"Ở Tích Nguyệt Cung, ngủ cùng phi tử của ca ca, Liễu Linh Nhã." Lạc Bắc Thần lập tức trả lời, lời nói bình thản như thường.
"Phốc!" Hoàng Đế đang uống trà thì phun ra không còn một giọt, ánh mắt khó có thể tin nhìn muội muội của mình.
Một lúc trầm mặc.
"Hai người đã xảy ra chuyện gì?" Giọng Hoàng Đế nghiêm túc vang lên phá vỡ im lặng lúc này.
"Đã xảy ra quan hệ." Lạc Bắc Thần cũng nghiêm túc thẳng người trả lời.
"Ba* Hồ đồ..." Hoàng Đế giận run người, tấu chương trong tay bay thẳng tới nàng.
"Ca ca...." Lạc Bắc Thần thật nhanh chụp lấy, vẻ mặt vặn vẹo gọi hắn.
"Câm miệng cho ta!" Hoàng Đế mặt xanh mét, thở phì phò tay chỉ vào muội muội của mình quát.
"Ca ca bớt giận, bảo trọng long thể!" Lạc Bắc Thần đi đến cầm lấy tay hắn nhẹ giọng nói.
"Muội thật điên rồi!!" Hoàng Đế hất tay nàng ra, rống lên, nàng đúng là điên thật rồi, đi đâm đầu vào tử lộ, Liễu Quý phi là ai chứ?
"Muội không có điên, việc muội làm muội sẽ tự mình cân nhắc." Lạc Bắc Thần cau mày cao giọng nói.
"Muội có biết mình đang làm gì không? Lá gan muội quá lớn rồi!!" Hoàng Đế áp chế tức giận, hạ giọng hỏi.
"Muội tất nhiên biết." Lạc Bắc Thần nhìn thẳng hắn nói.
"Biết? Mà con làm ra chuyện xằng bậy như vậy? Thân phận của muội nếu mà bị vạch trần, cho dù ca ca là Hoàng Đế cũng khó bảo vệ được muội!!"
"Nhã nhi không biết thân phận của muội!" Lạc Bắc Thần lắc đầu nói.
"Từ nay về sau, muội cùng nữ nhân đó không được dính dáng gì tới nhau nữa, Một lần hồ nháo đã đủ rồi!!" Hoàng Đế từng chữ từng chữ uy nghiêm nói ra.
"Không được!" Lạc Bắc Thần lập tức la lên.
Ba ba ba...
Tấu chương mọc cánh bay tới Lạc Bắc Thần.
"Không được cũng phải được!" Hoàng Đế vừa chọi vừa rống.
"Ca ca, xem như muội cầu huynh, muội không muốn Nhã nhi gặp nguy hiểm, xin huynh đừng cản muội được không? Muội muốn bảo vệ nàng!!" Lạc Bắc Thần bắt lấy toàn bộ tấu chương để xuống dưới, nhấc chân đi đến quỳ xuống nhìn ca ca của mình cầu xin.
"Thân muội còn lo chưa xong, lại muốn bảo vệ nàng? Huynh nói cho muội biết, kết cục sau này, chỉ có ngươi sống ta chết và ta sống ngươi chết, không có chuyện cùng nhau sống!!" Hoàng Đế không nhìn muội muội của mình khóc cầu xin, hắn chỉ sợ sẽ mềm lòng, đành dứt khoát nói lớn.
"Muội sẽ không để cho nàng càng lún càng sâu!!" Lạc Bắc Thần nghẹn ngào lắc đầu.
"Muội định khuyên giải nàng? Vô ít thôi, nàng đã có thể không từ thủ đoạn mà leo lên vị trí này thì làm sao dễ dàng buông bỏ địa vị cùng tiền tài, là một quân cờ được chỉ định là đi thẳng không có chuyện quay đầu, nàng sao có thể vì muội mà bỏ qua tất cả, nếu nàng có ý định thì cũng nhanh dập tắt, vì nàng là con cháu Liễu Gia là nữ nhi của Liễu Thừa Tướng dã tâm bừng bừng!!!" Hoàng Đế từng từng chữ nói ra như kim châm mà đâm thẳng vào lòng Lạc Bắc Thần.
"Muội ngẫm lại thật tốt cho ta, nếu muội còn cố chấp, thì đừng trách ca ca vô tình!!" Hoàng Đế nói xong cũng phất tay áo rời đi.
"Ca ca..." Lạc Bắc Thần nước mắt lã chã nhìn bóng lưng ca ca mình kêu lên.
Mộ Công Công thấy Hoàng Đế vẻ mặt không được tốt bước ra thì kinh ngạc không nhẹ, ông khom người: "Bệ hạ."
"Bãi giá Vạn Ninh Cung." Hoàng Đế lạnh giọng lên tiếng.
Lạc Bắc Thần cũng không có khóc bao lâu, tâm trạng nặng nề cũng bị nàng nghĩ theo hướng tích cực đánh tan.
"Trước nên thỏa hiệp, phía sau mình làm gì ai biết được!"
Lạc Bắc Thần bây giờ đã bình thường như cũ, một phen chỉnh chu lại quần áo đầu tóc, trong lòng cũng thầm mắng, ca ca chết bầm!
Nhấc chân bước đi ra đại điện, thị vệ thấy nàng thì hành lễ, nàng phất tay cho miễn lễ rồi ly khai.
Bây giờ không biết nên đi đâu, ca ca thì chắc có lẽ đi cáo trạng lên mẫu hậu rồi, ngu gì đến đó cho bị đánh!
Gần đến Ngự Hoa Viên, ánh mắt lơ đãng nhìn đến cái cây to đằng trước, A! Rất nhiều quả màu đỏ nha, này rất giống táo ở hiện đại a!
Nàng ngó nghiêng xung quanh, thấy không có một ai thì phóng lên cây ngồi, thật cao, cách mặt đất khoảng mười lăm đến hai mươi thước đi.
Cao như vậy, lúc trước không thấy là phải, tìm một chỗ thoải mái nằm xuống, hai chân bắt chéo nhau gác lên một nhánh cây, trước mặt thật nhiều quả.
Một trái nằm trong tay, đưa lên miệng cắn một cái.
"Woa...rất ngọt nha, còn giòn nữa, không khác gì táo ở Hiện Đại cả!" Lạc Bắc Thần vẻ mặt kinh ngạc vừa ăn vừa khen, không qua bao lâu liền hết trái táo.
"Táo này mà làm kẹo chắc ngon hơn lúc trước nhiều!!"
Lạc Bắc Thần lập tức cởi ra ngoại sam, bắt đầu càn quét, một lúc thì tất cả quả ở gần đều hái xuống để vào ngoại sam đem nó bọc lại.
Đem tất cả ôm vào trong ngực, y cũ nằm xuống, vừa ăn vừa hưởng thụ hương thơm của hoa cỏ nơi đây, chân còn đung đưa lắc lắc, cho thấy Lạc Vương của chúng ta thật thư thái, khác xa với bộ dạng khóc lóc vừa rồi.
Một lát sau.
Lạc Bắc Thần xử lý hết một phần ba trong đó, thì ăn hết nổi rồi, ngồi dậy ợ một tiếng, ánh mắt nhìn ngó xung một lượt thì dừng lại trên những đóa hoa đỏ rực đang nở rộ đằng kia, trong mắt lóe lên một tia sáng, ôm ngoại sam bọc táo dùng khinh công bay tới Ngự Hoa Viên đang cách nửa dặm.
Chân nhẹ nhàng tiếp đất không tạo ra một tiếng động, nàng để ngoại sam xuống, bản thân thì hái hoa, nhìn đến mấy đóa hoa đỏ rực thì tâm hưng phấn, không nói hai lời mà hái xuống không thương tiếc.
Cây hoa bây giờ chỉ còn cánh và lá, hoa đã bị hái sạch sành sanh, Lạc Bắc Thần ôm một bó hoa lớn vào lòng cười đắc ý.
"Chắc nàng sẽ thích! Hắc hắc..."
Thấy cũng đủ rồi, nàng ngồi xuống tỉ mỉ chỉnh sửa đóa hoa lại một chút cho thẩm mỹ, như vậy mỹ nhân sẽ rất thích.
Một khắc sau.
Rốt cuộc cũng đã xong, Lạc Bắc Thần hài lòng nhìn thành phẩm của mình, lập tức đứng dậy một bên ôm bó hoa mỹ lệ, một bên ôm bọc táo hướng Phượng Vân Cung tung tăng mà đi.
"Tham kiến Vương Gia!" Một tên nô tài ở phía trước thấy nàng liền hành lễ.
"Đứng lên đi." Lạc Bắc Thần không thể phất tay thì mở miệng cho hắn miễn lễ rồi đi tiếp.
Vị công công đó đợi Lạc Bắc Thần đi qua thì mới ngẩng đầu, ánh mắt quái dị nhìn nàng, Vương gia ôm hoa tặng ai a? Còn có ngoại sam không mặc lên người mà ôm vào lòng, không đúng, không đúng hình như ngoại sam bao bọc cái gì đấy, nghĩ một hồi thật khó thể tin người đó là Lạc Vương, mà thôi chuyện của chủ tử không tới phiên mình hiếu kỳ bàn luận.
Phượng Vân Cung
Lạc Bắc Thần thấy phía trước là đã đến, nhấc chân đi nhanh tới.
"Tham Kiến Lạc Vương!" Nô tài, thị vệ thấy Lạc Bắc Thần thì vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Nương nương các ngươi có bên trong không?" Nàng nhìn bọn họ hỏi.
"Bẩm Vương gia, nương nương đang ở bên trong." Một tên thị vệ cung kính trả lời.
"Vậy được rồi, các ngươi đứng lên đi, không cần thông báo, bản Vương tự vào." Lạc Bắc Thần nhìn qua một lượt bọn họ nói, xong thì cất bước đi vào trong.
Bọn thị vệ hay nô tài đều nhìn bóng lưng nàng, vẻ mặt kỳ quái nhìn nhau, rồi lắc đầu bỏ qua tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Vũ Dạ Ca đang ngồi thưởng trà, Linh Ly, Linh Nhạc đứng kế bên.
Bọn họ nghe nương nương kể lại mà cảm thấy vi diệu vô cùng, không ngờ Lạc Vương lại bá đạo như vậy, và cũng không ngờ Lạc Vương có ý với nương nương, có thể nói gan ngài ta rất lớn.
"Nương nương, sau này chắc cung của nương nương sẽ náo nhiệt lắm!" Linh Nhạc cười nói.
"Ý của muội là, Lạc Vương sẽ thường xuyên đến đây?" Linh Ly chớp chớp mắt hỏi.
"Hừ! Nếu hắn đến, lập tức đuổi về cho bản Cung." Vũ Dạ Ca hừ lạnh, nói.
"Dạ Ca, Dạ Ca, Dạ Ca..." Thanh âm Vũ Dạ Ca vừa rơi xuống, bên ngoài thanh âm khác liền vang lên liên tục.
Vũ Dạ Ca đầu hiện lên ba đường hắc tuyến, hít một hơi thật sâu giữ cho mình bình tĩnh.
"Không phải chứ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới!" Linh Nhạc bất đắc dĩ mở miệng.
"Âm dương quái khí!" Vũ Dạ Ca phun ra một câu.
"Chắc số đã định sẵn là vậy, không thể tránh càng không thể tránh!" Linh Ly một bên thở dài nói.
"Dạ Ca!" Lạc Bắc Thần đi tới đứng ở ngoài, cười ngọt ngào nhìn nữ nhân của mình gọi.
"Ngươi đến đây làm gì?" Vũ Dạ Ca nhìn đến nàng thì nhức đầu, không khách khí mà cau mày hỏi, chỉ cần nhìn thấy hắn nàng tâm tình đều không thể khống chế được!
"Woa! Hoa thật đẹp!" Linh Ly nhìn đến bó hoa thì hai mắt sáng lên.
Lạc Bắc Thần nghe nàng nói thì nhớ đến hai thứ trong lòng, cười cười, ngoại sam quăng cho Linh Ly, mình cẩn thận cầm bó hoa đi đến trước mặt Vũ Dạ Ca ngại ngùng nói: "Tặng nàng!"
Vũ Dạ Ca cũng bị hành động bất ngờ này làm cho ngượng ngùng, mặt hơi phiếm hồng, trừng mắt nàng một cái, nói: "Không cần."
"Nàng không thích màu sắc này sao? Vậy để vi phu đến Ngự Hoa Viên hái cái khác?" Lạc Bắc Thần vẻ mặt ủ rũ xuống.
"Ngươi là hái hoa ở Ngự Hoa Viên?" Vũ Dạ Ca đen mặt, tưởng hắn có lòng đem hoa từ Vương phủ đến, ai ngờ là hái hoa trong cung, đúng là một tên phá hoại, nhưng nhớ lại cái gì thì lạnh giọng: "Ngươi xưng là gì?"
"Hoa ở Ngự Hoa Viên đẹp như vậy, không hái để nó héo à, vi phu thấy nó xứng với nàng nên hái đến đây tặng nàng!" Lạc Bắc Thần không có trả lời nàng mà bĩu môi nói.
Linh Ly và Linh Nhạc ở một bên nhịn cười mà đỏ cả mặt, thiên a, Lạc Vương sao có thể khả ái đến như vậy? Nương nương về sau mệt mỏi thật rồi!
"Ngươi xưng hô cho cẩn thận!" Vũ Dạ Ca không chịu được nghiến răng quát lên.
"Vi phu cân nhắc cẩn thận rồi, Dạ Ca cứ yên tâm." Lạc Bắc Thần vẻ mặt đáng yêu nói.
"Ngươi..." Vũ Dạ Ca mặt đen lại, chỉ vào nàng muốn nói nhưng lại không nói được câu nào.
"Vi phu thế nào?" Lạc Bắc Thần nắm lấy bàn tay trước mắt hôn xuống một cái, rồi đem bó hoa nhét vào lòng nàng, trên mặt tự đắc cười hỏi.
"Càn rỡ!" Vũ Dạ Ca nhìn hành động này thì hoảng hồn, mặt lúc đỏ lúc xanh gầm lên.
"Nàng nói gì? Nàng muốn nữa sao, được, vi phu đến..." Lạc Bắc Thần sau khi làm hành động đó thì lui ra chục bước, nghe nàng quát thì dửng dưng nhìn nàng cười xấu xa nói, bước chân giả vờ nhấc lên.
Xẻng xẻng...
"Lạc! Bắc! Thần!!" Vũ Dạ Ca quăng hoa sang một bên, giận run cả người, bao nhiêu ly trà đều chọi đi, nàng rống lên từng chữ một.
"Có vi phu!" Lạc Bắc Thần chạy qua chạy lại né hung khí, miệng không quên trả lời lại nàng.
"Ngươi cút cho ta!!" Vũ Dạ Ca đỏ cả mắt, tay chỉ ra ngoài cửa nghiến răng phun ra một câu.
"Không cút, không cút, không cút!" Lạc Bắc Thần làm vẻ mặt quỷ nghịch nghợm lắc đầu nói, còn duỗi duỗi đầu lưỡi.
Linh Ly, Linh Nhạc một bên ôm bụng cười, họ thật muốn khuyên nương nương bớt giận nhưng thấy Lạc Vương biểu tình đó thì cười đau cả bụng, nói cũng không ra tiếng nữa.
Vũ Dạ Ca cố gắng không để cho mình xúc động giết chết tên tiện yêu nghiệt trước mặt này, răng cơ hồ muốn bị nàng nghiền nát.
"Nương tử bớt giận, bảo trọng phượng thể nha!" Lạc Bắc Thần ngồi xuống ghế bắt chéo chân nhìn Vũ Dạ Ca đứng phía trước, nhìn mình như có thù hận ngàn năm vậy, nàng nhún vai vẻ mặt quan tâm nói.
"Hôm nay ta muốn giết ngươi!!" Vũ Dạ Ca lúc này không cần nghĩ gì hết, chạy vào bên trong phòng rút kiếm của mình ra, chỉ vào Lạc Bắc Thần nói.
"Thiên a, nàng chơi thật sao?" Lạc Bắc Thần nuốt một ngụm nước bọt, than thở nói.
"Chết đi!" Vũ Dạ Ca một đường kiếm đâm tới.
Lạc Bắc Thần hốt hoảng tránh né, chạy loạn xung quanh.
"Ngươi có gan đừng chạy!!" Vũ Dạ Ca nhìn hắn như chuột chạy khắp nơi thì quát, kiếm vừa tới, hắn cũng thật nhanh tránh thoát.
"Đừng chạy cho nương tử giết vi phu sao? Vi phu đây là giúp nàng không cho nàng mang tội mưu sát phu quân nha!!" Lạc Bắc Thần vừa tránh kiếm vừa vội la lớn nói.
"Nương nương bớt giận!!" Linh Nhạc thấy một màn trước mắt lập tức hốt hoảng chạy tới ngăn lấy Vũ Dạ Ca.
"Ngươi tránh ra! Hôm nay bổn cung phải giết hắn!!" Vũ Dạ Ca đẩy ra Linh Nhạc, căm giận nói.
"Nương nương! Đó là Lạc Vương!!" Linh Nhạc nhỏ giọng nói.
"Ta càng thay trời hành đạo, tiêu diệt tên tiện yêu nghiệt này!!" Vũ Dạ Ca hừ lạnh nói, kiếm lại truy tới.
Bang...xẻng...
Kiếm chém vào bình trà, chém vào cửa, chém vào ghế.
Rầm....
"Má ơi, sao lại xui xẻo thế này!" Lạc Bắc Thần vấp cái ghế té lộn nhào, miệng lẩm bẩm than một tiếng.
"Vương gia cẩn thận!!" Linh Ly thấy nương nương huy kiếm tới thì la lên.
"Ách...nương tử ác độc, ngươi muốn chém chết vi phu sao?" Lạc Bắc Thần thật nhanh lăn qua tránh đi một kiếm, miệng la hét mắng hỏi.
Vũ Dạ Ca không có nói gì, cầm kiếm chém loạn xạ, Lạc Bắc Thần hoảng sợ phóng lên cao tránh đi mấy đường, tay vuốt vuốt ngực.
Nàng vội cầm lên cái ghế, đỡ kiếm chém tới.
"Tiện yêu nghiệt người chết đi!!" Vũ Dạ Ca muốn một kiếm chém xuống, Lạc Bắc Thần đưa ghế lên cao ý định đỡ.
"Vương gia!"
"Nương nương đừng..."
Đến lúc kiếm còn cách ghế khoảnh một gang tay thì bị một âm thanh làm dừng lại.
"Hoàng Thượng, Thái Hậu giá lâm!"
Rầm...
Lạc Bắc Thần trong lòng mắng chết tiệt, không nói hai lời quăng bỏ cái ghế, chạy vào tẩm cung của Vũ Dạ Ca trốn bên trong.
Vũ Dạ Ca tay vẫn còn cầm kiếm, nhìn bóng lưng người nào đó trốn mất dạng, vừa buồn cười vừa tức giận.
Linh Ly, Linh Nhạc thật nhanh đem bàn ghế ngã đổ dẹp lại gọn gàng.
Hoàng Đế, Thái Hậu bước vào nhìn đến cảnh này thì đen cả mặt, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng người muốn tìm thì hiểu là kẻ đó sợ nên trốn rồi.
"Thần thiếp tham kiến bệ hạ, mẫu hậu." Vũ Dạ Ca đưa kiếm cho Linh Nhạc, hướng hai người khom người thi lễ.
"Dạ Ca không cần đa lễ!" Thái Hậu phất tay nhẹ giọng nói.
Hoàng Đế nhìn xung quanh, mắt rơi xuống bó hoa thì trợn mắt không nói nên lời, lại nhìn đến ngoại sam trên ghế thì lắc đầu, trong lòng thầm nói, muội muội tự cầu bình an cho mình đi!
"Các ngươi dọn dẹp sạch sẽ đi." Thái Hậu nghiêm giọng nói với nô tài phía sau.
"Nô tài tuân mệnh." Tất cả đồng thanh, bắt đầu dọn dẹp.
Thái Hậu không nói gì đi đến chủ tọa ngồi xuống, Vũ Dạ Ca trầm mặc đứng một bên, Hoàng Đế cũng một dạng không nói không tỏ thái độ.
Linh Ly, Linh Nhạc mồ hôi đổ lạnh cả sống lưng, Thái Hậu khí tràng muốn áp chết người sao, đúng là mẫu tử, nhưng Vương gia vẫn lợi hại hơn một chút.
Một lát sau.
Tất cả nô tài đều thoái lui, chỉ còn lại năm người bao gồm Linh Ly, Linh Nhạc.
"Còn trốn? Mau bước ra đây cho ta!" Thái Hậu lúc này trầm giọng quát lên.
Lạc Bắc Thần trề môi, chậm rì rì từ bên trong bước ra, đi ngang qua Vũ Dạ Ca còn nháy mắt mấy cái khiến người kia đen mặt.
"Thần nhi tham kiến mẫu hậu, Hoàng Đế ca ca!" Lạc Bắc Thần khom người nghiêm túc hành lễ.