội...!Muội cứ giặt đi, ta đi xách thùng nước khác đến."Quần áo dính máu phải giặt vài nước mới sạch được, Ngưng Hương nhẹ giọng nói cám ơn.Tố Nguyệt điểm một cái trên trán nàng rồi đứng dậy đi, Ngưng Hương đưa mắt nhìn nàng, cười cười tiếp tục giặt quần áo.Đang giặt đồ, nghe thấy tiếng bước chân từ từ tiến gần, Ngưng Hương hơi nghiêng đầu, thoáng thấy vạt áo đẹp đẽ của nam nhân đang bước đến.Là Bùi Cảnh Hàn.Ngưng Hương ngẩng đầu nhìn hắn một cái, buông xiêm y trong tay, xoay người hướng hắn quỳ xuống, thật ý dập đầu nói: "Thế tử đại ân đại đức, cuộc đời này Ngưng Hương không quên, duy nguyện thế tử cả đời bình an, sống lâu trăm tuổi."Sang năm vào thu Bùi Cảnh Hàn sẽ ra chiến trường, mà kết quả chiến sự kia Ngưng Hương không biết..

Bình Luận (0)
Comment