Lục Phiến Môn Hệ Liệt

Chương 17

Đào nguyên sâu hút như biển, A Vệ dựa vào trí nhớ thủa nhỏ bước từng bước dò dẫm, mắt thấy sắc trời đã tối, chung quanh yên tĩnh không người, chỉ ẩn hiện tiếng chim hót tiêu điều bi ai truyền ra từ giữa rừng.

A Vệ lạnh run ôm lấy bả vai của mình, bỗng nhiên chân vấp phải thứ gì, lảo đảo suýt ngã xuống, thứ kia mềm mềm thịt thịt, nàng lại giẫm thêm một lần nữa, liền phát ra tiếng rên rỉ.

A Vệ vội vàng cúi người túm lấy hắn: “Này, này…”

“A Vệ…” Tiểu Phương chậm rãi mở mắt.

“Ta… Ta đây…”

“Ngươi ngàn dặm xa xôi đuổi đến nơi, chỉ vì muốn giẫm chết ta sao?”

Gương mặt tròn ngốc nghếch của A Vệ chảy xuống hai hàng nước mắt: “Xin lỗi, là thói quen của ta, trước kia sư huynh sư muội bắt nạt ta, ta nghĩ mọi cách đánh ngã bọn họ rồi, nhất định phải giẫm hai cái mới cảm thấy hả giận.”

Tiểu Phương gắng chịu đau đớn trên miệng vết thương, giơ tay sờ sờ đầu nàng: “Ta không phải sư huynh sư muội của ngươi, cho nên ngươi không cần sợ hãi, sẽ không có người sau khi đứng lên liền đánh trả ngươi nữa.”

Nước mắt A Vệ chảy càng dữ: “Vì sao muốn tới đây làm loại chuyện này, chẳng phải ngươi nói, muốn ở bên ta, đối xử tốt với ta ư?”

“Bởi vì những kẻ ức hiếp ngươi rất đáng giận, chết một vạn lần cũng không đủ. Hơn nữa chỉ cần về sau khi thấy người khác đối xử tốt với mình, ngươi không còn sợ sệt lùi bước nữa, cho dù ta chết cũng không sao cả.”

A Vệ lau nước mắt trên mặt: “Nếu ngươi chết rồi, sẽ không còn ai đối xử tốt với ta nữa.”

“Không thể nào.” Tiểu Phương mỉm cười, gương mặt tuấn tú trong bóng đêm nhợt nhạt kinh người, nhưng nụ cười vẫn ấm áp mà cám dỗ, “A Vệ, ngươi nhất định không biết mình là một nữ hài tử đáng yêu như thế nào. Ta thích ngươi, nhất định cũng sẽ có rất nhiều người thích ngươi… A Vệ… hứa với ta, đừng sợ hãi được không?”

A Vệ ngơ ngác nhìn hắn: “Ta… ta…” Rốt cuộc không nhịn được mà khuỵu xuống, gục trên người hắn, “Ngươi không được chết…”

Tiểu Phương ho khan, thanh âm kia tê tâm liệt phế, máu từ miệng vết thương chảy ra rất nhiều, thấm vào quần áo. A Vệ luống cuống muốn thay hắn giữ miệng vết thương, nhưng không biết máu chảy từ nơi nào.

“Đừng nhìn.” Tiểu Phương không muốn nàng đau lòng.

A Vệ biết vết thương kia nhất định rất nặng, võ công của sư phụ cao không lường được, Tiểu Phương còn khiến hắn bị thương, không biết phải trả giá lớn cỡ nào.

Quả nhiên cởi bỏ vạt áo, thấy miệng vết thương chằng chịt trước ngực, máu chảy nhiều đáng sợ. A Vệ vội vàng xé quần áo băng bó vết thương cho hắn, mấy ngày nay, thật không biết làm sao hắn chịu đựng được.

“Ngươi có đói bụng không, ta mang theo đồ ăn.”

Tiểu Phương không còn sức nói, gật đầu.

A Vệ tìm được lương khô trong bọc đồ, dùng nước làm mềm, đưa đến bên miệng Tiểu Phương.

Tiểu Phương ăn hai miếng, không muốn ăn tiếp.

“Làm sao vậy?”

“Rất khó ăn…”

A Vệ đưa lên miệng cắn mấy miếng, vụng về nói: “Ngươi đã thế này rồi, đừng kén chọn nữa…”

Tiểu Phương dù sao vẫn là người quen với cẩm y ngọc thực, mặc dù ở Lục Phiến môn, Bảo công tử cũng cung phụng toàn thứ tốt nhất cho hắn, nào đã nếm trải qua khổ sở như này, khẽ thở dài: “Thà để ta đói chết đi.”

(Cẩm y ngọc thực: Tạm hiểu là ăn ngon mặc đẹp. Tiểu Phương đỏng đảnh ghê gớm :D)

A Vệ ngẩn ngơ nhìn hắn trong chốc lát: “Ta… ta đi tìm cho ngươi vậy…”

Nàng đứng lên, Tiểu Phương nhoài người giữ nàng lại. Võ công của A Vệ vốn chỉ học mèo cào lung tung, dù Tiểu Phương bị thương như thế này vẫn không đủ sức đánh lại hắn, bất ngờ bị ngã xuống đất: “Đừng đi.”

“Nhưng mà ngươi…”

Tiểu Phương kéo nàng nằm xuống, để nàng dựa vào trong lòng mình: “Ngươi ở đây với ta một chút là tốt rồi.”

A Vệ ôm sát hắn, nghe thấy âm thanh sôi bụng rầm rì, đói đến thế rồi mà vẫn kén ăn, nàng thật sự không hiểu nổi.

“Ta có hôi không?”

“Không.” A Vệ chỉ ngửi thấy mùi cỏ xanh trên người hắn, cùng với vị máu tươi nhàn nhạt.

“Sáu ngày không tắm rửa rồi.”

A Vệ nghĩ, đã đến nông nỗi này, thiếu gia nhà ngươi chỉ lo lắng mỗi điều đó sao?

“Ngươi có thể ở bên cạnh ta, ta rất hạnh phúc.” Tiểu Phương cúi xuống nhìn nàng mỉm cười, “Trước đây ta ở trong căn phòng rất lớn, trong phòng có rất nhiều người, nhưng vì thân thể của ta không khỏe, nên bọn họ không ai thích ta cả… Vì thế chuyện ta sợ nhất, chính là người khác không quan tâm tới ta…”

A Vệ muốn nói, ta vẫn sẽ bên cạnh ngươi, sẽ không bao giờ bỏ mặc ngươi.

Nhưng thanh âm của Tiểu Phương dần dần trầm thấp, càng ngày càng nhỏ, tựa như đang ngủ.

A Vệ hơi nhích người lên, thấy lông mi cong dài của hắn đang buông dưới mí mắt, không hề hé mở chớp động. A Vệ hoảng hốt ngồi dậy, lòng dạ rối bời nhìn xung quanh, tựa như muốn tìm ra thứ gì có thể đáp lại nàng từ trong bụi cỏ tối tăm này, nhưng nơi đó không có gì cả…

Đêm tối yên tĩnh như vậy, chỉ một mình nàng đối mặt với hết thảy sự thật khiến người ta tan nát cõi lòng.

“Đừng chết…” Nàng ôm Tiểu Phương vào lòng, kề sát gương mặt của hắn, “Cầu xin ngươi…”
Bình Luận (0)
Comment