Trong ngôi chùa cổ kính, đêm khuya an tĩnh dị thường, có lẽ nơi đây ra đời vốn là dành cho khổ tu, những nơi hắn đi qua đều không có bất kỳ ngọn đèn dầu nào, chỉ có gió tuyết vĩnh viễn bay xuống không ngừng nghỉ.
Thẩm Thạch trầm mặc bước đi, gió lạnh mang theo từng bông tuyết xẹt qua gương mặt của hắn, trong đêm tối vẫn có chút ánh sáng nhàn nhạt soi rõ thân hình hắn, chỉ là không có Tiểu Hắc đi bên cạnh, lúc này bóng hắn dường như tăng thêm vẻ cô đơn lạnh lẽo, thân ảnh cô độc lặng lẽ tiến về phía trước.
Xuyên qua hành lang gấp khúc, những dấu chân của hắn nhanh chóng bị gió tuyết nhẹ nhàng xóa đi, Thẩm Thạch dần tiếp cận đại môn Trấn Long Điện. Cực bắc tuyết nguyên tuy ít người lui tới, nhưng thân là một trong tứ chính danh môn hiển nhiên không xem nhẹ việc trông giữ môn hộ, cho nên Thẩm Thạch cũng đã chuẩn bị tốt nếu như bị tăng nhân canh gác hỏi thăm.
Nhưng từ khi đi dọc theo con đường này cho đến chỗ cửa lớn đang đóng chặt lại hoàn toàn yên tĩnh, không thấy bất cứ tăng nhân nào của Trấn Long Điện.
Thẩm Thạch kinh ngạc nhìn quanh, việc này đương nhiên không giống bình thường, xung quanh đình viện này yên tĩnh đến mức có chút dọa người. Hắn trầm ngân đứng yên tại chỗ một lúc lâu, sau đó vẫn tiếp tục đi đến bên cạnh đại môn vừa dày vừa nặng, di chuyển xà ngang mở đại môn đi ra ngoài.
Lúc hắn bước ra bên ngoài, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, trong mảnh gió tuyết bên ngoài đại môn đang có một thân ảnh đứng đó, trên người y tuyết trắng đã rơi thành một tầng dày thoạt nhìn là biết y đứng đó đợi từ rất lâu rồi.
Thân khoác tăng bào, mặt mũi hiền lành, đúng là Thiên Khổ Thượng Nhân phương trượng Trấn Long Điện, bên chân y còn có một bóng đen nhỏ đang nằm sấp chính là Tiểu Hắc, khi nhìn thấy Thẩm Thạch đi ra, Tiểu Hắc lập tức hưng phấn chạy đến bên chân hắn hung hăng cọ cọ vài cái.
Thẩm Thạch cắn răng, cúi đầu nhìn Thiên Khổ Đại Sư mà nói: “Đại sư”
Thiên Khổ Thượng Nhân quay người lại nhìn Thẩm Thạch, nhãn quang ẩn hàm từ bi chắp tay trước ngực nói: “Muốn đi ngay bây giờ sao?”
Thẩm Thạch cúi người ôm lấy Tiểu Hắc, xoa xoa đầu nó, sau đó đi đến bên cạnh Thiên Khổ Thượng Nhân sóng vai cùng y nhìn về hướng xa xa, chỉ thấy bên ngoài Trấn Long Điện một mảnh tuyết nguyên trắng xóa, gió tuyết gào thét vô biên vô hạn, trời đất một mảnh xơ xác tiêu điều không biết đường ở nơi đâu.
“Đệ tử đã suy nghĩ kỹ,” - Thẩm Thạch thấp giọng nói - “Nếu như việc đã đến nước này hay là đệ tử đi trước một bước thì tốt hơn. Chẳng qua, chỉ sợ để lại phiền toái cho đại sư mà thôi.”
Thiên Khổ Thượng Nhân chậm rãi lắc đầu: “Không sao, chỉ là việc nhỏ. Thẩm sư điệt, chẳng qua là… ngày sau thí chủ có tính toán gì không?”
Thẩm Thạch im lặng một lát, nói: “Con đường này do chính đệ tử chọn, cũng không trách ai cả. Huyết hải thâm thù của hai tộc Nhân Yêu, Lăng Tiêu Tông lại là một trong tứ chính danh môn, dù cho sư phụ và các vị sư bá biết được nguyên do về sau cũng sẽ thân bất do kỷ, cho nên đệ tử không muốn quay về tông môn.”
Thiên Khổ Thượng Nhân lại nói: “Ngươi có chuyện gì muốn làm sao?”
Thẩm Thạch suy nghĩ một chút, nói: “Có, bất quá phải từ từ đi làm mới đúng.”
Thiên Khổ Thượng Nhân gật đầu, nói: “Ngươi đã nghĩ minh bạch rồi lão nạp cũng không muốn nói nhiều, ngày sau nếu có duyên thí chủ đã hiểu rõ nhân duyên thế tục, nếu không có chỗ để đi thì có thể quay lại đây.” Dứt lời, trong tay y đưa qua một túi như ý nho nhỏ đặt vào tay Thẩm Thạch.
Thẩm Thạch đón nhận, cung kính nói: “Vâng, đa tạ đại sư.”
Dứt lời, hắn quay cúi xuống ngực nhìn Tiểu Hắc, chỉ thấy hai mắt nó chớp động nhìn mình chằm chằm không tha. Thẩm Thạch cười lớn, cúi xuống hôn lên cái ót của nó sau đó nhẹ nhàng thả nó xuống mặt tuyết, thi lễ với Thiên Khổ Đại Sư một cái, bước xuống bậc thang đón gió tuyết ban đêm hướng tuyết nguyên mà đi, cũng không quay đầu lại.
Không lâu sau, thân ảnh của hắn dần biến mất trong đêm tối, Tiểu Hắc đứng ở trên thềm đá ngơ ngác nhìn bóng lưng Thẩm Thạch đang đi xa dần, bỗng nhiên nó cao giọng hét lên hai tiếng.
Thanh âm thê lương, rất nhanh bị gió tuyết cuốn lấy, lượn lờ vòng qua vòng lại trên không tuyết nguyên tiêu điều, cuối cùng tiêu tán mất.
※※※
Gió tuyết tại cực bắc tuyết nguyên tựa hồ vĩnh viễn không bao giờ ngừng thổi, hiếm thấy cái gì hành tẩu nơi đây vào ban đêm, Thẩm Thạch rời Trấn Long Điện đã một khoảng thời gian rất lâu về sau đều không gặp bất cứ trở ngại gì, ngoại trừ gió tuyết.
Chiếc túi như ý mà Thiên Khổ Đại Sư đưa hắn cũng không chứa nhiều đồ, cũng không quá đáng giá, nhưng lại rất thực dụng cần thiết. Một ít linh tinh, một ít đan dược, một mảnh bản đồ mô tả rõ các con đường trên tuyết nguyên, một cái tiểu long chu chuyên môn dùng để chạy trên tuyết, cuối cùng thậm chí còn có cả một ít củi lửa cùng hộp quẹt. Chỉ với những vật này, cũng đủ để Thẩm Thạch có thể đi một mình trên tuyết nguyên rồi.
Nội tâm Thẩm Thạch cảm kích, tuy rằng lúc trước Thiên Khổ Thượng Nhân có chút dứt khoát vô tình nói rằng chỉ giúp hắn một lần dựa theo sự vệc tổ sư cùng Hoàng Minh ngày trước, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, nhưng trên thực tế vẫn giúp đỡ hắn rất nhiều. Những điều này Thẩm Thạch hoàn toàn minh bạch, cũng âm thầm ghi nhớ vào trong lòng.
Sử dụng tiểu long chu, Thẩm Thạch di chuyển nhanh hơn rất nhiều, dựa theo tiêu chí trong tấm bản đồ nhỏ, hắn lựa chọn một chỗ để nghỉ ngơi đêm nay. Theo suy đoán của Thẩm Thạch, đại khái cần một canh giờ để đi đến huyệt động kia, sau đó nghỉ ngơi khoảng hai canh giờ đến lúc hừng đông lại tiếp tục hành trình, không sai biệt lắm qua một ngày đường sẽ đến Tuyết Long Sơn Mạch.
Trong lòng đã có chủ ý, hắn liền bước đi, gió tuyết đánh vào mặt hắn giống như đao cắt. Tâm tình hắn dần dần bình tĩnh hơn, thi thoảng hắn quay đầu nhìn lại, trong lòng đau đớn không muốn khó nói thành lời. Những năm qua, hắn đã coi Kim Hồng Sơn là ngôi nhà thứ hai mà hắn có thể về.
Trên đường đi, hắn cứ tâm phiền ý loạn như thế, không biết đã đi được bao lâu Thẩm Thạch chợt nghe thấy tiếng kêu gào giống như của dã thú từ trong gió tuyết phía trước truyền đến. Hắn dừng chân lại, trong đêm khuya phần lớn dã thú và yêu thú đều đã nghỉ ngơi, ít thấy xuất hiện trên tuyết nguyên, lúc này nghe được thanh âm ấy thì có chút bất thường. Tuy nhiên phía mà âm thanh đó truyền tới, cũng không phải phía mà hắn muốn đi. Suy nghĩ một lát, Thẩm Thạch cũng không có ý định để ý đến nó nữa, tiếp tục tiến về phía trước chạy đi.
Chẳng qua là sau một lát, hắn lại nghe được một hồi tiếng gào, lúc này lại rõ ràng hơn, gần hắn hơn một chút. Giống như có dã thú nào đó đang chạy về phía hắn, chú ý lắng nghe Thẩm Thạch rất nhanh phát hiện ra một ít khác thường.
Tựa như có một đầu dã thú đang bị cái gì đó đuổi theo. Hắn nhíu mày, dừng bước quay đầu nhìn về phía sâu trong tuyết nguyên, như có điều suy nghĩ,…
Ở phía xa gió tuyết bỗng nhiên tán loạn, sau đó một thân ảnh màu trắng chạy như bay tới, ánh mắt Thẩm Thạch khẽ quét qua lướt nhìn về sau lưng bóng trắng kia. Qua một lát, trong mảnh gió tuyết bỗng nhiên xuất hiện hơn mười đóa hỏa diễm âm u màu xanh, giống như ma trơi thiêu đốt giữa đêm đen đang hướng bên này đuổi tới.
================
Bằng hữu heo con mãi vấn vương
Quay đầu lặng lẽ chọn con đường
Thân hình cô độc trong đêm tuyết
Số phận ngày sau, có tỏ tường?