Lục Phiến Môn Hệ Liệt

Chương 9

Trời tháng hai, xuân lạnh còn chưa hoàn toàn tan hết, gió quất lên mặt vừa buốt vừa đau chết người.

A Vệ đội một chén nước, quỳ gối trên một miếng băng thật dày, đã một ngày một đêm, thân thể gầy yếu trong gió lạnh như lung lay sắp đổ.

Trước kia bị sư phụ tra tấn quen rồi, khổ hình như này cũng không đủ để hôn mê bất tỉnh.

Nếu… nếu thật sự có thể ngất thì tốt rồi.

Không cần phải chịu gió lạnh như đao cắt cùng đói khát như moi tim khoét phổi.

Cửa sổ phía sau kèn kẹt vang lên, hình như có người đẩy cửa sổ, ở sau lưng nhìn hắn.

“Ta nói, sớm biết như thế, lúc trước cần gì vất vả nha.”

A Vệ quay đầu lại, thấy Tiểu Phương suýt nữa bị hắn bóp chết đang lộ nửa thân mình ra từ cửa sổ, sắc mặt tái nhợt khiến người ta vừa nhìn mà kinh, lại bởi vì bệnh, đầu mi khóe mắt đều mang một loại diễm sắc tuyệt vọng, con mắt đen tỏa sáng lộ ra ý cười nhạo.

Lúc A Vệ định bóp chết hắn đã cảm thấy hắn rất xinh đẹp, không nghĩ tới lại xinh đẹp như vậy, nhất thời nhìn xem ngây người.

Tiểu Phương khẽ ho khan: “Nhìn cái gì vậy, hạ tròng mắt xuống cho ta.”

A Vệ thấy hắn vừa nói vừa thở hổn hển, nhịn không được đáp: “Ngươi không cần đứng đó, bên ngoài lạnh lẽo, ngươi sẽ bị đóng băng đấy.”

Tiểu Phương không bị hắn bóp chết, nay lại suýt nữa bị những lời này làm nghẹn chết: “Đa tạ ngươi, nếu không nhờ ngươi quan tâm, đúng là ta không sống được đến bây giờ.”

Gương mặt A Vệ không đỏ lên chút nào: “Thật sự rất lạnh a, ngươi có thể giúp ta một việc không? Xin Bảo công tử tha cho ta, đừng bắt ta quỳ trên băng nữa.”

Tiểu Phương dường như thấy yêu cầu của hắn quả thực đã vượt qua phạm vi mình có thể lý giải, nhìn hắn hơn nửa ngày mới nói: “Ngươi cảm thấy —— chuyện này có khả năng sao?”

“Có khả năng a.” A Vệ vừa định giải thích tỉ mỉ cho hắn chuyện này khả dĩ như thế nào, bỗng nhiên nghe thấy có người kêu lên.

“Tiểu Phương, sao ngươi lại rời giường?”

Người nọ vọt đến bên cạnh, thân hình thon dài phong lưu như ngọc, rõ ràng là Vân Tại Thiên, hắn nhẹ nhàng uyển chuyển bay qua cửa sổ, nhảy vào trong phòng, túm lấy tay Tiểu Phương: “Ngươi đã nửa năm chưa rời giường rồi biết không? Thân thể của ngươi làm sao có thể chịu được, nếu Bảo công tử nhìn thấy nhất định sẽ mắng chết ngươi.”

“Nhưng ta vừa nghĩ tên kia quỳ trên băng ở bên ngoài, liền nhịn không được muốn ra xem.” Tiểu Phương giãy khỏi tay hắn.

A Vệ từ bên ngoài nhìn qua cửa sổ xem được hết, chính là một nam nhân liều mạng muốn áp đảo một nam nhân, ánh mắt càng trở nên ngây dại.

Vân Tại Thiên nói khẽ: “Chờ ngươi hết bệnh rồi, muốn hắn quỳ thế nào cũng được, chỉ cần ngươi thích, cho dù đánh gãy chân hắn cho ngươi xem, cũng chẳng phải chuyện gì to tát.”

A Vệ trơ mắt nhìn Tiểu Phương bị Vân Tại Thiên đè xuống giường, cửa sổ chầm chậm đóng lại.

Bên ngoài phòng vẫn lạnh như vậy.

Vì sao ai cũng thế này nhỉ?

Sư phụ cũng thế, vì muốn sư muội vui vẻ, nghĩ đủ mọi cách trêu đùa hắn bỡn cợt hắn, tựa như hắn làm từ một tảng đá, sẽ không đau, cũng không cảm thấy khổ sở.

Bảo công tử bắt hắn quỳ gối ngoài cửa sổ, chắc cũng để Tiểu Phương nhìn thấy liền hết giận thôi.

A Vệ cảm thấy trên mặt ướt át, lau đi nước mắt, bỗng nhiên nghe thấy có người nói chuyện trên đỉnh đầu: “Ngươi còn mặt mũi để khóc?”

A Vệ ngẩng đầu thấy Vân Tại Thiên, mắt phượng của hắn nhếch lên, thật sự là mỹ nam tử hoa lệ khiến người ta ao ước: “Ta… không thể khóc sao?”

“Không, ta chỉ khó hiểu vì sao ngươi lại có biểu cảm khóc, tuy Tiểu Phương bị bệnh rất nặng, nhưng nếu muốn giết ngươi vẫn thật dễ dàng, chẳng qua hắn đùa ngươi một chút, ngươi liền xông lên thật sự muốn giết hắn, tim của ngươi rốt cuộc làm từ cái gì?”

A Vệ nhìn hắn, làm sao hắn có thể hiểu được.

“Ta làm sao mà biết hắn đùa giỡn hay không, các ngươi ai cũng lợi hại như vậy, cho dù nằm ở trên giường cũng có thể dễ dàng giết ta, nếu thực sự muốn giết ta, chẳng phải ngay cả đường đánh trả ta cũng không có?”

Vân Tại Thiên ngẩn ngơ.

“Sư phụ nói với ta, so với để người khác hại ngươi, chẳng thà để họ hận ngươi.”

Vân Tại Thiên im lặng: “Sư phụ ngươi dạy hư ngươi rồi.”

A Vệ nhìn bóng dáng hắn xoay người rời đi, hắn cao lớn, tuấn mỹ, xuất thân danh môn, vĩnh viễn cũng không hiểu rõ được nỗi đau của bông hoa nở ở cõi trần, tựa như một người quen đói bụng, mặc kệ có nói với công tử nhà giàu mình đói như thế nào, hắn cũng sẽ mỉm cười đáp lại: “Vì sao ngươi không ăn thịt vậy.”

Mặt trời dần dần hạ xuống, gió đêm lạnh hơn khiến toàn thân phát run.

A Vệ vươn tay kéo vạt áo, tay cùng thân thể đều lạnh lẽo, hắn cảm thấy mình sắp sửa chịu hết nổi, đó là một hiện tượng tốt, mau mau ngất đi thôi…

Không có ai hi vọng nhanh bất tỉnh như hắn.

“Có lạnh không?” Bên cạnh có người mỉm cười nhìn hắn.

A Vệ nghe tiếng đã biết hắn lại tới cười chính mình, nhưng trời lạnh gió lớn như vậy, vẫn không nhịn được thốt lên: “Ngươi lại ra ngoài, chẳng phải bọn họ không cho ngươi ra ư?”

Tiểu Phương ngồi xổm bên người hắn: “Cho nên ta thừa dịp bọn họ ngủ hết rồi đến nhìn ngươi nha.”

“Ta có gì xinh đẹp đâu.”

“Bộ dáng ngươi quỳ trên mặt đất rất đẹp.”

A Vệ quay đầu sang, nhìn thấy Tiểu Phương che miệng ra sức ho khan, bên ngoài gió mạnh, thân thể hắn không chịu nổi, nhưng liều mạng cũng muốn chạy đến xem A Vệ, chấp nhất như thế này thật sự khiến người ta cảm thấy đáng sợ: “Có phải ngươi rất hận ta hay không.”

“Đúng thế, ngươi bóp ta đến giờ vẫn còn ho khan.”

“Nhưng chẳng phải bình thường ngươi vẫn ho khan sao?”

Tiểu Phương nghẹn một lúc, nhịn không được đề cao thanh âm: “Vậy ngươi bóp ta càng làm bệnh tình nghiêm trọng!”

A Vệ mang vẻ mặt thương hại nhìn hắn: “Nhất định ta bóp hỏng đầu óc ngươi rồi.”

Tiểu Phương vỗ mạnh một cái lên đầu hắn: “Nhìn bộ dáng ngươi rất hiền lành, vì sao tâm địa lại xấu xa như vậy?”

A Vệ lảo đảo vài cái, người này sắp chết mà còn khỏe như thế, đánh hắn đau quá, gió cũng rất lạnh, thân thể mệt mỏi: “Ta nói…”

“Cái gì?”

“Có thể giúp ta xin Bảo công tử tha thứ không, để ta không cần quỳ nữa.”

“Không thể.” Tiểu Phương lập tức cự tuyệt.

“Nhưng mà…” Thanh âm của A Vệ càng lúc càng nhỏ.

“Cái gì?” Tiểu Phương cười trên nỗi đau của hắn, “Có phải ngươi chịu hết nổi rồi không?”

Hắn còn đang nói dở, thân mình A Vệ liền nghiêng ngả, ngã gục xuống.
Bình Luận (0)
Comment