Một tiếng sấm đột nhiên vang rền, khiến Thẩm Thạch giật mình sợ hãi kêu lên một tiếng. Ngược với hắn, Vân Nghê trưởng lão vẫn ngồi yên tại chỗ, vững như bàn thạch, trên mặt chẳng có vẻ gì, đến cả mi mắt cũng không thèm nhúc nhích, tựa như tiếng sấm vừa nãy chỉ là tiếng côn trùng vo ve mà thôi.
Thẩm Thạch vội vã ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời vẫn sáng sủa nắng ráo, duy chỉ có ở giữa không trung, tít phía trên cao của hòn đảo nhỏ, có một đám mây lớn quỷ dị nằm lơ lửng. Nhìn từ phía dưới, đám mây đang không ngừng chuyển động, cuồn cuộn như cuồng phong sóng dữ. Âm thanh ù ù không ngừng vang lên, thậm chí Thẩm Thạch còn nhìn thấy vào luồng điện quang như những con rắn bạc đang xẹt qua xẹt lại ở ranh giới đám mây.
Trong đầu hắn bỗng xuất hiện một ý tưởng có phần khoa trương, lại liên tưởng đến câu nói vừa rồi của Vân Nghê Trưởng lão, khiến hắn ngơ ngẩn một hồi. Sau một lúc lâu, hắn mới quay sang hỏi Vân Nghê trưởng lão một câu ngu ngơ: “ Vân trưởng lão, chẳng lẽ, chẳng lẽ…. hai vị đó đang ở phía trên kia?”
Sắc mặt Vân Nghê vẫn thản nhiên, hờ hững, như không hề thấy đám mây đang điên cuồng khởi động ngay phía trên đầu, chỉ hừ nhẹ một tiếng, chẳng nói chẳng rẳng, có vẻ như không thèm để ý đến phản ứng của Thẩm Thạch.
Vân Nghê không muốn nói chuyện, Thẩm Thạch hiển nhiên cũng không dám truy vấn. Bất quá từ phản ứng của nàng cũng có thể dễ dàng đoán ra, bên trong đám mây đen trên bầu trời kia quá nửa là Bồ, Tôn hai vị trưởng lão. Mà đám mây kia lại đang cuồn cuộn, tiếng sấm nổi ù ù, thậm chí có cả điện quang lóe lên, nhìn thế nào cũng không giống như hai vị Nguyên Đan cảnh Đại trưởng lão của Lăng Tiêu Tông đang ở giữa không trung nói chuyện phiếm, cười nói ngắm nhìn phong cảnh…
Cục diện như thế này thực sự là vượt ra ngoài ý liệu của Thẩm Thạch. Ai có thể ngờ được, ở trên đảo hoang ngoài Thương Hải này, hai vị Đại chân nhân lại có thể thực sự trực tiếp động thủ với nhau. Thẩm Thạch cũng như đại đa số những người trẻ tuổi vừa mới bước vào con đường tu luyện đều vô cùng kính ngưỡng các Nguyên Đan cảnh Đại chân nhân, nhiều lúc còn xem họ như là thần tiên. Vậy mà giờ đây, nhìn đảm mây đen đang cuồn cuộn phẫn nộ kia, Thẩm Thạch đột nhiên cảm thấy có lẽ những ý nghĩ của mình ngày trước đều phải cải biên lại.
Đứng trên đảo nhỏ, Vân Nghê hiển nhiên không thèm để ý tới hắn. Thẩm Thạch trong tay vẫn đang cầm viên Ngân quang Hải Quỳ châu vốn phải giao cho Bồ trưởng lão để hoàn thành cuộc khảo thí nhập môn, để bái làm độ đệ của lão, nhưng lúc này đây hắn hoang mang không biết nên làm gì cho phải, đành chỉ kinh ngạc mà ngắm nhìn bầu trời, im lặng mù mờ.
Đám mây kia vân khí dày đặc vô cùng, với thị lực của Thẩm Thạch căn bản không thể nhìn rõ bên trong đang xảy ra chuyện gì. Tuy thế, với việc đám mây đang điên cuồng chuyển động, cùng những tiếng sấm vang dội, liên miên không dứt, hắn dù không xem cũng có thể đoán được tình huống trên kia phải thập phần kịch liệt. Đứng đợi gần nửa canh giờ, đám mây trên bầu trời vẫn y nguyên như vậy, khiến cho Thẩm Thạch vô cùng kinh ngạc, dần dần cho chút quan tâm lo lắng.
Đang lúc hắn do dự xem có nên cố lấy dũng khí mà hỏi Vân Nghê trưởng lão một lần nữa hay không, thì như hiểu cho nỗi lòng của hắn, một tiếng vang cực lớn vang lên từ phía đám mây, trong chốc lát, có hai thân hình rơi thẳng xuống.
Thẩm Thạch chấn động, còn tưởng hai người đã xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, Nguyên Đan cảnh Đại chân nhân dù sao cũng không phải người thường, dù thế rơi nhanh đến vô cùng, nhưng khi còn cách mặt đất hơn mười trượng, hai bóng người kia gần như đồng thời dừng lại một chút, sau đó liền bay xuống hòn đảo nhỏ.
Bóng người liền hiện ra, đúng là hai trưởng lão Bồ Tư Ý và Tôn Minh Dương. Xem tư thái hạ xuống từ trên không của bọn họ đều không hề mượn đến ngoại lực mà cử trọng nhược khinh, khí thế không hề giống với những tu sĩ bình thường khác. Khi bọn họ hạ xuống đất, Thẩm Thạch lại càng cả kinh. Hắn nhìn thấy ngoại hình của trưởng lão Tôn Minh Dương tựa hồ như không có gì khác thường, vẫn y hệt như trước, ngược lại Bồ Trưởng lão trên trán có một vết đỏ, kích thước cỡ nửa lòng bàn tay.
Nội tâm Thẩm Thạch trầm xuống, vội vàng chạy đến bên Bồ Trưởng lão. Bất quá khi vừa rơi xuống đất, Bồ lão đầu đã tức giận nhìn Tôn Minh Dương, cười lạnh nói: “ Có gan thì đánh một trận nữa!”
Trên mặt Tôn Minh Dương xẹt qua một tia khinh thường, hừ lạnh một tiếng rồi nói : “ Đánh…” Nhìn bộ dạng của lão có vẻ như đang muốn nói vài lời trào phúng, tuy nhiên vừa mới mở miệng thì thân thể lão bỗng nhiên chấn động, từ trong miệng, mũi, tai đồng thời xì ra một luồng khói đen mỏng, nhanh chóng bị gió biển thổi tan. Nhưng thấy tất cả mọi người ở đây đều chứng kiến cảnh này, Tôn Minh Dương liền cau mày, sắc mặt lập tức trầm xuống, những lời nói châm chọc đang định thốt ra cũng tắc nghẹn, chứ “Đánh…” cũng hơi biến âm, chuyển thành:
“ …Ách…”
Vân Nghê vốn đang ngồi một bên bình thản quan sát, lông mày liền đột nhiên cau lại. Nàng khẽ nhíu mày liếc nhìn Bồ lão đầu, trong mắt có vài phần kinh ngạc, rồi lại như lập tức nghĩ tới điều gì. Hai lão đầu kia đứng bên cạnh nàng chẳng nói chẳng rằng, hai mắt nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí trầm lặng, tựa như chỉ một lời không hợp liền lập tức động thủ trở lại. Vân Nghê thở dài, có vẻ như không chịu nổi hai lão già này, bĩu môi đứng lên, tức giận nói:
“ Lão Bồ, ngươi lo chuyện tên đồ đệ này đi, Đan đường có bao nhiêu là việc mà cuối cùng ta lại bị ngươi làm hao phí mất hơn nửa ngày trời.”
Bồ lão đầu khẽ giật mình, lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn thấy Thẩm Thạch đang đứng ở một bên, trong tay đang nắm một viên minh châu trong suốt. Ánh mắt của lão lập tức sáng lên, cười khặc khặc ra tiếng, tựa như trong nháy mắt đã ném tranh chấp với Tôn Minh Dương ra khỏi đầu, liền sải bước đến bên cạnh Thẩm Thạch, vỗ mạnh vào vai hắn, cười nói:
“Hảo tiểu tử, làm tốt lắm!” Nói xong lão cười ha hả, tiện tay cầm lấy viên Ngân Quang Hải Quỳ châu liếc một cái, rồi vứt cho Vân Nghê, cười nói: “ Ngươi, nhìn đi, nhìn một chút đi.”
Bàn tay trắng nõn của Vân Nghê khẽ lật, tiếp lấy Viên Minh Châu, thản nhiên nhìn thoáng qua, vuốt vuốt cằm không nói câu nào. Sau đó, nàng ném cho Tôn Minh Dương trưởng lão, lão giơ tay bắt lấy rồi liếc Thẩm Thạch “A” một tiếng, ném hạt châu lại cho Bồ lão đầu, thản nhiên nói:
"Không sai."
Bồ lão đầu mặt mày hớn hở, tâm tình vui vẻ, ngay cả sự tức giận với trưởng lão Tôn Minh Dương cũng không còn, liền cười ha hả nói với Thẩm Thạch: “ Tốt rồi, coi như ngươi đã vượt qua kiểm tra. Đợi lát nữa theo ta về núi, chúng ta về Thuật Đường làm lễ bái sư, coi như ngươi là đồ đệ thứ hai của lão già ta.”
Thẩm Thạch ngừng thở, trong lòng mừng rỡ như điên, sau đó xoay người lại, cúi đầu nói: “ Sư… Sư phụ.”
Một tiếng gọi sư phụ này vô cùng vang dội, Bồ lão đầu cười cười vuốt râu, bộ dáng như được an ủi rất nhiều. Vân Nghê bên cạnh lại vô cùng thờ ơ, chẳng nói lời nào đã phất tay áo, bay thẳng lên bầu trời, hướng về phía Kim Hồng Sơn phi hành như bay. Tôn Minh Dương lại có vẻ trầm ổn hơn, thản nhiên nói:
“ Kẻ này thiên tư cũng coi như không tệ, chỉ sợ…”
Bồ lão đầu cười ha hả, nói: “ Nói nhảm, lão già ta tự mình đánh giá, tư chất sao có thể chệch đi đâu được chứ, thực sự là vô cùng tốt đó.”
Thần sắc của Tôn Minh Dương vẫn không thay đổi, nói: “ Ý ta là chỉ sợ ngươi dạy hư học trò, làm trễ nải người ta.”
Bồ lão đầu lập tức cứng người lại, giận dữ trừng mắt lên nhìn Tôn Minh Dương, nói: “ Con khỉ thối, ngươi muốn đánh tiếp hả?”
Tôn Minh Dương cười hắc hắc, cũng không nói nhảm thêm nữa, quay người bay lên, chốc lát đã rời khỏi hòn đảo nhỏ. Nhìn bóng lưng lão xa dần, Bồ lão đầu oán hận mắng vài câu, sau đó quay người lại, sắc mặt rất vui vẻ, cười với Thẩm Thạch nói:
“Đi, chúng ta trở về núi thôi.”
*
Trên đỉnh Kim Hồng Sơn, bên trong Ngũ Hành điện.
Tại đây, Trưởng lão chấp chưởng Thuật Đường Bồ Tư Ý cử hành nghi lễ thu đồ đệ.
Thân là người đứng đầu một đường, giờ còn là một trong ngũ đại trưởng lão nổi tiếng Lăng Tiêu Tông, nhưng nghi lễ thu đồ đệ này lại đơn giản đến cực điểm. Bên trong Ngũ Hành Điện rộng lớn chỉ có một mình Từ Nhạn Chi xem lễ, mà toàn bộ quá trình cũng chỉ là Thẩm Thạch quỳ xuống đất, cung kính dập đầu lạy ba cái mà thôi.
Chỉ như vậy, buổi lễ đã kết thúc.
Dù vô cùng đơn giản như thế, nhưng bất luận là Bồ lão đầu, Thẩm Thạch hay Từ Nhạn Chi đều vô cùng cao hứng. Từ Nhạn Chi cười cười vỗ lên bả vai của Thẩm Thạch một phát, nói: : Tốt rồi, Thẩm sư đệ, về sau hai người chúng ta chính thức là sư tỷ sư đệ đồng môn rồi, nếu có việc gì cần ta giúp, đệ cứ việc nói nhé.”
Thẩm Thạch cười nói: “ Vâng, sau này phải làm phiền sư tỷ rồi.”
Bồ lão đầu cười ha hả, đang muốn mở miệng nói chuyện, thì bỗng lại nghiêng tai, nhíu mày lắng nghe một chút, rồi quay sang hỏi Từ Nhạn Chi: “ Bên Quan Hải Đài náo nhiệt vậy, không phải đan hội đã kết thúc rồi sao, có chuyện gì thế nhỉ?”
Thẩm Thạch ngơ ngác một lúc, rồi cũng tập trung tư tưởng thử lắng nghe, nhưng chẳng thấy bất kỳ tiếng động gì, lại càng sinh lòng kính nể sự nhạy cảm của sư phụ. Từ Nhạn Chi nhún vai, nói: “ Là bên Đan Đường đang tổ chức lễ trong Linh Dược điện, Vân Nghê Trưởng lão công khai thu người thắng cuộc trong đan hội làm đồ đệ.” Nói xong nàng dừng lại một chút, cười trộm một cái rồi nhìn Bồ lão đầu nói:
“ Sư phụ, gia môn người ta quả là cường đại, mạnh hơn chúng ta nhiều. Chỉ sợ bây giờ ở đó phải có đến mấy trăm đệ tử bổn môn qua xem lễ.”
Bồ lão đầu hừ một tiếng, nói: “ Nhiều người thì khó lòng dạy giỏi chứ sao.”
Từ Nhạn Chi nghiêm mặt nói: “ Vô cùng giỏi đó sư phụ.”
Bồ lão đầu nghẹn họng, cả nửa ngày không nói ra lời, tức giận trừng mắt nhìn tên nghịch đồ dám cả gan tranh luận với sư phụ, rồi không thèm để ý tới nàng nữa, vẫy tay nói với Thẩm Thạch: “ Thạch Đầu, tới đây, nói qua về thần thông thuật pháp trên người ngươi cho sư phụ nghe, để ta xem làm cách nào bồi dưỡng cho ngươi.”
Nói xong, lão lại xùy một tiếng, cười khẩy lầm bầm: “ Lại còn nói ta sẽ dạy hư đồ đệ, buồn cười!”
*
Khi Thẩm Thạch lại một lần nữa rời khỏi Ngũ Hành Điện, hoàng hôn bất giác đã buông xuống tự bao giờ. Hắn thở dài một hơi, trong lòng có chút cảm giác không thật. Buổi sáng bước ra cửa, mình vẫn còn là một tiểu nhân vật chẳng có tiếng tăm, không nơi nương tựa, vậy mà giờ chỉ qua một ngày, mình đã trở thành đệ tử của Trưởng lão chấp chưởng Thuật Đường, con đường tu luyện trước mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng bằng phẳng.
Nhân sinh kỳ ngộ, quả thật là không ai có thể đoán định.
Thẩm Thạch lắc đầu cười, đang nghĩ xem có nên quay trở về động phủ hay không, thì chợt nghe thấy có người phía sau Ngũ Hành Điện gọi: “Thạch Đầu.”
Thẩm Thạch giương mắt nhìn, đã thấy Tôn Hữu đang đứng ở đó, cười ha ha vẫy tay với hắn.
Thẩm Thạch vội vã đáp lại rồi nhanh chân bước tới. Tôn Hữu cười cười đánh giá thần sắc của hắn một phen, rồi hỏi: “ Vậy là đại sự cáo thành chứ?”
Thẩm Thạch gật đầu cười, Tôn Hữu lắc đầu cười nói: "Nhìn không ra, tên tiểu tử ngươi lại có đại vận may, thật là đáng mừng!"
Hai người nhìn nhau cười vang, sau đó Thẩm Thạch nghĩ đến sự việc khi trước hắn nhờ cậy Tôn Hữu , liền vội vàng hỏi thăm hắn về Lăng Xuân Nê. Tôn Hữu cũng không hề giâu diếm, kể lại rõ ràng từng thứ từng thứ cho Thẩm Thạch.
Nghe đến đoạn Tôn Hữu thậm chí đã thu xếp một căn nhà nhỏ cho Lăng Xuân Nê, Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, vừa định nói thì Tôn hữu đã vẫy vẫy tay cười, ngăn lại: “ Đừng nói lời khách khí.”
Thẩm Thạch im lặng một lát, sau đó trầm trọng gật đầu nói: “ Ta hiểu, tóm lại đa tạ ngươi đã xuống núi giúp ta.”
Tôn Hữu cười hắc hắc, đang muốn nói gì đó thì lại nhìn thấy có một người đi tới trong ánh hoàng hôn, thân hình yểu điệu thanh tú, vô cùng xinh đẹp. Đó là Chung Thanh Trúc. Nàng mỉm cười, đi tới trước mặt hai người, hỏi Thẩm Thạch: “Thạch Đầu, nghe Từ sư tỷ nói, ngươi hôm nay mới bái nhập làm đồ đệ Bồ Trưởng lão, ta thật cao hứng vì ngươi đấy.”
Thẩm Thạch gật đầu cười, nói: "Đa tạ."
Chung Thanh Trúc cười cười nói nói, như vui mừng từ tận đáy lòng. Nhưng nàng bỗng lại quay đầu về phía Tôn Hữu, thuận miệng hỏi: “ Đúng rồi, ngươi nói đi xuống núi giúp đỡ Thạch Đầu, là giúp chuyện gì vậy?”