“Nương nương, nương nương..." Linh Nhạc lúc này hét lên, nhìn Vũ Dạ Ca sắc mặt tự dưng đỏ lên, thuốc uống bao nhiêu đều phun ra, còn mang theo rất nhiều máu.
"Nương nương thế nào rồi?" Hàn thái y đúng lúc từ bên ngoài chạy vào, nhìn hai tên thái y hỏi.
"Nương nương không ổn rồi..." Linh Nhạc khóc lên nói.
"Mau tránh ra, để ta." Hàn thái y nghe vậy, hoảng sợ đi đến đẩy Linh Nhạc ra một bên.
Hắn ngồi xuống bắt mạch cho Vũ Dạ Ca, thần sắc hắn bây giờ cũng trắng bệch, tay run lên rút trở về, hắn nhìn hai người kia quát.
"Các ngươi có phải cho Trữ Hương vào thuốc không?"
"Trữ Hương có thể chữa lành thương nhanh và có thể giúp hạ sốt, nên hạ quan có bỏ vào một ít." Lâm thái y hơi lo sợ, thành thật trả lời.
"Ngu xuẩn! Trữ Hương không được dùng khi trời lạnh, các ngươi không biết sao?" Hàn thái y tức run người, chỉ vào hai tên quát lên, Trữ Hương đặc biệt không thích hợp dùng vào trời lạnh, vì dùng sẽ dẫn đến tạo độc hàn, xâm nhập vào cơ thể, đối với người bị thương nặng còn là kịch độc!
"Ta...." Lâm thái y vẻ mặt nháy mắt trắng xanh, vội quỳ xuống, cả người run lên không nói được câu nào, trong lòng hắn hoảng rồi, nếu nương nương mà xảy ra chuyện gì, cả gia tộc hắn sẽ bồi theo.
Du thái y cũng hoảng loạn quỳ xuống, thở cũng không dám thở mạnh.
"Vậy nương nương...." Linh Ly như muốn ngất đi, cố gắng đi tới bên Hàn thái y bắt lấy tay hắn, ánh mắt lo sợ nói.
Hàn thái y không có trả lời, từ trong vạt áo lấy ra một bình thuốc, đổ ra một viên uy cho Vũ Dạ Ca, rồi hắn quay sang nhìn hai thái y nói.
"Thuốc này chỉ có thể để nương nương cầm cự hai khắc, các ngươi ở đây chăm sóc nương nương, ta lập tức đi diện thánh."
Hắn vừa nói xong liền lập tức chạy ra ngoài, hướng Long Lân Điện mà đi.
Linh Ly, Linh Nhạc ôm nhau khóc nức nở một bên, Vũ Dạ Ca sau khi uống thuốc thì cũng không giảm hơn một chút nào, cả người cứ nóng lên như lửa dù bên ngoài trời rất lạnh.
Vạn Ninh Cung
"Mẫu hậu cũng trễ rồi, người nên nghỉ ngơi sớm đi." Lạc Bắc Thần nhìn Thái Hậu nhẹ giọng nói, ba người nói chuyện một lúc mà quên cả thời gian, không có chuyện gì to tát, chỉ là mấy chuyện kinh thiên động địa lúc nhỏ của nàng mà thôi.
"Thần nhi hôm nay ngủ cùng mẫu hậu thế nào?" Thái Hậu thương yêu cười hỏi.
"Sao có thể... Thần nhi đã lớn rồi!" Lạc Bắc Thần xấu hổ mặt đỏ lên, lắc đầu nhỏ giọng nói.
"Hắc hắc! Muội cũng biết xấu hổ a?" Hoàng Đế ngồi bên cạnh, cười trêu chọc nàng.
"Ca ca câm miệng, ăn bánh đi!" Lạc Bắc Thần liếc mắt, tay lấy một cái bánh ngọt nhét thẳng vào miệng hắn, nói.
"Khụ, khụ, muội ác vừa thôi, bánh to thế này, không sợ ca ca nghẹn chết sao?" Hoàng Đế moi chiếc bánh to từ trong miệng ra, ho sặc sụa tới chảy cả nước mắt, nhìn nàng ai oán nói.
"Yên tâm đi, muội không để cho ca ca chết đâu, nếu có nghẹn muội sẽ giúp huynh." Lạc Bắc Thần vừa uống trà vừa lắc đầu nói.
"Giúp như thế nào?" Hoàng Đế tò mò hỏi.
"Rất nhiều cách, có thể cho người móc họng, cũng có thể cho ca ca một chưởng, bảo đảm sẽ hết ngay." Lạc Bắc Thần hơi suy nghĩ, cho là cách làm tốt nên nói.
"Này... nếu vậy thì không cần muội giúp." Hoàng Đế nghe vậy mặt đen lại, kéo ghế tạo ra một khoảng cách, lắc lắc đầu nói không cần.
"Khanh nhi hình như rất sợ Thần nhi." Thái Hậu nhìn Hoàng Đế, lại quay sang nhìn Lạc Bắc Thần cười nói.
"Sợ! Tất nhiên sợ, mẫu hậu không biết đâu, Thần nhi cứ khi dễ con suốt..." Hoàng Đế không biết lấy can đảm ở đâu ra, cáo trạng lên Thái Hậu, làm ra vẻ mặt đáng thương như thật sự bị khi dễ.
"Thật thương tâm, lòng tốt của muội lại bị ca ca xem là khi dễ." Lạc Bắc Thần cũng làm ra một vẻ mặt thương tâm không kém diễn xuất của Hoàng Đế là bao, còn hơn một chút chân thật.
"Mẫu hậu đến giờ mới phát hiện, hai đứa còn có thêm một tài năng." Thái Hậu quan sát hai người, khóe môi cong lên cười nói.
"Tài năng? Tài năng gì mẫu hậu?" Hoàng Đế tưởng đâu mẫu hậu thật sự khen mình, cũng đổi ngay lại sắc mặt hỏi.
Lạc Bắc Thần vẻ mặt đúng là đổi thật nhanh, mới vừa đau buồn thì giờ lại lộ ra ý cười, tự đắc chờ mẫu hậu khen tặng mình.
"Tài năng gì sao, tất nhiên là giỏi đóng kịch." Thái Hậu cười nói, một phen đả kích hai vẻ mặt chờ mong.
Nghe xong, hai người vẻ mặt liền xụ xuống, ủy khuất mà liếc Thái Hậu.
Lạc Bắc Thần nghe vậy, vẻ mặt nhăn lại, bĩu môi, hừ hừ nhẹ một tiếng, không thèm nói nữa.
"Vừa rồi không phải vui vẻ hỏi mẫu hậu lắm sao? Bây giờ vẻ mặt như vậy là sao? Còn ai oán bản Cung?" Thái Hậu giả vờ nghiêm giọng nhìn hai người chất vấn.
Hai người lại tưởng đâu Thái Hậu giận, liếc nhau một cái đứng dậy ăn ý phối hợp, một người đấm lưng đấm vai một người đấm bóp chân.
"Để Thần nhi bóp chân cho người, hắc hắc." Lạc Bắc Thần vừa bóp chân vừa cười lấy lòng nói.
"Khanh nhi cũng xoa bóp cho mẫu hậu." Hoàng Đế cũng cười nói, tay nhẹ nhàng đấm bóp trên lưng.
Thái Hậu thật dở khóc dở cười nhìn hai con người dở hơi này, cũng mỉm cười hưởng thụ hai đại tinh ranh này mang đến, cũng biết đấm bóp đấy chứ, cả người mệt mỏi cũng rất nhanh vơi đi một ít.
"Bẩm Thái Hậu, Hàn thái y nói cho chuyện quan trọng cầu kiến!" Trong lúc này, một tên công công bước vào cung kính nói.
"Cho vào." Thái Hậu hơi nghi hoặc, phất tay nói.
Lạc Bắc Thần trên tay cũng ngừng, trong lòng cảm thấy một chút bất an.
Hoàng Đế ngồi xuống ghế, trở lại bộ dáng Minh Quân nghiêm nghị.
"Vi thần tham kiến bệ hạ, Thái Hậu, Lạc Vương!" Hàn thái y chạy vào, lập tức quỳ xuống hành lễ, vẻ mặt hơi hoảng, trán thì mồ hôi dày lên một lớp.
"Xảy ra chuyện gì?" Lời này là Lạc Bắc Thần hỏi.
"Bẩm Lạc Vương, Hoàng Hậu nương nương đang lâm vào nguy kịch!" Hàn thái y quỳ phía dưới, run giọng đáp.
"Ngươi nói cái gì?" Lạc Bắc Thần mở to mắt, cố gắng giữ bình tĩnh, chạy đến cầm lấy tay hắn thúc giục.
"Hoàng Hậu nương nương vết thương hở ra, lại bị trúng Trữ Hương dẫn đến kinh mạch rối loạn, cả người sốt cao không giảm, chỉ sợ không nhanh cứu chữa kịp thời sẽ nguy hiểm tính mạng!" Hàn thái y sợ hãi đáp.
"Trời lạnh mà cho nàng dùng Trữ Hương, các ngươi một lũ ngu xuẩn!!" Lạc Bắc Thần nghe xong quát lên.
"Sao lại ra nghiêm trọng thế này?" Thái Hậu thần sắc khó coi, lo lắng nói.
Lạc Bắc Thần chỉ sợ không giữ được bình tĩnh, một chưởng chụp chết Hàn thái y, nàng sắc mặt trắng xám, trầm giọng hỏi hắn.
"Cách cứu nàng?"
"Chỉ có Tuyết Liên Hoa, nhưng Thái Hậu đã dùng, không còn nữa." Hàn Khiêm cúi thấp đầu đáp.
"Tuyết Liên Hoa, Tuyết Liên Hoa..." Lạc Bắc Thần lẩm bẩm, một cái chớp mắt thì đã không thấy thân ảnh nàng đâu nữa.
"Bãi giá Phượng Vân Cung!" Hoàng Đế thở dài, lập tức vội bước đi ra ngoài hô lên.
Thái Hậu cũng theo ở phía sau, bà thật sự không có biết nói gì bây giờ, tất cả là do thiên ý sao?
Phượng Vân Cung
Đoàn người của Hoàng Đế đi cấp tốc, một chút liền đến Phương Vân Cung.
Hoàng Đế cùng Thái Hậu lập tức đi vào.
"Tham kiến Hoàng Thượng, Thái Hậu." Lâm Thái y thấy hai người lập tức quỳ xuống, trong lòng lộp bộp, mồi hôi đã ướt đẫm cả lưng.
Mọi người nghe thanh âm cũng đồng loạt hành lễ. Linh Ly, Linh Nhạc dù tức giận Hoàng Đế cũng không dám vô lễ.
"Hoàng Hậu thế nào?" Thái Hậu phất tay, lập tức đi đến bên giường, nghiêm mặt hỏi Lâm thái y.
"Bẩm Thái Hậu, Hàn đại nhân đã cho nương nương uống thuốc cầm cự, bây giờ chỉ còn lại một khắc thời gian." Lâm thái y cung kính đáp.
"Là ngươi cho nàng dùng Trữ Hương?" Lúc này Hoàng Đế quát hỏi.
"Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng... vi thần thật sự không biết Trữ Hương sẽ đại kỵ với khí lạnh!" Lâm thái y sợ hãi, lập tức dập đầu lia lịa nói.
"Hay cho một câu không biết? Một thái y ngay cả đều này cũng không biết, thì đừng làm nữa!" Hoàng Đế nghiêm giọng nói.
"Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng..." Lâm thái y dập đầu cầu xin.
"Người đâu, đem hắn nhốt vào đại lao, chờ Hoàng Hậu tỉnh lại sẽ cho nàng định đoạt!" Thái Hậu trước Hoàng Đế một bước ra lệnh nói.
Hoàng Đế thấy vậy, cũng không nói nữa.
"Đa tạ Thái Hậu tha mạng, đa tạ bệ hạ tha mạng." Lâm thái y tim treo lên cũng rớt xuống trở lại, hướng hai người dập đầu đa tạ.
Lâm thái y được thị vệ lôi ra, Du thái y cũng vậy, mấy nô tài, tỳ nữ có ở đây cúi thấp đầu, một cử động cũng không có, chỉ sợ sẽ làm long nhan phẫn nộ mất đầu như chơi.
Hoàng Đế bước đến bên giường, âm trầm nhìn Vũ Dạ Ca đang hôn mê, quay sang hỏi Hàn thái y.
"Sau một khắc nữa, nàng sẽ ra sao?" Hoàng Đế cũng không còn tức giận như lúc nãy, nếu nói về hối hận thì hắn sẽ không hối hận khi làm việc này, cái giá này là nàng đáng nhận!
"Sẽ lâm vào hôn mê không tỉnh." Hàn thái y khom người, đáp.
Linh Ly nghe xong như muốn ngất xỉu, khóc nấc lên, Linh Nhạc ôm chặt tỷ tỷ của mình, nước mắt cũng chưa từng dừng.
"Thần nhi là chạy đi đâu?" Thái Hậu thở dài, mày hơi nhíu lại hỏi, nàng phải ở đây mới đúng chứ, sao lại không thấy đâu cả.
"Chắc là về Lạc Vương Phủ lấy Tuyết Liên Hoa!" Hoàng Đế cũng thở dài, kẻ này đúng là hết thuốc chữa.
"Lạc Vương Phủ có sao?" Thái Hậu hơi kinh ngạc, Tuyết Liên Hoa ở Lạc Thịnh làm gì có, không phải chỉ còn một nhánh sao?
"Mấy năm trước, Nhạc Tề tiến cống qua hai nhánh, một nhánh trẫm cất ở Dược Các, một nhánh trẫm cho Thần nhi." Hoàng Đế nhìn Thái Hậu giải thích nghi hoặc.
"Thì ra là vậy." Thái Hậu giờ mới hiểu, gấp gáp như vậy là chạy đi lấy thuốc cho ái nhân.
Linh Ly, Linh Nhạc nghe được cuộc đối thoại, thì mừng rỡ như điên, cũng bớt khóc hơn một chút, chờ đợi người kia đến.
"Tuyết Liên Hoa đây." Lạc Bắc Thần như bóng ma, nói xuất hiện liền xuất hiện, dọa nô tài phía dưới ngất xỉu mấy người, nàng đưa cho Hàn thái y còn đang vẻ mặt sợ hãi nói.
"...Được, vi thần đi nấu ngay..." Hàn thái y phục hồi tinh thần, lập tức cầm lấy chạy đi nấu thuốc.
Thái Hậu vuốt vuốt ngực, khó có thể tin nhìn nữ nhi của mình, bà cảm thấy nội lực nàng vô cùng thâm hậu, xuất hiện vô thanh vô tức thế này, thiên hạ bây giờ ngoài Nhạc Nhất Danh, Độc Tôn còn có mấy người?
Thái Hậu thực sự nhìn không thấu nữ nhi của mình, nhưng mà cũng không muốn tò mò.
Hoàng Đế đối với muội muội của mình lợi hại đã không cảm thấy kinh ngạc, còn lén lén cho nàng một ánh mắt sùng bái.
Lạc Bắc Thần dư hơi đâu mà quản ca ca của mình, nàng đi đến bên giường, ngồi xuống ở bên cạnh người đang hôn mê, tay đặt lên ngực nàng, truyền vào chân khí, cho Vũ Dạ Ca giảm bớt đau khổ.
"Thần nhi, đệ mới vừa khỏi bệnh, không được vận công!" Hoàng Đế nhìn thấy một màn lại tức giận, muốn đi đến kéo nàng ra, thì bị mẫu hậu mình cho một cái lắc đầu.
Hoàng Đế không vui, lui lại mấy bước, đè nén xuống một bụng lo lắng.
Vũ Dạ Ca được chân khí chữa trị nội thương một ít, sắc mặt cũng dần thả lỏng, Lạc Bắc Thần vẫn cứ truyền chân khí, con ngươi nhìn Vũ Dạ Ca lộ ra đau đớn, mi mắt rũ xuống che giấu nó đi.
Vết thương trên bụng Vũ Dạ Ca cũng rút máu không ít, không còn rỉ máu như lúc trước nữa.
Một lát sau.
Hàn thái y từ bên ngoài đi vào, cẩn thận cầm bát thuốc nóng trên tay, nhìn Hoàng Đế, Thái Hậu khom người một cái, đi đến bên giường nhìn Lạc Vương nói.
"Vương gia, thuốc của nương nương."
"Để bản Vương." Lạc Bắc Thần nhìn hắn, thu hồi cánh tay trên ngực về cầm lấy bát thuốc, nhàn nhạt nói.
Lạc Bắc Thần cầm lấy muỗng khuấy rồi thổi cho bớt nóng, đến khi thấy độ nóng vừa phải, nàng múc ra một muỗng uy đến Vũ Dạ Ca miệng nhỏ.
Vũ Dạ Ca hơi hé miệng, nuốt vào một ngụm thuốc, hành động của nàng vô cùng dịu dàng, tỉ mỉ đúc từng chút một cho Vũ Dạ Ca.
Hoàng Đế từ lâu đã cho người không liên quan lui hết, hắn lẳng lặng nhìn động tác ôn nhu của muội muội mình thì lại đau lòng, dứt khoát phất tay áo rời đi, không muốn nhìn nữa.
Phượng Vân Cung bây giờ chỉ còn lại bốn người, Thái Hậu vẫn đứng đó quan sát, không biết bà thở dài đã bao nhiêu lần.
Không khí cũng lâm vào yên tĩnh, không một ai mở miệng nói chuyện, mà họ cũng không biết nói gì, chỉ có thể im lặng đứng một bên không quấy rầy Lạc Bắc Thần.
Linh Ly lại khóc, nhưng lần này không có khóc ra tiếng, nước mắt chỉ lặng lẽ rơi xuống, Linh Nhạc thì cúi đầu trầm mặc đứng một bên.
Lạc Bắc Thần uy hết thuốc thì để cái bát sang một bên, nàng lúc này quay sang nhìn Thái Hậu, nhẹ giọng cầu xin.
"Mẫu hậu, đây là lần cuối cùng, Thần nhi muốn ở đây chiếu cố nàng, khi nào nàng ổn, Thần nhi sẽ đi."
Thái Hậu trầm ngâm một chút mới gật đầu đồng ý.
Lạc Bắc Thần nói một tiếng cảm ơn cơ hồ muốn nghẹn ngào.
Thái Hậu đau lòng, cũng không nán lại lâu mà ly khai, Linh Nhạc cũng được Linh Ly lôi kéo ra ngoài canh gác.
Bên trong chỉ còn lại Lạc Bắc Thần cùng Vũ Dạ Ca vẫn nằm trên giường, nàng cầm tay hơi lạnh của người kia áp lên mặt mình, nhắm mắt hưởng thụ như muốn lưu lại giờ phút này, nàng không khóc, nàng cũng không muốn khóc, nhưng mà nước mắt lại theo khóe mi rơi xuống, một giọt hai giọt rồi rất nhiều giọt, không biết qua bao lâu, không biết thời gian trôi nhanh hay chậm, chỉ biết phút giây này là thiên trường địa cửu đối với nàng...
Vũ Dạ Ca nơi khóe mắt rơi xuống một giọt nước, nhưng không ai nhìn thấy, ngay cả Lạc Bắc Thần cũng vậy.
Một đêm này rất dài, rất dài, dài hơn rất nhiều so với những đêm khác, vì sao?
Vì Lạc Bắc Thần đêm nay không ngủ...
Nàng chỉ mong cho thời gian dừng lại, cho nàng ở bên Vũ Dạ Ca thêm một lát...
Dạ Ca, Dạ Ca, Dạ Ca...
Tiếng Lạc Bắc Thần luôn nỉ non trong tiềm thức....
Một đêm như một giấc mộng nàng muốn mãi mãi chìm sâu... nhưng không thể rồi!
Lạc Bắc Thần cảm nhận được Vũ Dạ Ca sắp tỉnh, buông tay nàng ra đem để vào trong chăn, đứng dậy ở trên trán nàng đặt một nụ hôn.
Lạc Bắc Thần cố gắng nán lại phút giây vỏn vẹn cuối cùng, mi mắt rũ xuống, lui lại một bước, chậm rãi xoay người rời đi.
Linh Ly nhìn Lạc Vương tấm lưng thê lương đang đi phía trước, nàng thu hồi tầm mắt về nhìn qua Linh Nhạc, cả hai cùng nhau thở dài.
Trời bên ngoài vẫn chưa sáng, đêm nay tuyết cũng không có rơi.
Lạc Bắc Thần sau khi ly khai Phượng Vân Cung thì trở về Lạc Vương Phủ.
Lạc Vương Phủ
Vừa đáp xuống Tây Viện, hình ảnh Tích Vân luyện kiếm liền xuất hiện, kiếm khí đã tiến bộ một ít, thật không tồi.
Lạc Bắc Thần cũng không có tâm trạng quan sát, bước chân trở về phòng mình.
"Tham kiến Chủ tử." Tỳ nữ đi ngang thấy nàng liền hành lễ một cái.
"Sai người đem mục dũng vào phòng cho bản Vương." Lạc Bắc Thần phất tay phân phó, nàng hôm qua đến giờ vẫn chưa tắm, nên có chút khó chịu.
Nàng trở về phòng một lát, thì mục dũng được mang đến, nàng dùng hết nửa canh giờ hơn để tẩy rửa bản thân.
Tỳ nữ một bên giúp Lạc Vương thay y phục, chải tóc rồi búi lên, chỉnh chu một lúc lại mất thêm hai khắc thời gian.
"Vương gia, có muốn dùng điểm tâm không?" Một tỳ nữ cung kính hỏi.
"Được, các ngươi dọn ở lương đình thác nước đi." Lạc Bắc Thần một thân hắc y, nhìn mấy tỳ nữ phân phó.