Lục Không Chi Dã

Chương 22


Xa xa ngược trên bầu trời xanh thăm thẳm, hương đào tràn ngập không gian, ngọt ngào lan tỏa, từng cánh hoa tung bay, gió nhẹ lay động, nghìn dặm rừng đào lấp lánh màu hồng phấn, cứ ngỡ chốn bồng lai tiên cảnh, đẹp đẽ động lòng người, màu hồng hòa vào làn da trắng trẻo không chút tỳ vết, mái tóc màu nâu bồng bềnh thả trôi, ling kinh lang kang, từng tiếng chuông bạc va vào nhau, sinh động theo từng nhịp chân, làn váy đỏ rực tựa ánh lửa đang vờn theo từng cánh hoa đào, đùa giỡn khúc khích, hạnh phúc như vốn dĩ nàng và hoa là một thể, bóng dáng xinh đẹp in lên đôi mắt đối diện.
Rầm rậm, bốn chân màu nâu sữa vững vàng ở đó, thân mình to lớn, mặt mũi vươn nét tinh nghịch, hai chiếc sừng đầy nhánh cong vào nhau, tạo thành hình vòng cung sắc bén, chú hươu ngọc dẫm vài cái, bên đôi mắt to tròn linh động chứa đựng nhân sinh niềm vui hớn hở, đôi môi hiện lên đường cong rõ ràng, ngài đang cười với tiểu mỹ nhân đối diện.
Nữ nhân dưới mạng che mặt màu bạc, cùng hươu ngọc của nàng nhảy múa, trên làn điệu mượt mà của tiếng tiêu cao vút, âm thanh tựa chốn thần tiên phát ra phía trên đỉnh đầu, đôi chân đạp nhẹ trên cành cây, bên môi ung dung, đôi mắt nhắm nghiền, tay cầm ngọc tiêu, phảng phất tiên khí như có như không, góc áo màu trắng nhiễm không nỗi hạt bụi nào, cả người phiêu dật không có thật, bóng dáng khiến người quen thuộc nhưng không cách nào chạm tay vào.
- Nàng khỏe không, tiểu mỹ nhân?
Nam nhân âm thầm suy nghĩ, hắn nhớ nàng, gương mặt hồng hào vũ mị, mắt to đen nhánh, đuôi mắt quyến rũ, cánh mũi thon gọn, môi mỏng khẽ mở, toàn thân y phục một màu đen tuyền, sát khí bao bọc, lạnh lùng nhìn hắn, ghét bỏ đuổi hắn đi, một thượng tiên trong truyền thuyết.
Hắn cười khẩy, tự giễu bản thân, hắn cao cao tại thượng, nàng nhỏ bé tựa hạt cát, vốn dĩ đó là kiêu ngạo hắn tự huyễn hoặc, nhưng không, hắn lại bị nàng từ chối.

Cao ngạo như hắn, cuối cùng cũng gặp người không xem hắn ra gì, nhưng hắn vẫn là không buông bỏ được, từng giờ từng khắc đều ghi nhớ gương mặt của nàng.

Thượng tiên như hắn, quả là thất bại, đám lão nhân bên kia vườn đào biết được sẽ cười nhạo hắn suốt mùa trăng này cho xem.

Nghĩ đến lại phiền não..
Tiếng tiêu chán nản liền dứt, nữ nhân áo đỏ còn đang kiễng chân bỗng dưng nhạc ngừng, khiến nàng mất đà suýt ngã, nhăn mày hướng nam nhân kia trợn mắt, la lên:
- Thiên Sinh đại nhân, sao ngài dừng đột ngột như vậy?
Nhưng đáp lời nàng là sự im lặng, nàng trơ mắt nhìn, nhìn đối phương như rơi vào sương mù vô định, mơ hồ không rõ, không giống vị thượng tiên đứng đầu Thiên Giới một chút nào, nàng giật mình, cảm nhận tâm hồn đối phương như không còn đặt tại chốn này.

Ngài dường như đang nghĩ đến điều gì khác, hoặc là ai đó khác..
Tuyết Diên bực bội, nàng chính là thượng tiên xinh đẹp nhất, là một trong những tộc nhân có lực lượng mạnh mẽ nhất Thần giới, Thiên Tinh tộc, tộc tinh linh cổ đại, có khả năng kiểm soát được không gian và thời gian mà không vị thần nào làm được, nàng còn là huyết mạch thuần chủng hiếm có, nàng vốn dĩ mang pháp lực khiến vạn vật chúng sinh trở về vị trí vốn dĩ nó nên ở đó.
Chậm rãi từ phía sau lưng nàng, chốc lát mọc ra đôi cánh bướm màu nâu bạc, choáng mất bóng ngược của nàng, nàng nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất, chớp mắt đã xuất hiện trên cành đào, đối diện Thiên Sinh thượng tiên, to mắt tìm tòi.
Lập tức Thiên Sinh mở mắt, màu đen sâu thẳm vạn chủng, khóa chặt Tuyết Diên, khiến mỹ nhân phút chốc như rơi vào vực thẳm, nhúc nhích không được, hít thở không thông, trợn mắt tuyệt vọng nhìn Thiên Sinh.

Hắn cảm nhận Tuyết Diên chịu không được liền giật mình nhẹ quay mặt đi, Tuyết Diên rơi xuống, tham luyến hít lấy hít để không khí xung quanh, chân nàng nhanh chóng chạm đất, kinh ngạc ngẩn đầu nhìn Thiên Sinh, đau khổ lên tiếng:
- Đại nhân, ngài ra tay với ta? Bằng giao tình cùng nhau lớn lên của chúng ta..

Ngài nhẫn tâm vậy sao?
- Tuyết Diên, ngươi cách ta quá gần.
Lời giải thích ngắn gọn, chớp mắt bóng dáng vụt đi, góc áo trắng tinh biến mất, để lại cái nhìn đau đớn của mỹ nhân áo đỏ dưới nền đất ngập tràn hoa đào, nàng đau khổ nghĩ ngợi:
- Thiên Sinh, ngươi thay đổi rồi.

Cho dù trước kia ngươi cũng chưa từng có tình cảm gì với ta, nhưng bên cạnh ngươi cũng không có nữ nhân khác, ta vẫn cảm thấy bản thân là tồn tại đặc biệt đối với ngươi.


Nhưng từ khi nào trong đôi mắt ngươi lại chứa đựng hình bóng khác.

Tuyết Diên ta, Thiên tinh tộc cổ đại, là tồn tại huyết mạch của tứ hải bát hoang, kiêu ngạo của ta, trước mặt ngươi, không còn là duy nhất nữa rồi.

Ta, phải làm thế nào đây..
Thiên Sinh không biết Tuyết Diên suy nghĩ cái gì, cũng chẳng thể bận tâm vì hắn còn đang phải nghĩ cách xóa bỏ hình ảnh của nữ nhân phàm trần kia.

Trong chớp mắt, hắn đã xuất hiện giữa căn nhà gỗ phía sau rừng đào, trên biển gắn một phù vân khắc ba chữ Thiên Vân Thiên.

Hắn ngồi xếp bằng suy nghĩ.
Lúc này bên ngoài xuất hiện một bóng dáng lam y, vừa đi vừa phe phẩy quạt xếp, tóc đen dài mượt thả lơi theo gió, ung dung thong thả, bên môi còn vươn nụ cười hòa ái, đôi mắt híp lại, bên má nâng lên, cả người đều toát nên vẻ vui sướng như vốn dĩ không có chuyện gì có thể khiến y phải buồn bực.
Nam tử lam y đứng trước căn nhà gỗ, xếp quạt lại, gõ ba tiếng vào cánh cửa, miệng hô lên:
- Thiên Sinh đại nhân, Ti Mệnh đây.
- Vào đi..
Ti Mệnh tinh quân, nắm giữ mệnh cách của Lục giới, y vẫn giữ nguyên nụ cười vươn tay mở cửa, phong phạm đàng hoàng đến gần Thiên Sinh.

Cúi chào rồi tìm một vị trí gần đó thong thả ngồi xuống.
Thiên Sinh vẫn còn nhắm mắt tĩnh dưỡng, cảm nhận hôm nay tiểu tử này không đúng lắm, khẽ nói:
- Ngươi bị làm sao vậy?
- A..

Thượng tiên đại nhân, không có gì..

không có gì..
Ti Mệnh cười hề hề phủi phủi tay, tỏ vẻ bản thân vô cùng bình thường, người hỏi vậy là cớ gì.

Còn không phải, ai biết hôm nay vị thượng tiên này ăn nhầm thứ gì, cả rừng đào ngoài kia đang nở rộ đẹp đẽ tự dưng héo rũ toàn bộ, chọc Tuyết Diên thượng tiên bên kia chỉ một cái phất tay, đào tiên cũng chịu không nỗi bị hủy thi diệt tích, không khí ớn lạnh bao trùm Thiên Vân Thiên này, y không cẩn thận chào hỏi, chẳng lẽ cứ xông vào tùy tiện như trước đây, y cũng không muốn thương tích đầy mình trở ra.

Đành làm dáng một chút vậy.
- Có chuyện gì, nói đi.
- A..


vâng vâng chuyện là thế này..

Vương đế muốn tiểu tử ta mời ngài hạ phàm đến thành Không Lăng ở Minh Nhật đế quốc xem thử, yêu khí ở đó ngày càng nghiêm trọng nhưng Thiên Nhãn không nhìn ra cái gì nữa, Xuân Phong và Thu Nguyệt Thần quân đã đi kiểm tra, nhưng hơn tháng nay vẫn chưa trở về.

Sợ là có điểm kì lạ, rất mong ngài có thể giúp đỡ một chút.
Thiên Sinh tim khẽ nhấc, xuống nhân giới, vậy là có cơ hội tìm nàng, nhưng tìm thấy thì sao, nàng chán ghét hắn, không muốn gặp hắn mà.

Mày nhíu nhẹ, dường như hắn đang đấu tranh nội tâm, nên hay không nên đáp lời.
Ti Mệnh bên cạnh khó tin, người ngàn vạn năm không đổi sắc mặt mà cũng biết..

nhíu mày sao.

Kì lạ vậy, chuyện gì, người nào lại có thể khiến Thượng tiên để ý rồi kìa.
- Khoan khoan..

là khi y nhắc đến hạ phàm..

Ngài ấy liền khác thường.

Không lẽ..
- Nói tình hình cụ thể cho ta đi.
Y nào có nghe thấy, còn đang lạc vào dòng suy nghĩ tò mò rốt cuộc Thiên Sinh thượng tiên để ý cái gì.
- Ti Mệnh?
- A..

A..

vâng vâng.


Chuyện là thế này.
Ti Mệnh tinh quân này hôm nay phát ngốc hơi nhiều, đúng là không nên thân.
Nếu Ti Mệnh biết thượng tiên của y nghĩ về y như vậy, hẳn y sẽ không ngần ngại hét lại:
- Ai ai ai, ai mới là người phát ngốc chứ, chính là ngài ngài ngài được không..
Ti Mệnh bắt đầu kể lại.

Cách đây một tháng, Xuân Phong Thần quân đang tuần tra ngang cổng Bắc, ngạch biên với không gian do Thiên Nhãn tinh quân coi sóc, đột nhiên cảm nhận lo lắng của tinh quân, Xuân Phong bèn hỏi rõ ngọn ngành.

Thiên Nhãn tinh quân vội bẩm báo.

Giáp ranh giữa Minh Nhật và Nguyệt Linh đế quốc của Nhân Giới, có một thành trấn khá lớn, Không Lăng thành, oán khí quá nặng, Tinh quân bèn phát quang năng lực, thông qua hàng ngàn dặm mây, nhìn thấy một đám con dân người phàm đang đau đớn giãy dụa vì bệnh tật.

Bọn họ đầu tóc rối loạn, đôi mắt trầm đục, không còn phân biệt thân bằng quyến hữu, da dẻ ngâm đen, cổ xuất hiện đường gân máu nổi cộm, tay chân rũ rượi đau nhức, gầy gò không thể ăn uống, sợ là chỉ hai ba ngày nữa sẽ chết rất nhiều người.
Nhưng tinh quân cũng nghĩ nguyên căn cũng là bệnh tật quấn thân khiến nhân loại ca thán sinh oán niệm, ắt hẳn là kiếp nạn của bọn họ nên không điều tra thêm.

Nhưng thêm một ngày, những người này đột nhiên mạnh hơn, bắt đầu cắn xé những người còn lại trong thành, mà trên đầu bọn họ xuất hiện yêu khí, nồng nặc đáng sợ, chuẩn bị di chuyển sang thành kế bên, có vài đệ tử tu chân đã cảm nhận khác thường nên vội vã tiến về giúp đỡ, nhưng tình hình gần như mất kiểm soát.

Xuân Phong thần quân bèn xin Vương đế cùng Thu Nguyệt thần quân hạ phàm tra xét, nếu người tu chân có thể giải quyết thì bọn họ sẽ không xen vào, nhưng nếu yêu ma quá mạnh thì bọn họ sẽ ra tay diệt trừ.
Nhưng khó hiểu là đã cả tháng trôi qua, dưới hạ giới cũng đã hơn một năm rồi, Thiên Nhãn tinh quân nhìn thấy thành Không Lăng đã trở về khuôn dạng như cũ, nhưng yêu khí không giảm bớt, hai vị thần quân vẫn chưa trở về.

Vương đế cảm thấy sự tình không thích hợp, nên nhờ Ti Mệnh tinh quân mời thượng tiên Thiên Sinh giúp đỡ điều tra.
Lúc Thiên Sinh không do dự thêm nữa, chuẩn bị cùng Ti Mệnh hạ phàm, dưới nhân giới, Minh Nhật đế quốc, thành Không Lăng, một đám người gân cổ nỗi từng mảng đỏ tươi, nam nữ đều có, chân tay gầy guộc, đen đuốc, hốc mắt hãm sâu, quầng thâm đen đặc, cả người toát nên khí lực tà ma ác độc, đang vây đánh hai đứa trẻ, một nam một nữ, chỉ mới bảy tám tuổi.
Cơ thể hai đứa nhỏ bị xem như bao bố, từng đòn từng đòn giáng xuống như muốn đoạt mệnh, bên miệng chảy máu ròng ròng, một chút hơi tàn cũng không còn là bao, trước mắt bọn nhỏ chính là một màu đen tăm tối, thế đạo ngang tàng, sinh mệnh mong manh, cảm nhận thế gian như muốn nuốt chửng, cả hai nhắm nghiền mắt, chờ đợi lưỡi hái tử thần đến chặt đi sợi dây nối liền mệnh cách.
Gió phong nỗi lên, một bùa đánh choáng mạnh mẽ hất tung đám người đang vây giữ ra xa, tiếp tục một bùa phá hủy khiến đất đá xung quanh nứt vỡ, tạo khoảng cách rõ ràng giữa đám người hành hung với hai đứa nhỏ, góc áo màu xanh trắng cất bước nhanh chóng tiến vào đỡ lấy hai đứa nhỏ, hai chân chạy vội vào con hẻm bên cạnh, trốn khỏi kiếp nạn này, bởi y sợ chỉ cần ở lại thêm một chút, đám người man rợ sẽ tỉnh lại bấu víu lấy, y cũng đối phó không nỗi.
Nam tử mắt mày đỉnh đỉnh đại phong, nhìn là biết người tu chân, cấp bậc Phi Nhật, nhanh chân ôm hai đứa nhỏ vào một căn nhà bỏ hoang nơi cuối hẻm, bước vào viện tử sâu nhất, miệng niệm giải khai, bùa trú ẩn vội mở, y bước vào một không gian sau bức tường chắn ngay giường ngủ.
Một mùi ẩm ướt xộc vào cánh mũi, nền đất đen nhỏm, bốn bức tường chung quanh không xen nỗi ánh sáng, từng tốp người xúm xụm nấu đồ ăn, băng bó vết thương, dỗ dành hài tử, trao đổi qua lại, y phục bọn họ lấm lem, nhàu nhĩ, gương mặt ai nấy căng thẳng, buồn bực, không khí ngộp thở.
Đâu tầm trăm người, có già trẻ, nam nữ, có người phàm bình thường, có hai ba người tu chân, có mười người võ giả, càng may mắn, có một dược sư, mặc dù cấp bậc không cao lắm, nhưng cũng đủ để chữa thương cho bọn họ.

Quan cảnh này không ngoa thì chính là một trại tị nạn.
Gần cửa nhất là một nữ nhân tầm hai mươi tuổi đang xem xét vết thương trên cánh tay của một hài tử mười tuổi, nàng ngẩn đầu, ngạc nhiên hỏi:
- Hoài Nam, đây là..
- Mẫn Tuệ, ta cứu hai đứa nhỏ khỏi bọn yêu nhân, muội giúp ta xử lý, an bài chỗ ngủ cho hài tử.
- Được.
Nữ nhân tên Mẫn Tuệ tiếp lấy hai đứa nhỏ, dẫn vào phía trong, nhờ dược sư xem qua rồi sắp xếp một chút.


Nam tử gọi là Hoài Nam nhíu mày đứng đó, nhìn quanh một vòng, người tị nạn đã đông hơn rồi.
- Nơi này e là không chứa đủ nữa, Hoài nhi..
- Nhị thúc..
Một lão nhân râu tóc lốm đóm ánh bạc, vạt áo cũ kĩ đưa tay vỗ vai Hoài Nam công tử, than thở.

Nhị thúc của Hoài Nam không khỏi thở dài, trên gương mặt bọn họ lo lắng chất chồng, kéo dài thêm nữa, bọn họ không dám bảo đảm tất cả dân tị nạn đều trở ra an toàn.
- Hoài nhi, nữ hài tử con mới cứu về, hình như không nhìn thấy cái gì.
Đang lúc lo lắng cho ngày tháng sắp đến, Nhị thúc nhìn về hướng hai đứa nhỏ, đột nhiên lên tiếng.

Lúc này Hoài Nam mới để ý, y giật mình, quả thật là vậy, hài tử đang quơ quơ bàn tay nhỏ nhắn đặt vào bàn tay lớn hơn một xíu của Mẫn Tuệ để nàng kiểm tra thương thế.

Mọi người khẽ nhói lòng, Hoài Nam càng nghĩ:
- Phan nhi, Lương gia gặp nạn, Không Lăng thành không còn an toàn, may mắn đệ không ở đây..
Cơn mưa tầm tã chốn rừng xanh như muốn cuốn trôi mọi thứ, vạt áo màu lục ướt đẫm, xung quanh chỉ tuyền một màu đen, tiếng gió rít rẽn qua từng kẽ tóc, y sởn hết gai óc, hai tay run rẩy bấu víu cơ thể đang co quắp dưới gốc cây, từng đợt lạnh tràn vào, khiến hài tử đau đớn không tả xiếc.

Màu máu đỏ tươi hóa thành hai dòng nước, lẳng lặng chảy từ khóe mắt xuống, ấm nóng gò má, xượt qua ngực trái, cứa phải trái tim bé bỏng của nam hài tử mới chỉ năm tuổi, hòa vào nước mưa, tí tách rơi xuống nền cỏ rậm rạp, là thất vọng, cũng là đau đến tê tâm phế liệt.
Lương Phan Ngọc giật mình choàng tỉnh, mồ hôi rịn hai bên má, cơ thể không kiểm soát run rẩy giữa cái nóng của rừng rậm, hơi thở khó khăn, cố gắng hít vào để tăng thêm không khí, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Phúc Trạch bên cạnh quay mặt nhìn thấy công tử sợ hãi tỉnh giấc như vậy, vội đến gần hỏi:
- Công tử, lại mơ thấy ác mộng sao?
Phan Ngọc yên lặng, đó là ác mộng, cũng là quá khứ dai dẳng bấu víu trái tim tổn thương của y.

Y cố gắng hít thở, miệng lẩm bẩm:
- Giờ nào rồi? Đại ca về chưa?
- Đã đến tối, Thiên Trú đại hiệp vẫn chưa về, công tử không sao chứ?
- Yên tâm ta không sao.
Im lặng một chút, Phan Ngọc lại hô nhỏ:
- Đại ca?
Phúc Trạch hơi ngơ ngác, quay đầu tìm kiếm, hắn giật mình, quả thật đại hiệp đang từ phía ngược lại đến đây, công tử quả thật quá là nhạy bén.

Hồng Thiên Trú vội kể lại tình hình đánh đấm với đám võ giả Ám Thanh Môn, bản thân cũng tìm hiểu được vị trí của bọn họ, chỉ là mất thêm một công dò xét nữa mới tìm thấy.
Phan Ngọc vội hỏi thăm đại ca làm cách nào, đại hán liền cười ha hả bảo rằng bản thân đánh lén vài chiêu là bọn hắn sợ hãi chia nhau trở về bẩm báo.

Đương nhiên bọn hắn đâu dễ bị Thiên Trú theo dõi, cũng may có bột hương Phan Ngọc đưa cho nên lần lựa mãi cũng tìm được.
Nghe vậy, cả ba người đều quyết định sáng sớm mai lên đường theo phương hướng của Thiên Trú tìm đến nơi ẩn nấu của Ám Thanh Môn, ít nhất cũng phải cứu được tiểu muội muội ra.

Bình Luận (0)
Comment