Mấy canh giờ trôi qua, mặt trời cũng đã muốn lặn xuống núi, đoàn người Lạc Bắc Thần dừng chân trong một khu rừng lớn, nơi đây tương đối trống trải...
Lạc Bắc Thần đã thức dậy, chỉ có Phong Vô Tâm vẫn còn ngủ trong xe.
Nhạc Tề Kiến Vu cứ bám theo Lưu Trúc không rời một bước, Lệnh Quân cũng biết chuyện mà đi tuần tra xung quanh, không quấy rầy hai người.
Nhạc Tề Ninh Uyển, Phong Vương cùng Nhị Hoàng Tử vẫn ở trong xe, không có ra ngoài.
"A Trúc, A Trúc..." Nhạc Tề Kiến Vu như một tiểu cẩu, chạy xung quanh Lưu Trúc gọi liên tục.
"Ngươi có biết phiền không?" Lưu Trúc trừng mắt nhìn Nhạc Tề Kiến Vu.
"Tại nàng không nhìn ta, nên ta gọi." Nhạc Tề Kiến Vu ngồi xuống kế bên Lưu Trúc, bĩu môi nói.
Lạc Bắc Thần ngẩng đầu nhìn rừng cây xanh tươi trước mắt, nàng bước đi đánh giá xung quanh, địa hình không bằng phẳng, rất dễ dàng khi mai phục...
Nàng đi một vòng xung quanh, chân đạp lên lá cây nghe sột soạt, nàng nhìn lên cao, ánh sáng đã bị tán cây che khuất, nơi này cũng rất âm u, không khí có một chút ẩm ướt...
Lạc Bắc Thần một lần nữa đảo mắt nhìn tới lui, sau đó thu hồi tầm mắt, quay trở về.
"Đêm nay phải đề cao tinh thần." Lạc Bắc Thần gọi một Tinh Vệ đến, nhỏ giọng dặn dò.
"Vâng Chủ tử." Tinh Nhị đáp.
"Yêu nghiệt!" Âm thanh quen thuộc phía sau vang lên bên tai nàng.
Lạc Bắc Thần xoay người, bước đến ôm Phong Vô Tâm vào lòng, nở một nụ cười, ôn nhu hỏi: "Tiểu Phong, sao nàng không ngủ thêm một lát nữa?"
"Không muốn ngủ nữa." Phong Vô Tâm cả người dựa vào ngực nàng, lắc đầu nhẹ giọng nói.
"Ở ngoài rất lạnh, chúng ta vào xe thôi." Lạc Bắc Thần cảm nhận không khí có chút lạnh, ôm người trong lòng lên, vừa đi vừa nói.
Bước vào bên trong xe ngựa, không khí liền ấm áp trở lại, nhẹ nhàng đặt Phong Vô Tâm ngồi xuống, bản thân ngồi kế bên, thân dựa ở phía sau.
"Qua khu rừng này, đi thêm năm mươi dặm nữa, qua một con sông lớn nữa là về tới Tây Vực rồi." Phong Vô Tâm chủ động ngồi lên đùi Lạc Bắc Thần, nhìn nàng hưng phấn nói.
"Hình như nàng rất cao hứng?" Lạc Bắc Thần cười nói, hai tay vòng qua hông nàng ôm lấy.
"Tất nhiên, vì nhà luôn là nhất." Phong Vô Tâm nhướng mày nói.
"Nghe nói, Túy Sát Doanh ở Tây Vực, không biết có thật hay không?" Lạc Bắc Thần hứng thú nói.
"Chỉ là nghe đồn đãi, ta cũng không rõ có phải thật hay không, cũng chưa từng có thấy qua quân doanh của họ." Phong Vô Tâm dù không biết là đồn đãi thực hư, nhưng nàng cũng đã thấy người Túy Sát Doanh xuất hiện ở Tây Vực.
"Trên người nàng còn độc không?" Lạc Bắc Thần hỏi vấn đề khác.
"Còn hai loại." Phong Vô Tâm ở tay áo lấy ra hai bình màu đen, nói.
"Dùng bột rất lãng phí, sẽ mau hết, nàng dùng cái này, khi gặp máu nó sẽ phát ra kịch độc." Lạc Bắc Thần cầm lấy hai bình độc, trong tay áo xuất ra một túi kim châm chứa độc nói.
"Một cây là dư lấy một mạng người." Nàng bổ sung thêm.
"Đây là độc gì?" Phong Vô Tâm lấy ra một kim châm, đưa lên mũi ngửi, tò mò hỏi.
"Ngũ Độc Tán." Lạc Bắc Thần đáp.
"Thì ra là Ngũ Độc Tán, quả nhiên không ngửi ra được mùi." Phong Vô Tâm nói, sau đó gắn vào ám khí trên cánh tay.
"Hai bình độc này, ta đưa cho tỷ đệ Nhạc Tề bọn họ." Lạc Bắc Thần nói xong thì đem nàng bế xuống, bước ra xe ngựa.
Lạc Bắc Thần bước ra xe ngựa, nhìn hai người kia trừng qua trừng lại đằng xa, lắc đầu cười khẽ, đi đến.
"Chủ tử." Lưu Trúc thấy Lạc Bắc Thần thì đẩy Nhạc Tề Kiến Vu sang một bên, đứng dậy khom người.
"Ân, Kiến Vu, ngừa vạn nhất, ngươi cùng tỷ tỷ ngươi một bình." Lạc Bắc Thần đáp một tiếng, quay sang Nhạc Tề Kiến Vu đưa hai bình độc nói.
"Đây là độc dược?" Nhạc Tề Kiến Vu dù là đồ đệ của Độc Tôn, nhưng cũng không biết dụng độc, vì nàng chỉ muốn học kiếm pháp thôi.
"Ân." Lạc Bắc Thần nói.
"Đa tạ chủ tử!" Nhạc Tề Kiến Vu học theo Lưu Trúc, khom người cung kính nói cảm ơn.
"Bản Vương nhận không nổi đâu." Lạc Bắc Thần bất đắc dĩ nhìn nàng cười nói.
"Lạc Vương là chủ tử của A Trúc cũng là chủ tử của ta thôi." Nhạc Tề Kiến Vu chắp tay cười nói.
"Không làm phiền hai ngươi." Lạc Bắc Thần ánh mắt ẩn chứa ý cười quét qua hai người, nói một câu rồi phất tay rời đi.
Lưu Trúc nghe nàng gọi như vậy cũng có chút kinh ngạc cùng vừa lòng, nhưng bề ngoài vẫn như cũ lạnh nhạt, không quan tâm người kế bên.
Nhạc Tề Kiến Vu đem hai bình thuốc chạy đến xe ngựa của tỷ tỷ mình gọi.
"Tỷ tỷ!"
"Có chuyện gì?" Giọng nói nhẹ nhàng bên trong xe ngựa truyền ra.
"Tỷ phu cho tỷ cùng đệ!" Nhạc Tề Kiến Vu vén rèm sang, đi vào trong xe, đem bình sứ đưa đến trước mặt nàng nói.
"Tỷ phu?" Nhạc Tề Ninh Uyển bị hai từ này làm cho mơ hồ, nàng nhìn người đối diện hỏi.
"Thì tỷ phu Lạc Vương." Nhạc Tề Kiến Vu cười đáp.
"Ăn nói xằng bậy." Nhạc Tề Ninh Uyển nghe xong như bị nghẹn, mặt hơi khó coi, quát một tiếng.
"Đây là độc dược, tỷ giữ đi, tỷ phu nói ngừa vạn nhất!" Nhạc Tề Kiến Vu đưa bình độc xong, cũng chạy nhanh ra ngoài để lại một câu.
Nhạc Tề Ninh Uyển cầm lấy bình sứ, cất vào tay áo, rồi như cũ nhắm mắt dưỡng thần, khó có thể nhìn ra cảm xúc của nàng.
"A Trúc, nàng thấy đại tỷ ta thế nào?" Nhạc Tề Kiến Vu ngồi xuống bên cạnh Lưu Trúc, tò mò hỏi.
"Tỷ tỷ ngươi rất đẹp, thân thủ rất tốt." Lưu Trúc nhích sang một bên kéo ra khoảng cách, thành thật nói.
"Có xứng làm nương tử của chủ tử không?" Nhạc Tề Kiến Vu cũng không quan tâm hành động của nàng, lại cười hỏi.
"Cái đó phải tùy thuộc vào chủ tử." Lưu Trúc lắc đầu, tỏ vẻ không biết nói.
"Nhưng ta đã nhận định chủ tử là tỷ phu rồi, không thể thay đổi." Nhạc Tề Kiến Vu rất là chắc chắn nói.
Lưu Trúc lười quan tâm người kế bên, nói thật nhiều, cũng thật phiền, mà thôi nàng cũng lười để ý.
Lệnh Quân ôm một đống củi trở về, hắn xếp ra từng bó nhỏ, đặt ở mấy vị trí khác nhau, người bình thường nhìn vào thì thấy bình thường, còn người không bình thường nhìn vào, thì sẽ thấy rõ ràng sự bất bình thường ở trong.
Đo chiều gió, xem ánh lửa phạm vi, mục đích là không cho thích khách tới quá gần...
Trời đã bị màn đêm bao phủ, hơn chục đống lửa được đốt lên, rọi sáng cả khu rừng, những hơi thở rình rập trong tán cây, cũng chậm chạp không dám manh động.
Thị Vệ từng đội đi xung quanh tuần tra, phát hiện không có vấn đề thì trở lại, Tinh Vệ trong tay cầm kiếm, thính giác cùng thị giác chăm chú cẩn thận nhìn phía xa, nhìn lên những ngọn cây phía trên...
Lạc Bắc Thần đang tĩnh tọa thì mở mắt ra, nàng cảm nhận được rất nhiều khí tức dần dần đi tới, khóe môi câu lên đường cong quỷ dị.
"Yêu nghiệt..." Phong Vô Tâm cũng mở mắt ra, gọi nàng một tiếng.
"Bọn họ bước đầu là dùng cung thủ." Lạc Bắc Thần chăm chú, vành tai trong giây lát nhảy lên, nàng có thể nghe được tiếng kéo cung, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy, nhìn nàng nhỏ giọng nói.
Lệnh Quân, Lưu Trúc bên ngoài cũng cảm nhận được, lập tức đứng dậy, tay nắm chặt kiếm, quan sát tứ phía.
Sưu sưu sưu...
Aa!
Mưa tên từ trong những bụi rậm phía xa bay vút tới, ghim thẳng vào người mấy tên thị vệ không phòng bị...
Tiếng rút kiếm cản tên ngày càng nhiều, mọi người cùng nhau xoay lưng lại với nhau, đỡ mũi tên lao tới như mưa...
Nhạc Tề Ninh Uyển đám người cũng bay ra khỏi kiệu nghênh tiếp mưa tên, kiếm trong tay múa loạn trên không, vài đường quét qua lại liền đánh bay hơn cả chục mũi tên...
Lúc này, từ trên không lao xuống mấy chục tên hắc y che mặt, cầm đao kiếm bừng bừng sát khí bay vào chém giết thị vệ.
Trong một khu rừng, tiếng xẹt xẹt chém giết làm hỗn loạn một mảnh, những loài động vật nhỏ cũng bị hù một phen chạy trối chết.
Lạc Bắc Thần từ trong kiệu bước ra, tay rút ra nhuyễn kiếm ở đai lưng, không nói một lời liền bay sâu vào trong vòng chiến.
Keng!
Lạc Bắc Thần một kiếm chém gãy thanh kiếm của hắc y đang giao đấu với Nhạc Tề Ninh Uyển, một cước đạp bay hắn ra xa, người đập mạnh vào thân cây, xương cơ hồ có thể nghe âm thanh vỡ nát.
Nhạc Tề Ninh Uyển kinh ngạc, nhìn thân ảnh bạch y giết người không chớp mắt phía trước, suy tư giây lát.
Phong Vô Tâm rất nhẹ nhàng, nàng chỉ cần phất tay một cái, ba bốn tên phía trước liền ngã xuống, chết không thể chết hơn.
Một hắc y chém tới, mũi kiếm lóe sáng, còn chưa chạm được yết hầu Phong Vô Tâm, thì bị một lực mạnh kéo bay ngược ra sau.
Lạc Bắc Thần bay lên, một kiếm chém bay đầu hắc y nhân, thanh kiếm như linh xà, uốn lượn quấn lấy cổ một tên gần nhất, máu liền phun phun ra như mưa.
Phong Vương cùng ba bốn hắc y giằng co, hắn một cước đá bay tên kế bên, kiếm trong tay một đường đâm thẳng.
Ái Lạp Tư - Từ Nhân phóng lên tránh đi mũi kiếm chém đến, một tay cầm kiếm bổ xuống, chém nát đầu đối phương.
Lệnh Quân, Lưu Trúc, Nhạc Tề Kiến Vu ba người luân phiên nhau giết sạch những tên ở gần, kiếm khí quét tới đâu hắc y la hét tới đó.
"A Trúc, ta và nàng xử lý tên cầm đầu kia!" Nhạc Tề Kiến Vu đối lưng với Lưu Trúc, chỉ đằng kia tên cầm đầu đang hăng say chém giết thị vệ.
"Được." Lưu Trúc nhìn đến liền đáp ứng, mũi chân điểm nhẹ, khinh công nháy mắt bay đi.
Nhạc Tề Kiến Vu cũng theo sau, hai người trái phải, cầm kiếm truy đến hắn.
Keng....
Hắc y nhân thấy hai cao thủ chém tới, hắn trấn định, dùng hai kiếm đỡ lấy hai bên.
Hai người dứt ra, lộn một vòng đáp nhẹ trước mặt hắn, đứng song song nhau, Nhạc Tề Kiến Vu kiếm vươn lên lập tức huy tới, Lưu Trúc cũng theo phía sau.
Lạc Bắc Thần ngã người tránh thoát hai mũi tên lao tới, kiếm trong tay đồng thời quét tới chân ba bốn hắc y phía sau.
Aaa!
Bốn hắc y nhân bị cắt gân chân, đau đớn ngã xuống la hét thống khổ.
Lạc Bắc Thần lại đỡ lấy mũi kiếm đâm tới, hai người rất gần, tay trái nàng xuất động, một chưởng đánh thẳng vào ngực hắc y nhân.
Hắn lập tức phun ra một ngụm máu, thân bay về phía trước, đập thẳng vào các hắc y đang lao tới.
Lạc Bắc Thần không cho bọn họ cơ hội đứng dậy, tốc độ quỷ dị xuất hiện trước mặt bốn người, lưỡi kiếm nhẹ lướt qua, yết hầu tất cả đều bị cắt đứt.
Phong Vô Tâm nhìn năm người đánh về phía mình, nàng tránh né, kiếm trong tay đâm tới, năm tên tránh thoát, xuất hiện ở bốn hướng tấn công tới, nàng nhún người phóng lên cao, chân đạp lên một thanh kiếm phía dưới, mượn lực chạy vòng trên không đá bay bốn tên còn lại.
Nhạc Tề Ninh Uyển uyển chuyển tránh né từng mũi kiếm đòi mạng, chân nàng điểm nhẹ trên đất, thanh kiếm lóe sáng trong màn đêm, từng cái một lướt qua từng cổ tên hắc y nhân phía trước, động tác vô cùng nhẹ nhàng, ba hắc y trên cổ liền xuất hiện một đường máu dài, cả thân thể mềm nhũn ngã trên mặt đất...
Lúc này, vút vút mấy tiếng, mũi tên từ phía rừng rậm bay ra, lao xé không nhắm thẳng vào Nhạc Tề Ninh Uyển.
Keng.....
Một cái bóng trắng có thể tạo ra tàn ảnh, Lạc Bắc Thần vút một cái lao đến, không biết nàng dùng cách gì mà chém bay ba mũi tên theo ba hướng khác nhau, khi nàng đang đứng tại chỗ, ôm người kia bảo hộ trong lòng.
Ba hắc y nhân thừa cơ từ phía sau chém tới, Lạc Bắc Thần xoay người, tay vung lên, một màn bột trắng bay tán loạn trong gió.
Bột trắng tan biến, ba hắc y mặt mũi đen tím ngã trên đất mà chết.
"Trưởng Công Chúa, cẩn thận một chút." Lạc Bắc Thần thấy thân thể trong lòng động đậy, nàng nhìn xuống, lập tức buông ra, họ nhẹ một tiếng che giấu sự mất tự nhiên, quan tâm nói.
"Đa tạ Vương gia, tiểu nữ không sao." Nhạc Tề Ninh Uyển sắc mặt hơi đỏ, nhưng có lẽ nàng không phát giác, bỏ qua ngượng ngùng, chắp tay đa tạ đối phương.
"Không có gì." Lạc Bắc Thần hơi ngại lắc đầu nói, sau đó cầm kiếm tiếp tục nhập chiến.
Nhạc Tề Ninh Uyển cảm thấy thật lạ lẫm, hai mươi năm qua chưa một lần nàng tiếp xúc gần với bất luận kẻ nào, nhưng lần này đến đây, lại bị một nam tử ôm vào lòng bảo hộ đến hai lần, cảm giác không đúng lắm.
"Giết cho ta!"
Một tiếng quát lớn vang vọng khu rừng, từ trong bóng cây, bụi rậm, lao đến thêm mấy chục bóng đen, cầm kiếm lóe sáng, ẩn chứa sát khí lượn lờ.
"Tất cả cẩn thận, kiếm bọn chúng có độc." Lạc Bắc Thần nhìn thanh kiếm quét qua, đám cỏ thật nhanh héo mòn, người khác không để ý nhưng nàng rất cảnh giác nên sẽ không bỏ sót bất cứ thứ gì, nàng ngẩng đầu, tay cầm kiếm đỡ lấy hai tên chém tới, cao giọng nói lớn.
Mọi người hiểu, nhìn nhau gật đầu, bắt đầu cẩn thận không cho va chạm với kiếm.
Keng....
Lưu Trúc cúi người một kiếm chém bay hai tên hắc y gần nhất, nàng nhấc chân phóng lên cao, thanh kiếm hoàng sắc tỏa sáng, xung quanh nàng không khí cuồn cuộn chuyển động, không qua mấy tức, vùng phía trên bây giờ bao trọn bởi một biển ảo ảnh kiếm khí.
"Lui ra sau, dùng kiếm đỡ lấy!" Tên cầm đầu đang cùng Nhạc Tề Kiến Vu giằng co, đồng tử co rút nhìn một màn phía trước, hắn nhìn những người được mũi kiếm chỉ hướng, lập tức hét lên.
Hắc y nhân hoảng sợ, liên tiếp lùi ra sau, thanh kiếm cản trước mặt, chỉ sợ chỉ cần buông lỏng, bọn hắn sẽ biến thành tổ ong mất.
Lưu Trúc ánh mắt sắc bén, tay cầm kiếm ra lệnh, kiếm xung quanh rung lên, vút vút vút lao đi xuống, như quỷ đòi mạng.
Keng....
Tiếng thét, tiếng kiếm va chạm vang dội khu rừng, hơn phân nửa hắc y nhân ở gần bị xuyên thủng người, các tên còn lại dùng kiếm đỡ lấy, chân lùi lại cả chục bước ra phía sau.
"Giết ả!" Tên cầm đầu nhìn huynh đệ mình chết ngã xuống từng người một, ánh mắt đỏ ngầu, trầm giọng chỉ vào Lưu Trúc phía trước hét lên.
Hắc y nhân hận ý tràn lan, hơn chục người tấn công, ép sát Lưu Trúc.
Keng....
Lưu Trúc tránh thoát hai thanh kiếm, phía sau lưng kình lực lại đến, phía trước cũng có, nàng cau mày, nhún lên tránh thoát hai đường kiếm trong gang tấc, nhưng không ngờ, trên cao cũng truy tới, ba thanh kiếm lóe sáng hàn quang, ba hắc y dùng nụ cười dữ tợn nhìn nàng, như nhìn con mòi đang chuẩn bị bị họ cấu xé!
"A Trúc!" Nhạc Tề Kiến Vu nhìn một màn này, hoảng sợ hét lên, nàng muốn chạy đến, nhưng tên hắc y nhân không cho cơ hội, cứ một kiếm rồi lại một kiếm chém tới nàng.
"Lưu Trúc!" Lệnh Quân kinh hách, một kiếm chém đứt yết hầu hai tên phía trước, nhún người phóng đi thật nhanh lao đến.
Sự việc diễn ra vô cùng nhanh, từ Lưu Trúc bay lên đến Lệnh Quân hét lên, cũng chỉ vỏn vẹn hơn kém hai ba hơi thở.
Đến khi ba thanh kiếm chỉ còn cách Lưu Trúc một lóng tay, đột nhiên ba hắc y nhân đồng tử co rút, quanh thân họ giống như có thứ gì trói lại, không dừng ở đó, trong cơ thể bắt đầu đau rát.
Aaaa!
Ba tên buông kiếm hét lớn, Lưu Trúc hồi thần, kiếm trong tay một đường chém bay ba cái đầu không thương tiếc.
Lạc Bắc Thần một kiếm đỡ lấy kiếm của hắc y nhân, tay trái đang vươn lên cũng thu hồi, nàng nhìn sang hắc y nhân đang vẻ mặt sợ hãi, từ ống tay áo vút ra một kim châm, ghim thẳng vào cổ hắn.
Hắc y nhân đồng tử trợn to, như gặp bởi thứ gì làm hắn điên cuồng sợ hãi, miệng hé mở muốn nói gì, nhưng máu nhanh hơn một bước tuôn trào ra, tay hắn run lên, cả người mềm nhũn ngã xuống chết ngay tức khắc...