Lục Quốc Chi Tranh

Chương 145



Một tháng trôi qua.

Nguyệt Vân đúng nửa tháng trước tỉnh lại, sau khi biết Lạc Bắc Thần chết nàng như chết lặng, nước mắt không còn rơi được nữa, tim đã đau đến không còn cảm giác, cũng do nàng nên mới xảy ra bi kịch này, cũng do nàng vô dụng mới để Chu Liễm bắt đi uy hiếp Lạc Bắc Thần...

Bảy nữ nhân trong một tháng này bị dằn vặt trong khổ sở, họ tự nhốt mình trong phòng, từ sáng đến tối mỗi ngày không nói một lời, cơm nước cũng không ăn, sức khỏe càng không quan tâm, họ mỗi thời khắc đều nhớ đến Lạc Bắc Thần, mỗi lúc đó trái tim kịch liệt đau nhói, nhất là Phong Vô Tâm, Tuyết Vô Song, Ngân Vũ như người điên, gặp ai vô phòng đưa cơm đưa nước khuyên nhủ đều gầm lên đuổi đi, bọn hạ nhân liền sợ run lên, cảm thấy nếu còn không đi ba vị chủ mẫu sẽ thật sự xé xác họ...

Chỉ có bốn người còn lại là yên tĩnh dị thường, mỗi giờ mỗi giây đều dùng để thất thần.

Bạc Cô Tình Phong, Bạc Cô Niệm Thần biết được phụ thân đã chết, khóc nháo cả một ngày, khóc tới không thể nữa mà bất tỉnh!

Chân Thiên Môn bây giờ Ngân Nguyệt, Tuyết Lam, Lâm Luân huynh đệ trấn quản, họ biết được Lạc Bắc Thần chết thì buồn bã không thôi, nhất là Ngân Nguyệt khóc vô cùng thương tâm, đúng là ông trời luôn đố kỵ anh hùng!

Viện Sinh dẫn đầu Bát Lĩnh Thông Thiên Các người quỳ trên đỉnh núi Ôn Luân ba ngày ba đêm, Viện Sinh là muốn tự trừng phạt mình và bọn họ, trừng phạt cái lỗi sơ suất để cho mười vạn quân của Lạc Bắc Cung Ngôn đóng giữ ở mật hầm ngoại thành mà không hay biết gì!!

Mà việc này cũng không thể trách ai, ngày đó hỗn chiến kinh thiên, mỗi người chỉ lo giết chết địch nhân, làm gì có ý niệm khác, ngay cả Lạc Bắc Thần chiến đấu hăng say còn lơ là, nói chi đám người Thông Thiên Các?

Mà tội vẫn là tội, phạt nhất định phải phạt!

Tin Lạc Bắc Thần tuẫn rơi qua nửa tháng liền chấn động khắp mọi nơi trong thiên hạ, Chu Thục Quốc nhấc lên một trận sóng dữ, vì đối với dân chúng Chu Thục Lạc Bắc Thần là thần thánh là tín ngưỡng, mọi người sau khi biết được ai nấy cũng quỳ hướng lên trời vái ba lạy, họ lau nước mắt cầu cho nàng trên đó an nhàn khoái lạc! Còn một số người không tin Quỷ Thánh thật sự chết, họ bảo sống phải thấy người chết phải thấy xác!

Bạc Cô Tĩnh Dương, Bạc Cô Tĩnh Sương, Bạc Cô Mặc, Đồ Nha Tề - Túc Sa nghe tin liền kinh hãi tức tốc chạy về Lạc Thịnh.

Mười ngày ròng rã đuổi thời gian, bốn người rốt cuộc cũng về tới Lạc Thịnh, đi tới đâu cũng đều nghe bàn về tin Lạc Bắc Thần chết, người người cảm khái không thôi về một đời oanh oanh liệt liệt của Quỷ Thánh Tuyệt Nhan!

Dân chúng cũng tương truyền sự vĩ đại cao cả của Lạc Bắc Thần, vì cứu thiên hạ vì cứu thê nhi có thể hi sinh bất cứ thứ gì, hi sinh hai mắt chỉ không muốn thê tử bị thương tổn một chút nào, còn hi sinh bản thân ngăn Chu đại ác ma tự bạo bảo hộ thê nhi an toàn!

Lạc Bắc Thần lựa chọn cùng chết với Chu Liễm đổi lại Lục Quốc mãi mãi về sau thái bình an lạc...

Một sự hi sinh hết sức cao thượng trong miệng người đời, dần dần tạo nên những lời ca tụng đời đời bất tử...

Họ cũng ca tụng sự vĩ đại và tình yêu thương của một vị ca ca dành cho muội muội của mình, có thể không do dự mà dùng mạng để cứu sống muội muội, thật sự là một tình yêu quá thiên liêng, quá cao cả rồi...


Bạc Cô Mặc, Đồ Nha Tề - Túc Sa, Bạc Cô Tĩnh Sương, Bạc Cô Tĩnh Dương sau khi đến Lạc Vương Phủ, thì cảm thấy đây không phải là Lạc Vương Phủ lúc trước, chỉ là một nơi đang thi công, phía sau hậu viện chỉ còn có vài tiểu viện giản đơn và đại sảnh mới dựng lên.

Bạc Cô Mặc liền chạy vào đại sảnh, trong lúc Bát Lĩnh đang châm hương thì xông vào hất bay nắp quan tài, sau khi chỉ thấy một ngón tay, một chiếc áo rách, một cây tiêu nằm bên trong thì Bạc Cô Mặc nheo mắt suy tư.

Xích Liệt Kiếm đâu?

"Ai bảo nữ nhi ta đã chết? Ai cho các ngươi vô căn cứ dựng linh đường!!"

Đồ Nha Tề - Túc Sa đỏ mắt nhìn tên nữ nhi phía trước, mọi người xung quanh còn cắm hương quỳ lạy, bà chạy vào lật tung tất cả, vừa phá vừa hét.

"Chỉ dựa vào những thứ này mà các ngươi cho Thần nhi đã chết?"

Bát Lĩnh thấy linh đường chủ tử bị phá, thì tức giận xanh mặt muốn mắng là ai làm càn, nhưng chưa kịp mở miệng thì bị giọng nói của Bạc Cô Mặc cấp tỉnh, giọng nói của bà vô cùng bình tĩnh, một gợn sóng cũng không có.

"Xích Liệt Kiếm đâu?" Bạc Cô Mặc lấy ra Tiêu Nhiếp Hồn, lại nhìn bọn họ đang cúi đầu im lặng hỏi tiếp.

"Bẩm mẫu thân chủ tử, Xích Liệt Kiếm không tìm thấy..." Bát Lĩnh đồng thanh đáp.

"Thất vị chủ mẫu của các ngươi đâu? Họ thế nào rồi?" Bà gật đầu rồi hỏi tiếp.

"Bẩm mẫu thân chủ tử, thất vị chủ mẫu một tháng vẫn nhốt bản thân trong phòng, người thì khóc người thì như mất hồn, họ thời gian qua thức ăn cũng vô cùng ít đụng đến..." Liêu Ngọc Bát Lĩnh bước ra cung kính đáp, giọng nói cũng buồn theo không kém.

"Mấy đứa nhỏ thì sao?" Bạc Cô Mặc thở dài.

"Thập vị tiểu chủ thì ở Chân Thiên Môn được Ngân Nguyệt, Tuyết Lam tiểu thư và mọi người trông nom." Nàng dừng một chút lại nói tiếp: "Nhưng đại tiểu chủ, nhị tiểu chủ biết chủ tử đã mất, tháng trước đã khóc tới ngất đi, bây giờ cả ngày vẫn buồn bã không chịu nói chuyện với ai cả."

"Ai nói nữ nhi ta đã chết? Ngươi câm miệng!" Đồ Nha Tề - Túc Sa kế bên lại nghe nàng nói nữ nhi mình mất, tức giận quát lên.

Bạc Cô tỷ đệ bên cạnh vỗ vai bà bảo bà bình tĩnh lại, mà hai người khi thấy cô cô phản bác việc biểu muội mất thì hai người thở phào nhẹ nhõm, cô cô nói biểu muội còn sống, ắt là biểu muội đã được ai đó cứu đi!

"Một tháng này các ngươi có tìm kiếm trong phạm vi không? Nhớ một ngôi miếu hoang ngôi, nhà nát cũng không được bỏ sót!" Bạc Cô Mặc tiếp tục.

"Bẩm mẫu thân chủ tử, bọn thuộc hạ đã tìm tất cả mọi nơi không bỏ sót một góc khuất nào, và cả đầu con suối dẫn ra biển lớn." Liêu Ngọc Bát Lĩnh liền đáp.

Bạc Cô Mặc sau khi hỏi xong những câu cần hỏi thì hạ lệnh bọn họ đốt bỏ linh đường, Bát Lĩnh không do dự lập tức nhận mệnh làm theo.

Bạc Cô Mặc đi đến phòng bảy nữ nhân nói vài lời việc Lạc Bắc Thần vẫn còn tại thế.

Bà bấm tay được là Thần nhi chỉ gặp đại kiếp nạn, không có nói là phải tử mệnh, bà cũng tin nữ nhi vô ngại, cũng vì Xích Liệt Kiếm mất tích, cái này có hai lý do, thứ nhất: là Xích Liệt Kiếm bị hủy. Thứ hai: là Xích Liệt Kiếm cảm nhận được chủ nhân nguy hiểm nên đã theo bảo hộ!

Cái thứ nhất được bác bỏ, vì muốn hủy Xích Liệt Kiếm chỉ có Tam Vũ Huyền Thiên và Phồn Âm Ấn làm được, như vậy Lạc Bắc Thần vẫn còn sống là không thể nghi ngờ!

Bảy nữ nhân sau khi nghe được Lạc Bắc Thần vẫn còn sống thì cả người liền tỉnh táo thập phần, vui đến phát khóc.

Bạc Cô Mặc nói: "Thần nhi vẫn còn sống, nhưng tạm thời mất tích."

Bảy nữ nhân khi biết tin từ ngày đó, và những ngày tháng tìm kiếm Lạc Bắc Thần cũng bắt đầu...

Một năm sau.

Trong khoảng thời gian một năm, Lạc Bắc Thần tung tích chìm sâu dưới đáy biển, Thông Thiên Các và sáu nữ nhân lật tung sáu nước vẫn không có một chút manh mối nào.

Nguyệt Vân sau một năm được Bạc Cô Mặc sử dụng Tuyệt Châm châm cứu, ngâm thuốc hơn nửa năm, rốt cuộc cũng đi được, dung mạo trên mặt cũng đang có tiến triển khôi phục tốt.

Sau khi nàng đi được, cũng không quan tâm bản thân sức khỏe mà theo sáu vị tỷ tỷ đi tìm Lạc Bắc Thần.

Nhưng cho dù tìm như thế nào cũng không có kết quả...

Hai đứa trẻ khi biết phụ thân còn sống thì không còn buồn nữa, nhưng hai đứa đợi mòn mỏi, mang thật nhiều hi vọng phụ thân trở về, nhưng đổi lại là những ngày tháng thất vọng cùng cực.

Hai đứa luôn hỏi: "Phụ thân người đang ở đâu? Có phải hay không người đã quên tụi con và các mẫu thân rồi..."


Do cố chấp mà vất vả ngược xuôi trên đường, bảy nữ nhân nhiều lần ngất xỉu, bệnh nặng nơi đất khách quê người, mọi người có khuyên thế nào họ vẫn không chịu nghe, ngày thì đi tìm Lạc Bắc Thần không chịu nghỉ ngơi, đêm thì khóc hết nước mắt...

Thử hỏi ai sức khỏe có thể chịu nổi đây?

Tin Lạc Bắc Thần vẫn còn sống đối với dân chúng thiên hạ luôn là một ẩn số, nhưng dần dần không có tin gì về nàng họ cũng thất vọng rất nhiều.

Họ hỏi: "Quỷ Thánh người tốt như vậy thật sự ông trời cho ngài ấy chết sao?"

"Nếu ngài ấy đã chết? Vì sao không tìm thấy xác..."

"Nếu ngài ấy đã chết? Vì sao Bạc Cô Bất Bại tiền bối vẫn bình tĩnh như vậy..."

Họ cũng hỏi: "Nếu ngài ấy không chết? Vì sao không chịu trở về..."

"Nếu ngài ấy không chết? Tại sao lại để cho thê nhi của mình sống trong đau khổ..."

Thật nhiều câu hỏi được thốt lên trong thiên hạ, dần dần trở thành câu trả lời phản bác của mọi người...

Lại hai năm trôi qua.

Lục Quốc dân chúng dù thái bình an lạc, nhưng cái bí ẩn của Lạc Bắc Thần vẫn nằm sâu trong lòng họ, đi đến đâu cũng nghe có người buồn bã nói về việc Lạc Bắc Thần, nói về một vị truyền kỳ bất tử trường tồn!

Chân Thiên Môn dưới sự trấn quản của bốn người Ngân Nguyệt, đã ở Lục Quốc như trụ trời đứng vững, chỉ qua ba năm mà đệ tử lên đến hai vạn, một con số vô cùng lớn với một môn phái, đệ tử Chân Thiên Môn vẫn luôn ngày ngày quỳ trước thiên địa cầu mong Chưởng Môn trở về, họ mãi mãi lấy người vì sư tôn, mãi mãi luôn tin tưởng người, luôn cầu mong người về...

Bảy nữ nhân hi vọng gần như muốn dập tắt, ba năm tìm kiếm vẫn không có một chút kỳ tích nào xuất hiện, họ dần mệt mỏi mà ngã khụy, nếu không phải mười đứa trẻ vẫn luôn kêu gọi phụ thân, muốn phụ thân thì họ đã không thể trụ nổi đến giờ phút này...

Vũ Dạ Ca năm thứ ba bệnh tình nguy kịch nằm trên giường không dậy nổi, nhiều đại phu và cả Bạc Cô Mặc cũng thúc thủ vô sách với tâm bệnh của nàng.

Phải nói Vũ Dạ Ca bị giày vò từ thể xác đến tận trong lòng, mỗi đêm nằm mộng thấy Lạc Bắc Thần mà giật mình tỉnh giấc, rồi tuyệt vọng đau khổ, rồi khóc ướt gối...

Một đại phu nói: "Tâm bệnh muốn trị thì phải tìm người buộc chuông!"

Một đại phu khác cũng nói: "Tâm bệnh nếu không trị chỉ có thể cả đời bị giày xé trong nội tâm, ngày tháng trôi qua tâm và thể xác sẽ chết dần chết mòn."

Đến lúc đó dù có đại la thần tiên xuống cũng cứu không được nàng...

Bạc Cô Mặc biết cũng chỉ thở dài, bà không biết Thần nhi làm sao đến giờ vẫn biệt tăm biệt tích.

Không biết có xảy ra sự cố gì không?

Độc Tôn, Lệnh Quân, Viện Sinh và Thông Thiên Các người vẫn luôn lật tung Lục Quốc, nhưng chỉ lấy về thất vọng tràn trề, họ không biết rốt cuộc chủ tử đã đi nơi nào? Vì sao như bốc hơi khỏi Lục Quốc...

Nhiều lần họ muốn ra khỏi trung nguyên, nhưng đều bị người hung hãn ở đó ngăn cản, vì dân ngoại vực không thích người trung nguyên, phải nói là cực ghét.

Bọn họ nhiều lần xâm nhập nhưng đều bị bẫy rập mê cung ở nơi này bức chật vật trở ra.

Họ nghĩ Lạc Bắc Thần không có khả năng ở đây, vì nơi này tương tối khắc nghiệt, người lại hung hãn sẽ tuyệt đối không cho người trung nguyên trú ngụ, và họ có lần may mắn vào được cũng đã lén thăm dò bên trong tất cả, đi từng nơi một, nhưng đều không phát hiện tung tích chủ tử.

Lệnh Quân nghĩ loạn: "Không phải là chủ tử té vực xong mọc cánh bay lên trời ở rồi?"

Độc Tôn loạn nghĩ: "Đừng nói là té vực xong mất ký ức, gặp tiểu mỹ nhân nào xinh đẹp sống an nhàn rồi đi!"

Nếu như vậy phải thật sự tìm cái mảnh đất xinh xinh, quan tài đẹp đẹp chuẩn bị sẵn cho sư phụ a...

Viện Sinh cũng loạn nghĩ: "Chủ tử có hay không bị bọn người môi giới bắt? Hay là bị ai đó bắt ép không cho trở về?"

Không, không, chủ tử là ai chứ mà có thể tùy tiện bắt! Còn nữa, thất vị chủ mẫu kinh khủng như vậy để các nàng tìm được thì thành cháo thịt bằm tất cả a...

Bạc Cô tỷ đệ cũng luôn tìm tung tích Lạc Bắc Thần, thường cho người đi đến những vùng xa nắm bắt tình báo, mong một lần được nghe tin gì đó của nàng.

Đồ Nha Tề - Túc Sa vẫn luôn ở Thiên Minh Sơn trông mong mỗi ngày, Bạc Cô Mặc thấy thê tử không buồn cũng khóc thì hết lời an ủi.


Nhạc Tề Kiến Vu từ một năm trước đã nhường ngôi cho một người trong tộc, đem theo Lưu Trúc đi đến một nơi non sông nước biếc sinh sống, Kiến Vu dựng một cái nhà tranh đơn sơ ngày ngày trồng quả trồng rau, rồi trồng một cánh đồng hoa hồng như thơ mộng, đi đến đâu cũng mang Lưu Trúc theo, cho nàng ngồi an tĩnh trên xe lăn, rồi bản thân vui cười nói chuyện cho nàng nghe.

Đẩy nàng đi mấy dặm vườn hoa bát ngát lãng mạn, chim hót bọ kêu ríu rít ngân vang, kể cho nàng nghe về mọi thứ mình biết, cũng nói cho nàng mỗi cánh hoa ở đây đều là tình cảm của Kiến Vu ta dành cho nàng, nàng xem thật nhiều hoa, tình cảm của ta cũng nhiều như vậy, và nó cũng chỉ dành riêng cho nàng!

Lưu Trúc mãi mãi vẫn an tĩnh ngồi đó, mãi mãi không trả lời Kiến Vu, như mãi mãi ngủ say không bao giờ tỉnh...

Kiến Vu đôi khi múa kiếm, múa những chiêu thức Lưu Trúc dạy cho nàng, vừa múa vừa khóc, nàng luôn oán giận vì sao Lưu Trúc không thể mở mắt ra nhìn nàng một lần!

Nhiều lần Kiến Vu ôm Lưu Trúc gào thét giữa thiên địa, cuồng nộ mắng trời mắng ông mắt đui mù, mắng ông dung túng kẻ ác, mắng ông tà ma ngoại đạo không đáng được người đời thờ phụng!!

Ngày hôm đó như có linh ứng, trên trời kéo lại mây đen mịt mù, một đạo sấm đánh xuống, Kiến Vu hoảng hốt che phía trên bảo hộ Lưu Trúc trong lòng.

Nhưng rất may đạo lôi lưu tình đánh phía sau gốc cây, Kiến Vu chỉ bị uy lực đánh vào người trọng thương, đây đúng là lời cảnh cáo thật sự!

Kiến Vu sau lần bị đánh tới phun máu thì không dám nửa lời chửi mắng, nàng nghĩ nếu bị lôi đánh chết thì thê tử phải làm sao bây giờ?

Ngu xuẩn một lần là được rồi...

Mình phải sống để cả đời ở bên nàng ấy...

Lưu Trúc, nếu có thể, nàng hãy tỉnh lại nhìn ta một lần...

Hai năm thăng trầm.

Thấm thoát thời gian lại trôi qua thêm hai năm, mà tin tức Lạc Bắc Thần vẫn chìm sâu dưới đáy bể...

Thiên hạ dần dần đối với Quỷ Thánh sống sót không còn hi vọng nào, năm năm truy tìm chứ không phải ngày một ngày hai, có lẽ Quỷ Thánh đã chết thật rồi...

Lục Quốc dù phồn vinh khí thịnh, nhưng cái bí ẩn về Quỷ Thánh luôn là nỗi đau ẩn giấu bên trong!

Gần đây, nghe đâu chính thê của Quỷ Thánh bệnh tình nguy kịch, sống không qua bao lâu nữa, tất cả thiếp thất nhi nữ đều lo lắng cho nàng vô cùng, cả mấy ngày nay đều ở bên giường nàng canh giữ, vì đại phu nói Vũ Dạ Ca có thể sẽ ra đi bất cứ lúc nào...

Vũ phu nhân, Tuyết Vô Song, Ngân Vũ, Nguyệt Vân, Tình Hân, Phong Vô Tâm trằn trọc không ngủ để chăm sóc Vũ Dạ Ca, sáu nữ nhân thân thể gầy yếu so với mấy năm trước rất nhiều, sắc mặt cũng xanh xao tiều tụy...

Mười đứa nhỏ quỳ gối bên giường, khuôn mặt xụ xuống buồn bã rưng rưng nước mắt.

Bạc Cô Tình Phong, Bạc Cô Niệm Thần đã mười một tuổi, thân cao một thước năm, ngũ quan rút đi trẻ con rất nhiều thêm vào bốn phần thành thục, trong mắt ưu buồn mang đậm, sắc mặt nhợt nhạt phủ đầy đau thương.

Họ luôn hỏi: "Phụ thân thật sự đã quên chúng ta sao?"

"Phụ thân sẽ mãi mãi không trở về sao?"

"Phụ thân không cần họ nữa..."

"Phụ thân không chừng đang sống vui vẻ ở nơi nào đó rồi..."

"Nếu bây giờ người không xuất hiện, thì mãi mãi cũng đừng xuất hiện nữa, phụ thân từng nói sẽ không để cho các mẫu thân khổ sở, nhưng mấy năm nay các mẫu thân chịu đã đủ giày vò, một người nói không giữ lời như người thì có tư cách gì nói yêu thương họ!"






Bình Luận (0)
Comment