Lục Quốc Chi Tranh

Chương 141



Mọi người nghe xong, sắc mặt huyết sắc rút đi không còn một giọt, Vũ Dạ Ca hai cánh môi run rẩy, tay ôm Lạc Bắc Thần siết chặt, trên mặt hai hàng lệ rơi xuống ướt đẫm dung mạo thanh lệ của nàng.

Lạc Bắc Khanh mắt mở to, lỗ tai ong ong không thể tin những gì mình mới nghe được, hắn nhìn qua Độc Tôn cúi đầu xụi lơ ngồi bệt trên đất mà hoàn toàn tuyệt vọng, Lệnh Quân Lưu Trúc khóc không thành tiếng nhìn Lạc Bắc Thần, họ không thể tin được, họ sắp phải cùng chủ tử âm dương cách biệt, ơn dưỡng dục lớn bằng trời, họ còn chưa có cơ hội trả, tại sao lại xảy ra bi kịch này!

Xung quanh là một mảnh hỗn chiến kịch liệt, không khí căng thẳng như dây đàn, tinh thần họ tập trung cao độ chỉ muốn giết chết lẫn nhau ý niệm, nên không có quan tâm ở một góc người người đang khóc kêu gào trong vô vọng...

Lạc Vương Phủ tiếng binh khí leng keng bang ầm vang lên không ngừng nghỉ, người người đánh nhau ta sống ngươi chết, từng tốp người vừa lui vừa tiến thân pháp ảo diệu đánh bay địch nhân!

Tình Hân, Ninh Uyển, Phong Vô Tâm, Ngân Vũ đánh một lúc thì ngực cồn cào như có linh cảm, đồng loạt quay đầu lại, một màn như chứa ngàn cây kim châm đâm vào mắt, họ nhìn thấy Lạc Bắc Thần nằm bất động trong lòng Vũ Dạ Ca, Vũ Dạ Ca hai mắt vô hồn ôm Lạc Bắc Thần, Độc Tôn thì đờ đẫn đau thương một bên, Lệnh Quân Lưu Trúc kịch liệt lắc đầu kêu Lạc Bắc Thần, bốn người trái tim nháy mắt vọt lên cổ họng, không hẹn mà cùng nhau chạy đến, hai mắt đỏ hoe, mỗi bước chạy là nước mắt rơi dài.

Lạc Bắc Thần, ngươi lừa gạt bọn ta...

Lạc Bắc Thần, ngươi là đồ hỗn đản...

Lạc Bắc Thần, ngươi thật nhẫn tâm!

Dược nhân thấy họ bỏ chạy, lập tức lao vút đi chặn lại, thiết xích trên tay phóng tới quất mạnh, bốn người liền bay ngược trở lại mang theo tiếng hét cuồng nộ kinh thiên.

"Cút!!!" Phong Vô Tâm tay bắt lấy thiết xích muốn quăng nó ra khỏi người, nhưng dù nàng có bấu tới bàn tay đổ máu cũng không lay động được, Phong Vô Tâm trán bạo gân xanh dùng thân thể phi đến đập mạnh vào hai tên dược nhân, hai tên liền té nhào trên đất, nàng phun ra một ngụm máu, không quan tâm thương tích mà thoát khỏi thiết xích chạy đến chỗ Lạc Bắc Thần, nhưng phía sau người dai như keo chạy tới cản chân nàng, Phong Vô Tâm bị một thiết xích đánh trúng lên lưng, nàng lảo đảo sang một bên, tay chỉ vào các dược nhân cuồn cuộn hận ý gào lên.

Ngân Vũ cũng ăn một thiết xích trúng ngay bụng nàng, một đường rướm máu xé ngang, Ngân Vũ thân thể đập mạnh vào tường đá khiến nơi đó nát vụn, nhưng nàng rất nhanh đứng lên, ra chiêu liên tục đánh bay mấy dược nhân, Hàn Âm Công quét qua tức khắc đông chết bọn chúng, nhưng trong lúc đó Ngân Vũ cũng nhận lại vô số vết thương lên người, y phục tả tơi nhiều vết rách máu đỏ thẫm.


Ninh Uyển cố gắng để cho mình bình tĩnh, nhưng một cái sơ suất lơ là mà bị một thanh kiếm của Lạc Bắc Cung Ngôn đâm xuyên thân thể, Ninh Uyển hét lên, bẻ gãy thanh kiếm lao tới cùng hắn quyết đấu sống chết!!

Tình Hân cũng bị thương không nhẹ, thiết xích trói chặt tay chân nàng, chỉ trong chốc lát thân thể nàng đã vết thương chồng chất, bốn dược nhân ra sức kéo về bốn phía, Lâm Luân Tình Hân mím môi, khuôn mặt trắng bệch kìm nén đau đớn, kẹt kẹt tiếng thiết xích kéo căng, nàng cảm thấy bản thân sắp phải tách ra làm bốn, chết không toàn thây!

Chỉ trong chớp mắt, tình thế lại đảo ngược, bốn vị nữ nhân bị dược nhân tổn thương thê thảm, cả người y phục đều đã nhuộm đầy máu, sắc mặt yếu ớt trắng xám nhưng tinh thần lại kiên trì bất phục, chưa bao giờ có ý định buông tay, một kiếm rồi một kiếm chém bay đầu những kẻ cản đường!

"Viện Sinh sư huynh, đi cứu bốn vị chủ mẫu, chúng ta sẽ đối phó với hắn!!" Ám Phong nhìn một màn phía xa thì mặt mày bị dọa xanh mét, hắn lập tức quay sang Viện Sinh đang đánh hăng hái quát lên.

Viện Sinh nhìn cũng hốt hoảng, sau đó phẫn nộ một nhát chém Thi Quỷ ra làm hai mảnh máu phun ra văng đầy mặt, hắn thân ảnh chớp nhoáng lao vút đi, trường đao mang theo cuồng phong quét tới, hắc xích đứt thành nhiều đoạn giăng đầy trời, mũi thương như quỷ dữ từng nhát một đâm thủng đầu bốn tên dược nhân.

Lạc Bắc Thần hơi thở mỏng manh, mạch tượng càng ngày càng yếu đi, sắc mặt bị tử khí lạnh lẽo bao phủ, môi trắng mặt xám xanh, không khác người chết bao nhiêu.

"Có cách nào cứu nàng không?"

Một lúc lâu không lên tiếng, Vũ Dạ Ca mi mắt nhúc nhích, tay ôn nhu vuốt ve hai mặt Lạc Bắc Thần, đầu tựa lên trán nàng, giọng nói không nhận ra cảm xúc.

Độc Tôn đang trong đau buồn, thì nghe được Vũ Dạ Ca hỏi, như nhớ ra chuyện gì, hắn hai mắt có chút ánh sáng nhưng sau đó liền ảm đạm xuống nói: "Có"

"Cách gì?" Lạc Bắc Khanh nghe được có cách cứu sống muội muội, lập tức lau nước mắt kích động hô lên.

Lưu Trúc Lệnh Quân cũng ngẩng đầu thấp thỏm chờ đợi hắn trả lời. Vũ Dạ Ca nghe xong hai mắt mở to, ngẩng đầu nhìn Độc Tôn, cũng chờ hắn nói tiếp.

Độc Tôn nhìn qua bốn người do dự nói: "Cách này Lâm Luân Kỳ Minh đã từng dùng, một mạng đổi một mạng, nhưng có một điều kiện: là hai người cùng huyết mạch hay một cách khác là hai người phải tâm linh tương thông!"

Lưu Trúc Lệnh Quân nghe xong thì một hi vọng cũng không còn, Vũ Dạ Ca con ngươi mang theo lệ quang mỉm cười, nàng cúi xuống hôn lên trán Lạc Bắc Thần.

"Thiếp sẽ không để cho người xảy ra chuyện, thiếp yêu người, Lạc Bắc Thần."

Hứa với thiếp phải sống thật tốt...

A Thần xin lỗi, kiếp sau chúng ta lại nói tiếp duyên phận...

Kiếp sau sẽ vì người mà yêu, vì người nguyện làm một người bình thường...

Chân Thiên Môn

"Các ngươi tránh ra, ta muốn về Lạc Vương Phủ!!"

Bạc Cô Tình Phong, Bạc Cô Niệm Thần sáu tuổi thân thể đã cao hơn rất nhiều, dung mạo được duy truyền tốt, dù nhỏ tuổi nhưng dung nhan diễm lệ là không thể chối cãi, hai người mặc đồng phục Chân Thiên Môn khí chất vương giả cao quý, nhưng vì tức giận khí chất lại tăng thêm vài phần chấn nhiếp, Bạc Cô Tình Phong nhìn một đám sư huynh sư tỷ vây quanh hai người họ, trên mặt nghiêm túc nhất quyết không cho hai người họ đi.

"Nhị vị tiểu sư muội thông cảm, không phải chúng ta không cho hai người đi, mà là Chưởng Môn Sư Tôn đã căn dặn trừ khi người lên đây đón các muội nếu không thì tuyệt đối không được xuống núi!"

Một vị bạch y nữ tử khoảng mười sáu mười bảy tuổi từ trong đám người lên tiếng, dung mạo thanh tú mang theo nghiêm nghị rõ ràng, lời nói chậm lại có lực truyền vào tai hai người, chúng đệ tử kế bên cũng phụ họa gật đầu.

"Trong 300 giáo huấn của Chân Thiên Môn, thứ hai điều là: Không được làm trái lệnh Sư Tôn. Các muội cũng biết đấy, nên bọn ta không thể để các muội xuống núi!"


"Nếu làm trái sẽ bị trục xuất ra khỏi sư môn..."

"Mong hai muội không cần làm khó bọn ta!"

"Bọn muội sẽ gánh hết, phụ thân công tư phân minh sẽ không trách tội các sư huynh sư tỷ, nên các người có thể tránh ra chứ?" Bạc Cô Niệm Thần đợi bọn chúng nói hết, mới mở miệng lên tiếng, trên mặt cũng hiện ra sự thiếu kiên nhẫn, hai người hôm qua đến giờ vẫn luôn không yên trong lòng, cũng vì sáu bảy ngày rồi phụ thân không đến, bọn họ càng chắc chắn đã có chuyện, với lại hôm nay không khí quá mức đè nén, khiến hai người càng bất an.

"Cũng không được." Một đám người lắc đầu đồng thanh, chân đứng vững như trụ thạch.

"Các người không phát giác hôm nay không khí lạ sao? Cả mặt trời cũng không có!" Bạc Cô Tình Phong thấy họ vậy thì bực mình, bĩu môi cằn nhằn lên.

"Bầu trời lại âm u nữa!" Bạc Cô Niệm Thần cũng nói.

Đám đệ tử nghe xong mới ngẩng đầu nhìn trời, lại quan sát không khí, trời nhiều mây, mặt trời không có, không khí nặng nề quỷ dị, họ nghĩ vậy liền giật mình, lúc này cũng để ý kỹ hơn.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Nữ tử bạch y cảm thấy không ổn, thân thể nhún lên nháy mắt đã bay lên nóc đại điện, ánh mắt sáng như chim ưng phóng về phía Kinh Thành, khi nhìn đến phía xa có một đám mây đen che phủ, trong không khí thoang thoảng còn nghe tiếng kêu gào thất thanh rất nhỏ, không để ý liền sẽ không bắt được.

Bạc Cô Tình Phong, Bạc Cô Niệm Thần cũng bay lên, đám người phía sau cũng vậy nhìn về Kinh Thành, họ chăm chú quan sát, quả thật là có đều kỳ quái!

"Đi thôi!!" Bạc Cô Tình Phong sắc mặt hốt hoảng, sử dụng khinh công lao xuống, chạy vút ra đại điện.

Bạc Cô Niệm Thần cũng theo sát phía sau, đám đệ tử hốt hoảng cực kỳ đuổi theo, nếu họ đã không ngăn được thì đành chạy theo bảo hộ.

Hơn mười lăm người như cơn gió từ trên Chân Thiên Môn lao xuống, ai nấy cũng gấp gáp dị thường, làm mấy đệ tử ở cổng cũng bị dọa nhảy dựng, không phải Chưởng Môn bảo mấy ngày này không được xuống núi sao, vì sao các sư huynh sư tỷ lại không nghe, thật muốn bị đuổi mà, họ nghĩ một hồi rồi lắc đầu bỏ đi, dù sao cũng không liên quan mình.

Kinh Thành giờ khắc này quái dị vô cùng, chưa bước tới cửa thành đã nghe âm thanh đòi mạng trả mạng rùng rợn vang không ngừng, vào thành cảnh còn khiến người mao cốt tủng nhiên hơn gấp trăm lần, sợ là ai nhìn cảnh này cũng tè ra quần ngất xỉu đi!

Trên đường phố biến hóa nghiêng trời lệch đất, đống xương trắng, đống sọ đầu bị một tà thuật mời gọi, xương cốt ráp lại thành một bộ xương người hoàn chỉnh lộc cộc đi trên đường, càng ngày càng nhiều bộ xương theo chỉ thị mà đi về một hướng, cái đầu máu me lòi mắt vẫn còn chưa khô, xương cũng bị ruồi bọ bu đầy, nhiều con giòi nhúc nhúc được tạo ra bao phủ nhấm nháp, nhiều con ăn tới béo to tròn rớt lộp bộp xuống đường, chúng lăn trong vũng máu rồi truy tìm thịt vụn mà ăn, mặt đường trải dài một quân ma ghê tởm, mùi hôi thối theo các đốt xương cử động bốc lên nồng nặc, dần dần bộ xương người bị giòi lấp đầy, nó bò từ miệng tới mũi, từ mũi tới mắt, hai lỗ tai nhét đầy, bọn chúng rớt xuống rồi lại bò lên...

Không biết là ai thao túng những thứ ghê tởm như vậy, chỉ biết là Kinh Thành bây giờ đông nghẹt thứ dơ bẩn này, mặt đường rung rung lên, nơi này không khác gì bãi tha ma, không! Phải nói là còn rùng rợn dữ tợn hơn bãi tha ma!!

Binh lính Hoàng Cung ở ngoài cung đang lau dọn thịt máu xung quanh, thì cảm thấy mặt đất rung rinh, bọn chúng tim giật thót lên, ngẩng đầu mà nhìn, sau khi thấy đông nghìn nghịt xương người đang đi tới, còn mang theo vô số ruồi bọ giòi phủ lên, bọn họ thét thảm hoảng sợ tột độ tới tè ra quần, lảo đảo quăng thương chạy vào cửa thành, thật nhanh đóng kín cửa cung, đem hai ba thanh gỗ chắn ngang chốt cửa, sau đó sợ hãi chạy như bay về phía trong, họ muốn báo cho bệ hạ, có yêu quái có yêu quái!!

Linh Ly, Linh Nhạc cùng Bát Lĩnh, Vũ phu nhân, và mấy đứa trẻ đang ở sâu trong lòng đất Lạc Vương Phủ, họ một lúc lại cảm nhận được hang động rung chuyển, giống như phía trên đối chiến rất kịch liệt.

Tám hài tử từ một tuổi đến hai tuổi đang ngủ ngon trên tấm thảm lông mịn màng, Vũ phu nhân ở một bên trông coi.

Linh Ly cứ đi qua đi lại lo lắng trong lòng, lâu vậy mà mọi người vẫn chưa đánh xong, không biết có chuyện gì hay không nữa!

"Linh Ly đừng đi nữa, ngồi xuống đi." Linh Nhạc đứng dậy kéo Linh Ly đến bên cạnh mình, nói.

"Ta lo cho mọi người!" Linh Nhạc đầu tựa lên vai Linh Nhạc nghẹn ngào nói.

"Cát nhân thiên tướng, mọi người sẽ bình an, rồi mọi chuyện cũng sẽ được giải quyết." Linh Nhạc ôm chặt Linh Ly, thì thào bên tai nàng dỗ dành.


Bát Lĩnh đứng yên như bàn thạch không nhúc nhích, chỉ là lâu lâu sẽ chớp mắt một cái, không khác gì tượng người đá là bao.

Bỗng nhiên một tiếng cười âm lãnh quỷ dị theo hướng thông gió truyền vào, nghe xong Linh Ly run lên ôm chặt Linh Nhạc, Vũ phu nhân thì sắc mặt tràn ngập lo lắng còn mang theo một chút sợ hãi, Thất Lĩnh động, họ xoay đầu nhìn nhau, trong mắt ánh sáng ngưng tụ như đang hỏi ý kiến.

Bên ngoài, hơn vạn quân ma xương người bao vây lấy Thông Thiên Các người, cái đầu lắc lư qua lại, những sinh vật trên đó vì cử động mà rơi xuống từng con từng con ăn tới béo tròn, thân thể nhúc nhúc bò đi kiếm thi thể bu lại ăn tiếp.

Ngân Nguyệt, Tuyết Lam, Lâm Luân huynh đệ, Tứ Sát Vệ kinh hồn táng đảm mà nhìn những thứ ghê tởm bao vây bọn họ, sắc mặt không xanh thì trắng, nhiều người chịu không được mà nôn khan dữ dội, thân thể không khống chế được run rẩy, họ thà chết không toàn thây chứ không muốn bị thứ kinh tởm này đeo bám ăn tới chết, Duôn Nhũ Huyết đã đủ đáng sợ, mấy con này lại đáng sợ gấp bội!!

Chu Liễm cuồng tiếu trên bầu trời, trên không trung, Viện Sinh, Tình Hân, Ninh Uyển, Phong Vô Tâm, Ngân Vũ bị hắc khí của Chu Liễm siết cổ treo lơ lửng, họ giãy giụa một lần là máu một lần rơi xuống như mưa, trên người vết thương thê thảm, y phục từ lâu đã biến thành màu đỏ thẫm, sắc mặt ai nấy cũng vì thương thế nghiêm trọng mà trắng như tờ giấy, ánh mắt bốn nữ nhân đã khóc tới khô khốc đỏ ngầu, nếu không phải Viện Sinh nói bọn họ Lạc Bắc Thần không có việc gì, thì có lẽ bọn họ đã không thể gượng đến giờ phút này....

Lạc Bắc Thần trên người y phục rách nát đã đổi, sắc mặt cũng mang theo huyết sắc trở lại, trong lòng nàng là thi thể chưa lạnh của Lạc Bắc Khanh, còn Vũ Dạ Ca thì đã ngất đi, nàng cũng là do Lạc Bắc Khanh đánh ngất, hắn không muốn để Lạc Bắc Thần đau khổ vì mất đi Vũ Dạ Ca, chỉ có hắn làm là thích hợp nhất, Lạc Bắc Thị nợ nàng đã nhiều, cũng đến lúc nên trả lại.

Lạc Bắc Khanh lựa chọn hi sinh, Lạc Bắc Khanh lựa chọn mình chết đi để đổi lại Lạc Bắc Thần hạnh phúc, kiếp này hắn đã làm rất trọn trách nhiệm của một người ca ca...

Một người ca ca luôn yêu thương muội muội hơn cả bản thân mình, một người ca ca vĩ đại nhất thế gian...

"Ca ca, ca ca yên tâm nhắm mắt, ngày nào muội còn sống thì ngày đó sẽ không để cho Lạc Bắc Hoàng Thất sụp đổ!" Lạc Bắc Thần hít một hơi thật sâu, cố gắng không để mình rơi nước mắt.

Lệnh Quân, Lưu Trúc mang Tuyết Vô Song, Nguyệt Vân, Vũ Dạ Ca vẫn chưa tỉnh ra phía sau, bảo hộ ba người.

Còn Phượng Kính, Độc Tôn liên tục ra chưởng bức lui quân ma trước mắt, quân ma như có cơ linh mà há to miệng chứa đầy côn trùng ra nhào tới cắn mọi người, hai người ngưng thần đánh tan nát bọn chúng, hướng gió thổi ngược nên ít nhiều mấy thứ bẩn thỉu bám lên người họ, dù vậy hai người cũng không để tâm, còn rút kiếm chém bay tất cả, bức tường cứng như thép chắn trước Lạc Bắc Thần, muốn tiếp cận nàng trừ khi tiêu diệt hai người phía trước.

"Lạc Bắc Thần Lạc Bắc Thần, nhìn xem nhìn xem..."

Bầu không khí rùng rợn lúc này, lại đột nhiên vang lên một âm thanh hả hê rùng rợn không kém, mà nơi phát ra âm thanh lại là bên trên không trung.

Lạc Bắc Thần ngẩng đầu, nhìn cảnh trước mắt da mặt nàng giật giật, mắt mở to gân máu dần dần tích tụ, hai con ngươi lóe sáng hiện lên hồng mang, trên mặt gân xanh nổi lên dữ tợn, xung quanh không khí cũng bị nàng khí tức làm cho vặn vẹo móp méo!

Mọi người hớp một ngụm lãnh khí mà nhìn lên trên, ai ai cũng bưng kín miệng, trong mắt là đau lòng không nỡ hiện ra.

Bên trên, Lạc Bắc Cung Ngôn dùng kiếm một nhát rồi lại một nhát chém vào người bốn nữ nhân, dù bị tra tấn đến cỡ nào họ cũng không hé miệng kêu rên nửa chữ, cả người huyết nhục mơ hồ không chỗ nào không có vết thương, mỗi nhát chém mang theo máu rơi xuống, từng giọt một từng giọt một như vạn tiễn đâm thẳng vào trái tim Lạc Bắc Thần!






Bình Luận (0)
Comment