Lục Tiên

Chương 114 - Thiên Thanh Xà Yêu

Mới vừa ra đời đã phải đối mặt với nguy hiểm tử vong, dù chưa khai mở linh trí, Tiểu Hắc Trư cũng theo bản năng cảm nhận được sợ hãi, thân thể nó run rẩy, ánh mắt mờ mịt vì sợ, nhưng nó vẫn cảm nhận được mặt đất dưới thân đó đang nhẹ nhàng lay động.

Thạch Bì Trư bố đang tiến vào trạng thái cuồng nộ, chuẩn bị liều chết đánh một trận cứu con đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, ngẩng phắt đầu lên, màu đỏ trong mắt trong nháy mắt biến mất, cơ thể tráng kiện vô thức khuỵu xuống, dưới tàng cây, thân thể cao lớn của Phệ Huyết Lang cũng trở nên cứng ngắc, theo bản năng ngậm miệng sói lại, trong mắt lộ ra một tia sợ hãi, ngẩng đầu lên nhìn quanh.

Thẩm Thạch cũng thu hồi linh lực đang kích phát vào tấm phù lục trên tay, một luồng linh áp cường đại từ xa ào ào tràn tới, không gì có thể ngăn cản, dù chỉ là dư âm, cũng làm cho Thẩm Thạch phải quỳ một chân xuống đất, không còn làm việc gì được.

Một tiếng sấm trầm thấp từ sâu trong Hắc Ngục Sơn ầm ầm vang lên, cả một vùng núi to lớn bạt ngàn như bị người khổng lồ ầm ầm đi qua, cả mặt đất run rẩy, biển rừng xanh biếc lay động mãnh liệt như trong gió bão.

Tiếng rít càng lúc càng lớn, cả tòa sơn mạch run rẩy.

Cả Thạch Bì Trư lẫn Phệ Huyết Lang, đều vô cùng sợ hãi, phủ phục trên đất không nhúc nhích, chỉ có Tiểu Hắc Trư là mờ mịt nhìn về phía sơn mạch, nơi bầu trời vốn trong xanh giờ đã đầy mây đen mù mịt.

“ Oanh! ”

Một tiếng nổ to như tiếng sét, ngọn núi cao nhất của Hắc Ngục Sơn nổ tung, một bóng đen cực lớn phóng lên cao, che phủ cả bầu trời, hướng mặt lên cao thét dài.

Gió cuốn mây, mây bay như gió, như sóng lớn, lăn lộn khuấy đảo trời đất, gió mây tụ hội, điện mang chớp giật, bao quanh một thân ảnh cực lớn .

Một con cự xà to như núi!

Trước mặt những yêu thú cường đại như vậy, mọi sinh vật đều trở thành nhỏ bé, Phệ Huyết Lang và Thạch Bì Trư hoàn toàn không có sức chống cự, ngay cả chạy trốn cũng không dám, nơm nớp nằm sấp phục trên mặt đất.

Con cự xà nhìn trời gào thét một tràng, cơ thể to lớn uốn lượn, từ xa nhìn thấy động tác rất nhẹ nhàng, dị thường khi quét qua, trong nháy mắt làm cho ngọn núi trước mặt bị phạt ngang, trong khi nó nhìn cứ như không hề nhúc nhích, mà là ngọn núi kia tự nhiên bị đứt ngang mà thôi.

Đột ngột, cái đuôi cự xà bỗng vung về phía khu gò đất nhỏ của Tiểu Hắc Trư.

Bầu trời tối sầm, tất cả ánh sáng đều bị cái đuôi của con cự xà che khuất bầu trời kia làm cho trở nên vô cùng yếu ớt, bỏ chạy tránh đường. Thạch Bì Trư và Phệ Huyết Lang đều kêu lên bi ai, cơ thể run bần bật, nằm mọp tại chỗ tuyệt vọng cầu xin.

Lời cầu xin không có ai đáp lại, cái đuôi cự xà không chút lưu tình đập xuống, cả vùng đất rung chuyển, Tiểu Hắc Trư chỉ cảm thấy mặt đất dưới thân chấn động mạnh một cái, một sức mạnh cực lớn truyền tới, nó lập tức bị sức mạnh từ mặt đất kia hất bay lên không trung, cùng bay lên với nó còn có vô số bùn đất đá sỏi.

Thẩm Thạch cũng bị hất bay lên cao, hắn nhìn thấy rất rõ, cái đuôi kia đập ngay xuống giữa Tiểu Hắc Trư và Phệ Huyết Lang, mảng đất cứng rắn trở thành miếng đậu hũ mềm mại, trong nháy mắt bị đập vỡ tan, vô số đất đá bay tung mù mịt, đuôi rắn đập xuống tạo ra một cái hố sâu, Phệ Huyết Lang không lâu trước đó còn hung ác chuẩn bị nhấm nháp bữa ăn ngon, đã trở thành một bãi máu, mấy giọt máu thậm chí còn văng cả lên mặt hắn.

Tiểu Hắc Trư bay đến giữa không trung thì hết lực, rớt trở xuống, Thẩm Thạch cũng rơi xuống, bị một nhánh cây cản một cái, đập vào người đau điếng, nhưng chưa kịp phản ứng, thân thể đã tiếp tục rơi xuống, đông đụng một nhánh tây đụng một nhánh, lảo đảo ngã trái ngã phải, may mà phía dưới có một lưới dây mây dày, giữ hắn lại.

Một bóng đen nho nhỏ vừa vặn rơi ngay xuống cạnh hắn, chính là Tiểu Hắc Trư, Thẩm Thạch theo bản năng đưa tay ra chụp lấy nó, ôm nó vào lòng, cứu nó một mạng.

Mô tả thì dài dòng, nhưng thực tế chỉ là trong chốc lát, Thẩm Thạch vừa ôm được Tiểu Hắc Trư thì ngae thấy từ nơi chân trời xa tiếng gió nổi lên, rất nhiều thanh âm mừng rỡ gào lên:

“ Chúc mừng chủ nhân đạo pháp đại thành! ”

“ Chúc mừng nương nương, tu thành thần thông! ”

“ Cung chúc nương nương! “

……

Con Yêu xà to lớn khoanh mình lại, vô số đất đá cây cối lại bị quét ngang, vỡ vụn, cái đầu rắn cực lớn cao vút giữa không trung chậm rãi hạ xuống, hai con mắt xanh biếc sâu không thấy đáy, lấp lóe ánh sáng nhạt lạnh như băng.

Vô số tiếng chúc mừng ồn ào cả một góc trời hình như chẳng ảnh hưởng gì tới con yêu xà mới vừa tu hành đại thành, ánh mắt nó nhìn thẳng vào phía trước một cây cổ thụ.

Hai con mắt rắn nhỏ dài, lấp lóe ánh sáng xanh lục lạnh buốt, nhìn chằm chằm vào con heo nhỏ màu đen nằm trong lòng một người thiếu niên, ánh mắt đầy thâm ý.

“ Con heo nhỏ này, có vẻ thú vị ……”

Âm thanh như tiếng như tiếng sấm cuồn cuộn tràn tới, nhưng lọt vào tai sau, lại không hề có cảm giác chói tai, ngược lại lại khá là dễ nghe, hai loại tiếng vang nhìn như hoàn toàn cực đoan, lại thần kỳ đồng thời xuất hiện.

Thẩm Thạch và Tiểu Hắc Trư luống cuống, nhìn con yêu xà khổng lồ trước mặt, cả hai đều run rẩy.

Đây là lần đầu tiên trong đời, Thẩm Thạch được nghe thấy giọng nói của “ Thiên Thanh Yêu xà ” đứng đầu ngọc lâm.

----

Yêu xà cũng chẳng làm gì hai sinh vật nhỏ bé yếu ớt kia, hình như chẳng qua là nó hơi cảm thấy tò mò với họ một chút mà thôi, nên nhìn một lúc thì xoay người rời đi.

Cơ thể khổng lồ uốn éo, cả khu rừng chẳng khác gì một bụi cỏ dưới thân nó, không lâu sau, thân ảnh to lớn biến mất, cũng không biết nó đã đi đâu.

Phương xa, phảng phất còn có gió to thổi tới, mang theo những tiếng cười vui sướng.

Thẩm Thạch một lúc lâu mới hồi hồn, định thả con Tiểu Hắc Trư xuống trả cho ba nó dưới cây đại thụ. Tiểu Hắc Trư có lẽ cũng đã mệt, nằm im không nhúc nhích, giống như đã ngủ say.

Thẩm Thạch nhìn quanh, khắp nơi đất đá rách vỡ, động heo rừng đã bị đất đá chôn vùi, ổ Thạch Bì Trư kia xem ra đã không còn, trong lòng không khỏi cảm thương, cúi đầu nhìn Tiểu Hắc Trư ngủ say trong ngực, khóe miệng khẽ nhúc nhích, không biết nên nói gì cho phải.

Mới ra đời không lâu, đã mất đi cả cha lẫn mẹ, số mạng Tiểu Hắc Trư này, thực là bi ai.

Tâm tư Thẩm Thạch quay trở về bản thân. Mới vừa tỉnh lại, đã liên tiếp xảy ra vô số chuyện, làm hắn không kịp suy nghĩ gì, bây giờ hắn mới nghĩ tới một vấn đề quan trọng nhất:

Đây là nơi nào?

Xung quanh đều là rừng xanh um rậm rạp, xa xa là núi non trùng điệp, rộng rãi vô bến bờ, hiển nhiên tuyệt không thể nào là Thanh Ngư tiểu đảo của Hồng Mông Giới.

Hắn mơ hồ còn nhớ hình dáng của Kim Thai Thạch tiểu pháp trận, và những chuyện đã xảy ra, trong lòng cũng dần hiểu ra, mặc dù phỏng đoán này hơi khó tin, chính là cái tiểu pháp trận chỉ có ba khối Kim Thai Thạch đó, cũng có thể vận chuyển truyền tống!

Nhưng mà rốt cuộc, mình đã bị truyền tống đến nơi nào?

Hắn còn đang nhìn quanh, đã nghe thấy tiếng bước chân truyền tới, Thẩm Thạch theo bản năng quay sang, trên lối đi do con cự xà kia tạo ra, một thân ảnh chậm rãi đi tới.

Thân người, đầu khỉ.

Hai lỗ tai Thẩm Thạch lùng bùng, từ đáy lòng hiện lên hai chữ “ Yêu Tộc! ”

Đây là một con Yêu Hầu thoạt nhìn tuổi rất lớn, trên mặt đầy nếp nhăn, tay chống một cây quải trượng bằng gỗ, chậm rãi đi tới, đến cách Thẩm Thạch không xa thì đứng lại.

Thẩm Thạch khiếp sợ, nhất thời nói không ra lời, Yêu Hầu liếc mắt nhìn con Tiểu Hắc Trư đang ngủ say trong lòng hắn, trong mắt xẹt qua vẻ suy tư, chậm rãi gật đầu một cái, rồi mới ngẩng lên nhìn Thẩm Thạch.

Tóc đen, mắt đen, thân hình giống một thiếu niên của loài người.

Thẩm Thạch nhìn chằm chằm con Yêu tộc xa lạ, tờ phù lục Hỏa cầu thuật trên tay đã sẵn sàng, có thể kích phát bất kỳ lúc nào. Nhưng đôi mắt già nua đã hơi vẩn đục của hầu yêu đã nhìn thấy tấm phù lục đó, sắc mặt ngẩn ra, sau đó nói:

“ Vu thuật? Ách, vu phù này sao nhìn cổ quái thế nhỉ? ” Vừa nói hắn vừa giương mắt lên nhìn lại vào mặt Thẩm Thạch, ánh mắt lần này mang vẻ thận trọng:

“ Chẳng lẽ ngươi là người của Quỷ Vu nhất tộc? ”

Thẩm Thạch ngơ ngẩn, nhưng thấy lão Yêu Hầu có vẻ còn kinh ngạc hơn, và cũng không mang nhiều địch ý, nên không nhịn được mở miệng hỏi “ Đây là nơi nào? ”

Lão Yêu Hầu chau mày, “ Ngươi bị lạc đường à? Nơi này là phía nam của Yêu Giới Hắc Ngục Sơn, ta là người của Thanh Xà nhất tộc ……”

Câu nói kế tiếp, Thẩm Thạch không còn nghe rõ, trong đầu hắn giờ đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ có hai từ cứ không ngừng vang vọng:

“ Yêu Giới, Yêu Giới, Yêu Giới ……”

Mình bị cái pháp trận truyền tống cổ quái kia, truyền đến Yêu Giới rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment