Trong tĩnh thất, Thẩm Thạch ngồi xếp bằng trên giường, trước mặt đặt một tờ giấy vàng. Sắc mặt hắn trông bình thản nhưng trong nội tâm lại đang dậy sóng, bởi lúc này trên mảnh giấy vàng đó đúng là có một thuật pháp Ngũ Hành, nhưng lại là một thuật pháp quái dị mà hắn chưa từng nghe nói tới.
Cự Thủy Thuật.
Từ trước đến nay, Thẩm Thạch vẫn luôn cẩn trọng khiêm tốn, nhưng kỳ thực sâu trong thâm tâm, hắn vô cùng tự tin vào kiến thức về Ngũ Hành thuật pháp của mình. Dù cho cảnh giới đạo hạnh của hắn tạm thời còn chưa cao, nhưng về nhãn lực của mình thì hắn hoàn toàn dám chắc.
Vậy mà hiện giờ, một loại thuật pháp có danh tự thập phần cổ quái, trước giờ chưa từng nghe đến lại bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn. Lại nói, hắn từ nhỏ đã có đam mê đọc sách, lại được phụ thân khuyến khích thêm, về sau cũng đã xem qua không ít sách vở, nhưng chưa từng thấy quyển nào ghi chép về cái tên “Cự Thủy Thuật” này.
Phải chăng đây là một loại Ngũ Hành thuật pháp ít người biết đến, gần như không được lưu truyền ?
Chẳng lẽ đây chính là nội tình của Lăng Tiêu Tông nổi tiếng, một trong Tứ Chính danh môn? Môn phái vạn năm trên đỉnh Kim Hồng Sơn này, kỳ thực còn khổng lồ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn sao?
Trí tò mò của Thẩm Thạch thoáng bị kích thích, hắn thậm chí còn hơi kích động, cảm giác có một cánh cửa đã mơ hồ hé ra, để lộ đằng sau một thế giới mới vô cùng rộng lớn. Hắn bắt đầu chăm chú đọc pháp quyết của thuật pháp, cẩn thận tìm hiểu, bất tri bất giác đã đắm chìm trong đó.
Đọc qua cả quyển pháp quyết một lượt rồi cẩn thận suy tư tìm hiểu, lông mày của Thẩm Thạch hơi nhíu lại. Cự Thủy Thuật này quả nhiên là một thuật pháp vô cùng kỳ quái. Về cơ bản mà nói, nó hoàn toàn không có năng lực công kích hay phòng ngự gì cả, mà chỉ có đúng một tác dụng duy nhất. Đó là, khi tu sĩ lặn hoàn toàn xuống nước rồi phóng ra thuật pháp này, ở xung quanh thân thể sẽ có một phiến không gian mỏng bao quanh, ngăn cách với toàn bộ nước ở bên ngoài.
Nói cách khác, Cự Thủy Thuật này cùng với thuật pháp Nhị giai “Ngự Phong Thuật” mà hắn đã từng tu hành trên thực tế đều là loại thuật pháp phụ trợ, tác dụng lớn nhất của nó có lẽ là để giúp tu sĩ lặn dưới nước lâu hơn một chút mà thôi. Thẩm Thạch có thể tưởng tượng đến tình huống xung quanh bị bao vây bởi tầng tầng lớp lớp là nước, ngay cả việc hành động tự nhiên cũng khó khăn, huống hồ trên pháp quyết đã nói rõ ràng, thuật pháp này để duy trì tầng không gian ngăn cách nước sẽ tiêu hao một lượng linh lực khổng lồ, hơn nữa khi lặn càng sâu, áp lực nước càng lớn, lượng linh lực tiêu hao sẽ càng nhiều.
Thấy vậy, trong lòng Thẩm Thạch cũng hơi có chút thất vọng. Nếu cần lặn xuống nước tìm cái gì, về cơ bản chỉ cần biết bơi là được, cần gì phải đặc biệt thi triển cái loại thuật pháp gân gà (1) này chứ. Vậy mà, cái loại thuật pháp vô dụng này lại còn được xếp hạng cao đến Tam giai, điều này … Chẳng lẽ vị Thuật Đường Bồ trưởng lão giấu mặt kia lấy nó ra để ứng phó qua loa với mình sao?
(1) Gân gà: ý chỉ thứ dai nhách, ăn thì không được mà bỏ đi thì tiếc. Có thể tìm đọc thêm cố sự về Tào Tháo và Dương Tu để biết thêm thông tin chi tiết. ( Dịch giả)
Hắn ngồi nghĩ một lát, tâm tình có chút chùng xuống, bất quá sau đó liền bật cười, nghĩ thầm quả nhiên chính mình cũng không phải là ngoại lệ, vẫn mong có một ngày gặp được chuyện tốt như là nhặt được bánh từ trên trời rơi xuống. Thuật Đường đối phó với một tiểu bối vô danh như mình, dù nghĩ thế nào cũng là chuyện đáng làm thôi.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn đã bình thản hơn nhiều, dù trong nội tâm thực ra vẫn còn vài phần bất đắc dĩ, có chút ý muốn rời đi. Nhưng nghĩ lại, vừa rồi Từ Nhạn Chi sư tỷ vì mình mà chạy đôn chạy đáo như vậy, cứ thế mà đi cũng thật quá khó coi. Trầm ngâm cân nhắc một lát, Thẩm Thạch vẫn quyết định ở lại trong tĩnh thất này thử tìm hiểu tu luyện một phen, mặc kệ có luyện thành hay không, dù sao có thành đi chăng nữa cũng chẳng có lúc nào sử dụng, lại càng không cần nói đến thời gian tìm hiểu quá là ngắn ngủi như thế này
Tâm ý đã quyết, hắn liền rất nhanh loại bỏ hết mọi tạp niệm, lại một lần nữa tập trung tư tưởng suy nghĩ về pháp quyết Cự Thủy Thuật này. Đối với tu sĩ bình thường mà nói, nghiên cứu loại Ngũ Hành thuật pháp khó khăn phức tạp này quả là thập phần đau đầu, vô cùng buồn tẻ. Nhưng chính sự khó hiểu đó, mỗi khi có thể phá giải một nan đề, hoặc ngộ ra một điểm nghi hoặc, lại sẽ đem lại một cảm giác vui mừng, sung sướng vô cùng lớn lao.
Thẩm Thạch chính là một trong số ít những người cảm thấy yêu thích Ngũ Hành thuật pháp, cho nên tuy lúc trước hắn không quá hứng thú với Cự Thủy Thuật, nhưng một khi đã bắt đầu tìm hiểu, hắn liền bất tri bất giác đắm chìm vào trong nó.
*
Không để ý đến bên ngoài, chỉ một lòng ngộ đạo.
Bên trong tĩnh thất lặng im, thời gian như đọng lại, tĩnh lặng, yên ắng mà trôi đi. Mà ở bên ngoài, vạn vật trên thế gian lại sẽ không vì bất cứ kẻ nào, bất cứ chuyện gì mà dừng lại dù chỉ một chút, mọi thứ vẫn luôn vận động không ngừng.
Bồ lão đầu chẳng biết từ lúc nào đã đi ra khỏi mật thất, trên tay cầm theo một hồ lô rượu. Đi tới Ngũ Hành đại điện, Từ Nhạn Chi và Chung Thanh Trúc nhìn thấy thân ảnh của lão liền vội vàng tới chào. Trong mắt Chung Thanh Trúc có vài phần chờ mong đến tâm thần bất định. Nhưng Bồ lão đầu sắc mặt vẫn thản nhiên, phất phất tay đuổi các nàng đi, rồi lại nhìn lên bầu trời xanh bên ngoài đại điện, tựa hồ như đang ngẫm nghĩ đến xuất thần. Sau đó, lão chẳng thèm cố kỵ cái hình tượng Đại Trưởng Lão của mình, liền tùy tiện tìm một cây cột to lớn, thô ráp trong đại điện rồi ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào nó, ngửa đầu uống một hớp rượu lớn. Lão nhắm hai mắt lại, cũng không rõ là đang cảm nhận dư vị của rượu, hay đang bình tĩnh chờ đợi cái gì.
Bên trong Đan đường của Lăng Tiêu Tông, sự kiện được chú ý nhất gần đây cuối cùng cũng đã được định ngày. Đan hội hai ngày sau sẽ diễn ra, do chính Vân Nghê trưởng lão đích thân chủ trì. Cùng lúc đó, Thuật Đường trưởng lão Bồ Tư Ý ngoài dự đoán của mọi người đã thay Thư Đường Mộc trưởng lão trở thành một trong năm Đại Trưởng lão ngay trong lần hội nghị trưởng lão gần nhất, mà tin tức trong lần hội nghị đó về việc tuyển lựa đệ tử tinh anh tham gia Tứ Chính đại hội cũng truyền đi nhanh như gió. Vậy nên lần đan hội này, không thể nghi ngờ gì nữa, vốn đã là một sự kiện lớn khiến vạn người chú ý, lại càng đưa tới vô số sự quan tâm cả trong sáng lẫn ngoài tối.
Thậm chí ở ngoài ngàn dặm, tận trong Lưu Vân Thành, có rất nhiều thế lực phụ thuộc các thế gia lúc này cũng đang dậy sóng. Ai cũng biết một khi có thể lọt vào hàng ngũ đệ tử tinh anh lần này, địa vị trong tông môn nhất định sẽ được đưa lên một nấc thang mới, lại còn có cơ hội ngày sau tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh của Nguyên Thủy Môn. Nghe nói trước đây người đứng đầu Nhân Tộc Chi Hoàng Lục Thánh là Nguyên Vấn Thiên đã tự mình sáng lập ra dị cảnh thần bí này, theo truyền thuyết, ở trong bí cảnh, tiên bảo có vô số, Linh tài ở khắp mọi nơi, những tiên duyên kinh thiên động địa cũng trùng trùng điệp điệp, chỉ đợi người hữu duyên tiến vào mà phát hiện. Bao năm qua vẫn luôn có những câu chuyện được lưu truyền về các đệ tử xuất sắc của tứ đại danh môn sau khi đạt được tiên duyên trong Vấn Thiên Bí Cảnh liền một bước lên trời.
Nếu như thế hệ con cháu trong nhà có thể đi được một bước này, đối với bản thân mỗi thế gia quả thực đều là chuyện tốt cực lớn đến không thể lường được. Cho nên trong thời gian này, tuy biểu hiện bên ngoài trong Lưu Vân Thành vẫn sóng yên gió lặng, nhưng những mạch nước ngầm bên trong đều đã bí mật được khởi động, không biết có bao nhiều Linh tài trân quý, bao nhiêu Linh Đan hiếm có đều không cần tiền mà nhao nhao dâng lên đỉnh Kim Hồng Sơn. Tất cả đều chỉ muốn bên trong Lăng Tiêu Tông , nơi tầng tầng lớp lớp anh tài hội tụ kia, có thể tranh thủ được ưu thế dù chỉ là một chút nhỏ.
Có người bận rộn bôn tẩu, lại có người vô cùng buồn chán cô đơn, lạnh lẽo đợi chờ.
Trong căn phòng tại lầu hai khách sạn An Sơn, Lăng Xuân Nê vẫn tuân thủ lời hứa như cũ, đóng chặt cửa phòng không bước chân ra ngoài. Nàng hết ngắm nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, rồi lại ngả người xuống gối, một mình chìm vào trong giấc ngủ.
Chỉ là thương tâm vô nghĩa, tận đáy lòng vẫn còn chờ đợi.
Thỉnh thoảng ngồi một mình, chống cằm trầm tư, nàng bỗng đột nhiên khẽ cười một tiếng, tiếng cười dịu dàng như có vài phần nhung nhớ. Những lúc đó, thường có một Tiểu Hắc Trư nhỏ bé, hết nhìn đông đến nhìn tây một hồi, phát hiện ra vẫn chẳng có ai, liền tiến đến bên cạnh nàng.
Lăng Xuân Nê vuốt ve đầu nó, vành tai Tiểu Hắc liền cụp xuống thuận theo, hai mắt khép hờ, trông bộ dạng vô cùng thoải mái. Nàng cười cười hỏi nó: “ Tiểu Hắc, hắn sao vẫn còn chưa trở lại?”
Tiểu Hắc hừ hừ hai tiếng, ngẩng đầu lên nhìn trời, thoạt như có vẻ khinh thường, giống như đang nói tên kia rất là không đáng tin, Tiểu Trư ta đã sớm nhìn thấu rồi.
Lăng Xuân Nê như hiểu ý của nó, cười đùa một chút, vỗ nhè nhẹ lên cái đầu heo của nó rồi cười nói: “ Được rồi, hắn sẽ đến mà, có chuyện gì đó trì hoãn thôi.”
Tiểu Hắc lầm bầm hai tiếng, nhẹ gật gật đầu, đem đầu cọ cọ vào tay nàng vài cái, nhìn trông vô cùng thoải mái. Nhưng ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, đã thấy ánh mắt của Lăng Xuân Nê chẳng biết từ bao giờ đã ra đến bên ngoài, nhìn ngắm những mầm xanh nho nhỏ trên cành cây vắt ngang qua cửa sổ, suy nghĩ đến xuất thần, giữa hai hàng mi khẽ xuất hiện một nỗi buồn ly biệt.
Tiểu Hắc suy nghĩ một chút, trông có vài phần do dự, lại cẩn thận từng ly từng tý nhìn xung quanh, xác định được là không có người nào khác. Đột nhiên đầu nó hất lên, trước người hiện ra một Ngọc Bàn màu trắng có hình dáng như thân một củ linh thảo. Thứ này vốn kích thước lớn cỡ bàn tay, màu sắc ôn nhuận, giờ đây đã thiếu đi phân nửa, phía trên có nhiều đoạn gồ ghề, hiển nhiên là đã bị Tiểu Hắc liếm láp gặm mất.
Tiểu Hắc hắc hắc cười một lúc, rồi dùng miệng ngậm cái ngọc bàn, bộ dáng như không nỡ nhả ra, sau đó lại đưa đến bên miệng Lăng Xuân Nê.
Lăng Xuân Nê vốn đang trầm tư, lại bị Tiểu Hắc làm kinh động, liền đảo mắt qua thoáng liếc cái ngọc bàn. Nàng ngây ngốc một chút rồi lập tức hiểu ý của Tiểu Hắc, nhìn thấy bộ dáng như muốn mời khách ăn cơm của nó liền cười không ra tiếng, vuốt đầu Tiểu Hắc nói: “ Tốt lắm, đây là vật gì vậy? Ta không ăn đâu, ngươi cứ ăn tiếp đi.”
Tiểu Hắc ngơ ngác nhìn về phía Lăng Xuân Nê một lúc, trong ánh mắt có vài phần nghi hoặc, sau đó lại cúi đầu hừ hừ hai tiếng rồi nhảy xuống mặt đấy, ngậm cái ngọc bàn chạy sang một bên, trân trọng liếm liếm vài cái, rồi cẩn thận từng li từng tí một mà cắn một miếng nhỏ, nhai nhai trong miệng. Sau một lát, cảm thấy mỹ mãn, nó liền phát ra tiếng thở dài.
Nữ nhân tốt này thật ngốc nha!
Vừa nhai lấy mảnh vỡ thạch bàn, nó vừa nghĩ vậy.
**
Ngũ Hành thuật pháp thâm thúy khó tu, Thẩm Thạch đối với điều này đương nhiên đã chuẩn bị sẵn tâm lý, kinh nghiệm của vô số các tu sĩ tiền bối trước đây từng tu luyện thuật pháp cũng đã sớm nói vậy. Chỉ là từ khi hắn đạt được mật điển để tu thành Âm Dương Chú kia, nhờ có chú văn thần bí đó hiệp trợ mà hắn tựa hồ như có thể lĩnh ngộ Ngũ Hành thuật pháp nhanh hơn một chút so với người bình thường, khả năng thi pháp cũng dễ dàng nhanh chóng hơn, mà uy lực thì lại càng thêm mạnh mẽ .
Cự Thủy Thuật chính là Tam giai thuật pháp, đương nhiên so với Nhị giai thuật pháp thì khó hơn rất nhiều, chẳng qua Thẩm Thạch từ lúc bắt đầu tu luyện đã vô cùng chuyên chú, tâm vô tạp niệm, không để ngoại vật làm phân tâm. Trong thâm tâm hắn mơ hồ phát giác được loại thuật pháp này tựa hồ so với các loại Ngũ Hành thuật pháp thông thường hình như có chút bất đồng, có lẽ nguyên nhân bởi nó không hề có khả năng tấn công hay phòng ngự, khiến cho quá trình tìm hiểu tu luyện nó dễ dàng hơn so với hắn tưởng rất nhiều.
Loại cảm giác kỳ quái này ngay cả Thẩm Thạch cũng không diễn tả được thành lời. Lại nói, Cự Thủy Thuật này cũng không biết nên liệt vào hành nào trong Ngũ Hành: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, mà trong văn tự để tu luyện thuật pháp cũng không hề nói cho rõ ràng.
Chẳng lẽ là một Ngũ Hành thuật pháp, nhưng lại không nằm trong Ngũ Hành sao?
Ý nghĩ này khiến cho ngay cả Thẩm Thạch cũng tự thấy buồn cười.
Cho nên Thẩm Thạch rất nhanh loại bỏ đi những tạp niệm vô nghĩa đó, tập trung lĩnh ngộ thuật pháp này. Trải qua bao nhiêu nghi hoặc, hứng thú của hắn với nó lại càng tăng, mà Âm Dương Chú trong cơ thể hắn cũng không vì đặc thù kỳ quái của Cự Thủy Thuật mà mất đi hiệu lực, vẫn âm thầm phụ trợ Thẩm Thạch lĩnh hội và tu luyện nó.
Thời gian lặng lẽ trôi, bỗng Thẩm Thạch đột nhiên đốn ngộ, liền nhảy dựng lên. Chính hắn cũng quên mất rằng đã trôi qua bao nhiêu thời gian, là ngắn hay dài.
Mang theo vài phần mừng rỡ, hắn mở cửa tĩnh thất bước nhanh ra ngoài. Đang muốn đi tìm Từ Nhạn Chi sư tỷ thì bỗng nhiên lại thấy, bên ngoài tĩnh thất, phía dưới một cột trụ đá, có một lão đầu với chòm râu dê quen mắt đang nâng hồ lô lên uống một ngụm rượu ngon, rồi thản nhiên nhìn hắn, ánh mắt từ từ sáng lên, khóe miệng như có nét cười.
“ Hảo tiểu tử, lại có thể chỉ mất có một ngày một đêm sao…”