Lục Quốc Chi Tranh

Chương 48



"Lưu tiểu thư, thiện đã chuẩn bị xong, Gia Chủ mời tiểu thư ra ngoài cùng dùng!"

Nhạc Tề Kiến Vu đang tận tưởng lại bị một giọng nói làm đen cả mặt, dứt khoát tiếp tục không quan tâm tới.

"Ưm..Kiến Vu...dừng.." Lưu Trúc rên khẽ một tiếng, cố gắng chống đỡ hai tay ngồi dậy, hai chân gác lên hai vai Nhạc Tề Kiến Vu nhẹ lấy ra, nhỏ giọng nói.

Nhạc Tề Kiến Vu xem như không nghe thấy, môi ngậm lấy âm huyệt mút ái dịch ngon ngọt, tay bắt lại chân Lưu Trúc không cho nàng lấy xuống.

"Phong Vương...đang đợi.." Lưu Trúc ngẩng mặt lên nỉ non, tay vỗ nhẹ đầu nàng nói.

Nhạc Tề Kiến Vu trong lòng âm thầm nghiến răng nghiến lợi, lôi mười tám đời tổ tông Phong Vương ra thăm hỏi một lượt...

Nàng không phục mà buông ra món ăn dâng tới miệng, dứt khoát mút mạnh một cái.

"Aaa...ưm.." Lưu Trúc bị tập kích bất ngờ, giật bắn người một cái hét lên, phía dưới âm huyệt co giật phun trào ra ái dịch.

Nhạc Tề Kiến Vu môi ngậm lấy nơi đó không nhả, dòng suối lớn ào ạt cho vào cổ họng nàng đến giọt cuối cùng.

Lưu Trúc xụi lơ ôm lấy đầu Nhạc Tề Kiến Vu, miệng còn thoát ra nỉ non khe khẽ...

Nhạc Tề Kiến Vu liếm sạch âm huyệt rồi mới ngừng, dù cũng được chút ít nhưng vẫn chưa đủ nàng lót dạ, đành ngậm ngùi đứng dậy bước xuống giường, nhặt lại y phục của hai người.

"Ngươi làm bộ mặt này cho ai xem?" Lưu Trúc đang mặc lại y phục, nhìn đến Nhạc Tề Kiến Vu vẻ mặt khó coi, nhàn nhạt hỏi.

"Nương tử, hay là chúng ta khỏi ra ngoài được không?" Nhạc Tề Kiến Vu bước đến ôm lấy Lưu Trúc, khó chịu khẩn cầu.

"Nếu ngươi muốn, thì ở lại một mình đi." Lưu Trúc xoa xoa đầu nàng, cự tuyệt nói, sau đó đẩy người trong ngực ra tiêu sái ly khai cửa phòng.

Nhạc Tề Kiến Vu nhìn bóng lưng của Lưu Trúc mà tức giậm chân, mặt mày nhăn nhó thành một đoàn, dứt khoát chạy ra sau tấm bình phong nhảy vào mục dũng.

Rầm!

Phịch...

"Nãi nãi của ta ơi, số thật đen mà..."


Nhạc Tề Kiến Vu một phát nhảy vào làm bể cả mục dũng, nước văng tung tóe đổ cả trên người nàng, dáng nằm không khác gì hình chữ đại, thê thảm ngẩng mặt ấm ức kêu lên.

Sáng hôm sau.

Tây Vực tuyết trắng phủ đầy, dày mấy lớp đóng trên mái nhà, đường phố, khí hậu mang theo lãnh phong âm độ, hàn khí bức người khiến dân trong thành ít ai bước ra cửa, nhà nhà kín cửa ngủ đông. Hoa cỏ dược thuốc như đến mùa sinh trưởng, chỉ trong một đêm thân đã cao hơn rất nhiều, không khí cũng thoang thoảng hương thơm dễ chịu...

Tây Vực sắc trời âm u, ảm đạm giăng đầy mây đen, nơi đây như bị nhốt trong một cái kén lớn tách biệt với bên ngoài. Tùy Sinh Hà hồ lớn, phân biệt rõ rệt hai nơi, một bên quang minh hưng khí, một bên ám dạ khí tàn.

Sau khi từ biệt Phong Vương cùng mọi người, Ái Lạp Tư - Từ Nhân đã rời khỏi Tây Vực, trở về Ái Lạp Quốc.

Phong Vô Tâm sau khi tỉnh dậy thì lập tức đi tìm phụ thân của mình.

"Phụ Vương, nàng đã tìm thấy chưa?" Phong Vô Tâm đi vào, cầm lấy tay Phong Vương, mong chờ hỏi.

"Vẫn chưa, Phong nhi yên tâm, phụ thân vẫn cho người theo dòng nước tìm kiếm, rất nhanh sẽ có tin tức." Phong Vương vỗ vỗ cánh tay Phong Vô Tâm, nhẹ giọng trấn an nàng.

"Nữ nhi cũng muốn đi tìm nàng!" Phong Vô Tâm buông ra tay Phong Vương, xoay người chạy ra ngoài.

"Không được, mau về phòng nghỉ ngơi, con vẫn còn chưa khỏe." Phong Vương bắt lấy cánh tay nàng, không đồng ý nói.

"Phụ Vương, nữ nhi muốn tìm nàng!" Phong Vô Tâm nước mắt rơi lã chã, kịch liệt lắc đầu nói.

"Phong nhi là muốn Lạc Vương sau khi trở về sẽ lo lắng ngược lại cho con sao?" Phong Vương lấy khăn lau nước mắt cho nữ nhi của mình, bất đắc dĩ nói.

"Không muốn." Phong Vô Tâm vừa khóc vừa lắc đầu nói.

"Nếu không muốn thì phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu không con mà có ảnh hưởng gì, phụ thân làm sao giao phó với Lạc Vương." Phong Vương nhẹ giọng nói.

"Nhưng mà..." Phong Vô Tâm cau mày muốn nói.

"Không có nhưng mà gì hết, mau đi nghỉ ngơi." Phong Vương cắt đứt lời của nàng.

"Người đâu, mang Quận Chúa về phòng." Phong Vương hướng bên ngoài hô.

Do sợ manh động đến bên ngoài tin tức, nên việc tìm kiếm Lạc Bắc Thần và Nhạc Tề Ninh Uyển đành giao cho Lệnh Quân ba người.

Lệnh Quân, Lưu Trúc dọc theo dòng nước tìm kiếm mấy canh giờ nhưng vẫn không phát hiện cái gì, càng như vậy mọi người càng có lòng tin Lạc Vương hai người bình an vô sự...

Một tháng vì vậy mà trôi qua không mấy vui vẻ, mỗi người trong lòng càng thêm nặng nề.

Khí trời khá hơn rất nhiều, cái lạnh cũng rút dần.

Tây Vực gần đây truyền ra một tin tức, Ôn Vương đắc tội người, bị lột sạch y phục treo thân trần trụi trước cửa thành, dân chúng một phen kinh động xì xào bàn tán cả lên, còn không quên chỉ trỏ Ôn Vương dáng dấp thân hình còn có thứ đó, nữ nhân cười chế nhạo không dứt, nam nhân thì hả hê trong lòng.

Ôn Trùng cũng là phụ thân của Ôn Dịch, tức giận xanh mặt khi chứng kiến được cảnh này, hắn lập tức bắt đứa nhi tử này về tra hỏi cho ra lẽ cùng với xử lý tin tức không cho truyền ra, nhưng rốt cuộc cũng không ngăn chặn được, chuyện này chỉ trong mấy ngày, cả Tây Vực dân chúng đều rõ.

Ôn Trùng nghe được nhi tử của mình khóc lóc kể lể thì nổi điên, hắn lập tức nói muốn sang bằng Phong Tộc ngay tức khắc, còn về Lạc Vương kia hắn còn chưa có khả năng chạm tới, nên đành nuốt xuống bụng hỏa này mà chỉ nhắm vào Phong Tộc.

Hắn ba ngày đi đến Triết Lương bàn bạc việc tấn công Phong Thành, do Thái Tử nước này cũng bị Lạc Bắc Thần giết chết nên Triết Lương Đế đồng ý vô điều kiện, hai người muốn hợp lực một lần thâu tóm Tây Vực.

Nói đến Tây Vực vì sao có hai chủ, tất nhiên phải kể đến trận chiến Thánh Khí hơn bốn mươi năm trước, Tây Vực và Triết Lương vốn là một nước đại thịnh nhưng vì năm xưa thiên hạ đại loạn, nhiều gia tộc nổi lên tranh đấu gay gắt, về sau sống còn cũng chỉ có ba gia tộc Triết, Phong, Ôn.

Bốn mươi năm, ba gia tộc luôn ở thế giằng co như hổ rình mồi, chờ đợi thời cơ tiêu diệt đối phương, làm Tây Vực Chi Chủ...

Phong Vô Tâm không nghe thấy tin tức gì của Lạc Bắc Thần, ngay cả ăn uống nàng cũng không màng, nhất quyết muốn đi tìm, nhưng Phong Vương lại giam lỏng nàng, có một lần nàng trốn được đến Tùy Sinh Hà, nàng nhảy xuống hồ muốn tìm Lạc Bắc Thần, đến khi mệt quá không còn một tia sức lực, buông lỏng hai tay để bản thân chìm xuống trong tuyệt vọng, may mà Phong Vương đến kịp lúc, hắn hốt hoảng khi thấy nữ nhi của mình dần chìm xuống đáy hồ, lòng như rỉ máu lập tức phóng xuống đem nàng kéo lên.

Từ đó Phong Vô Tâm lâm vào miên man, bệnh nặng, cả người tiều tụy đi không ít, thuốc không uống, cơm cũng không ăn, chỉ nhốt mình ở trong phòng lấy nước mắt rửa mặt.

Ai khuyên nàng cũng vô dụng, người xông vào trong thì bị nàng uy hiếp sẽ tự tử, việc này làm mọi người một phen kinh sợ vô cùng.

"Nếu chủ tử không trở lại, độc nữ này sẽ điên mất!" Nhạc Tề Kiến Vu ở cửa phòng Phong Vô Tâm nói với hai người Lưu Trúc, Lệnh Quân.

"Chủ tử thật giống như bốc hơi ở Tây Vực." Lưu Trúc lời nói tràn đầy buồn bã.

"Hãy có lòng tin, chủ tử sẽ trở về." Lệnh Quân lau đi nước mắt, vỗ vai Lưu Trúc an ủi nàng cũng như đang nói với chính mình.

Đáy Vực Tùy Sinh Hà

Lạc Bắc Thần bên trong thạch động tạo ra cả mấy chục phân thân của mình, mỗi một ảo ảnh đều đang cầm Bạc Huyền Đao múa theo quy luật.

Nói đến việc này, phải nói đến một tháng trước, sau khi Lạc Bắc Thần ra khỏi mật thất thì Bạc Cô Bất Bại tặng ba thứ vũ khí cho nàng, có nói rõ tên nhưng nàng cũng không biết truyền thuyết về nó, chỉ thấy ba vũ khí rất lợi hại, nàng cũng không khách sáo mà nhận lấy, mặt mày rạng rỡ cảm ơn Bạc Cô bà bà.


Nàng hỏi, Ngọc Ly Cung không có mũi tên sao, Bạc Cô Bất Bại nói chỉ cần dùng nội lực cầm dây rồi kéo, thần thức sẽ tự động thấy một mũi tên bằng gió được tạo thành, uy lực không thể xem thường.

Lạc Bắc Thần đem Bạc Băng Kiếm làm đai lưng, thật không ngờ rất phù hợp với nàng, thân kiếm màu bạc lóe sáng bắt mắt, khiến nàng một phen kinh diễm.

Có một lần nàng thử qua uy lực của ba thứ này, thật không phô trương chút nào, rất là lợi hại làm nàng vô cùng hưng phấn, một tháng trừ ra ban ngày chăm sóc Nhạc Tề Ninh Uyển, còn lại thời gian là ở trong thạch động luyện bốn quyển tuyệt học bà bà cho.

Bạc Cô Bất Bại càng quan sát nàng luyện tập càng bội phục thiên phú của nàng, trong lòng vui mừng khi nàng khống chế được Tam Vũ Huyền Thiên, không phụ lòng bà.

Ầm!

Ầm!

Lạc Bắc Thần trên tay Bạc Băng Kiếm vừa quét ngang, hai tảng đá lớn liền nổ thành bột phấn, bụi bay tứ tung tràn ngập thạch động.

"Thần nhi, nàng tỉnh." Bên ngoài, vang lên thanh âm của Bạc Cô Bất Bại.

Lạc Bắc Thần thu hồi Bạc Băng Kiếm, thật nhanh chạy ra ngoài.

Nhạc Tề Ninh Uyển sắc mặt hồng nhuận, khi nghe bà bà kể mọi chuyện trong một tháng này, nàng cắn cắn môi không để cho tâm mình dao động, muốn giữ lại mặt hồ yên tĩnh, nhưng sóng từ đâu dâng lên phá vỡ tháng ngày êm điềm.

"Trưởng Công Chúa, ngươi rốt cuộc tỉnh rồi." Lạc Bắc Thần chạy tới muốn ôm nàng, nhưng mà nhớ lại chuyện gì thì lập tức rụt tay về, làm ra dáng vô cùng tự nhiên nói.

"Ân, đa tạ Lạc Vương một tháng này." Nhạc Tề Ninh Uyển không có nhìn Lạc Bắc Thần, nhưng động tác khi nãy lại được nàng thu vào mắt, nàng ngẩng đầu, chân thành nói.

"Nhấc tay chi lao mà thôi." Lạc Bắc Thần vô tình lại nghĩ đến tháng trước việc thay y phục, khuôn mặt ửng đỏ, khoát tay nói.

"Nhấc tay chi lao?" Bạc Cô Bất Bại không vừa lòng lời nói của nàng, nhíu mày hỏi.

"Không phải sao, một tháng này Thần nhi chỉ giúp chút ít, tất cả đều là bà bà chăm sóc nàng." Lạc Bắc Thần không biết Bạc Cô Bất Bại đã nói cho Nhạc Tề Ninh Uyển hết thảy, nàng bây giờ lại nháy mắt ra hiệu bà bà phối hợp.

"Mắt ngươi bị đau sao?" Bạc Cô Bất Bại giả vờ không hiểu, lại hỏi.

"Không, không có." Lạc Bắc Thần đen mặt, lén nhìn qua Nhạc Tề Ninh Uyển đang cúi đầu, rồi xua tay nói.

"Phu thê các ngươi, rất thích khách sáo với nhau phải không?" Bạc Cô Bất Bại nhìn hai người trẻ tuổi hỏi.

"Chúng ta không phải phu thê!" Nhạc Tề Ninh Uyển một câu phản bác như khẳng định, kiếp này nàng nghĩ mình sẽ một đời một mình, không trông mong vào ái tình, nhưng lại sơ ý mấy lần để Lạc Bắc Thần phá vỡ quy luật, thân nàng đã bị nhìn thấy thì đã sao? Nàng thà một đời cô độc chứ không muốn yêu một người đã có thê tử, làm một người phá vỡ hạnh phúc người khác, hai người là không thể, cách tốt nhất là xem như không có gì.

Lạc Bắc Thần muốn mở miệng nói nhưng đã bị nàng giành trước, dù vậy nhưng trong lòng cũng rất khó chịu, thật muốn khóc a.

Bạc Cô Bất Bại nhìn Nhạc Tề Ninh Uyển phản bác lại nhìn Lạc Bắc Thần đang xoắn góc áo cúi đầu, nói: "Các ngươi kiếp này hữu duyên hữu phận, phu thê chỉ là sớm muộn."

"Bà bà, đừng nói nữa mà." Lạc Bắc Thần đi đến kéo tay áo Bạc Cô Bất Bại, ngẩng đầu nói.

"Được rồi, không nói, thật sự không hiểu hai người các ngươi." Bạc Cô Bất Bại liếc mắt quét qua hai người một lượt rồi nói.

Nhạc Tề Ninh Uyển diện vô biểu tình, gương mặt vẫn như cũ lãnh đạm, đối với hai người bên cạnh lời nói, không có một chút gợn sóng.

"Bà bà vì sao bà lại ở đây mà không ra ngoài?" Lạc Bắc Thần chuyển đổi chủ đề, hiếu kỳ hỏi.

"Chân ta bị thương, không thể trở lại." Bạc Cô Bất Bại thản nhiên nói.

"Vì sao chân bà bị thương?" Lạc Bắc Thần nhìn chân bà, quan tâm hỏi.

"Bị bằng hữu hãm hại." Bạc Cô Bất Bại nhàn nhạt nói.

"Sao bà không trở lại trả thù?" Lạc Bắc Thần nghe đến thì không hiểu hỏi.

"Lúc trước cũng có ý nghĩ giống ngươi sẽ đi trả thù hắn, nhưng, càng sống ở nơi này, ta càng quên đi thù hận, với lại chân ta đã bị gãy không thể trở về, cũng chỉ muốn an ổn chỗ này đến khi rời khỏi cõi đời." Bạc Cô Bất Bại tay xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng nói.

"Bà bà nói đi, hắn là ai, để Thần nhi giúp người bắt hắn, đem hắn đến đây dập đầu tạ tội với người!" Lạc Bắc Thần bất bình mà tức giận nói.

Bạc Cô Bất Bại như nhớ ra chuyện gì quan trọng, kích động nhìn Lạc Bắc Thần, lập tức chống gậy đứng dậy lôi kéo nàng vào mật thất của mình.

Nhạc Tề Ninh Uyển nhìn bóng lưng hai người dần đi khuất, nàng biết vị bà bà kia không muốn cho nàng nghe, nàng thu hồi tầm mắt, nhìn xuống y phục của mình đã được giặt sạch cùng nội y, khuôn mặt lạnh lẽo bất giác đỏ lên một mảnh hồng nhạt, nàng hít một hơi thật sâu bình ổn rung động trong lòng.

"Bạc Cô Bà Bà, đây là sự thật?" Lạc Bắc Thần sau khi nghe bà nói thì hoang mang, run giọng hỏi lại lần nữa.

"Thiên chân vạn xác." Bạc Cô Bất Bại nói.

"Thật không ngờ!" Lạc Bắc Thần vẻ mặt ngưng trọng nói.


"Muốn cứu Lục Quốc khỏi bên bờ suy vong, con hãy cố gắng luyện tốt bốn bộ tuyệt học đó thành thạo, hôm nay ta sẽ truyền lại nội lực cả đời mình cho con, trách nhiệm nặng nề trên vai con, từ đây phải hiểu." Bạc Cô Bất Bại xoay người nàng lại, một tay áp lên lưng nàng vận nội công truyền vào cơ thể nàng, nói.

"Bạc Cô bà bà không được, nếu bà truyền nội công cho Thần nhi, bà bà phải làm sao?" Lạc Bắc Thần giật mình, hốt hoảng nói.

"Ngươi cứ yên tâm, nội lực của ta có thể khôi phục, sống mấy chục năm nữa là không thành vấn đề." Bạc Cô Bất Bại nhẹ giọng nói.

Lạc Bắc Thần nghe nói thế thì gật đầu trong kinh sợ, bắt đầu thả lỏng thân thể, điều hòa khi tức để Bạc Cô Bất Bại truyền nội công vào dễ dàng.

Nhạc Tề Ninh Uyển xếp bằng ngồi trên giường băng, thương thế đã hồi phục tốt, sức khỏe cũng hảo, trên ngực cũng không lưu lại chút dấu vết gì, chiếc giường này đúng là thần kỳ.

Nàng nhắm mắt dưỡng thần một lát, cảm nhận được tiếng động mới mở ra hai mắt, nhìn Lạc Bắc Thần đi ra, trên mặt cũng không có biến hóa gì, nhưng nàng vẫn cảm thấy người này có gì đó không đúng.

Bạc Cô Bà Bà thần sắc có chút mệt mỏi, bà đi đến cơ quan lần trước, mở lấy cả chục bình ngọc ra để trên bàn rồi khóa lại tủ.

"Bà bà, đây là thuốc gì?" Lạc Bắc Thần hiếu kỳ, đi đến cầm lấy một bình thuốc hỏi.

"Chín bình thuốc màu trắng là đại dược trị thương rất có hiệu quả đối với người bệnh, còn bình màu đỏ kia....." Bạc Cô Bất Bại chỉ đến chín lọ thuốc nói, sau đó lại chỉ vào bình màu đỏ, tay ngoắc ngoắc nàng lại.

Lạc Bắc Thần cũng hiếu kỳ, kề sát lỗ tai lại nghe bà nói, nghe xong sắc mặt tuyệt mỹ thoáng cái đỏ lên nhưng trên mặt là vui sướng nói cảm ơn.

"Đa tạ bà bà, đa tạ bà bà!"

"Bình đó có tới hai mươi viên." Bạc Cô Bất Bại cười nói thêm.

Lạc Bắc Thần đỏ mặt gật gật đầu, ôm lấy mười bình thuốc bỏ vào trong người.

Nhạc Tề Ninh Uyển không hiểu gì, nàng cũng không muốn hiểu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ kia đỏ lên, càng nhìn càng thấy khả ái, muốn hành hung một phen, nhưng đây chỉ là ý nghĩ thoáng qua của nàng mà thôi.

"Đúng rồi bà bà! Người nói nơi đây không có đường ra mà, vậy người nói và đưa cho Thần nhi rất nhiều thứ để làm gì?" Lạc Bắc Thần tay đỡ gáy, nhớ lại mấu chốt thì la lên hỏi.

"Lời ta nói, đâu bắt ngươi phải tin." Bạc Cô Bất Bại tiếu ý nhìn nàng nói.

"Vậy là có đường ra, bà bà khi nào cho Thần nhi cùng Uyển nhi ra ngoài?" Lạc Bắc Thần vui vẻ cười hỏi, hai chữ Uyển nhi thốt lên vô cùng tự nhiên.

Nhạc Tề Ninh Uyển giật mình, liếc đến nàng.

"Bây giờ, hai ngươi đi theo ta." Bạc Cô Bất Bại nói xong thì bước đi.

Lạc Bắc Thần theo bản năng chạy tới nắm tay Nhạc Tề Ninh Uyển, hai người cùng nhau theo phía sau Bạc Cô Bất Bại.

Nhạc Tề Ninh Uyển lại lần nữa bị làm cho giật mình, định rút tay về thì lại cảm nhận được bàn tay người kia thấm ướt mồ hôi như đang rất khẩn trương, nàng ngẩng đầu thì thấy sắc mặt người này bình thường, suy nghĩ một lát cũng không có rút tay về mà cho nàng tùy ý nắm.

Lạc Bắc Thần trong lòng khẩn trương, sợ nàng rút tay về, bên ngoài cố làm ra trấn định để khi bị từ chối mới không quá xấu hổ, không ngờ một điều là Nhạc Tề Ninh Uyển không có rút ra, như vậy làm nàng thở phào nhiều hơn là hưng phấn, tay phía dưới càng nắm chặt hơn.

Bạc Cô Bất Bại đi vào sâu bên trong thạch thất, mở ra ba mật thất khác, rồi đi thẳng về phía trước, do bà chân đi không tiện nên bước chân cũng rất chậm, khoảng nửa canh giờ, ba người đã đứng trước một ngõ cụt.

Bạc Cô Bất Bại đi qua bên phải, ấn vào một ô vuông.

Kình...

Phiến đá trước mặt rung động, từ từ tách ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào làm sáng cả bên trong.

Ba người lấy tay áo che mắt, từ từ tiếp thu ánh sáng.

"Nơi đây đi một khoảng nữa là đến Tùy Sinh Hà, các ngươi đi đi." Bạc Cô Bất Bại nói xong, lập tức xoay người vào trong.






Bình Luận (0)
Comment