Sau khi tiễn khách, ngoại trừ Quản Bình phải ở Tây viện, mọi người trong Từ gia đều tới Đông viện tán gẫu.
Lý thị khen Lục Thành vài câu, bà xoay chuyển ánh mắt, cười nói: "Đến lúc đó cả nhà chúng ta cùng nhau xuất phát đi nhặt hạt dẻ, A Mộc cũng đi, có Lục đại ca cháu ở đó, lần này nhất định vẫn sẽ trả tiền công cho cháu.
"A Mộc hưng phấn gật đầu.
"Con không đi.
" Từ Thu Nhi đột nhiên nói, nói xong gặp thấy cả nhà đều nhìn về phía nàng, mắt hạnh nàng chuyển một cái, hướng về mẫu thân làm nũng: "Lần trước hái táo đỏ làm con rất mệt, lần này nhặt hạt dẻ chắc chắn số lượng sẽ nhiều hơn, khom lưng nhặt hạt dẻ nhất định lại mệt mỏi, con không đi, thà rằng không có hai mươi văn tiền.
"Do tỷ phu là người chăm coi vườn táo đỏ, nàng nhất định sẽ đi, nhưng quản sự vườn hạt dẻ lại chính là tên họ Nghiêm lưu manh thối, vốn tự mình đa tình hiểu lầm nàng vừa ý hắn , lần này nếu nàng quả thật đi vào địa bàn của hắn, nhất định hắn lại nói hươu nói vượn, chỉ cần nghĩ sơ thôi Từ Thu Nhi đã biết hắn sẽ nói lời khó nghe như thế nào.
Cho nên nàng thà rằng bị mẫu thân mắng cũng sẽ không đi.
"Tỷ tỷ và tẩu tử của con đều đi, A Mộc cũng đi, lẽ nào con muốn làm thiên kim tiểu thư?" Lý thị quả nhiên nâng giọng, trừng mắt quở trách nữ nhi, "Bớt nói nhảm, cho dù phải trói ta cũng phải trói con theo, thật là nuông chiều con quá riết hư rồi.
""Nương! " Từ Thu Nhi chạy tới muôn ôm cánh tay mẫu thân làm nũng.
Lý thị hừ lạnh một tiếng né tránh nàng, rõ ràng việc này không thể thương lượng.
Từ Thu Nhi lại không thể giải thích chuyện nàng cùng Nghiêm Kính, chỉ có thể nhận mệnh, vừa đến ngày phải đi, nàng cố ý đổi một bộ xiêm y thật cũ, vật trang sức hay khuyên tai đều không mang, vẻ mặt không vui theo cả nhà ra cửa, đi bộ tới thôn Đông Lâm cùng nhà Lục hội hợp.
Hai nhà lại có dịp hội hợp, lần nữa cả xe lừa chật ních, vô cùng náo nhiệt đi về vườn trái cây.
Vườn hạt dẻ kề bên vườn táo đỏ, mỗi bên chiếm nửa núi, lần này Lục Thành trực tiếp đánh xe đi vườn bên cạnh.
Nghiêm Kính sớm đã đứng chờ trên sườn núi, nghe thấy tiếng người, hắn liền cúi đầu nhìn một chút, ánh mắt đảo qua toàn bộ người trên xe, hắn nhìn một tiểu cô nương rồi cười cười, sau đó bước nhanh ra ngoài nghênh đón, chào hỏi với các trưởng bối.
Đường tỷ đã bị A Nam chiếm mất, Từ Thu Nhi đành núp ở sau lưng tẩu tử.
Sau phút hàn huyên, Nghiêm Kính dẫn mọi người lên trên núi, cười giải thích: "Nhặt hạt dẻ rất dễ, không giống như bên vườn táo đỏ sợ người xấu hái trộm, lần này chau cũng chỉ mời hai chúng ta, hôm nay làm nhanh đại khái có thể nhặt hết một nửa, ngày mai vẫn phải làm phiền các bá phụ và bá mẫu đến, không biết mọi người có rãnh rỗi không?"Lục Thành ngoài ý muốn nhìn hắn một cái, trước kia Nghiêm Kính đều sắp xếp người thu hoạch một lần là xong.
Lý thị và Phan thị đều vô cùng vui mừng, hai người trăm miệng một lời nói cảm ơn, ước gì có thể làm càng nhiều ngày càng tốt, chỉ có Từ Thu Nhi lặng lẽ nhếch miệng.
Dụ mọi người vui vẻ xong, trước tiên Nghiêm Kính dạy bọn họ nhặt hạt dẻ thế nào, hắn vừa chững chạc giỏi giang, vừa hết sức đứng đắn.
Người Lục gia đã tới mấy lần, trực tiếp đi theo Lục Thành qua bên kia chia giỏ chia mũ rơm, đỡ cho lúc đập hạt dẻ bị trúng đầu.
Chuẩn bị xong, bọn họ liền gấp rút làm việc.
Cỏ dại đều được Nghiêm Kính sớm xử lý sạch sẽ, từng viên hạt dẻ hoặc cả bụi hạt dẻ đặc biệt trông thấy rõ ràng hơn, từng viên hạt dẻ thì trực tiếp bỏ vào trong giỏ xách, còn bụi hạt dẻ lớn thì phải dùng chân đạp sang hai bên, nhặt hạt dẻ ra là được, nhưng nếu bụi dẻ quá nhỏ hoặc vẫn còn khép lại thì nhặt toàn bộ bỏ vào trong giỏ, giữ lại để Nghiêm Kính quan sát chăm sóc tỉ mỉ, để cho hạt dẻ bên trong nở ra.
Sau khi Nghiêm Kính dạy xong liền bước nhanh tới muốn cướp mũ rơm trong tay Lục Thành.
.