Bên trên bích hoạ cổ xưa, màu sắc đỏ thẫm như máu tươi, dường như trải qua ngàn vạn năm vẫn không hề phai nhạt. Thẩm Thạch như ngừng thở, cẩn thận nhìn lại những bức vẽ kia, tuy có thể thấy rằng những bích hoạ này rất cổ xưa, dấu vết bút hoạ cũng rất thô kệch. Có điều những cự thần kia, hay những chiến sỹ huyết chiến bên dưới, kể cả là những động tác vung vẩy binh khí của Dị Tộc, tất cả đều rất sống động.
Giống như là trước mắt Thẩm Thạch, cuộc huyết chiến long trời lở đất từ thời Thượng Cổ lại một lần nữa tái hiện.
Điểm bất đồng chính là, khi nhìn chằm chằm vào hình ảnh chiến trường khổng lồ kia, trái tim Thẩm Thạch đập nhanh hơn, tình cảnh trên bức bích hoạ cùng với truyền thuyết lưu truyền ngàn vạn năm qua hoàn toàn bất đồng, như là . . . có cái gì đó đang lộ ra.
Đó là lịch sử bị bụi bặm phủ lên sao?
Vì cái gì mà Yêu tộc một mực tự xưng là huyết mạch chính thống Bàn Cổ Cự Thần, cùng với rất nhiều Dị Tộc khác xem Bàn Cổ đại thần là tổ tiên, trong bích hoạ kia lại đứng một bên với Cự nhân không đầu, hướng binh khí về phía Bàn Cổ. Mà một mực được xem là kẻ yếu ớt nhất Hồng Mông thế giới là Nhân tộc, kẻ bị khinh bỉ không ai để vào mắt, thậm chí còn không hề lưu truyền là hậu duệ của Bàn Cổ Cự Thần lại là chủng tộc duy nhất đứng về phía Bàn Cổ trên bức hoạ kia.
Trong thời đại Thượng Cổ đến cùng đã phát sinh sự tình gì, chân tướng sự việc từ cổ xưa rút cuộc như thế nào?
Thẩm Thạch đã hoàn toàn không thể hiểu rõ ý niệm trong đầu mình lúc này, chỉ cảm thấy đủ loại suy nghĩ không ngừng xoay chuyển. Sau khi đứng trầm mặc hồi lâu, hắn bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía cái ổ Rồng kia.
Lão Long già nua vẫn như cũ nằm trên cái tổ ngập tràn màu xanh lá đầy sinh cơ, đôi mắt nửa khép nửa mở, như là đang ngáy ngủ. Bên cạnh lão, Tiểu Hắc không biết từ lúc nào đã rúc vào bên cạnh móng vuốt lão Long, thoạt nhìn rất yên tĩnh cùng nhu thuận, như là khi ở cạnh lão Long so với ngày thường của nó có cảm giác không hề giống nhau.
Thẩm Thạch chậm rãi đi tới cạnh ổ Rồng, ngẩng đầu nhìn lên bên trên, đầu lão Long có chút đong đưa, rồi mở hai mắt nhìn xuống hắn.
“Đó là cái gì”? Thẩm Thạch nhìn lão rồi mở miệng hỏi, có điều sau khi nói ra, hắn phát hiện trong âm điệu của mình có chút khô khốc.
“Một bức bích hoạ” lão Long nói.
Thẩm Thạch trầm mặc một hồi rồi hỏi lại: “Tại sao lại cho ta xem?”
Lão Long há to miệng, đôi mắt nhướng lên như có chút tuỳ ý khinh thường, ngữ khí thản nhiên trả lời: “Qua nhiều năm như vậy, ngươi là Nhân tộc duy nhất đến nơi này, những gì chôn dấu, dứt khoát nên để ngươi nhìn một chút.”
Nói xong, nó như là không có ý định nói tiếp cái đề tài bên trên, quay đầu nhìn về Tiểu Hắc Trư bên cạnh ổ của mình, mà Thẩm Thạch đứng phía dưới nhất thời cũng không biết nói gì cho phải. Tuy không biết vì nguyên nhân gì mà lão Long thần bí này tạm thời không hề có địch ý với Tiểu Hắc, nhưng mà vừa rồi bích hoạ mơ hồ lộ ra một chút điềm xấu, lại khiến Thẩm Thạch vô thức mà nghĩ đến một chút sự tình.
Đang lúc Thẩm Thạch nghĩ ngợi lung tung, phía trên đầu hắn lại thoang thoảng truyền xuống âm thanh của lão Long kia: “Đầu Tiểu Trư này cùng ngươi có quan hệ gì?”
Thẩm Thạch thoáng giật mình, trầm ngâm một lát mới trả lời: “Ta cứu nó từ khi còn là một tiểu Yêu thú, từ nhỏ lớn lên ở bên cạnh ta, đến hôm nay cũng đã qua nhiều năm”.
Một cái Long trảo của lão Long nhẹ nhàng lướt qua lưng Tiểu Hắc, nhìn lại dù chỉ là một cái Long chỉ(ngón) cũng lớn hơn thân thể Tiểu Hắc một chút, nhưng mà vô luận động tác hay lực độ đều thập phần nhu hoà, Tiểu Hắc như là không có bất kỳ sự sợ hãi nào, thậm chí còn mang theo vài phần thân cận hướng Long trảo mà cọ xát.
Một lát lão Long nói: “Tiểu Trư này trên người có huyết mạch Long tộc, nếu ta không nhìn lầm, hẳn là có quan hệ cùng với Âm Long?”
Thẩm Thạch chấn động trong lòng, mà trên đỉnh đầu hắn, lão Long đưa đầu rồng ra ngoài, chậm rãi hạ thấp xuống, nhìn chằm chằm vào hắn hỏi: “Ngươi . . . Bái kiến Âm Long?”
Thẩm Thạch hít một hơi sâu, trong nháy mắt vô số ý niệm xoay chuyển trong đầu, cuối cùng vẫn gật đầu xác nhận: “Đúng”. Tiếp theo hắn liền đem chuyện năm đó cùng Tiểu Hắc ngộ nhập Trấn Hồn Uyên Cao Lăng Sơn chậm rãi nói ra một lượt, tuy rằng đến giờ vẫn chưa biết thân phận lão Long là gì, nhưng dựa vào việc lúc trước lão cùng một chỗ với Cự Nhân không đầu kia mà hiển lộ thần uy, hiển nhiên lão là một cường giả cực kỳ cường đại trong Long tộc, thậm chí cùng Thượng cổ Cự Long – Âm Long không chừng cũng có một chút quan hệ.
Cho nên trong quá trình kể lại, Thẩm Thạch cũng không phải là kể qua loa cho xong mà trước sau trải qua hắn đều cơ bản nói ra hết. Chỉ là khi cân nhắc Lục Tiên cổ kiếm quá mức cường đại, dị bảo bên người như thế ai dám khẳng định lão Long này sẽ không ra tay cướp đoạt nên hắn không có nói qua.Về phần những điều khác hắn đều tự mình nói ra hết.
Lão Long trầm mặc lắng nghe, thân thể trong ổ cũng không có động tác gì lớn, không hề thấy chấn động kinh hãi, cũng không có mỉa mai cười lạnh, nhìn lại lão tựa hồ hết thảy đều lạnh lùng dị thường, hoặc là đối với thế gian hết thảy lão đều đã nhìn thấu.
Sau một hồi khẩn trương rồi yên tĩnh, Thẩm Thạch liền nghe được phía trên truyền đến một âm thanh nhàn nhạt:
“Lão Âm kia quả nhiên chết thật là đần”
Thẩm Thạch không tiếp lời, chỉ lui lại phía sau hai bước, nhìn từ góc độ này có thể nhìn rõ hơn thân thể lão Long một chút nữa, trong lòng hắn lúc này không giống với cái vẻ tỉnh táo bề ngoài, thậm chí có thể nói là bốn bề dậy sóng. Xưng hô một tiếng “Lão Âm”, thật sự làm cho người ta có chút khó tưởng tượng.
Loại Long gì, lại dùng loại ngữ khí trêu chọc để gọi một Thượng Cổ Cự Long.
Lão Long như là chậm rãi lắc đầu, sau đó nhìn Tiểu Hắc Trư một chút nói: “Không thể tưởng tượng được đường đường là Cự Long, đến cuối cùng lại đem Long tộc huyết mạch truyền cho tên tiểu tử này, còn muốn để hắn mang Long hồn trở về Long giới? Hắn cũng không suy nghĩ, Long giới còn dư lại những gia hoả Long tộc kia, không người nào là không tâm cao khí ngạo tuy không có bản lĩnh gì cũng là mắt cao hơn đầu đấy, một cái Tiểu Trư đi tới, hắc hắc, hắn sợ rằng cái Tiểu Trư này chết không đủ nhanh sao?”
Thẩm Thạch đứng ở bên dưới, nhất thời không biết nói gì, nhưng tại thời điểm này đột nhiên Tiểu Hắc đang yên tĩnh hiền lành liền nhảy dựng lên, sau đó hướng lão Long miệng liên tiếp phát ra mấy tiếng hừ hừ trầm thấp, thoạt nhìn có chút tức giận.
Lão Long như là có chút ngoài ý muốn, cũng không có tức giận, làm cho Thẩm Thạch đang hoảng sợ phía dưới thở dài một hơi. Chỉ thấy lão Long rõ ràng rất kiễn nhẫn hướng Tiểu Hắc bên dưới rì rầm một hồi lâu, sau đó trầm mặc một lát, bỗng nhiên thở dài nói: “Lão Âm hắn cũng là . . .”
Nói phân nửa lời lão bỗng dừng lại, tựa hồ không muốn tiếp tục bình luận cái chết của Âm Long, mà xoay đầu, một lần nữa nhìn về phía Thẩm Thạch, chỉ là lần này thần tình lão Long có chút nghiêm túc thậm chí lạnh lùng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhân loại nhỏ bé kia, đưa mắt nhìn qua một lát, bỗng nhiên mở miệng nói:
“Ta ngửi thấy trên người ngươi có Long tức, tại trên người của ngươi, đã từng dính một lượng lớn máu tươi Long tộc của chúng ta, đây là có chuyện gì?”
Theo lời của nó, trong Long huyệt cực lớn này đột nhiên xuất hiện nhiều hơn một cỗ khí tức cường đại, chính là uy thế Cự Long cổ xưa, mang theo sát ý lạnh thấu xương, hướng nơi Thẩm Thạch đang đứng lao tới.
================
Âm Long chẳng lẽ kẻ đần
Muốn dùng heo nhỏ chân thân mang về
Sát khí Thạch tỉnh cơn mê
Truy mùi Long tức tái tê cõi lòng.