Hai người ngủ một giấc đến chiều tối, Tuyết Vô Song đem cả thân thể mệt mỏi tỉnh dậy, nàng mới vừa cử động, hông liền đau nhức, ở dưới cũng đau rát vô cùng.
Tuyết Vô Song nhìn qua người bên cạnh ngủ như chết, nàng tức giận thở phì phò muốn tát một cái, nhưng mà không nỡ đánh...
Tuyết Vô Song đem cánh tay ở trên ngực mình quăng ra, ngồi dậy bước qua người Lạc Bắc Thần, nhịn đau nhức bước xuống giường, nhặt quần áo mặc vào, sau đó đi ra ngoài đeo lên mặt nạ, cố gắng đi tới cửa mở ra, một tức trôi qua nàng liền tiêu thất trong không khí, du nhập màn đêm biến mất.
Các nhân sĩ cũng đã rời khỏi Tiết Sơn Trang trở về khách điếm.
Qua hôm nay thanh danh của Lạc Bắc Thần sẽ đánh vào thiên hạ một đời khó quên, mãi mãi lưu truyền về sau.
"Ngươi nghĩ sư phụ cùng Tuyết Cung Chủ ở trong phòng làm gì?"
Ngân Nguyệt ngồi trên mái nhà cùng bốn người kia, nàng hiếu kỳ quay sang hỏi Lâm Luân Kỳ Hạo.
"Ngươi đi vào mà hỏi sư phụ." Lâm Luân Kỳ Hạo nghe hỏi, mặt liền đỏ lên, trừng mắt nàng.
"Sư phụ còn đang ngủ, Tuyết Vô Song thì mới vừa rời khỏi." Độc Tôn lên tiếng nói, vừa rồi hắn cảm nhận được nàng bay ngang qua.
"Tuyết Cung Chủ đi rồi?" Lâm Luân Lương Hạo hỏi.
"Hình như là nàng đang tức giận, sắc mặt không được tốt lắm." Lệnh Quân cũng thấy, nàng liền nhìn mọi người nói.
"Không lẽ sư phụ làm gì nàng?" Ngân Nguyệt nghe vậy, mở to mắt ra tò mò hỏi.
"Ngươi đi mà hỏi sư phụ, hỏi vậy sao bọn ta biết?" Lâm Luân Kỳ Hạo tay tát vào đầu Ngân Nguyệt, liếc mắt nói.
"Đau... ngươi không biết đau sao?" Ngân Nguyệt la lên, trả lại hắn một cái tát, trừng mắt nói.
"Đúng rồi, hai ngươi lúc trưa đi đâu?" Lâm Luân Lương Hạo nhớ ra môt chuyện, liền hỏi đến hai tên đang cãi nhau.
"Tất nhiên là làm một chuyện oanh oanh liệt liệt rồi!" Nghe vậy, hai người lập tức theo phản xạ mà đắc ý đồng thanh nói.
"Chuyện gì thế?" Lệnh Quân thấy bọn họ đắc ý như vậy, liền hiếu kỳ hỏi, nàng là không tin hai tên dở hơi này làm ra ba loại chuyện oanh liệt gì.
Độc Tôn, Lâm Luân Lương Hạo cũng nhìn đến hai người, họ thật hứng thú với câu trả lời.
"Để ta nói cho!" Ngân Nguyệt thấy Lâm Luân Kỳ Hạo định mở miệng, nàng lập tức chặn hắn lại, vỗ ngực mình hai cái nói.
Lâm Luân Kỳ Hạo hất cái tay bịt miệng mình ra, liếc mắt một cái nhưng cũng gật đầu: "Ngươi mau nói cho bọn họ biết đi."
"Ba các ngươi thấy hoa đào rơi sao, cảnh đẹp sao?" Ngân Nguyệt ho khụ khụ hai tiếng nâng giọng, sau đó nhìn một lượt qua ba người hỏi.
"Thấy!" Ba người cũng gật đầu chờ nàng nói tiếp, mà khoan đã, Độc Tôn cùng Lệnh Quân nhìn nhau, hai người liền hiểu.
"Hoa đào đó là ta cùng hắn ở trên mái nhà rải xuống, thấy không? Có phải bọn ta làm chuyện rất oanh oanh liệt liệt không? Ha ha." Ngân Nguyệt đắc ý kiêu ngạo, nhếch môi nhìn ba người nói.
"..."
Độc Tôn, Lệnh Quân, Lâm Luân Lương Hạo, khóe môi giật giật mạnh mấy cái mà muốn méo luôn, ba người này không còn lời để nói nữa rồi, đúng họ đã làm một chuyện oanh oanh liệt liệt, mà chuyện đó là giúp sư phụ mình bày trò, tốt mà, hảo mà, hai đồ đệ đáng được tiên dương nhất thiên hạ!
"Ba các ngươi đây là có ý gì?" Ngân Nguyệt và Lâm Luân Kỳ Hạo làm bộ dạng đắc ý là đang đợi ba người hoan hô khen ngợi, nhưng mà đợi một lúc vẫn không thấy, Ngân Nguyệt lập tức nhìn qua, thì thấy cả ba sắc mặt không biết nói gì, bất đắc dĩ, nàng trừng đến hỏi.
"Thì ra là các ngươi bày trò, thảo nào sư phụ lại cho hai bình thuốc bổ!" Lâm Luân Lương Hạo khinh thường nhìn hai người.
"Ca ca không có, ca ca ghen tị a?" Lâm Luân Kỳ Hạo nghe vậy, bộ dáng chọc tức cảm khái.
"Đúng vậy, không lẽ các ngươi trách bọn ta không rủ các ngươi đi?" Ngân Nguyệt gật đầu, phụ họa thêm nhìn ba người.
Năm người ở trên mái nhà chia làm hai phe trừng qua liếc lại, lời nói cũng đưa qua đẩy lại...
Tích Dương Cung
Tuyết Vô Song nhìn cung điện đồ sộ giữa biển, nàng một cái nháy mắt liền đáp xuống đại điện.
"Tham kiến Cung Chủ!" Đám bạch y nữ tử thấy Tuyết Vô Song đáp xuống đại điện, bọn họ liền chạy tới, cung kính quỳ xuống hành lễ.
"Đứng dậy hết đi, Tuyết Lam đem đến phòng bản cung một bình thuốc bôi giảm đau." Tuyết Vô Song phất tay, sau đó nhìn nữ tử tuyệt sắc nhu mì đầu tiên phân phó.
"Thuộc hạ đã biết." Tuyết Lam khom người đáp, mấy người phía sau thấy nàng vào trong thì cúi người cung tiễn.
Tuyết Vô Song sau khi trở về phòng, nàng liền đến mục trì, nơi đó đang cuồn cuộn sương khói, nàng trút bỏ y phục qua môt bên, bước chân chậm rãi đi xuống, không qua bao lâu người nàng liền ngâm vào nước ấm nóng phía dưới.
Tuyết Vô Song trong mắt ẩn chứa ủy khuất, nàng lấy tay đánh liên tục vào trong nước cho hả giận, tên chết tiệt kia không biết của nàng là lần đầu sao, lúc đầu còn giả vờ ôn nhu, dịu dàng, lúc sau như sói lang không bằng!
Tuyết Vô Song nàng là vô cùng ủy khuất, nếu người kia không đến đây dỗ dành nàng thì đừng mong nàng quan tâm nữa...
Ngày hôm sau.
Lạc Bắc Thần bị tiếng la hét bên ngoài làm tỉnh giấc, nàng cau mày, chống đỡ thân thể ngồi dậy.
"Sư phụ, sư phụ..." Bên ngoài tiếng hô lớn của Ngân Nguyệt truyền vào.
Lạc Bắc Thần đưa tay sang bên cạnh, nhưng nhận lại là cái trống trơn, cơn buồn ngủ liền tiêu tan, Vô Song đâu, nàng đâu, đi đâu rồi?
"Sư phụ, có chuyện không hay rồi!" Ngân Nguyệt hô lớn bên ngoài.
Lạc Bắc Thần thật nhanh mặc lại y phục, đeo nạ bạc lên mặt, nhấc chân đi đến mở ra cửa.
"Sư phụ, có chuyện rồi." Ngân Nguyệt nhìn thấy nàng thì vội thông báo.
"Vô Song đâu?" Lạc Bắc Thần nhíu mày, không quan tâm lời của nàng mà hỏi.
"Sư mẫu đã đi từ tối hôm qua, sư phụ không biết à?" Ngân Nguyệt nghe hỏi, lập tức nghi hoặc đáp.
"Nàng có nói gì không?" Lạc Bắc Thần đống lại cửa, nhìn nàng hỏi tiếp.
"Không, nghe Lệnh Quân nói lúc nàng đi sắc mặt như đang tức giận!" Ngân Nguyệt lắc đầu nói.
"Chát..." Lạc Bắc Thần vẻ mặt suy tư, cố nhớ lại hôm qua hai người mây mưa, nàng sắc mặt từ đó cũng khó coi, Vô Song thân thể mềm mại như vậy mà nàng lại mạnh tay, đúng thật là ngu xuẩn, Lạc Bắc Thần càng nghĩ càng giận bản thân, lập tức tự cho mình một cái tát vào mặt.
"Sư phụ, sư phụ không sao chứ?" Ngân Nguyệt thấy sắc mặt nàng ẩn chứa tức giận, còn tự tát mình thật mạnh một cái, nàng hoảng hồn sợ hãi, lo lắng hỏi.
"Không sao, ngươi nói xảy ra chuyện gì?" Lạc Bắc Thần lắc đầu, sau đó lại hỏi.
"Thái Tử tỉnh lại, hắn đang làm loạn Tiết Sơn Trang, hâm dọa Lâm Luân Thị phải giao ra sư phụ, nếu không sẽ bắt Tam Tiểu Thư về làm phi!" Ngân Nguyệt nghe hỏi, mới nhớ tới chuyện quan trọng, nàng vội vàng kể.
Tiết Sơn Trang bên ngoài đã bị binh lính Hoàng Cung bao vây lại tất cả, Chu Tử Bác sau khi tỉnh dậy thì biết mình đã bị phế võ công, nội lực cũng không còn, hắn phẫn nộ tới run người, phải biết võ công đối với hắn quan trọng cỡ nào, hôm nay lại hoàn toàn mất sạch hết, thử hỏi hắn làm sao không điên đây, hắn thề phải băm Lạc Bắc Thần ra thành trăm mảnh, cướp lấy nữ nhân ta yêu nhất, phế luôn một thân thủ ta lấy làm tự hào, ngươi đáng chết ngàn vạn lần!!
"Mau giao ra tên súc sinh kia, nếu không Lâm Luân Thị và Tiết Sơn Trang các ngươi đừng mong yên ổn!" Chu Tử Bác đứng trước đại sảnh, phía sau là hơn mấy chục hắc y nhân, hắn hai tay siết chặt lại, ánh mắt đỏ ngầu giăng đầy tơ máu, mặt mày thì xanh tái, răng cơ hồ muốn bị hắn cắn nát mà phun ra từng chữ.
"Thái Tử, ngươi sao có thể không nói đạo lý như vậy?" Lâm Luân Kỳ Minh sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng chất vấn.
"Dám đối với bản điện hạ thái độ này, có phải Lâm Luân Thị các ngươi chán sống rồi phải không?" Chu Tử Bác nghe hắn chất vấn, da mặt giật lên, trầm âm nghiến răng nói.
"Thái Tử bình tĩnh đi, có chuyện gì có thể từ từ nói." Tiết Nam Thiên nhíu mày nhìn hắn, lạnh nhạt nói.
"Được, mau giao tên súc sinh kia ra!" Chu Tử Bác nghe vậy, liền hạ giọng nói.
"Ngươi mới là súc sinh, sư phụ ta chưa đánh chết ngươi, ngươi chưa sợ phải không?"
Lâm Luân Kỳ Hạo nghe hắn một câu súc sinh hai câu súc sinh, thì tức giận, tay chỉ vào Chu Tử Bác quát mắng.
"Đúng vậy, ta nguyên ngươi một câu, trước khi tiểu sư phụ tới, nên mau rời đi, nếu không thì bọn ta không dám chắc ngươi lần này sẽ chết toàn thây hay không!" Độc Tôn gật đầu, sau đó bước ra phía trước, hừ lạnh nhìn Chu Tử Bác đang đen mặt, khuyên bảo.
Tiết Nam Thiên thấy Độc Tôn không khách khí như vậy, hắn định bước ra thì bị Lâm Luân Kỳ Minh ngăn lại, cho một cái lắc đầu.
"Hắn không sợ chết thì cứ đến đây!" Chu Tử Bác giận xanh mặt, rầm lên một tiếng.
"Ngươi không sợ chết thì cứ ở đây." Lệnh Quân nhướng mày, cười nói lại.
"Yêu cầu bản điện hạ đưa ra lúc đầu, không biết Lâm Luân Thị cảm thấy thế nào, nên nhớ đừng vì súc sinh kia mà bỏ cả cơ nghiệp mấy trăm năm." Chu Tử Bắc nghe vậy, cũng e dè một chút, hắn chỉ liếc Lệnh Quân một cái, sau đó hạ giọng mềm mỏng đối với Lâm Luân Kỳ Minh.
"Ngươi nằm mơ, muốn muội muội ta về làm phi?" Lâm Luân Kỳ Hạo đập vào bàn cái rầm, nhìn Chu Tử Bác khinh thường.
"Đúng vậy, muội muội ta là nữ nhân của sư phụ, ngươi đánh chủ ý như vậy, chết càng thảm thôi." Lâm Luân Lương Hạo lúc này lên tiếng nói.
"Không biết sống chết!" Độc Tôn hừ lạnh, mắng một tiếng.
"Ngu xuẩn!" Lệnh Quân cũng liếc mắt, mắng một tiếng.
"Các ngươi...." Chu Tử Bác trên trán gân xanh đều đã nổi lên đầy, hắn tay chỉ vào đám người phía trước nghiến răng.
"Bọn ta, bọn ta như thế nào?" Lâm Luân Kỳ Hạo hai tay ôm ngực bước ra đứng song song với Độc Tôn, nhếch môi nhìn hắn hỏi.
"Lâm Luân Tình Hân, bây giờ ta hỏi nàng, nàng rốt cuộc có đồng ý theo ta không?" Chu Tử Bác thở phì phò bỏ qua bọn họ, nhìn đến Lâm Luân Tình Hân vẫn bộ dạng lạnh nhạt không đổi, hắn mở miệng trầm giọng hỏi.
"Kiếp này ta chỉ trao cho nàng." Lâm Luân Tình Hân nghe vậy, nàng ngẩng đầu nhìn tới, nhàn nhạt nói, trong mắt lóe lên một tia nhu tình khó nắm bắt.
"Được lắm, được lắm, hay cho Lâm Luân Thị, Tiết Thị các ngươi, vậy thì không cần tồn tại nữa." Chu Tử Bác bị thao nước lạnh tạt vào mặt, hắn âm trầm nói, câu sau ẩn chứa sát khí ngập tràn.
"Ngươi bắt buột phải ra hạ sách này?" Tiết Nam Thiên mặt trầm xuống, nhìn hắn hỏi.
"Nếu Lâm Luân Tình Hân hôm nay không theo bản điện hạ về, thì hai bên không đồng quy vu tận thì lưỡng bại câu thương!" Chu Tử Bác giọng nói lãnh khí bùng phát, hắn từng chữ từng chữ phun ra.
Phanh!!
Aaa!
"Nữ nhân của ta, ngươi cũng dám đánh chủ ý?"
Một tiếng nổ mạnh làm rung chuyển cả đại sảnh, kèm theo âm thanh lanh lãnh của một người truyền vào, sau đó là tiếng la hét thê thảm của binh lính.
Mọi người trong đại sảnh trên mặt hòa hoãn lại, chỉ có đám người Chu Tử Bác là run rẩy sợ hãi.
"Mau giết hắn!" Chu Tử Bác cả người run lên, nắm lấy tên hắc y bên cạnh đẩy ra ngoài, sau đó quát lên với đám người của mình.
Phanh!!
"Muốn giết ta? Một lũ phế vật!" Lạc Bắc Thần ở bên ngoài bị bao vây lại, nàng lại nghe tiếng của Chu Tử Bác, hừ lạnh nhìn đám hắc y đánh tới, nàng phóng lên tránh thoát, một chưởng kình lực đánh xuống, lại một tiếng nổ kinh động thiên địa, uy lực một vòng hai vòng đánh bay đám binh lính văng ra mấy chục thước, đám hắc y bên trong thương vong vô số, nằm la liệt trên đất, kêu rên thê thảm.
Chu Tử Bác còn chưa kịp hoàn hồn thì một cơn gió quét ngang, hắn mắt trợn to, cả người giật một cái, thân thể như diều đứt dây bay ra phía ngoài, rớt cái phịch xuống đám hắc y phía dưới, làm cho bọn hắn phun máu chết tại chỗ.
"Ta đã bố trí trên người ngươi cấm thuật, chuyện không nên nói thì đừng bao giờ hé nửa lời, nếu không lục phủ ngũ tạng của ngươi sẽ bị nghiền nát mà chết, ngươi cũng nên từ bỏ ý định trả thù lên Tiết Thị cùng Lâm Luân Thị, nếu không Chu Tộc của các ngươi sẽ mãi mãi biến mất, rạch tên ở Lục Quốc!" Âm thanh âm trầm như có như không quang quẩn bên tai hắn, có bao nhiêu quỷ dị liền có quỷ dị bấy nhiêu, nghe không giống hâm dọa nhưng còn đáng sợ hơn cả hâm dọa, nội lực của nàng từng cái áp lên người hắn, cả thở cũng vô cùng khó khăn.
Mọi người trong đại sảnh cũng nuốt nước bọt, cả người không khỏi run lên một cái, âm thanh này còn đáng sợ hơn âm thanh gọi hồn của Hắc Bạch Vô Thường đi?
Mấy thị vệ còn lại bị dọa đến chân tay mềm nhũn, bọn hắn chạy tới đỡ lấy Chu Tử Bác đã bị cắt đứt gân chân, đưa hắn rời khỏi nơi quỷ quái này...
Tiểu Nguyệt đứng ở phía xa nhìn lại, đến khi trận chiến kết thúc, nàng hoan hô vỗ tay chạy vào đại sảnh.
"Các vị." Lạc Bắc Thần thu hồi lãnh khí, nhìn đến Lâm Luân Kỳ Minh, Hàn Cát Nhã, Tiết Nam Thiên, chắp tay chào hỏi.
"Tham kiến Minh Chủ." Mọi người hồi thần, lập tức cung kính khom người hành lễ.
"Tham kiến sư phụ anh minh!" Lâm Luân Kỳ Hạo chắp tay cười nói, Lâm Luân Lương Hạo cũng cung kính hữu lễ.
"Không cần đa lễ." Lạc Bắc Thần nhấc chân đi đến đỡ tay Lâm Luân Tình Hân, đối với mọi người phất tay một cái.
"Minh Chủ! Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi thảo phạt Quỷ Âm Môn!" Tiết Nam Thiên khom người thông báo.
"Được, các ngươi biết Tích Dương Cung ở đâu sao?" Lạc Bắc Thần nghe vậy, gật đầu một cái, sau đó nàng lại hỏi tới.
"Biết, Tích Dương Cung là một cung điện ở sâu trong Tây Hải, muốn đến Tây Hải phải băng qua một khu rừng tên là Bách Vụ Sâm Lâm, rừng này ẩn chứa rất nhiều loại độc, người vào thì chưa từng trở ra." Hàn Cát Nhã chậm rãi nói.
"Vậy bọn họ sao vào được?" Lâm Luân Kỳ Hạo nghe mẫu thân nói, trợn mắt lên hỏi.
"Ngươi ngốc! Bọn họ tấy nhiên có cách, rừng độc là giăng bẩy để trừ những kẽ có ý đồ xâm nhập thôi." Ngân Nguyệt bên cạnh tát đầu hắn một cái, giải thích.
"Đúng vậy." Hàn Cát Nhã nói.
"Còn nữa, trong Tây Hải nghe nói có ngư tinh, nếu không được Các Chủ cho chép, thì sẽ bị nó tấn công!" Lâm Luân Kỳ Minh nói thêm.
"Thiên a, thật nguy hiểm." Lâm Luân Lương Hạo đánh cái rùng mình.
"Sư phụ người muốn đi tìm Tuyết Cung Chủ?" Độc Tôn nhướng mày, nhìn đến nàng hỏi.
Lạc Bắc Thần nhẹ gật đầu, sau đó nhìn Lâm Luân Tình Hân bên cạnh lo lắng, nàng tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của ái nhân, ánh mắt truyền đạt nhu tình, nói mình không sao.
"Nếu Minh Chủ muốn đi, thì nên cẩn thận một chút." Hàn Cát Nhã nhắc nhở nói.
Mọi người bàn về chuyện ngày mai chiến đi một chút, sau đó ai nấy cũng trở về phòng mình, trong đại sảnh chỉ còn lại Lạc Bắc Thần, Lâm Luân Tình Hân và năm tên như keo dính kia.
Lạc Bắc Thần nhìn người kia đang đứng lên định rời đi, nàng nhẹ nhàng ôm lấy từ phía sau.
"Ngươi sao không đi?" Lâm Luân Tình Hân bị ôm, lòng nàng liền run lên mà mềm mại đi, môi mấp máy hỏi.
"Ta muốn cùng nàng một chút." Lạc Bắc Thần xoay người nàng lại ôm vào lòng, ôn nhu nói.
Năm tên kia làm như không thấy, hết uống nước trà rồi lại ăn bánh, nhìn nhau cười cười, họ là đang xem đôi tú ân ái kế bên là không khí...