Lúc nàng kia vật vã bò tới gần, trên làn da trắng như tuyết khiến cho con người ta hoa mắt hiện lên mấy dấu hồng ngân, lại thêm đầu tóc rối bời và vài tiếng thút thít nỉ non làm cho khung cảnh quỷ dị này cũng trở nên cực kỳ mị hoặc, ngay cả ánh mắt Thẩm Thạch cũng ngưng lại một chút.
Đúng lúc đó, nam tử vừa bị hỏa cầu đánh lui kia đã phục hồi tinh thần, y điên cuồng hét lên một tiếng rồi như một con mãnh thú, lao về phía Thẩm Thạch. Khi chân của y đạp xuống, Thẩm Thạch còn cảm thấy mặt đất rung lên nhè nhẹ, bởi vậy có thể thấy sức lực người này kinh khủng như thế nào.
Trong nháy mắt, dường như ba người đã thẳng hàng với nhau, nam tử phát cuồng kia đang vọt về hướng Thẩm Thạch, thế nhưng nữ tử Lăng Tiêu Tông kia lại ở giữa hai người, hơn nữa, khi nam tử kia lao tới, khoảng cách giữa hai người họ nhanh chóng được kéo gần, nhìn cô gái lúc này giống như một con cừu trắng nhỏ đang bất lực trước nguy hiểm.
Dưới những dấu thương tích có thể thấy nàng đang rơi lệ đầy mặt, gương mặt hiện lên nét sợ hãi, ngẩng đầu kêu cứu với Thẩm Thạch.
Ánh mắt Thẩm Thạch vốn đang nhìn vào nàng thì lúc này lập tức liếc sang nam tử hung mãnh đang lao tới, trên mặt hiện lên vài tia cẩn thận.
Trong nháy mắt, nam tử kia đã như một hung thú bổ nhào tới, há miệng cười điên dại, sau khi thấy thân thể trắng như tuyết của cô gái kia ngay dưới chân mình liền thò tay chộp lấy. Nhưng đúng lúc này, trong phiến hồng mang đỏ rực, một bóng vàng lập tức lóe lên trước mắt y.
Không hề có dấu hiệu báo trước, không biết là do hào quang màu đỏ kia che lại hay công kích của bóng vàng kia quá nhanh mà khi nam tử kia phát hiện ra thì bóng vàng đã gần tới nơi.
Trầm Thổ Thuật trong Ngũ Hành thuật pháp!
Trong chớp mắt, y liền cảm thấy có một lực ép như tòa núi đè lên người mình, lực ép lớn đến mức làm cho toàn bộ thân hình của y đều trầm xuống, các động tác cũng trở nên vô cùng nặng nề.
Đúng lúc này, mặt không đổi sắc, Thẩm Thạch lạnh lùng ra tay, một luồng hỏa quang từ lòng bàn tay bốc lên đốt cháy một tấm phù lục, như được tiếp thêm nguồn linh lực dồi dào, ngọn lửa hừng hực trướng lớn rồi nhanh chóng đánh tới.
Nam tử kia điên cuồng hét lên một tiếng, dường như đã cảm thấy nguy hiểm tới gần, thế nhưng tốc độ thi pháp của Thẩm Thạch cực nhanh, lại còn có sự hỗ trợ của phù lục nên chỉ trong nháy mắt đã kích phát thành công một thuật pháp, bắn ra liên tiếp hai quả cầu lửa.
Trong mắt nữ tử kia phản chiếu bóng hỏa cầu bốc cháy mãnh liệt đang lao qua, làm cho trong lúc nguy hiểm này nàng cũng cảm thấy cực kỳ chấn động, trong mắt lộ nét sợ hãi, sau đó nàng liền thấy một cảnh tượng cả đời cũng khó có thể quên.
Sau Trầm Thổ Thuật, Thẩm Thạch liên tục kích phát các Hỏa Cầu Thuật tới tấp bay tới. Nam tử nhìn vô cùng trẻ tuổi kia, trong Vấn Thiên Bí Cảnh tràn ngập nguy cơ, lần đầu tiên đã thể hiện thuật pháp mạnh mẽ của mình.
Các loại thuật pháp nhiều màu sắc theo thứ tự liên tiếp sáng lên, trong ánh mắt bình tĩnh của Thẩm Thạch, giống như một dòng thủy triều dưới màn sáng hồng sắc đang cuồn cuộn lao tới nam tử kia. Mà nam tử lúc trước còn muốn xé nát tất cả thì giờ phút này lại mau chóng lâm vào khốn cảnh.
Trầm Thổ Thuật lập tức làm động tác của y chậm lại, làm cho y không thể chặn lại quả cầu lửa đầu tiên, mặc dù trong trí nhớ còn sót lại của y không nói vì sao loại thuật pháp cấp một uy lực không lớn này lại có thể cường đại như thế, nhưng khi Hỏa Cầu Thuật đập vào người, hắn liền lập tức hiểu rõ.
Mùi hôi thối lập tức bốc lên, thân thể nam tử kia nhìn có vẻ cô cùng cứng cỏi thế nhưng Hỏa Cầu Thuật cấp một do Thẩm Thạch phát ra vẫn tạo nên một vết cháy đen khá lớn trên ngực y, sau một tiếng nổ vang còn làm thân hình y lảo đảo rồi lui về sau mấy bước.
Mà khi nam tử kia lùi tới bước thứ hai thì thấy thuật pháp tiếp theo đã như cuồng phong bạo vũ ập lên đầu mình.
"Phanh!"
Dường như theo bản năng, nam tử kêu thảm một tiếng rồi giơ tay ra đỡ lấy khuôn mặt của mình, theo âm thanh gào thét, một đạo thủy tiễn cực kỳ sắc bén đã đâm sâu vào cổ tay y, sau khi linh lực tiêu tán, thủy tiễn liền tan chảy làm cho máu tươi lập tức phun ra.
Mà y còn chưa kịp nhìn vết thương trên tay thì giờ phút này, dường như hào quang hồng sắc trong hạp cốc cũng mờ nhạt đi, bầu trời tối mịt như biến mất, chỉ còn lại một thuật pháp cực kỳ cường đại, đang dùng một tốc độ khủng bố xé gió lao tới, giống như một cơn lũ từ thời thái cổ đổ sập xuống toàn thân nam tử.
Các đạo quang mang liên tục sáng lên trên tay Thẩm Thạch, mỗi một đạo chỉ cách nhau một khoảng rất ngắn. Lúc này, hắn giống như trung tâm của cơn bão lớn, lạnh lùng dùng đôi tay của mình điều khiển cả bầu trời gió mưa.
Ánh mắt Thẩm Thạch sáng lên, nhìn thẳng về phía trước, hắn nhìn chằm chằm nam tử kia, nhìn y vụng về đỡ trái đỡ phải, nhìn y rống lên từng tiếng thê lương, nhìn y dần dần bị những thuật pháp ngũ hành đánh tan lớp phòng ngự. Mà khi nữ tử bị thương kia nhìn vào vô số thuật pháp như thủy triều ập tới cũng cực kỳ khiếp sợ, nàng dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn vào Thẩm Thạch, thế nhưng một lát sau, nàng liền cảm nhận được cái gì đó, giống như có một ánh mắt khác thường đang nhìn chằm chằm vào mình.
Nàng lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn lại, thì phát hiện bên chân nam tử trẻ tuổi kia là một con heo nhỏ toàn thân đen kịt, lúc này nó đang bình tĩnh nhìn mình. Chẳng hiểu tại sao, một khắc này, nàng đột nhiên cảm thấy trong mắt Tiểu Hắc Trư kia đang lóe lên một chút hào quang.
Một con mắt lóe lên hào quang ba màu đẹp đẽ, còn một con mắt lại tràn ngập u ám mà tĩnh mịch.
Đầu tiên, dùng Hỏa Cầu Thuật để chiếm được tiên cơ, tiếp theo dùng Thủy Tiễn Thuật là đã thấy máu tươi, đến lúc Thẩm Thạch kích phát thuật pháp lần thứ tư thì tên nam tử kia không còn chống đỡ nổi, trước thuật pháp như thủy triều điên cuồng đánh tối tăm mặt mũi như vậy, gã lảo đảo lui về phía sau, dấu hiệu thất bại đã lộ rõ. Phía trước gã là một nam tử trẻ tuổi, tuy thân hình người này đứng tại chỗ, không di chuyển nhưng dường như tất cả xung quanh đều nằm trong tầm không chế của hắn. Có lẽ trăm, nghìn năm qua trong giới tu chân ở Hồng Mông chưa từng xuất hiện phương thức chiến đấu kỳ dị như thế, tuy hắn đứng yên một chỗ nhưng so với việc di chuyển thì còn khiến người ta cảm thấy kinh hãi hơn.
Đến thuật pháp thứ sáu thì tên hán tử trước đó không lâu còn hung hãn như yêu thú bị đánh ngã xuống đất, tiếp tục đến thuật pháp thứ bảy thì gã không còn sức để phòng thủ, lần này lại là một hỏa cầu nóng hừng hực trực tiếp đánh thẳng vào ngực làm thủng một lỗ lớn, thân hình gã bị đánh bay ra ngoài và lập tức ngừng thở, sắc mặt còn lộ rõ vẻ vô cùng kinh hãi.
“Bịch!”
Một tiếng động nặng nề vang lên, thân hình nam tử cao lớn rơi xuống mặt đất, lăn lông lốc vài vòng rồi nằm bất động.
Cuối hạp cốc, đứng cạnh cự thạch, Thẩm Thạch từ từ khôi phục sự bình tĩnh, một lần nữa ánh sáng đỏ như máu túm tụm kéo tới, hai mắt hắn phản chiếu ra một ngọn lửa hừng hực, như là muốn thiêu đốt tất cả.
Hắn yên lặng nhìn tên nam tử vừa mới chết trong tuyệt vọng, từ đầu đến cuối gã không nhích tới gần hắn được chút nào. Sau một lúc trầm ngâm, Thẩm Thạch xoay người nhìn về phía nữ tử cách mình không xa.
Nãy giờ nữ tử ngồi ngây ngốc xem diễn biến cuộc chiến, bây giờ mới phục hồi tinh thần đang khiếp sợ lại, trên mặt có cả sợ hãi và vui mừng. Mặt nàng lộ vẻ tươi cười định đứng dậy nói gì đó với Thẩm Thạch thì bỗng nhớ ra lúc này mình đang lõa thể, trần truồng, không mảnh vải che thân, nàng hét lên một tiếng, hai tay ôm lấy ngực ngồi thụp xuống đất.
Hình như Thẩm Thạch cũng bị tiếng thét thình lình chói tai làm cho giật mình, bước chân hắn thoáng ngừng lại, Tiểu Hắc đi dưới chân hắn cũng đứng lại kêu “hừ hừ” hai tiếng trầm thấp.
Thẩm Thạch nhìn Tiểu Hắc, sau một lúc do dự, cuối cùng hắn vẫn tiến về phía nữ tử có dáng người đầy đặn mặt đỏ tới mang tai đang ngồi dưới đất kia. Hắn nhẹ nhàng cởi áo choàng khoát lên người nàng.
Đôi mi dài của nữ tử khẽ chớp nhìn hắn, môi nàng run run, thấp giọng nói: “Đa tạ.”
Tiếng của nàng hơi nhỏ nhưng rất dễ nghe, trên mặt lộ rõ vẻ đau khổ đáng thương, nhìn nàng như một chú dê con bị hành hạ khiến người khác không khỏi đau lòng. Nhất thời Thẩm Thạch cũng không biết nói gì cho phải, sau một lúc trầm ngâm mới mở miệng hỏi:
“Nàng không sao chứ?”
Người nữ tử run nhẹ, vô thức kéo áo choàng chặt thêm một chút, dường như nàng vẫn còn hoảng hốt, sợ hãi bởi cơn ác mộng vừa mới xảy ra cách đây không lâu. Thẩm Thạch khẽ thở dài, nói:
“Được rồi, bây giờ không có gì phải sợ nữa.”
Nàng cúi đầu, một lúc lâu sau mới đáp khẽ: “Dạ.”
Nhìn dáng vẻ này của nữ tử, Thẩm Thạch cảm thấy có chút đau đầu, so với cuộc chiến vừa rồi thì chuyện này còn phức tạp hơn. Im lặng và chần chờ một lúc, hắn hỏi khẽ: “Hình như trước khi tiến vào bí cảnh ta đã gặp qua nàng ở Nghênh Tiên Đài thì phải, bây giờ nhìn lại cảm thấy có chút quen mắt, xin hỏi cô nương có phải đệ tử của Thiên Kiếm Cung không?”
Trong giây lát, nữ tử ngơ ngác rồi lập tức gật gật đầu, nói: “Vâng, ta là đệ tử của Thiên Kiếm Cung, tên là… Nam Cung Hồng.”
“Vậy hả?” Thẩm Thạch cười một cái, gật đầu nói: “Thì ra là thế, tại hạ tên Thẩm Thạch, là đệ tử của Lăng Tiêu Tông ở Hải châu, lần này cũng tiến vào bí cảnh Vấn Thiên để rèn luyện.”
Nam Cung Hồng “dạ” một tiếng, ánh mắt dịu dàng nhìn khuôn mặt hắn. Thẩm Thạch nhìn thân hình nàng, sắc mặt tỏ ra bình tĩnh nói: “Nam Cung sư tỷ, vì sao nàng lại trở thành như vậy, còn tên nam nhân kia là ai?” Nói xong, hắn nhìn cỗ thi thể ở phía xa.
Sắc mặt Nam Cung Hồng buồn bã, thấp giọng nói: “Sau khi tiến vào bí cảnh, ta đi lạc vào khu vực gần hạp cốc, tìm kiếm xung quanh thì phát hiện nơi này, đang lúc định vào hẻm núi để nghỉ ngơi thì đột nhiên tên đệ tử Nguyên Thủy Môn kia nhảy ra phục kích ta, sau đó hắn như phát cuồng xé xiêm y ta rồi…”
Nói đến đây, hai mắt nàng ứa lệ, đột nhiên thần sắc trở nên kích động, dường như phải nhớ lại hình ảnh đáng sợ vừa rồi khiến nàng có chút không chịu đựng nổi nên buồn bã khóc lớn, người nhũn ra làm lộ vài chỗ da thịt trên cơ thể trắng như tuyết khiến tim người khác không khỏi đập lên thình thịch. Sau đó, Nam Cung Hồng nhích lại gần Thẩm Thạch, ngực nàng tựa vào người hắn như muốn tìm bờ vai mạnh mẽ để từ từ đè ép, giảm bớt cảm xúc tuyệt vọng trong lòng.
Thẩm Thạch đứng đó, không hề né tránh, có lẽ nam nhân nào ở vào thời điểm này cũng sẽ không nhúc nhích a, có điều trông thần sắc trên mặt hắn có chút cổ quái và phức tạp. Dường như động đến chuyện thương tâm vừa rồi, Nam Cung Hồng càng trở nên xúc động, vẻ mặt càng bi thương, bỗng hai tay nàng ôm chầm lấy hắn, dưới vai nàng mơ hồ lộ ra hai “ngọn núi” trắng như tuyết.
Ôm giai nhân trong lòng thì cho dù đáy cốc hồng mang(*) lập lòe quỷ dị cũng trở nên dễ chịu thêm vài phần.
(*) Hồng mang: ánh sáng đỏ.
Thoáng cái cả người Thẩm Thạch trở nên cứng ngắc, hắn khẽ nhíu mày nhưng vẫn không nhúc nhích. Nam Cung Hồng vẫn đau lòng liên tục khóc thút thít, đầu nàng tựa vào bờ ngực rộng rãi của hắn, hai tay vòng sau lưng ôm Thẩm Thạch thật chặt, cả người nàng như muốn dính liền vào hắn.
"Hu hu..." Thanh âm sụt sùi yếu ớt từ chỗ này vang vọng quanh quẩn khắp hẻm núi.
Thoạt nhìn tất cả đều như vừa mới sống sót sau tai nạn nên lúc này, dưới đáy cốc chỉ còn sự ấm áp và từng cái vuốt ve đòi an ủi, ngoại trừ Tiểu Hắc đứng dưới chân Thẩm Thạch là không như thế, nó đột nhiên thở hổn hển, càu nhàu vài tiếng, nghe như tiếng cười lạnh không còn kiên nhẫn được nữa.