Lục Tiên

Chương 682 - Q3 - Chương 253: Tỷ Muội

Từng cơn gió lạnh làm những bông tuyết trắng bay lên không trung rồi xoáy vài vòng, những tiếng gió “ô ô” thổi qua giữa hai thiếu nữ, mỗi người trong họ còn đang thẫn thờ nhìn nhau,thời gian cứ như dừng lại trước khoảnh khắc ngơ ngẩn này.

Ánh mắt lạnh lùng cùng kinh ngạc đang nhìn nhau, một cơn gió rét thổi đến đã phá tan sự im lặng lúc này. Một cái bóng lớn đang lơ lửng trên không, sau một lát đột nhiên nổi lên một luồng khí sắc lạnh, bóng đen hắc xà đột nhiên ngẩng cao đầu đang nhìn thiếu nữ trước mặt với vẻ khát máu.

Cách đó không xa, Tiểu Hắc ngay lập tức chạy ra khỏi cửa động, nó đang nhìn chằm chằm vào bóng người phía trước.

Từng cơn gió lạnh mang theo tuyết trắng vẫn cứ thổi ngang qua, cái khuôn mặt lộ ra lúc này của người mới đến làm cho người đối diện sởn hết cả gai ốc. Bởi vì trong đó chỉ tràn ngập giết chóc và lạnh lùng. Nhưng trong cái thời khắc nhạy cảm này, có một âm thanh vui mừng kêu lên:

“Thanh Trúc!”

Cái bóng hắc xà đột nhiên chấn động mạnh, trong lúc này có lẽ nó đang tranh đấu rồi lặng lẽ không một tiếng động mà biến đi, đôi mắt rắn lạnh lùng quỷ dị nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một đôi mắt trong trẻo sáng ngời.

Nàng đang từ từ nhìn xuống, chờ cơn gió mang những bông tuyết xua đi thì hai thiếu nữ mới nhìn rõ đối phương. Chung Thanh Lộ vừa mừng vừa sợ bước lên phía trước một bước. Nàng rất phấn khích, thậm chí không tin nổi vào mắt mình nên phải lấy tay dụi vài lần, một tiếng nấc nghẹn ngào, sau đó mới dám tiến gần hơn tới Chung Thanh Trúc, nàng nhanh chóng cầm lấy tay và nói:

“Thanh Trúc, Thanh Trúc, đúng là muội sao?”

Chung Thanh Trúc đang ngơ ngác nhìn người chị họ cùng nhau lớn lên và cũng chính là đồng môn của mình hồi lâu, sau đó nàng mới nói nhỏ:

“Tỷ tỷ, là muội!”

“Muội đến rồi thì tốt quá, có thêm muội thì thật là tốt quá rồi…” Chung Thanh Lộ rất kích động mà liên tục nói. Nàng thấy được Chung Thanh Trúc lúc này như là kẻ lưu lạc lâu năm mới gặp lại người thân, hoặc ví như người chết đuối vớ được cái cọc vậy, khóe mắt của nàng hai hàng lệ tuôn rơi. Nàng liền ôm lấy Chung Thanh Trúc vào lòng mà nghẹn ngào lên tiếng:

“Tỷ sợ lắm Thanh Trúc à, tỷ rất là sợ. Muội có biết rằng tối hôm qua thật sự tỷ đã suýt chết đấy biết không!”

Chung Thanh Trúc cứng đờ người, nàng bị Chung Thanh Lộ ôm chặt rồi sau đó nghe nàng ta kể lể mà khuôn mặt lạnh lùng cũng trở nên ôn hòa hơn. Nàng nhẹ nhàng nâng cánh tay lên rồi vuốt ve mái tóc của Chung Thanh Lộ rồi an ủi. Sau đó thấy chưa đủ, nàng còn vỗ về sau lưng của Chung Thanh Lộ thêm vài lần nữa rồi mới nói :

“Tốt rồi, không có việc gì nữa đâu.”

Thế nhưng Chung Thanh Lộ vẫn còn đang sợ hãi vì chuyện đêm qua nên vẫn ôm chặt Chung Thanh Trúc không chịu buông, đồng thời nàng nấc lên những tiếng nghẹn ngào sau đó mới kể lại toàn bộ sự việc sảy ra hôm qua. Từ lúc nàng chạy đi, đến lúc gặp Thẩm Thạch, rồi sau đó lại bị thương rồi gặp một đàn Quỷ Huyết Lang, bị đàn sói dữ tợn bủa vây đến suýt mất mạng ra sao, rồi làm thế nào nàng lại đi đến trốn trong cái động nhỏ này.

Nàng nói liên hồi, có lẽ chỉ làm như vậy mới khiến cho nàng bình tĩnh lại được, mới có thể giải tỏa đi nỗi sợ hãi trong lòng nàng. Chung Thanh Chung cảm giác được thân thể của người chị họ này run lên bần bật sau mỗi lời kể, kinh nghiệm đêm qua đúng là một bài học lớn chưa từng có trong đời của một tỷ tỷ được nuông chiều từ bé này.

Chung Thanh Trúc cũng chỉ biết đứng im mà không biết nói câu gì, đã nhiều năm trôi qua rồi mà đây là lần đầu tiên từ bé đến giờ nàng và Chung Thanh Lộ thân mật đến vậy, và nhất là đang ôm nhau thật chặt. Mà tiểu thư kiêu ngạo Chung Thanh Lộ lúc này thật giống một đứa bé, mềm yếu ủy khuất cần sự bảo vệ của người lớn.

Chung Thanh Trúc cứ đứng yên tại chỗ, nàng mặc kệ những làn gió thổi tung bay mái tóc của mình. Sau một hồi lâu, nàng mới mở miệng nói vài câu ản ủi Chung Thanh Lộ.

*

Cứ như vậy một lúc lâu, Chung Thanh Lộ đã lấy lại được bình tĩnh, nàng liền buông Chung Thanh Trúc ra rồi lui lại về phía sau, nàng nhanh chóng lấy tay quệt đi nước mắt của mình, sau đó ngại ngùng nói: "Là tỷ hơi quá lố rồi.”

Chung Thanh Trúc lắc đầu không nói gì, sau một lúc mới mở miệng: "Tỷ không sao là tốt rồi, ah mà Thạch Đầu đâu rồi?”

Chung Thanh Lộ cũng sực nhớ đến mà vội vàng nói: ”A, Thạch Đầu đang ở trong động, hắn bị thương rất nặng hiện đang hôn mê bất tỉnh. Muội mau mau vào xem hắn thế nào đi.”

Nói xong, nàng nhanh chóng xoay người đi vào huyệt động, nàng muốn dẫn Chung Thanh Trúc vào xem tình hình hiện nay của Thẩm Thạch, nhưng vừa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng nói lạnh lùng của Chung Thanh Trúc vang lên:

“Tỷ tỷ, sao tay của tỷ lại nắm chặt cái pháp bảo này đến thế?”

Chung Thanh Lộ người bỗng nhiên cứng đờ, nàng đang ngơ ngác một lúc sau đó mới bật cười xoay người lại nói với Chung Thanh Trúc: ”À thật là đãng trí, ta cứ tưởng vừa rồi có quái vật tiến đến, do lo lắng cho Thạch Đầu nên ta một lòng dốc sức liều mạng xông ra. May quá là muội tiến đến nếu không thì ta không xong rồi.”

Nàng vui vẻ kể lại tâm trạng lúc đó rồi nhanh chóng thu hồi pháp bảo hộ thân vào túi Như Ý, sau đó quay lại mỉm cười với Chung Thanh Trúc mà nói: ”Thanh Trúc mau vào đây, Thạch Đầu đang nằm trong đó.”

Nói xong nàng cong người chui tọt vào trong động.

Chung Thanh Trúc sau lưng nàng cũng cảm thấy thật bất ngờ, khuôn mặt có vẻ do dự nhưng sau đó nàng lại lắc đầu thở dài một hơi rồi cũng tiến tới muốn chui vào trong động. Nhưng khi nàng vừa cúi đầu chuẩn bị bước vào thì ở cửa hang, có một con tiểu Hắc Trư đang đứng, nó lặng lẽ quan sát hành động của nàng.

Chung Thanh Trúc bỗng dừng lại, nàng nhìn qua Tiểu Hắc, cảm thấy ánh mắt của nó rất khác lạ, nó cứ lạnh nhạt nhìn nàng. Nhưng lúc sau, con heo nhỏ này không nói một lời mà quay người đi chỗ khác rồi nó chui tọt vào trong động.

Chung Thang Trúc xem biểu hiện của Tiểu Hắc mà nhíu mày lại, con heo Tiểu Hắc này từ xưa đến nay luôn đi theo Thẩm Thạch nhưng lại không hề thích nàng, hành động vừa rồi của nó tuy không nói lên điều gì nhưng ít ra Tiểu Hắc không có địch ý gì với nàng ở đây cả.

Nàng cứ nghĩ miên man một lúc, sau đó cũng chui vào trong huyệt động, sau đó nàng thấy Chung Thanh Lộ đang ngồi kế bên Thẩm Thạch, còn trên người Thẩm Thạch thì chi chít vết thương lớn nhỏ.

Chung Thanh Trúc liền hốt hoảng mà lao đến bên Thẩm Thạch, sắc mặt của nàng trông có vẻ tái đi, sau đó mới quay sang hỏi Chung Thanh Lộ:

“Thạch Đầu.. hắn làm sao thành ra như vậy?”

Chung Thanh Lộ thở dài, nàng đem kể lại một lần nữa tình huống bị Quỷ Huyết Lang bao vây thế nào, rồi cũng không hề giấu những điều phát sinh trên người Thẩm Thạch, cuối cùng thở dài một câu nàng nói :”Chúng ta cuối cùng đi theo Tiểu Hắc đến đây, may mà tìm được cái hang động này không thì cả đêm ở ngoài trời chịu thế nào được nổi đây.”

Chung Thanh Trúc ánh mắt phức tạp ngắm nhìn Thẩm Thạch đang hôn mê, một lúc lâu sau nàng mới nói: ”Dù có điều gì sảy ra đi nữa, giờ đây Thạch Đầu không sao là may mắn lắm rồi, không ngờ rằng hắn quả nhiên nói đúng, trên cánh đồng tuyết ở phương Bắc này quả thật là có quỷ vật.”

Chung Thanh Lộ cũng tức giận mà hừ lên một tiếng: ”Thế mà có tên khẳng định là không có, thật sự cái tên đầu trọc của Trấn Long Điện kia thật không đáng tin.”

Chung Thanh Trúc ngẩng đầu lên nhìn Thanh Lộ sau đó gật đầu một cái, nàng đồng tình với quan điểm của Thanh Lộ và nói:

“Tỷ nói đúng, những lời tên đầu trọc đó nói ra đều không thể tin được!”

===============

Lộ ôm Trúc khóc nghẹn lời

Một hơi kể lại chuyện thời đêm qua

May là nguy hiểm đã xa

Giờ đây tỷ muội mặn mà tình thâm

Bình Luận (0)
Comment