Lão Bạch Hầu nhìn vẻ do dự của hắn thì trong lòng càng thêm khẳng định, nghĩ thầm trong lòng “Ta nói rồi, Yêu giới bây giờ làm sao còn Nhân tộc chứ, đúng là mơ mộng hão huyền, đúng là không nên tin mấy người thanh niên, trẻ tuổi này được.” Ý nghĩ trong đầu lão đã định, sau đó lại suy nghĩ thêm một chút nên lão Bạch Hầu liền cười ha ha nói: “Được rồi, ta hỏi ngươi, lúc ngươi thấy đứa bé kia thì nó có mặc quần áo hay không?”
Thẩm Thạch ngơ ngẩn một chút, ngạc nhiên nói: “Tất nhiên là có rồi, tuy rằng dạo gần đây thời tiết có chút nóng bức nhưng nó cũng đâu phải là Yêu thú vô liếm sĩ mà không mặc áo quần đi lung tung chứ?”
Lão Bạch hầu hừ một tiếng, nói: “Vậy thì đúng rồi, đứa bé kia có mặc đồ vậy mà ngươi còn dám nói là đã nhìn rất kỹ, ta hỏi ngươi, ngươi có cởi hết đồ của đứa bé kia ra xem hay không?”
Thẩm Thạch lại ngẩn ngơ, lắc đầu nói: “Đương nhiên là không có…”
Xùy~~ Lão Bạch Hầu cười một tiếng, nói: “Cho nên ta mới nói ngươi đần, vẫn nên đọc thêm nhiều sách một chút. Yêu tộc chúng ta có nhiều hệ chủng tộc biến hoá vô cùng nên có một ít Yêu thú kỳ lạ hiếm thấy, tất nhiên là ngươi chưa từng nghe nói qua rồi. Nếu nói về vẻ ngoài giống Nhân tộc thì ta cũng biết có mấy chi lận đấy. Chí ít trong hệ Hầu Yêu thì có một chi rất giống Nhân tộc là huyết mạch “Nhân Viên” (*), ngoại trừ một ít dấu hiệu bí mật của Yêu tộc thì nếu nhìn sơ qua chẳng khác gì Nhân tộc cả. Cho nên…” Lão suy nghĩ một chút rồi quyết đoán nói: “Ta nghĩ là sự việc hôm đó, có lẽ chỉ là một đứa trẻ Yêu tộc có thân phận cao quý dị thường mà thôi”
(*)Nhân Viên : vượn người, không phải nhân viên trong công ty nhé!
“A…” Thẩm Thạch nghe lão Bạch Hầu giảng giải lại cũng thấy thiếu tự tin khi nghĩ đến tình hình ngày hôm ấy, nghĩ thầm rằng lời lão Bạch Hầu nói cũng rất có lý nên liền gật nhẹ đầu, nói: “Có lẽ là ta nhìn nhầm rồi.”
Thấy Thẩm Thạch nhận sai một cách dứt khoát thì tâm tình của lão cũng tốt hơn nhiều, lúc nãy khi tranh cãi về Nhân tộc, chút bực bội trong lòng lão cũng bất giác tan biến, liền cười ha ha, đứng dậy, nói: “Thôi bỏ đi, bây giờ ngươi ở đây xem đi, ta đi ra ngoài một chút.”
Thẩm Thạch gật nhẹ đầu, lão Bạch Hầu cầm hồ lô lên uống một ngụm rồi xoay đi người đi, chỉ khi lão mới bước được hai bước thì chợt loạng choạng sắp ngã, lão cúi đầu nhìn xuống thì ra là do không để ý nên vấp phải Tiểu Hắc Trư đang nằm ngủ.
Xém xíu nữa thì Tiểu Hắc Trư đã bị lão Hầu đạp một cái nhưng nó lại không có chút phản ứng nào cả, cái miệng lẩm bẩm mấy tiếng như đang phàn nàn gì đó, hai tai bé xíu cụp xuống, nó chợt trở mình, duỗi một cái móng ở trên đầu rồi lại tiếp tục ngáy o…o…
Lão Hầu gắt một cái, tức giận nói: “Cái con heo lười này, sao lúc nào cũng thấy ngươi ngủ hết vậy!”
Thẩm Thạch đang đứng bên cạnh Kim Thai Thạch vẫn liếc mắc nhìn lão Bạch Hầu đi khỏi gian mật thất, sau khi đợi cho thân ảnh lão khuất bóng thì Thẩm Thạch lại nghĩ về chuyện lúc nãy đến xuất thần, sau một hồi thật lâu, hắn mới thấp giọng tự nhủ:
“Là ta nhìn nhầm sao, đứa bé đó không phải Nhân tộc sao?”
Hắn nhẹ giọng nói sau đó lại trầm ngâm một hồi, Thẩm Thạch lắc đầu một cái dường như vẫn chưa bỏ qua ý nghĩ ở trong đầu. Hắn lại quay đầu ngồi xuống và lấy ra quyển trục Thiên Minh Chú vừa mới lấy được, bắt đầu trầm tư.
Trong lúc này, tâm thần của hắn đều chìm đắm trong chú văn Thiên Minh Chú nên không để ý tới Tiểu Hắc Trư đang nằm ngủ trên đất. Nó chợt nấc lên một cái, như là đang khó chịu vì trướng bụng nên sờ lên bụng mình; trong khoảnh khắc, nó mơ màng hé mắt thoáng nhìn qua bốn phía, khi thấy được thân ảnh quen thuộc của Thẩm Thạch ở không xa thì Tiểu Hắc Trư như an tâm hơn, cơn buồn ngủ lại ập đến.
Trong khoảnh khắc nó nhắm mắt lại, ở bên trong mắt phải của Tiểu Hắc Trư chợt ánh lên vài tia sáng kỳ dị, hình như là rực lên ba màu xanh vàng tím.
*
Theo mệnh lệnh của Ngọc Lâm nương nương, thì việc sắp xếp người trông coi truyền tống trận nhỏ bé này thuộc về lão Bạch Hầu, một lượt ba ngày đổi một vị Yêu tướng. Bởi vì giao tình với lão Bạch Hầu mà Thẩm Thạch trở thành “vật hi sinh” đầu tiên phải ở trong mật thất thủ vệ nơi này ba ngày.
Chẳng qua, ba ngày trôi qua trong nháy mắt, trong ba ngày ngày cũng không có tên Yêu tộc nào đi vào mật thất, coi như Thẩm Thạch tìm được một nơi thanh tịnh hiếm thấy để cẩn thận tìm hiểu Thiên Minh Chú. Đến ngày thứ ba, lão Bạch Hầu lại xuất hiện đúng hẹn, bộ dạng tươi cười đến nói chuyện với hắn.
“Ngươi thấy ba ngày này trôi qua như thế nào?” Bộ dáng lão Bạch Hầu tươi cười mà hỏi Thẩm Thạch.
Đương nhiên Thẩm Thạch không thể nói với lão là hắn tranh thủ tu luyện trong này nên đành nói về không khí trong này, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng là trong ngày có chút nhàm chán nhưng vì có nhiều sách cổ để xem nên ta cũng thấy bình thường. Cộng thêm có một cái cửa đá ở bên ngoài thông đạo, nếu đóng lại thì bớt được âm thanh ồn ào nên nơi này cũng có thể tính là một chỗ tốt để tĩnh tâm đọc sách.”
Lão Bạch Hầu cười ha ha, lấy tay vỗ mạnh bả vai Thẩm Thạch, nói: “Đấy thấy chưa, ta tìm cho ngươi một nơi tốt như vậy, sao có thể hại ngươi được chứ!”
Thẩm Thạch cười cười, liếc nhìn thoáng qua sau lưng lão Bạch Hầu, có chút kỳ quái hỏi: “Lão Hầu, không phải hôm nay lão dắt người giao ca cho ta sao, làm sao mà chỉ có một mình lão vậy, Yêu Tướng kế tiếp là ai thế?”
Lão Bạch Hầu nghiêm mặt nói: “Thạch Đầu, mấy năm nay ta thấy ngươi suốt ngày chém giết, chinh chiến khắp nơi, chỉ ham chém giến tàn nhẫn mà không sử dụng đầu óc làm ta xót xa cho ngươi biết bao.”
Ánh mắt Thẩm Thạch đảo một vòng rồi dừng lại trên mặt của lão Bạch Hầu, sắc mặt hắn có chút kỳ quái nhưng vẫn nói: “Ân, rồi sao nữa?”
Lão Bạch Hầu nhíu nhíu mày, bộ dạng như đang suy tính sâu xa lắm, nói: “Cho nên sau đó ta luôn nghĩ tới việc này, ngươi cũng biết rồi, giao tình của hai ta không cạn nên thấy hoàn cảnh của ngươi, ta luôn canh cánh trong lòng. Càng nghĩ ta càng thấy hôm nay là cơ hội tốt để ngươi có thể học hành nhiều hơn, nếu ta cho người khác thì quá lãng phí, chi bằng để ngươi tiếp tục ở chỗ này, an tâm đọc sách, ngươi thấy sao? Ta đối với ngươi rất tốt đúng không!?”
Thẩm Thạch lặng im nhìn hắn, mặt không biểu tình, một lát sau nói lên lời ít ý nhiều:
“Cút!”
Lão Bạch Hầu cười khan một tiếng rồi kéo tay áo Thẩm Thạch, cười làm lành nói: “Thạch Đầu a, cần gì phải nói lời tổn thương người khác như vậy chứ, dù sao thì nơi này cũng không tệ…”
Thẩm Thạch hừ một tiếng, nói: “Nơi này không tệ, vậy sao ngươi không tự ở lại đi, ta ra bên ngoài vừa đọc sách vừa phơi nắng không phải thoải mái hơn sao?”
Lão Bạch Hầu lại ho khan, nói: “Bây giờ là mùa hè, thời tiết không tốt, vừa đọc sách vừa phơi nắng sẽ bị bệnh chết đấy.”
Thẩm Thạch nghẹn họng, giận dữ nói: “Không cần ngươi lo nhiều như vậy, lão tử da dầy thịt béo, phơi nắng cũng không sợ gì cả!”
Lão Bạch Hầu nhìn hắn trân trối, sau đó gật đầu nói: “Được rồi, được rồi, coi như ngươi da dầy đi…”
Thẩm Thạch trừng mắt rồi nói: “Cái gì!”
Lão Bạch Hầu vội vàng sửa lại lời nói: “Không phài, không phải da dầy, là ngươi có thiên phú lợi hại. Ách…” Vẻ mặt lão đau khổ, than thở nói: “Ngươi cũng biết là các Yêu tướng khác đều không thích ta, nếu giờ ta chỉ định làm chậm trễ việc đánh cướp của chúng thì sau này những tên gia hoả ngu ngốc chỉ thích chém giết kia sẽ hận ta thấu xương. Nếu ta làm không tốt nhiều khi còn bị chúng làm thịt không chừng a.”
Thẩm Thạch ngẩn ngơ một lúc, đang định nói gì thì chợt tỉnh ngộ, liền giận tím mắt, thiếu chút nữa đã đạp lão một cước, giận nói: “Lão Hầu chết tiệt, lão không dám đắc tội người khác còn ta thì dễ khi dễ đúng không!” Nói xong hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Không phải mấy ngày trước lão còn thề thốt sắt son trung thành, luôn cúc cung tận tuỵ muốn lấy cái chết để bảo vệ minh chủ sao, làm sao mà giờ này lại sợ chết vậy hả?”
Mắt lão Bạch Hầu giựt giựt một phen nhưng lại hào hùng mà nói: “Tất nhiên là ta trung tâm với nương nương rồi, vì bá nghiệp muôn đời của Thanh Xà mà muôn chết không từ! Chẳng qua…” Lão liếc nhìn Thẩm Thạch, âm thanh cũng nhỏ xuống, cười hắc hắc nói: “Chẳng qua ta còn sống thì tốt hơn nhiều.”
Trong nhất thời, Thẩm Thạch cũng bị vẻ hèn mọn, bỉ ổi của lão Hầu làm cho tức giận đến mức phải bật cười, cũng chẳng biết nói gì cho phải, hắn chỉ lắc đầu nói: “Ngươi cứ tự nhiên, dù sao thì ta đã ngốc ở đây ba ngày rồi, ngồi suốt mấy ngày liền đầu óc cũng đờ đẫn sắp chết rồi.”
Sau khi nói xong hắn đang định đi ra ngoài thì lão Bạch Hầu vội vàng kéo lại, Thẩm Thạch bực bội mà nói: “Lão điên này, buông tay ra.”
Lão Bạch Hầu trừng mắt với hắn một cái, nói: “Thạch Đầu, ngươi đừng có làm càn, trước đó ta đã bẩm với nương nương là ngươi tận tâm vì chủ, lo lắng cho các Yêu tướng khác mà chủ động xin thủ vệ nơi này tiếp tục thêm ba ngày nữa…”
Thẩm Thạch: “…”
Lão Bạch Hầu: “Thạch Đầu, sao ngươi lại ngẩn người ra như vậy?”
“Lão điên, ngươi hãy cho ta một lý do để không làm thịt ngươi đi!”
“Nói nhảm, lão phu là người lịch lãm, kiến thức uyên bác, chính là là… Ai nha, ngươi đánh thật đó hả?”
“Binh binh…”
*
Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó cách Phượng Minh thành hai trăm dặm, thần sắc của lão Hắc Phượng trở nên già nua, mệt mỏi; giờ phút này lão đứng thẳng người trên một tảng đá lớn, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phượng Minh thành.
Bởi vì quá xa, đứng nơi này chỉ thấy được bóng của Phượng Minh thành mà thôi, nhưng lão Hắc Phượng giống như đang nhìn rõ tất cả, bởi vì toà thành trì kia đã in sâu vào tâm trí lão, không chút nào phai mờ.
Lão đứng chắp tay ra sau, bàn tay giấu trong tay áo đã nắm chặt thành nắm đấm, vì dùng sức quá nhiều mà chỗ khớp xương đều trắng bệch. Trong mơ hồ, chỉ nghe được giọng hắn lạnh lùng mang đầy sát khí, đang cố nén nhịn nhưng cơn giận vẫn dâng lên lồng ngực, cảm xúc như đan vào lời nói lạnh lẽo, âm thanh nhỏ đến mức chỉ hắn nghe được mà thôi, từng câu từng chữ như đay nghiến mà nói:
“Hai ngày, cuối cùng chỉ còn lại hai ngày…”