Lục Huyễn

Chương 1 - Lục Huyễn Thần Quân

Tương truyền vạn năm trước Thiên giới từng có một vị Chiến lang Thần quân, trăm trận trăm thắng, trong tam giới bất kể thần, yêu đều phải nể nang vài phần. Vạn năm sau, sự tồn tại của ngài giống như một hạt bọt biển, tan biến hoàn toàn trong hư không. Không ai biết ngài đã đi đâu, ban đầu còn nhiều lời bàn tán, rồi qua dần, cũng không có mấy người còn nhắc đến.

Ma tộc sớm đã im hơi lặng tiếng mấy ngàn năm, cúi đầu cung phụng thiên giới, cốt lõi chỉ chờ đợi ngày Ma quân của chúng quay lại. Mà thời khắc chúng đợi, cũng đã không còn xa vời.

Ngày thành thân của Thái tử Thiên giới, trong Tam giới không ai không đến chúc phúc. Giờ lành vừa sang, một thiên binh coi giữ động Minh Trì đem tới một tin dữ.

Giữa đại điện, những lời của vị thiên binh đó nói chung quy lại chỉ có bốn chữ - Lục Huyễn đã tỉnh’, lại làm cho Tam giới lần nữa đứng ngồi không yên.

Mà ngay vào lúc này, Ma hậu hạ sinh một Thái tử, càng là điều mà Ma tộc đã chờ đợi suốt hàng ngàn năm. Ma quân của chúng, rốt cuộc cũng đã trở lại.

Lại qua ngàn năm, động Minh Trì vẫn không có động tĩnh gì, người trong động đã tỉnh, là kẻ khiến cả Tam giới phải kính sợ đôi phần, cũng bởi thế mà bị phong ấn lại nơi hàn băng, không thể ra ngoài.

Cho dù đã qua ngàn năm, vẫn không ai dám lơi là cảnh giác, Thiên đế phái người trông coi quanh động Minh Trì, đề phòng người trong động thoát ra, lại cứ mỗi trăm năm đích thân đến kiểm tra, lập thêm kết giới.

Lại nói người kia khi tỉnh lại không những không làm loạn thế gian, lại rất an phận thủ thường ở yên trong động, chỉ là không ai biết mục đích của người đó là gì, cũng không ai dám lại gần xem người đó đang làm gì. Cuối cùng cũng chỉ có thể để yên như vậy.

Thời hạn trăm năm lại đến, Thiên đế bước qua cửa động đi vào trong, đứng bên ngoài kết giới nhìn người đang ngồi trên mỏm đá, người kia quay sang nhìn, cười một cái, gẩy nhẹ ngón tay lên dây đàn, một luồng khí phát ra, giống như một lưỡi kiếm sắc bén bay về phía Thiên đế. Luồng khí đánh sang, đụng vào kết giới mà bật lại, rồi nửa chừng biến thành hàng ngàn hàng vạn cánh hoa rơi xuống, người kia cũng biến mất không dấu vết.

“Thiên đế ngài cũng thật rảnh rỗi, hay phải nói là lo xa đây, ngài là sợ thần sợ quỷ, sợ ta chạy mất sao, cứ trăm năm lại đến kiểm tra. Ngài yên tâm, ta ở đây rất thoải mái, chưa đi sớm vậy đâu, ngài hà tất phải như vậy”

“Lục Huyễn, ta biết ngươi rất muốn trả thù ta, trả thù Tam giới, ngươi đang tính kế gì, ta còn không biết hay sao. Ngươi cứ ngoan ngoãn ở yên đây, thiên địa này mới được thái bình”

“Thái bình? Trước đây ta dùng nguy hiểm để đổi lấy thái bình cho các ngươi, bây giờ chịu đựng bị các ngươi tước đoạt tự do, cũng là để đổi lấy thái bình cho các ngươi. Vậy ai đổi lấy thái bình cho ta?”

Lời vừa dứt, mặt nước trong động lăn tăn gợn sóng, nàng bước từng bước trên mặt nước, tiến về phía trước, đứng trong kết giới nhìn những người bên ngoài.

“Thiên đế” Nàng nhìn người đứng cách mình một kết giới mỏng manh, thứ kết giới mà tất cả những người ở đây đều nghĩ có thể giam cầm được nàng.

“Có phải ngài nghĩ cơn giận của ta đã tắt?” Nàng cười “Làm sao có thể chứ, ngài biết rõ ta sẽ không bỏ qua cho bất kì kẻ nào mà. Lục Huyễn ta cả đời vì Tam giới các ngươi xông vào nguy hiểm, lại bị các ngươi coi là tội đồ, cấu kết Ma tộc, giam giữ ta lại đây. Bây giờ ta tỉnh lại có phải khiến các ngươi lo sợ lắm không.”

“Lục Huyễn, ngươi cấu kết Ma tộc là chuyện có thật cả Tam giới đều biết, Thiên đế niệm tình ngươi lập nhiều công lao, chỉ phong ấn ngươi lại đây, ngươi lại còn dám…”

Một luồng gió lướt qua mặt người vừa nói, để lại một vết thương ngắn trên mặt khiến không những hắn mà những người còn lại đều giật mình tái mặt. Nàng có thể thi triển phép thuật bên ngoài kết giới?

Lục Huyễn mỉm cười thỏa mãn nhìn họ, nói

“Sao vậy, ta làm sao? Ta bị các ngươi đẩy đến tình cảnh này, có gì mà không dám?”

Nàng lại một lần nữa biến mất, trong không gian vọng lên những câu nói cuối cùng của nàng

“Khuyên các ngươi nên chuẩn bị tốt một chút, đợi ta ở đây chán rồi, sẽ ra ngoài tìm từng người các ngươi.”

Đến lúc đấy, Tam giới liệu có bao nhiêu người tránh khỏi cái chết?

Bảy ngày sau, bầu trời trên động Minh Trì trải một màu đen kịt, sấm chớp đùng đùng, cách trăm dặm gió cát cuồn cuộn, cây cối gãy rạp. Một bóng đen từ xa tiến tới, xuyên qua mây mù, chớp mắt thiên binh canh giữ động Minh Trì đều gục xuống. Cứ vậy, bóng người đó dần dần tiến vào trong động.

Động Minh Trì là nơi kết tụ linh khí trời đất, trải qua biết bao vạn năm mới hình thành, nằm giữa ranh giới của hai tộc Thiên - Ma, do Thiên tộc cai quản. Trước đây từng là nơi các vị tiên giả tìm đến tu luyện, linh khí tích tụ hàng vạn năm. Sau này vì Thiên đế phong ấn Lục Huyễn lại đây, bất kể là ai cũng không dám béng mảng tới, một phần chính là vì sợ người kia, lại vì trận chiến với Ma tộc năm đó khiến cho linh khí nơi này bị ảnh hưởng, không còn phù hợp với việc tu luyện, nên ngoại trừ thiên binh canh động, nơi này sớm đã trở thành một vùng núi bỏ hoang.

Trong động, cảnh sắc phong phú, chỉ là nơi đây luôn là mùa đông, thực vật cây cối không thể mọc được, hoa cỏ thơm ngát trong động đều là do người kia dùng phép tạo thành, mãi không lụi tàn. Giữa động có một hồ nước trong vắt, nhìn xuống tận đáy hồ. Dưới đáy hồ là một quan tài băng trong vắt, nhưng không có gì bên trong.

Bóng đen đứng ngoài kết giới chờ đợi, không có ý định làm bất cứ điều gì, giống như chỉ là một người qua đường rảnh rỗi tìm thấy cảnh lạ, liền dừng chân lại xem một chút.

Cuối cùng Lục Huyễn vẫn là người lên tiếng trước, nàng không xuất hiện, chỉ nghe vẳng tiếng nói phát ra từ bốn phương tám hướng trong động, vừa nhẹ nhàng nhưng lại rất rõ ràng.

“Người đến là ai?”

“Còn ngươi lại là ai?”

“Người đến là khách, có phải nên trả lời trước không?”

“Ngươi là Lục Huyễn Thượng thần của Thiên tộc?”

“Thượng thần?” Nàng cười khinh bỉ “Ngươi đã thấy một vị Thượng thần nào phải sống như ta chưa? Thiên tộc? Ta sớm đã bị chúng trục xuất, trong Tam giới, ta giờ còn có gì?”

“Chiến lang Thần quân tiếng vang bốn bể, nào phải cái tên vô danh. Cho dù ngươi không còn là thần, Tam giới đều vẫn sợ ngươi”

“Sợ ta? Ta chưa từng khiến người khác phải sợ, nếu có, thì chính là sợ ta báo thù, đồ sát chúng sinh. Còn ngươi, ngươi là ai?”

“Ta là Ma tộc”

“Ta biết”

“Vậy ngươi có biết ta đến đây làm gì”

“Ta biết. Ngươi hà tất phải nhiều lời, ta sẽ không giúp ngươi”

“Ta không cầu ngươi giúp ta, chỉ muốn hỏi ngươi tại sao lại không ra ngoài?”

“Ta đang đợi”

“Đợi cái gì?”

“Đợi đến khi lời thề hết hiệu lực”…

Bình Luận (0)
Comment