Ăn xong một quả trứng gà, tâm trạng của A Nam cũng đã tốt hơn, vừa lúc Từ Hòe dắt lừa tới gần đầu bờ ruộng, tiểu tử nhìn chằm chằm đám lông lừa nhà mình, ngước nhìn Ngưng Hương cười, "Lông!"Thấy bé trai không gọi lừa mà gọi lông, A Mộc cười ha ha.
Từ Hòe cũng cười, cúi đầu trêu chọc đường đệ, "Đừng cười A Nam, lúc đệ một tuổi ngay cả lông cũng không biết gọi.
"Mà gọi nương.
Nghĩ đến không lâu sau khi đường đệ một tuổi thì nhị thẩm mất, đường muội thì bán mình làm nô, nụ cười vui vẻ trên mặt Từ Hòe lập tức biến mất.
A Mộc sớm đã không còn nhớ rõ chuyện khi đó, đứng ở bên cạnh con lừa nhìn A Nam ngoắc tay, "A Nam đến đây đi, chúng ta cùng nhau chơi đùa.
"A Nam muốn đi, vừa nghiêng đầu thì thấy phụ thân đang ở sau con lừa đẩy cày, miệng tiểu tử nhếch lên cao, lại dựa vào trong lòng Ngưng Hương.
Tuy nhi tử tức giận với hắn, nhưng Lục Thành không thể bỏ mặc nhi tử, nói với Ngưng Hương : "Bên trong xe có quả trứng gà, phiền đại cô nương giúp ta đút cho A Nam ăn.
"Có cả gia đình Từ gia đang ở ruộng này, hắn đành phải gọi nàng là đại cô nương.
Ngưng Hương vừa muốn nói chuyện, đột nhiên A Nam cất giọng giòn tan: "Không!"Rồi thở phì phì trừng mắt với Lục Thành, giống như muốn nói thà rằng bị đói cũng không thèm ăn trứng gà của phụ thân.
Ngưng Hương ngạc nhiên.
Lục Thành quan sát mặt nàng cảm thấy có gì đó không đúng, lại nhìn một chút xe lừa bên cạnh, rất nhanh liền phát hiện vỏ trứng gà.
Thấy nhi tử đã sắp thành tinh, Lục Thành dở khóc dở cười nhìn Ngưng Hương.
Thời tiết đã vào cuối tháng ba, sau giờ ngọ mặt trời rất nóng, hắn đẩy cày đi một chút mà cái trán đã đổ đầy mồ hôi, đôi mắt hoa đào nhìn nàng cười cười, so với cảnh xuân còn đẹp mắt hơn.
Ngưng Hương cũng cười, lúc cúi đầu ánh mắt xẹt qua trên người hắn, chỉ thấy hai cánh tay áo đều kéo đến tận khuỷu tay, lộ ra đôi tay rắn chắc.
Cánh tay màu lúa mạch của nam nhân, cơ bắp săn chắc kéo căng, giống như đang ẩn chứa sức mạnh vô cùng lớn.
Rất ít khi nhìn thấy thân thể của nam nhân bên ngoài, hai gò má Ngưng Hương có chút nóng, lại không dám nhìn nhiều.
Nàng ra đây để trồng trọt, nên trên thân mặc một chiếc váy xanh nhạt hơi cũ, bế A Nam ngồi xổm ở đàng kia, thanh tú động lòng người, như đóa hoa bìm bịp thường hay gặp trong thôn, rất đẹp rất tươi ngon mọng nước, nhưng vẻ đẹp đó lại gần như hòa quyện với hình ảnh đồng ruộng nàyDù sao Lục Thành nhìn nàng thấy thế nào cũng đều thoải mái.
"A Nam, vậy là ai đã ăn trứng gà?" Không tiện trực tiếp đáp lời cùng nàng, Lục Thành chống đầu lên cái cày, mặt nhăn nhó hỏi nhi tử.
A Nam nhìn theo ánh mắt phụ thân lướt qua, thấy được vỏ trứng gà mình ăn còn dư lại vẫn còn nằm ở đó.
Chút tính toán nhỏ mọn đã bị phụ thân vạch trần, A Nam nhìn sang phụ thân lại thấy hắn đang cười, cười càng lúc càng vui, bé nghiêng đầu nhào vào trong lòng Ngưng Hương, y y nha nha nói chỉ có hắn mới hiểu được.
Hai cha con này cũng coi như là hòa hợp.
Lục Thành đưa mắt nhìn Ngưng Hương đang bị nhi tử chọc cười, tiếp tục đi làm việc.
Một nhà lớn nhỏ đều có chuyện để làm, Ngưng Hương cảm thấy áy náy, hôn nhẹ A Nam hỏi: "Cô cô gọi A Mộc ca ca! " Suy nghĩ một chút liền sửa miệng thành, "Cô cô gọi A Mộc thúc thúc đến chơi với A Nam được không? Cô cô phải đi trồng trọt, phải trồng hết giống thì mùa thu mới có bắp cho A Nam ăn nha.
"A Nam không hiểu nhìn nàng.
Thấy tiểu tử nghe không hiểu, Ngưng Hương nhìn về phía trong đất, lớn tiếng kêu đệ đệ.
A Mộc giống như nghé con vui vẻ chạy tới, lúc chạy đến gần đầu bờ ruộng bởi vì đất ở dưới chân không bằng phẳng mà thiếu chút nữa đã ngã một cú rất đau.
"Chậm lại một chút.
" Ngưng Hương thấy vậy cũng run theo, nhìn đệ đệ nói: "Tỷ đi gieo giống, A Mộc giúp tỷ dỗ A Nam chơi đi, hai đệ ngồi yên ở chỗ này, đệ chỉ cần nhìn A Nam đừng để cho bé ăn thứ gì bậy bạ là được.
"A Mộc hết sức nghe lời tỷ tỷ, ngoan ngoãn gật đầu, nhấc mông ngồi xuống trên đất, phủi phủi bên cạnh để A Nam ngồi.
Hứng thú của A Nam trôi qua rất nhanh, chỉ là cánh tay mập mạp vẫn còn nắm tay Ngưng Hương, dù chỉ trong chốc lát cũng không muốn xa Hương cô cô.
Ngưng Hương dụ dỗ mãi, chỉ vào trong đất bảo đảm mình sẽ không rời khỏi đó, lúc này A Nam mới miễn cưỡng thả người, ngồi ở bên cạnh A Mộc, dùng đôi mắt to chăm chú nhìn Ngưng Hương, giống như chỉ cần nhắm lại một cái là Hương cô cô sẽ bay đi đâu mất.
Ngưng Hương đi hai bước thì quay đầu lại, nhìn thấy bé trai căng thẳng như thế vì mình, không dám chớp mắt dù chỉ một cái, bỗng nhiên nàng có cảm giác A Nam chính là người thân của nàng.
Đi đến bên cạnh A Đào, Ngưng Hương lại lần nữa quay đầu, nhìn thấy hai cậu bé bắt đầu quay lại chơi chung với nhau, nàng thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy chén lớn trong tay A Đào nói: "A Đào đi chơi với các bé đi, để đây tỷ tỷ gieo cho.
"A Đào vốn cũng không thích làm việc, nhiệt tình với sự mới mẻ đã hết, nàng cười đem chén trả lại cho Ngưng Hương, vui vẻ đi tới bên kia bờ ruộng.
.