"Đã gần canh năm rồi sao phụ thân cùng nãi nãi còn chưa đi ra?" Bạc Cô Niệm Thần bỏ qua Độc Tôn trừng mắt nhìn mình mà than thở.
"Một lát....aa ra rồi!!"
Bạc Cô Tĩnh Dương mới vừa đi tới, hắn vươn vai nói bỗng dưng dừng lại hét lên.
Câu nói của hắn vừa rơi xuống, mọi người đầu đồng loạt quay về phía cửa, cả người bật nhanh chạy tới.
Chi nha một tiếng cánh cửa mở ra, Bạc Cô Mặc với bộ dáng mệt mỏi xuất hiện, bà nhìn mọi người đang chờ mình lên tiếng thì nói: "Không phụ kỳ vọng, Thần nhi đã khôi phục ký ức, bây giờ nữ nhi đang nghỉ ngơi."
"Nãi nãi cũng nghỉ ngơi một lát đi, rồi giờ ngọ chúng ta xuất phát về Lạc Thịnh." Bạc Cô Niệm Thần nghe xong thì vui vẻ nói.
"Muội muội nói đúng a nãi nãi." Bạc Cô Tình Phong gật gật đầu.
Mọi người nghe xong Bạc Cô Mặc lời thì thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Niệm Thần nói thì cũng phụ họa theo.
Bạc Cô Mặc cũng thấy mình nên nghỉ ngơi một chút vì vậy đáp ứng, giờ ngọ đi tính không sai hơn giờ tỵ một chút sẽ về tới Lạc Thịnh.
Độc Tôn, Lệnh Quân, Viện Sinh, Tĩnh Dương như được đại xá, ai nấy cũng tìm một chỗ tốt đi đánh cờ cùng chu công.
Tĩnh Sương thì cùng Duẫn Nhi và tụi nhỏ đến Mê Tình Cốc săn bắn, Niệm Thần Tình Phong nghe xong cảm thấy thích thú vô cùng, họ có học qua cung thủ do Nguyệt Vân mẫu thân dạy a, mà chưa được thực hành, hôm nay đúng là cơ hội tốt!
Du Kinh ở nhà luyện thuốc cho Lạc Bắc Thần.
Mê Tình Cốc
"Oa oa, thật nhiều cá..." Bạc Cô Tình Phong nhìn dưới suối lớn trước mắt, cá thật nhiều bơi lội qua lại thật thích thú, dù không săn được thú nhưng bắt mấy chú cá này cũng tốt a.
"Cá này ăn được không cô cô?" Bạc Cô Niệm Thần nhìn về phía trước rồi hỏi Bạc Cô Tĩnh Sương.
"Được." Bạc Cô Tĩnh Sương nhìn chăm chú một lát thì đáp, cả bốn người định đi săn thú nhưng vừa rồi nghe có người nói thú dữ hôm nay tự dưng phát điên, sẽ liều mạng với người, nghe xong nàng liền dẫn họ tới đây.
"Tiểu muội muội hỏi thật dư thừa, cá tất nhiên ăn được!" Du Duẫn Nhi một bên hừ một tiếng.
"Nhưng vì sao dễ bắt như vậy mà không ai tới đây bắt cả?" Bạc Cô Tình Phong quay lại bĩu môi, thật nhiều cá nhưng xung quanh trừ họ ra thì không có một bóng người.
"Thì là vì họ không đủ bản lĩnh, cá này muốn bắt rất khó, tụi nó có tính cảnh giác cao chỉ cần nước có động tĩnh là rút đi tất cả." Du Duẫn Nhi liếc đến nàng giải thích.
"Với lại tụi cá này tránh đòn tấn công rất giỏi, xạ thủ giỏi nhất của chúng ta hai canh giờ cũng chỉ ở đây bắt được hai con thôi." Nàng lại bổ sung.
"Bắt sạch, bắt hết..."
Du Duẫn Nhi vừa mới dứt lời thì Bạc Cô Tình Phong đã cái đùng nhảy xuống nước, Bạc Cô Niệm Thần cũng xuống theo, nhất định phải bắt về nhà nuôi để ăn.
"Không phải chứ!" Du Duẫn Nhi trên trán hiện lên ba đường hắc tuyến.
Bạc Cô Tĩnh Sương ở một bên lắc đầu cười trừ, sau đó nàng tìm một chỗ ngồi xuống chờ đợi thành quả của hai tiểu tổ tông bên dưới.
Bạc Cô Niệm Thần chặn dòng nước dồn hơn hai mươi chú cá vào bên trong, dòng nước theo nội lực mà cuồn cuộn làm cá một trận choáng váng trên mặt nước.
Bạc Cô Tình Phong từ mấy ngón tay bắn ra một nguồn lực bay đi, vậy là có ba chú cá bất tỉnh được nàng quăng lên bờ, quăng đến trước mặt Du Duẫn Nhi, vẻ mặt hất lên thể hiện đắc ý nói: "Tiểu mỹ nhân, nàng thấy thế nào?"
"Không biết lớn nhỏm" Bạc Cô Tĩnh Sương liếc trắng mắt nàng mắng một tiếng.
Bạc Cô Tình Phong duỗi đầu lưỡi ra rồi lặn xuống suối.
Du Duẫn Nhi ở một bên vẫn còn trong kinh ngạc không nhẹ, có phải không đó, chỉ vừa mới bước xuống đã bắt được ba chú cá to, thật lợi hại đi!
Vậy là Du Duẫn Nhi ngơ ngác nhìn cá hiện ra trước mặt mình ngày càng nhiều, hai mắt cũng mở to ra mang theo ngưỡng mộ, hai tay vỗ vỗ thấy thích vô cùng.
"Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân..." Bạc Cô Tình Phong từ dưới nước trồi lên mang theo trong ngực năm chú cá, nàng ngẩng cao đầu lên cười gọi Du Duẫn Nhi.
"Ân? Ngươi gọi ta..." Du Duẫn Nhi giật mình, dùng tay chỉ vào mình hỏi ngược lại.
"Lại đây, lại đây!" Bạc Cô Tình Phong gật gật đầu gọi nàng.
Bạc Cô Tĩnh Sương một tay chống cằm chăm chú nhìn, muốn xem chất nhi của mình giở trò gì.
Du Duẫn Nhi cũng ngoan ngoãn đi lại gần bờ suối, sau đó ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm Bạc Cô Tình Phong ngay trước mắt.
"Nàng muốn bắt tụi nó không?" Bạc Cô Tình Phong quăng năm con cá lên bờ xong, rồi chỉ vào đàn cá trong dòng nước cười thâm thúy hỏi.
"Muốn, nhưng ta không biết bắt?" Du Duẫn Nhi nghe hỏi thì lập tức đáp nói muốn, sau đó lại do dự hỏi.
"Ta sẽ dạy cho tiểu mỹ nhân." Bạc Cô Tình Phong cười híp mắt nói.
"Thật sao? Ngươi sẽ dạy ta!" Du Duẫn Nhi kích động hô lên, còn không quên bắt lấy cánh tay Tình Phong lắc lắc.
"Với một điều kiện!" Bạc Cô Tình Phong nắm ngược lại tay Du Duẫn Nhi nói tiếp.
"Điều kiện?... Là gì?" Du Duẫn Nhi đang muốn thúc giục thì nghe câu nói này, nàng giật mình mới để ý là tay đang bị Tình Phong vuốt ve, nàng giật lại nhưng là không được, mới lắp bắp hỏi.
"Hôn ta một cái, ta dạy cho nàng..." Bạc Cô Tình Phong cười lưu manh nắm chặt tay Du Duẫn Nhi, tay khác chỉ chỉ lên má trái chậm rãi nói.
"Ngươi... ngươi lưu manh!" Du Duẫn Nhi phản ứng khuôn mặt hồng thấu hô lên.
"Nha đầu chết tiệt!!"
Bạc Cô Tình Phong còn muốn trêu chọc tiếp thì bị một âm thanh làm rùng mình, lập tức buông ra tay Du Duẫn Nhi lặn sâu xuống nước tránh đi ám khí đánh tới.
Bạc Cô Tĩnh Sương thấy viên đá đã trượt thì hừ lạnh, đứng dậy đi đến bờ suối vỗ vai Du Duẫn Nhi, đổi lại khuôn mặt thân thiết cười nói: "Hài tử nghịch ngợm, muội muội đừng để trong lòng, khi về ta sẽ bắt Tình Phong xin lỗi với muội."
Du Duẫn Nhi hít hít mũi, đáp một tiếng rồi đi về chỗ cũ rồi, đây không phải lần đầu tiên nàng bị khi dễ, nhưng mà là lần đầu tiên bị hài tử khi dễ đến khóc, nàng không ngờ bộ dạng xinh đẹp như vậy lại là người lưu manh bại hoại đâu!
Bạc Cô Tĩnh Sương trừng lớn mắt hướng Bạc Cô Tình Phong dưới suối, cho nàng ánh mắt cảnh cáo, đúng là sủng đến vô pháp vô thiên.
Lạc Bắc Thần ngủ một canh giờ thì tỉnh, nàng đang ngồi ở bàn gỗ cùng Du Kinh, Độc Tôn, Tĩnh Dương, Viện Sinh, Lệnh Quân tán gẫu, lời nói tiếng cười đôi khi thoang thoảng sảng khoái vang lên không ngừng.
Lạc Bắc Thần đã được Lệnh Quân đem y phục đổi lại thành một bộ bạch y giản đơn, hai mắt vẫn như cũ bị vải trắng che lại, trên mặt đồ án văn như là một phần không thể thiếu vì nó rất hòa hợp lại còn tôn lên vẻ tinh mỹ bắt mắt mọi người, khóe môi lâu lâu lại câu lên một đường cong đẹp đẽ, Lạc Bắc Thần hôm nay rất khác so với ngày hôm qua, mà cũng đúng thôi vì nàng đã chân chính biết mình là ai.
"Sao bọn người biểu tỷ vẫn chưa về?" Lạc Bắc Thần nhíu mày.
"Để thuộc hạ đi tìm." Lệnh Quân đứng dậy nói.
"Không cần, họ đã về."
Độc Tôn chống tay đỡ đầu ngồi một bên, thấy Lệnh Quân muốn đi thì nói, ánh mắt hình viên đạn xoáy tới Bạc Cô hai tiểu tổ tông phía trước đang đi tới.
"Phụ thân, phụ thân!" Niệm Thần Tình Phong sau khi thấy Lạc Bắc Thần thì quăng luôn giỏ cá trong tay, thân ảnh như cơn gió lao đi nhanh.
Lạc Bắc Thần mỉm cười hạnh phúc đón lấy hai nữ nhi, yêu thương ôm hai tiểu bảo bối của mình âu yếm ủng trong lòng.
"Con là ai phụ thân biết không?" Bạc Cô Niệm Thần rưng rưng nước mắt cọ cọ vào ngực Lạc Bắc Thần, nghẹn ngào hỏi.
"Niệm Thần nhị nữ nhi của phụ thân tất nhiên biết rồi." Lạc Bắc Thần dịu dàng nói, hai tay thì ôm chặt hai đứa nhỏ.
"Thần nhi, mừng muội trở lại." Bạc Cô Tĩnh Sương nhìn một màn phụ tử tình thâm trước mặt, vui vẻ nói.
"Đa tạ biểu tỷ." Lạc Bắc Thần sau khi khôi phục ký ức, mọi người cũng nói cho nàng biết nhờ biểu tỷ cho người năm năm qua ở ngoài ngoại vực điều tra, bản thân nàng mới sớm như vậy gia đình đoàn tụ, nàng thật sự rất biết ơn nhiều hơn vẫn là hạnh phúc.
"Chúng ta là người một nhà." Bạc Cô Tĩnh Sương đi đến xoa đầu Lạc Bắc Thần, ôn nhu nói.
Mọi người ở đây cười đùa vui vẻ, còn Du Duẫn Nhi ở phía xa chật vật lôi kéo đống cá bắt được, mồ hôi nước mắt đều chảy nhưng vẫn không rên một tiếng.
"Tĩnh Dương." Bạc Cô Tĩnh Sương đang cười nói như nhớ ra chuyện gì, lập tức quay sang cho đệ đệ mình một ánh mắt.
"Để con!" Bạc Cô Tĩnh Dương còn chưa phản ứng, thì Bạc Cô Tình Phong đã từ trong lòng Lạc Bắc Thần lao xuống chạy đi.
Bạc Cô Tĩnh Sương thấy chất nhi nhanh như vậy đã chạy mất, nàng bất đắc dĩ đỡ trán, trong lòng thầm nghĩ không biết cái tật lưu manh này là ai dạy, mới mười một tuổi thôi mà trêu chọc nữ tử người ta không đỏ mặt thì khóc...
Bạc Cô Tĩnh Dương không hiểu ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ, nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu vô ngữ.
Lạc Bắc Thần cảm nhận một bên đùi bỗng dưng nhẹ thì nhướng mày, Bạc Cô Niệm Thần ngồi trong người nàng nhìn ra phía xa tỷ tỷ trêu chọc con nhà người ta, thì thở dài như hỏi như khẳng định: "Phụ thân, tỷ tỷ có phải hay không học được cái lưu manh vứt bỏ liêm sĩ của người?"
Lạc Bắc Thần nghe xong mặt cứng đờ, đầu như bay qua một đàn quạ đen.
"Niệm Thần rất may mắn giống Vô Tâm." Bạc Cô Tĩnh Sương đả kích bổ sung thêm một câu.
Lạc Bắc Thần cảm thấy thật vô tội, nàng ngồi không cũng bị trúng đạn nữa là sao?
Ở phía trước, Bạc Cô Tình Phong một tay liền nhấc lên hơn ba mươi con cá, kế bên Du Duẫn Nhi cao hơn nàng nửa cái đầu đang xoa cổ tay, chắc cổ tay rất đau nàng mới chảy nước mắt như vậy.
"Tiểu mỹ nhân, ta có phép thuật rất lợi hại, nàng đưa tay đây ta sẽ làm cho nàng hết đau mà không cần dùng thuốc." Bạc Cô Tình Phong bỏ xuống giỏ cá chặn trước mặt nàng cười nói.
"Ngươi lưu manh, ai tin ngươi!" Du Duẫn Nhi thấy đường bị chặn, tay giơ lên đánh tới.
"Hung dữ như vậy làm gì, sau này không ai dám lấy thì đừng có khóc!" Bạc Cô Tình Phong bắt lấy bàn tay nàng, vừa xoa vừa bĩu môi nói.
"Ngươi mới không ai dám lấy, cả nhà ngươi mới không ai dám lấy!" Du Duẫn Nhi nghe xong tức giận gầm lên.
"Xin lỗi nha, phụ thân ta có tới bảy nương tử, nãi nãi thì cũng có, cô cô và bá bá thì người muốn gả xếp hàng từ Nam tới Bắc, còn ta và các muội muội chỉ sợ cả thiên hạ hiện tại đang chờ bọn ta lớn nhanh đâu!" Bạc Cô Tình Phong nắm chặt không cho nàng giật tay về, vừa truyền chân khí cho nàng vừa siêu cấp tự luyến cảm khái.
Du Duẫn Nhi trợn ngược mắt nhìn nàng, từ lúc sinh ra đến giờ nàng mới gặp được người tự luyến đạt cảnh giới thượng thừa như vậy, tự luyến đến cái mặt muốn hất lên trời kiêu ngạo luôn a, Du Duẫn Nhi khóe môi giật giật mà không nói được một lời, cả tay bị người ta nắm cũng quên giãy giụa.
"Rất hâm mộ, sùng bái ta đúng không!" Bạc Cô Tình Phong buông ra cánh tay Du Duẫn Nhi rồi cười to đắc ý nói.
"Đồ bệnh hoạn!" Du Duẫn Nhi thấy vậy hừ lạnh, đem giỏ cá dưới đất quăng vào người nàng mắng thêm một tiếng.
Du Kinh nhìn nữ nhi vẻ mặt khó coi bước vào, ông rót cho nàng một ly trà rồi hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chỉ là mới gặp người bệnh." Du Duẫn Nhi ghét bỏ liếc mắt ra ngoài.
"Ha ha ha, vui quá, tỷ tỷ cũng có ngày hôm nay!" Bạc Cô Niệm Thần ngồi trong lòng Lạc Bắc Thần, nhìn một màn vừa rồi với nghe Du Duẫn Nhi nói, lập tức phá lên cười tới chảy nước mắt.
Lạc Bắc Thần dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng nghe Duẫn Nhi nói lại nghe nữ nhi cười thì hiểu đại khái, đúng là hậu sinh khả úy ha ha...
"Đại tổ tông của chúng ta đạp trúng đinh sao? Mặt sao khó coi thế này?" Độc Tôn đang ăn đậu phộng rang thì gặp Bạc Cô Tình Phong vẻ mặt như ăn phải mật đi vào, còn cầm theo hai giỏ cá lớn nhỏ nữa chứ, hắn hiếu kỳ hỏi.
"Còn hơn là đạp trúng đinh." Bạc Cô Tĩnh Dương tựa tiếu phi tiếu thâm ý nhìn Độc Tôn nói.
"Là đạp trúng khắc tinh!" Lệnh Quân, Viện Sinh một bên cười nói khẽ.
"Ôi, ôi lòng ta, ôi lòng ta, lòng ta thoải mái quá..." Độc Tôn nghe xong lập tức ôm lồng ngực, miệng hô nhưng trên mặt tràn đầy tiếu ý.
"Râu Độc thúc thúc có phải dài quá rồi không!!" Bạc Cô Tình Phong áp chế tức giận mà cười lên nghiến răng hỏi Độc Tôn, nàng còn không quên dư quang quét qua Lệnh Quân, Viện Sinh.
Độc Tôn theo bản năng ôm chặt chòm râu được cắt tỉa tỉ mỉ của mình, đứng dậy đi đến chỗ khác ngồi. Còn Lệnh Quân, Viện Sinh dùng hai tay ôm hai chân mày mới mọc ra dài chạy đi khuất mắt nàng, không qua hai ba tức trên bàn chỉ còn mình Bạc Cô Tình Phong.
Bạc Cô Tĩnh Dương dù không bị nàng nhìn, nhưng vẫn phòng bị mà đứng dậy đi đến sau lưng tỷ tỷ ngồi.
Bạc Cô Tĩnh Sương buồn cười mà nhìn một màn, đúng là đại tổ tông có khác! Bạc Cô Niệm Thần nhếch môi khinh thường Độc Tôn đám người, đúng là dở hơi.
"Phụ thân không đi cùng Duẫn Nhi sao?"
Du Duẫn Nhi âm thanh bỗng dưng vang lớn kéo dời sự chú ý của mọi người.
"Vi phụ không đi, Duẫn Nhi đi là được rồi." Du Kinh lắc đầu hòa ái nói.
"Nga, vậy con sẽ rất nhớ phụ thân!" Du Duẫn Nhi ôm Du Kinh làm nũng nói.
"Nhớ thì về thăm, vi phụ vẫn luôn ở đây." Du Kinh vỗ vỗ lưng nàng.
"Hành lý vi phụ cũng đã chuẩn bị xong, một lát liền đến Lạc Thịnh cùng Mặc a di và Quân Y tỷ tỷ của con." Du Kinh lại nói.
"Du lão yên tâm, Quân Y sẽ chiếu cố Duẫn Nhi thật tốt không phụ kỳ vọng của ngài." Lạc Bắc Thần lúc này lên tiếng, giọng nói rất là cam đoan chân thành.
"Nhờ Quân Y trông coi nàng." Du Kinh mỉm cười gật đầu.
Lạc Bắc Thần đáp một tiếng thì cùng lúc Bạc Cô Mặc từ trong phòng bước ra, bà nhìn mọi người đã đầy đủ nói: "Còn một khắc nữa là giờ ngọ, chúng ta khởi hành thôi."
"Được." Mọi người nghe xong lập tức đứng dậy.
Du Kinh vào trong lấy ra hai bao vải đưa cho Du Duẫn Nhi căn dặn: "Nhớ giữ gìn sức khỏe."
"Nữ nhi sẽ về thăm người thường xuyên." Du Duẫn Nhi cầm lấy rồi ôm ông một cái, hai mắt đỏ lên như sắp khóc.
Bạc Cô Niệm Thần từ trong lòng Lạc Bắc Thần đi xuống chạy tới chỗ đống cá, thật nhanh gom hết vào giỏ buộc chặt, cá này ngon nhiều thịt không nên lãng phí.
Gom xong, đem hai cái giỏ nhấc lên giao cho Độc Tôn nói: "Con đã đếm đủ, về Lạc Thịnh mất một con thì râu của người cẩn thận đấy!"
"Đem tụi nó về làm gì? Sao không để lại cho Du lão?" Độc Tôn trợn ngược mắt hô lên.
Bạc Cô Tình Phong đi đến giật lại một giỏ, tay chỉ vào một giỏ còn lại nói: "Đem về Lạc Thịnh an toàn nha Độc thúc thúc."
Nói xong nàng đem giỏ cá trong tay chạy ngược lại để lên bàn, nhìn Du Kinh cười nói: "Du lão lão, Tình Phong hiếu kính ông."