Trước Truyền Tống pháp trận Thưởng Cổ trong Phi Hồng Giới, tất cả lập tức im lặng, ánh mắt mọi người đều tạp trung trên người cô gái nhìn như nhu nhược nhưng trên thực tế bất kể tâm chí hay thực lực đều vô cùng cứng cỏi và cường đại. Nếu không có Ngọc Lâm thì trên đoạn đường này cả bộ tộc chỉ sợ đã sớm chia năm xẻ bảy, rất có thể tất cả mọi người đều đã chết ở trong đoạn đường tràn đầy khí tức tử vong kia.
Nhưng mà khi đến được nơi này, nàng lại bỗng nhiên lại nói nàng muốn đi qua một mình.
Khó có thể đem ngôn ngữ mà đi hình dung được không khí đang tràn ngập tại thời điểm này của bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu, trải qua ảnh hường mà Ngọc Lâm nhiều năm xây dựng xuống dưới, tuy rằng mọi người đều cảm thấy không thích hợp nhưng lại không ai có thể đứng ra nói chuyện, cho dù là những Thanh Xà Vệ đã theo nàng nhiều năm cũng không dám mở miệng.
Ngoại trừ một người -- Ngọc Lung.
Thân là tỷ muội ruột thịt, cùng với những năm gần đây có địa vị dưới một người trên vạn người trong bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu, giờ phút này Ngọc Lung là người duy nhất có thể cùng Ngọc Lâm nói chuyện, mà nàng cũng không có phụ lòng chờ mong của các tộc nhân khác, trải qua kinh ngạc lúc đầu, nàng lập tức đứng dậy, kêu một tiếng:
"Tỷ tỷ?"
Ngọc Lâm cũng không đáp lại, chỉ đứng yên lặng ở biên giới Truyền Tống pháp trận Thượng Cổ, dùng đôi mắt kỳ lạ ngước nhìn những kiến trúc cổ xửa này, cẩn thận đánh giá, giống như là đang suy nghĩ điều gì. Ngọc Lung biết rõ tính cách của tỷ tỷ, sau khi do dự một chút, liền hướng về phía sau phất phất tay.
Bên trong đoàn người bắt đầu có một hồi xôn xao rất nhỏ, chẳng qua đại bộ phận những người này vẫn từ từ lui lại tạo ra một khoảng cách, không bao lâu xung quanh chỗ Truyền Tống pháp trận Thượng Cổ đang lóe lên kim quang này chỉ còn lại có hai tỷ muội Ngọc Lâm Ngọc Lung.
Ngọc Lung di chuyển xà thân, đi đến bên cạnh Ngọc Lâm, khẽ nói: "Tỷ tỷ, vì sao phải quyết định như vậy? Bộ tộc chúng ta trải qua trăm cay nghìn đắng mới đi đến được nơi đây, trên đường đi đều dựa vào một mình ngươi chống đỡ, thật sự là bọn họ không thể rời khỏi ngươi."
Ngọc Lâm im lặng trong chốc lát rồi nói: "Ban đầu ta cũng định dẫn mọi người đi cùng, chẳng qua là một đường gian khổ đi đến đây, ta đột nhiên mới nghĩ đến hai chuyện."
"Là gì?"
"Thứ nhất là những Quỷ vật đáng sợ kia, chắc hẳn là ngươi cũng biết rõ, vậy mà hôm nay lại xuất hiện loại vật này ở xung quanh Truyền Tống pháp trận Thượng Cổ, như vậy ở bên kia tòa pháp trận, có thể có Quỷ vật hay không, có hay không. . ." Sắc mặt nàng đột nhiên trở nên tái nhợt, khẽ nói, "Có thể hay không Nhân giới bên kia cũng đã bị vô số Quỷ vật chiếm lĩnh, nếu vậy thì chúng ta thật sự không có địa phương nào có thể đi."
Nghe những khả năng mà Ngọc Lâm nói đến, sắc mặt Ngọc Lung rất nhanh cũng trở nên trắng xám, ngay lúc đó, Ngọc Lâm cũng không dừng lại, tiếp tục nói:
"Trừ cái đó ra, còn có loại khả năng thứ hai, có thể là bên kia không có Quỷ vật, nhưng vượt qua nơi đây chính là Nhân giới, hai tộc Nhân Yêu huyết hải thâm cừu, chẳng qua là do một vạn năm qua chúng ta bị Phi Hồng Giới ngăn cách, nhưng nếu như có con đường tương thông, vừa đi qua một cái liền có thể gặp nhau thì có thể sẽ là đánh giết nhau sống chết. . ."
Sắc mặt Ngọc Lung trở lên lạnh lẽo, chợt vung liêm đao khổng lồ trong tay lên, lạnh lùng nói: "Những tên nô bộc vạn ác kia, ta muốn dùng máu tươi của bọn hắn để tế điện Tổ Tiên!"
Nhưng Ngọc Lâm lại không kích động như nàng, sắc mặt bình tĩnh dị thường, sau khi nhìn cô muội muội này một cái, trên mặt bỗng nhiên xẹt qua một tia đắng chát, khẽ nói: "Thế nhưng trận chiến năm đó là chúng ta thất bại. Cho đến ngày nay, Yêu tộc chúng ta chưa hẳn đã là đối thủ của Nhân tộc kia, huống chi, hôm nay cũng chỉ có một bộ tộc chúng ta ở chỗ này, nếu gặp phải Nhân tộc cường đại, chỉ sợ là căn bản không cách nào chống đỡ."
Ngọc Lung yên lặng, liêm đao trong tay cũng từ từ hạ xuống.
Ngọc Lâm thở dài, nói: "Chẳng qua là gặp tình huống nào, thì với trạng thái mệt mỏi hôm nay của bộ tộc chúng ta, nếu cứ tùy tiện vượt qua chỗ Truyền Tống pháp trận này, bất kể là gặp được Quỷ vật hay là gặp phải tu sĩ Nhân tộc cường đại, tất nhiên đều có kết quả là diệt tộc. Cho nên ta nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có một mình ta đi qua thăm dò xem xét một phen, mới có thể dễ dàng quay lại."
Những lời này đều rất có lý, làm cho Ngọc Lung căn bản không có cớ phản đối, đến cuối cùng nàng chỉ có thể cắn răng tranh thủ nói: "Tỷ tỷ, ngươi chính là tộc trưởng, không thể tùy tiện mạo hiểm, hãy để cho ta đi qua xem thử một chút. . ."
Không đợi nàng nói xong, Ngọc Lâm đã lắc đầu nói: "Tính cách của ngươi có chút hấp tấp nóng nảy, hơn nữa đạo hạnh cũng không đủ, ta không yên tâm, tốt nhất vẫn là ta tự đi."
Nàng nói xong cũng không cho Ngọc Lung cơ hội nói tiếp, mà nói thẳng: " Xem ra thời gian cái Truyền Tống pháp trận này khởi động còn phải một lúc nữa, sau khi ta đi qua, mặc kệ gặp phải tình huống như thế nào, ta cũng sẽ tranh thủ trở về lúc pháp trận khởi động lần sau, tối đa cũng tuyệt đối không vượt qua lần khởi động pháp trận thứ hai. Lúc ta đi rồi, tộc nhân không nên vây xung quanh ở khu vực pháp trận này, tránh xa một chút, bây giờ tìm địa phương an toàn ở xung quanh đây để cho mọi người nghỉ ngơi."
Ngọc Lung gật đầu rồi đáp ứng, Ngọc Lâm lập tức nói tiếp: "Nếu ta trước sau không về, tất nhiên là gặp phải chuyện không may, ở đầu bên kia pháp trận tất nhiên sẽ có tồn tại mà ngay cả ta cũng không thể đối phó. Đến lúc đó, chúng ta qua hay không qua, kết quả thật ra đều giống nhau, đây chính là ngày mà trời muốn Thanh Xà tộc ta vong, ngươi chỉ cần dẫn người liều chết giết qua, cho dù chết cũng không thể chết tại địa phương quỷ quái này được."
Ngọc Lung nghe mà trong lòng có chút không hiểu, càng thêm lo lắng, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng cười nói: "Vâng, ta đã biết."
Ngọc Lâm gật đầu, không nói gì nữa, Ngọc Lung nhìn nàng thật kỹ, trong ánh mắt có vài phần không nỡ, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng trở lại nói chuyện với phần đông các tộc nhân đang vây quanh ở nơi xa, khi bắt đầu di chuyển sang một bên của Truyền Tống pháp trận Thượng Cổ, thì nàng cũng đồng thời nói ra mọi chuyện, không giấu diếm điều gì, trực tiếp đem mọi khúc mắc trong việc này nói hết với mọi người.
Trong khi đang từ từ di chuyển, các tộc nhân đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía thân ảnh cô độc đang đứng im lặng trước Truyền Tống pháp trận Thượng Cổ.
Ngọc Lâm không để ý đến những ánh mắt sau lưng, nàng chẳng qua chỉ là yên tĩnh chờ đợi. Những người kia, Ngọc Lung nhất định sẽ chiếu cố họ thật tốt, còn chuyện tiếp theo của bản thân vẫn là một mảnh mờ mịt, làm cho nàng có chút hoảng hốt không hiểu.
Thế giới bên kia trận pháp, rốt cuộc là có hình dạng gì?
Nhưng tóm lại chắc cũng không phải là một cái địa phương gần gũi thân thiện đi!
Nàng ngẩng đầu, mắt hơi khép lại, ngước nhìn những cự thạch màu vàng kia, sau đó cũng không biết đã trải qua bao lâu, đột nhiên một mảnh quang mang (màn sáng) màu vàng kia bắt đầu rung lên, ngay sau đó từ trên trời phủ xuống một luồng khí tức mênh mông quen thuộc, phát ra ánh sáng màu vàng, hào quang vạn trượng sáng chói rực rỡ.
Ngọc Lâm hít một hơi thật sâu, sau đó không chút do dự, cất bước hướng về bên trong chỗ pháp trận này đi tới.
Lúc này đây, trên đài pháp trận khổng lồ, ở bên trong pháp trận hùng vĩ chỉ có một thân ảnh cô độc đang đứng ở giữa một mảnh kim quang (ánh sáng màu vang) rực rỡ, đột nhiên một tiếng nổ cực lớn vang lên, cùng với kim quang tăng vọt, bay thẳng đến chân trời, sau một khắc, khí tức cổ xưa từ từ yếu đi, hào quang dần dần ảm đạm cho đến khi bình phục lại như bộ dáng lúc trước.
Bên trong chỗ Truyền Tống pháp trận Thượng Cổ này đã không một bóng người.
Mà sau một khắc, lúc mà Ngọc Lâm mở mắt, nàng đột nhiên cảm giác được trên gương mặt mình có chút mát lạnh.
Một giọt nước lạnh như băng rơi lên da thịt nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời trong vô thức, bờ môi hơi động đậy.
Trời mưa à. . .