Lục Quốc Chi Tranh

Chương 125



"Tình Hân..." Tiết Kính Khanh sắc mặt không chút huyết sắc quỳ trên đất thét lớn.

Lâm Luân Kỳ Minh bước chân lảo đảo té khụy xuống, hai mắt đỏ hoe, sắc mặt co rút nhìn nữ nhi đang đối chọi với hơi thở tồi tàn...

Hắn rốt cuộc đã biết mình sai rồi...

Hàn Cát Nhã đến lúc này thì mới hoàn hồn, nàng gào lên gọi nữ nhi một tiếng thê lương, nước mắt giàn giụa đau khổ nhào tới.

Nàng vốn vô tội, nhưng vì sao lại có kết cục này...

Ông trời ơi...

Bạc Cô Mặc nhìn Lạc Bắc Thần vẫn còn không chấp nhận được sự thật, đang cố lắc lắc đầu khóc thì đau đớn vô cùng, bà sắc mặt như già đi chục tuổi, hôm nay nhiều sự việc xảy ra, khiến bà mấy mươi năm đè nén rốt cuộc cũng rơi nước mắt, than trách cho nhân sinh.

Bạc Cô Mặc lại không nghĩ tình kiếp của hai người lại bi kịch đến như vậy, ông trời lại để chính nữ nhi mình giết đi nữ nhân của nàng, còn cái gì đau đớn hơn, còn cái gì tàn nhẫn hơn, cũng còn cái gì oan nghiệt hơn...

Võ Lâm Nhân Sĩ đồng loạt quỳ xuống, tất cả đều cúi đầu, dù họ là hiệp khách giang hồ đã trải qua biết bao thế sự, nhưng bi cảnh hôm nay là lần đầu họ được chứng kiến, thật đau lòng cho Lâm Luân Tình Hân, một nữ tử vô tội phải chịu thay ác nghiệt cho phụ thân mình...

"Muội muội..." Lâm Luân Kỳ Hạo khóc nức nở ôm lấy Lâm Luân Tình Hân, nghẹn ngào trong nước mắt mà gọi nàng.

Lâm Luân Lương Hạo, Hàn Cát Nhã cầm tay nàng run run nghẹn khuất, hai mắt là khổ sở ngập tràn, lòng họ như bị ai đào bới, cắt đi một miếng thịt lớn...

"Mẫu...thân, hai ca..ca... đừng khóc..." Lâm Luân Tình Hân sắc mặt trắng như tờ giấy, hai mắt rơi lệ nhìn ba người, hơi thở yếu ớt khó khăn nói ra một câu, nàng nói, máu từ khóe miệng lại trào ra, vết thương sâu trước ngực khiến nàng không còn nhiều thời gian nữa, giây phút ít ỏi cuối cùng được thấy thân nhân cùng người kia, nàng đã không còn gì hối tiếc...

"Con đừng nói gì nữa...." Hàn Cát Nhã hốt hoảng lau máu cho nàng, dùng sức lắc đầu bảo nàng đừng nói nữa, Hàn Cát Nhã lúc này vô cùng sợ hãi, thật sự rất sợ kết quả tàn nhẫn nhất, khiến mình bắt buộc phải chứng kiến.

Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh...

"Trước khi rời đi...có thể...nhìn thấy mọi người...khụ khụ con vô cùng mãn...nguyện." Lâm Luân Tình Hân mỉm cười, nàng nhìn ba người nói, hơi thở dần yếu đi như có như không.

"KHÔNG!!!"

Một nguồn lực ập tới, ba người cùng mấy người ở gần bị hất ra mấy thước, Lâm Luân Tình Hân an ổn rơi vào trong vòng tay ấm áp khác, người nào đó hai con ngươi đỏ như huyết, đỏ đến không còn nhìn thấy gân máu, sắc mặt thì xám trắng, nhìn vào vô cùng chật vật, thê thảm.


"Tình nhi, Tình nhi, ta xin lỗi nàng, nàng đừng bỏ ta được không... ta tha cho hắn, ta không làm khó hắn nữa... nàng đừng rời đi ta!!" Lạc Bắc Thần tê tâm liệt phế úp mặt vào cổ nữ nhân của mình gào lên, âm thanh muốn bao nhiêu khổ sở vô lực thì có bấy nhiêu khổ sở vô lực, hai tay nàng cũng vì lo sợ mà run rẩy.

Hàn Cát Nhã mọi người còn chưa phản ứng lại thì đã nghe tiếng gào khóc vô lực của Lạc Bắc Thần, âm thanh vang lên như dao nhọn đâm vào lòng từng người, có người ê ẩm khó chịu, có người đau đớn đến khó thở...

Tử biệt hôm nay liệu có thể tránh khỏi...

Đau đớn hôm nay phải chịu liệu thời gian có thể làm dịu đi...

Hay những người trong cuộc phải day dứt bị giày vò cả đời...

"A Thần...đừng khóc...." Lâm Luân Tình Hân cảm nhận trên cổ ướt át, nàng lòng co rút đau đớn, hai tay dùng sức nâng lên xoa xoa đầu Lạc Bắc Thần, dù lời nói yếu ớt vô lực nhưng dịu dàng nhu tình có thể nghe ra được, nước mắt không khống chế được từng giọt rơi xuống, sắp rồi, nàng sắp cùng người này chia ly...

"Hứa với...ta, sống thật tốt, sống...thay ta quãng thời gian...còn lại."

"Không!! Lâm Luân Tình Hân!! Đừng mà, ta cầu xin nàng, ta xin nàng đừng bỏ ta mà đi..." Lạc Bắc Thần nghe vậy, thân thể run rẩy, kích động mà gào thét, dùng sức lắc lắc đầu ý bảo không cần, nước mắt theo đó mà rơi như mưa.

"Mẫu thân...mẫu thân, cứu Tình nhi, cứu nàng..." Như nhớ đến còn hi vọng, Lạc Bắc Thần tìm đến thân ảnh Bạc Cô Mặc phía trước, hướng bà như điên thét lên.

"Thuốc duy nhất còn một viên, đã cho Ninh Uyển dùng..." Bạc Cô Mặc nhìn nữ nhi của mình như vậy không khỏi đau lòng, nhưng bà cũng thúc thủ vô sách lắc đầu thở dài.

Mọi người khi nghe Lạc Bắc Thần hướng Bạc Cô Mặc cầu cứu, thì ai nấy cũng bừng tỉnh chờ mong, đồng loạt ánh mắt đều bắn tới, nhưng khi nghe câu trả lời, ai ai cũng lâm vào hụt hẫng tột cùng.

Ý trời, đúng là ý trời...

Lạc Bắc Thần một hi vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, hôm nay làm sao vậy, nữ nhi rời đi, Tình nhi cũng....

Aaaaa....

Người nào đó như dã thú điên cuồng rống lên, tiếng thét như muốn phá vỡ yết hầu, tiếng thét như muốn xé rách không gian, và tiếng thét trong tuyệt vọng tột cùng...

Oanh!

Uy lực vô tận như đã kìm nén từ lâu hôm nay bộc phát, từ trong người Lạc Bắc Thần đánh ra cỗ lực lượng cường đại, vòng cung đánh tới, mọi người ở gần tất cả đều bị đánh bay quăng xa mấy chục thước, khiến họ sắc mặt trắng bệch, lâm vào trọng thương, may mắn Bạc Cô Mặc nhanh trí chạy ra dùng nội lực cản lại, nếu không tất cả nữ nhân của Lạc Bắc Thần hay đám người Độc Tôn phía sau đều bị ảnh hưởng.

Lạc Bắc Thần đầu tóc xõa dài rối loạn, sắc mặt trắng xám không có một chút huyết sắc, hai mắt mang đậm hồng man, nàng thả người nằm dài lưng dựa vào thềm đá, ôm trong ngực Lâm Luân Tình Hân, hai tay lúc nào cũng không khống chế được run run, nàng nhìn nữ nhân trong lòng, hai người nhìn nhau thật lâu, thiên ngôn vạn ngữ trong ánh mắt lúc này một chữ cũng không thể thốt lên.

Lạc Bắc Thần đến bây giờ luôn không hiểu, vì cái gì ông trời đối với nàng tuyệt tình, tàn nhẫn đến như thế, một lần rồi lại một lần xuống tay với người bên cạnh nàng...

Nhìn từng người trọng yếu của mình ra đi, thì có việc gì khổ sở, day dứt hơn? Ông trời thật biết cách trừng trị nàng, thật biết cách để đưa nàng đến bốn chữ "tê tâm liệt phế", để nàng nếm trải, để hành hạ tâm can nàng...

Các người có biết tàn nhẫn nhất là gì không?

Chính là nhìn những người mình yêu chết đi trong sự vô lực của bản thân!

Dù ngươi không cam tâm, dù ngươi không cam lòng, thì cũng không thể thay đổi được gì...

Con người vốn bị nhân sinh chi phối...

Con người vốn không thể thay đổi được thiên ý...

Và con người vốn luôn bị tạo hóa trêu đùa...

Nên ngươi dù có than trời trách đất thì cũng vô dụng!

Hôm nay là một kiếp nạn, kiếp nạn của nhân sinh, kiếp nạn của hai người...

Muốn phá giải thì đã muộn, hôm nay nhất định phải có thêm một người phải chết...

Lâm Luân Tình Hân vuốt ve khuôn mặt của Lạc Bắc Thần, như muốn phát họa khắc sâu ngũ quan của nàng vào trong tận xương tủy, tình yêu của hai người dù không oanh oanh liệt liệt như bao người khác, nhưng đối với Lâm Luân Tình Hân cũng đủ để khắc cốt ghi tâm, trong thâm tâm tận sâu trong tim nàng, Lạc Bắc Thần luôn là duy độc nhất tuyệt người...

Bản thân Lâm Luân Tình Hân biết mình không được rồi, nàng vừa hé môi thì máu theo khóe môi trào ra thật nhiều, nàng bỏ qua mà yếu ớt cười.

"Kiếp này ta không cầu gì, chỉ cầu có được một người ái ta, hiểu ta, bên cạnh ta đến răng long đầu bạc, đến sông cạn đá mòn, cùng ta du tẩu thiên địa bát hoang, cùng ta đời đời kiếp kiếp mãi mãi không chia lìa..."

"Đến khi gặp ngươi, ta biết ngươi là của ta tâm duyệt người, dù không thể giống như sở cầu nhưng ta cũng vô cùng mãn nguyện..."


Lâm Luân Tình Hân nói xong chữ cuối thì máu trào ra không dứt, ướt cả y phục Lạc Bắc Thần, hơi thở nàng cũng đang dần dần tiêu thất ngay lúc này.

"Tình nhi... Tình nhi, xin nàng đừng nói nữa, ta rất khổ sở, nàng không thể tàn nhẫn bỏ lại ta...." Lạc Bắc Thần thật nhanh lau máu cho nàng, nhưng càng lau máu càng tuôn ra, Lạc Bắc Thần vừa khóc vừa tận lực lắc đầu.

"Ta..." Lâm Luân Tình Hân còn chưa kịp nói thì đã bị chặn lại, hai đôi môi vừa áp vào nhau, nước mắt cũng không ngăn được mà rơi xuống.

"Vô ích thôi..." Lâm Luân Tình Hân đẩy ra Lạc Bắc Thần đang cố truyền chân khí cho nàng, nàng lắc đầu yếu ớt nói không cần.

Lạc Bắc Thần hai mắt chứa đầy nước, thần sắc hốt hoảng mà bất lực...

"Hãy nhớ sống thật tốt, đây là ta cuối cùng sở cầu... Lạc Bắc Thần! Ta yêu ngươi." Lâm Luân Tình Hân dùng sức ngồi dậy, nâng mắt nhìn thẳng Lạc Bắc Thần đang cố dùng ánh mắt khẩn cầu với mình, nàng lấy tay lau máu trên môi Lạc Bắc Thần, khuôn mặt trắng bệch hiện lên nụ cười thỏa mãn, lời nói nhẹ nhàng thâm tình, âm thanh của nàng bay bổng phiêu tán trong không khí, Lâm Luân Tình Hân từ từ gần sát lại, bốn cánh môi vừa chạm, ai đó nở một nụ cười thật hạnh phúc, Lâm Luân Tình Hân nhắm mắt thở ra hơi thở cuối cùng rồi vô lực ngã xuống, đầu yên tĩnh tựa lên vai Lạc Bắc Thần.

Âm thanh vẫn còn đó, vẫn còn dai dẳng bên tai từng người...

"Muội muội!!"

Lâm Luân Kỳ Hạo, Lâm Luân Lương Hạo gào lên một tiếng thật dài, hai mắt mở to chứa đầy tơ máu.

Hàn Cát Nhã không chịu nổi đả kích, phun ra một ngụm máu rồi ngất đi...

Lâm Luân Kỳ Minh hai mắt khô khốc chứng kiến tất cả, hắn như người chết mà nằm dài trên đất.

Nữ nhi của hắn chết rồi...

Vì cứu hắn mà chết...

Tình Hân, cha có lỗi với con, kiếp này cha nợ con rất nhiều...

Lạc Bắc Thần như xác không hồn mà ôm Lâm Luân Tình Hân, mi mắt rũ xuống, con ngươi trống rỗng vô hồn, tay vô thức vuốt ve khuôn mặt của Lâm Luân Tình Hân...

Tình Hân, ta sai rồi, ta không nên cố chấp trong hận thù, hại nàng phải lâm vào tuyệt lộ, hại nàng phải chết...

Oan oan tương báo bao giờ mới có hồi kết?

Tình Hân, nàng tỉnh lại được không, tỉnh lại cùng ta du tẩu thiên hạ, cùng ta mãi mãi không rời...

Tình Hân, nàng thật tàn nhẫn, tàn nhẫn cho ta tự tay giết nàng, tàn nhẫn ra đi, tàn nhẫn bỏ lại ta...

Ba năm trước là sinh ly, ba năm sau là tử biệt...

Sinh ly tử biệt, một lần rồi hai lần bám lấy nàng...

Không khí bị tan thương bao lấy, lòng người cũng bị đau thương chiếm trọn, sự tĩnh lặng lúc này toát ra một cỗ bi thương nồng đậm, ai ai cũng quanh quẩn chìm trong nỗi đau, khổ sở lúc này...

-----------------------

Một tháng sau.

Lục Quốc trải qua cuộc đại chiến kéo dài hơn mười lăm ngày một tháng trước, thương vong vô số, Tây Vực, Triết Lương, chịu tổn thất nặng nề, hai nơi đều trải dài phế tích, nhiều nơi thấp bị nước tràn vào nhấn chìm, Ái Lạp, Nhạc Tề hai quốc gia này nhiều nơi gần cuộc chiến cũng bị tổn hại không kém...

Ba hôm trước, Lục Quốc chính thức thống nhất, năm nước lấy Lạc Thịnh vi tôn, Lạc Bắc Thần tuyên bố ngôi vị truyền lại cho Lạc Bắc Minh, Lạc Bắc Khanh làm Thái Thượng Hoàng nhiệm vụ phò tá tân đế an vị, miễn thuế thiên hạ ba năm, đồng thời thu hồi tước vị cho bản thân và những nữ nhân của mình, trở lại yên bình làm thường dân, cũng tuyên bố từ nay không nhúng tay vào chuyện triều chính...

Minh Hòa: Lệnh Quân, Lưu Trúc nắm quyền

Chu Thục: Tỷ đệ Bạc Cô Tĩnh Sương nắm quyền

Ái Lạp: Ái Lạp Tư - Từ Nhân nắm quyền

Nhạc Tề: Nhạc Tề Kiến Vu nắm quyền

Lạc Thịnh: Lạc Bắc Minh nắm quyền

Thông Thiên Các sẽ là cơ quan xử lý tình báo lớn nhất thiên hạ, mọi chuyện đều dưới sự chi phối của nơi này.

Lạc Bắc Thần nhường ngôi không qua một ngày đã truyền khắp thiên hạ, thanh danh của nàng trong lúc này như mặt trời ban trưa, Lục Quốc ai ai không biết Quỷ Thánh Tuyệt Nhan - Lạc Bắc Thần đâu.


Mọi người than tiếc, nếu như được sống dưới cai trị của nàng thì còn gì tốt hơn, nhưng mọi người biết Quỷ Thánh mới trải qua việc mất con với suýt nữa mất đi vợ, nên ai nấy đều đồng cảm hiểu cho nàng...

Nói đến Lâm Luân Tình Hân, đáng lẽ ra đã chết, nhưng cuối cùng Lâm Luân Kỳ Minh hối cải dùng chân khí cả đời của mình để cứu sống nữ nhi của mình, một mạng đổi một mạng, nhưng không vì vậy mà Lâm Luân Tình Hân sống lại, nàng dù có sinh cơ nhưng vẫn hôn mê, Bạc Cô Mặc, Hàn Cát Nhã, Phượng Kính, Lâm Luân Nhược Mẫn đem nàng đến giường hàn băng ở dưới đáy Tùy Sinh Hà, bốn người tả hữu trước sau dùng chân khí nuôi lại kinh mạch cho nàng, cộng thêm giường này có nguồn gốc từ Đoạn Băng Thạch, Lâm Luân Tình Hân được cải tử hoàn sinh là không thể nghi ngờ, nhưng có một điều, nàng có thể tỉnh và cũng có thể mãi mãi không tỉnh, vấn đề trọng yếu ở đây là thời gian...

Do quá trình này không thể có người thứ sáu xuất hiện, nên Lạc Bắc Thần không thể lưu lại.

Lạc Bắc Thần một tháng nay đều dành thời gian ở bên cạnh Nhạc Tề Ninh Uyển, cứ mỗi tối là hai người ôm nhau khóc cho hài tử không được may mắn của mình.

Nhạc Tề Ninh Uyển một tháng đều làm ác mộng, nàng mơ thấy hài tử gọi mình, hài tử khóc rất khổ sở...

Một tháng làm sao để chữa lành nỗi đau mất con của nàng, nếu không phải có Lạc Bắc Thần và mấy người Tuyết Vô Song, Vũ Dạ Ca, Phong Vô Tâm, Ngân Vũ, Nguyệt Vân an ủi, thì có lẽ nàng đã không qua được.

Lạc Bắc Thần dù mạnh mẽ đến đâu cũng phải có lúc yếu đuối, nhớ đêm sau khi trở về Lạc Thịnh, Lạc Bắc Thần đã nằm trong lòng Tuyết Vô Song khóc cả đêm, và đêm đó nàng như trút hết khổ sở đè nén ra...

Đến hôm nay, Lạc Bắc Thần cũng đã ổn hơn rất nhiều, Nhạc Tề Ninh Uyển thì dù tốt hơn nhưng vẫn suốt ngày buồn bã đôi khi lại khóc, nhưng dù sao cũng đỡ hơn trước rất nhiều.

Tuyết Vô Song cũng bận rộn, tâm tình cũng theo xuống...

Tuyết Nguyệt bây giờ mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, cả người tâm thần điên loạn, không nhận ra ai ngay cả Tuyết Vô Song, suốt ngày không khóc thì cũng la hét nói mình giết Bất Nhiễm, có đôi khi tự tay lấy dao cắt tay cắt thịt mình, vừa làm, vừa điên, la phải trả thù cho A Nhiễm.

Nhiều lần, Tuyết Vô Song suýt nữa bị Tuyết Nguyệt tấn công, vẻ mặt dữ tợn dùng chủy thủ chỉ vào Tuyết Vô Song như có thù hận, Tuyết Vô Song vì vậy mà khổ sở vô cùng, không thể làm gì hơn là mỗi ngày tới nhìn bà một lần rồi lặng lẽ ly khai.

Lạc Bắc Thần sau khi biết thì một lòng an ủi nàng, nói không phải lỗi do nàng.

Lạc Vương Phủ

Lạc Vương Phủ cũng như năm xưa không thay đổi, thêm vào đó là thật nhiều sinh khí, tiếng hài tử ngoài sân cùng nhau chơi đùa cười khanh khách.

Sân Tây Viện, mấy thân ảnh lớn nhỏ cùng nhau rượt đuổi, âm thanh hưng phấn khiêu khích vang lên không ngừng.

"Lệnh cô cô, Lưu cô cô, đến bắt con đi lêu lêu..." Bạc Cô Tình Phong phồng hai má phấn nộn vì đùa lâu mà đỏ bừng, cái mỏ mỏ chu chu mà chạy, lâu lâu lại vỗ mông hai bên khiêu khích Lệnh Quân, Lưu Trúc phía sau.

"Lệnh cô cô, Lưu cô cô dở hơi!" Bạc Cô Niệm Thần hất mặt hướng hai người hừ một tiếng, thân thể nhỏ nhắn làm ra dáng đại nhân, hai tay khoanh trước ngực nói.

"Còn nhỏ mà khẩu khí thật lớn nha!" Lệnh Quân đã khôi phục nữ trang, nàng nghe hai đứa khiêu khích không khỏi trợn mắt, tay chỉ chỉ vào hai hài tử nói.

"Xì...haha.." Lưu Trúc một bên nghe vậy thì bật cười, nàng nhìn hai hài tử híp mắt, hai đứa trẻ này đúng thật rất nghịch ngợm nhưng bù lại là vô cùng đáng yêu.

"Hừ, phải xem con là nữ nhi của ai!" Bạc Cô Niệm Thần chu mỏ hừ mũi, Bạc Cô Tình Phong cũng vênh mặt hất tới, lâu lâu còn duỗi lưỡi khiêu khích.

"Nữ nhi của ai a?" Lưu Trúc cũng hỏi theo hai đứa mà làm vẻ mặt hiếu kỳ.

"Quỷ Thánh Tuyệt Nhan - Lạc Bắc Thần!" Hai hài tử lập tức kiêu ngạo hô lên.

"Nga...." Hai người lớn cũng theo đó phụ họa mà làm vẻ mặt ngạc nhiên sùng bái, nhưng vẫn không giấu nỗi ý cười trong mắt.

Trong phòng, Lạc Bắc Thần, Vũ Dạ Ca, Phong Vô Tâm, Nhạc Tề Ninh Uyển, Ngân Vũ, Tuyết Vô Song, Nguyệt Vân, Độc Tôn đang nói chuyện, nhưng nói đúng hơn là họ đến thăm Tuyết Vô Song, khi nghe tin nàng bị Tuyết Nguyệt làm bị thương thì liền lo lắng chạy đến.

"Ta vô ngại, mọi người không cần quá lo lắng..." Tuyết Vô Song nằm trên giường, nở nụ cười yếu ớt nhìn mọi người lắc đầu.






Bình Luận (0)
Comment