Lục Tiên

Chương 821 - Q3 - Chương 392: Thỉnh Giáo

Âm thanh ồn ào từ bốn phương tám hướng không ngừng vang lên, tiếng động này khiến người ta có cảm giác bất an trong lòng. Thẩm Thạch như cảm thấy có gì đó, nhưng không giống như thường ngày, suy nghĩ trong đầu hắn lại có chút chậm chạp, nghĩ không ra thứ kia là cái gì.

Sau đó, hắn từ trong mơ hồ tỉnh lại được vài phần, tuy trước mặt vẫn là một vùng tối tăm nhưng hắn cảm thấy hình như có vô số bóng dáng chạy đi chạy lại. Xung quanh toàn là mùi máu tanh nồng nặc, xen lẫn trong đó là hơi thở tanh hôi khiến người ta buồn nôn.

Một lát sau, cuối cùng hắn cũng đã tỉnh lại.

Lúc hai mắt hắn mở ra, ánh nắng mặt trời chiếu xuống làm hắn hơi chói mắt, xung quanh toàn là tiếng chém giết rung trời, như là thủy triều ầm ầm xô tới. Thân hình Thẩm Thạch chấn động, hắn xoay người ngồi dậy, lập tức phát hiện mình bị nhốt trong một lồng giam làm bằng xương trắng, xung quanh có mấy con quỷ vật Khô Lâu canh chừng. Nhìn ra xa hơn, trên vùng đất trống rộng lớn toàn quỷ vật hung ác, bọn chúng giống như thủy triều, sóng lớn điên cuồng xông về phía trước. Cuối cùng, tầm mắt Thẩm Thạch dừng lại trên một tòa thành trì cực lớn đứng sừng sững.

Bình Yêu thành.

Thẩm Thạch liếc mắt liền nhận ra.

Lúc này, trong lòng hắn kêu bộp một tiếng, thậm chí hô hấp cũng trở nên dồn dập. Chỉ là một lát sau, hắn nhìn thấy trên tường thành phía xa, linh khí, kiếm quang xuất hiện ngợp trời, vô số pháp bảo, kiếm khí đánh ra khắp nơi. Những con quỷ vật leo lên, dù trông chúng có vẻ hung ác, cường hãn nhưng cũng chỉ là bọt nước đập vào đá, khí thế tuy ngợp trời nhưng kết quả đều là thịt nát xương tan rồi ngã xuống.

Lúc này, một vùng rộng lớn bên ngoài Bình Yêu thành bị lớp lớp quỷ vật chiếm giữ. Chúng điên cuồng phát động từng đợt công kích về phía tòa thành trì của Nhân tộc, bên trong tòa thành đó phát ra vô số khí tức huyết nhục tươi sống, đủ để bọn quỷ vật khát máu trở nên phát cuồng, nổi điên.

Nhưng hiện nay, thực lực của Nhân tộc vô cùng cường đại, chắc chắn nơi này sẽ xảy ra một trận chiến tàn khốc. Mặc dù số lượng quỷ vật nhiều đến mức vô cùng vô tận, bọn chúng cực kỳ hung ác, thế công như từng đợt sóng lớn nhưng cuối cùng vẫn bị tu sĩ Nhân tộc trên tường thành nhiều lần đánh lui. Hơn nữa, có vẻ hình như Nhân tộc còn chưa dốc hết toàn lực.

Phía trên tường, tuy có lộ ra chút khí tức vô cùng cường đại nhưng bên trong Bình Yêu thành, các chân nhân Nguyên Đanh cảnh của Tứ chính danh môn không hề có ý định sẽ ra tay. Chỉ dựa vào những tu sĩ Thần Ý, Ngưng Nguyên cảnh, bên Nhân tộc cũng đã đánh lùi mấy đợt tấn công như thủy triều của bên quỷ vật.

Trận chiến này vô cùng thảm liệt, bên ngoài Bình Yêu thành chất đầy thi thể. Nhưng bên Nhân tộc vẫn duy trì tình trạng tỉnh táo đến quỷ dị, nhẹ nhàng hóa giải đợt công kích này rồi lạnh lùng chờ đợi đợt công kích khác.

Cuối cùng, sau nửa canh giờ, thế công của bên quỷ tộc chậm lại, vô số quỷ vật gào thét với tòa thành dường như không thể phá vỡ này, sau đó vứt bỏ thi thể nằm đầy đất rồi như thủy triều rút lui trở về.

Thẩm Thạch khẽ thở dài một hơi, sau đó nghe thanh âm bên cạnh lồng giam bạch cốt truyền tới:

- Thật phiền phức.

Thẩm Thạch quay đầu nhìn lại, thấy Lăng Xuân Nê chẳng biết từ lúc nào xuất hiện tại đó. Thân thể nàng lười biếng, dựa vào thành trụ của lồng giam, cùng với xương trắng thê lương dữ tợn xung quanh, khuôn mặt kiều mị xinh đẹp của nàng tạo thành một bức tranh có hai hình ảnh đối lập, khiến người ta cảm thấy rất không cân xứng.

Thẩm Thạch nhìn nàng thật sâu, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Ta bất tỉnh bao lâu rồi, ngươi bắt đầu đánh Bình Yêu thành từ khi nào vậy?

Lăng Xuân Nê quay đầu nhìn thoáng qua lồng giam, đột nhiên nở nụ cười, nói:

- Thì ra các ngươi gọi tòa thành này là Bình Yêu thành. Mới nghe là biết các người căm thù Yêu tộc đến tận xương tủy.

Thẩm Thạch thản nhiên đáp:

- Huyết hải thâm cừu kéo dài vạn năm, không giải được.

Lăng Xuân Nên gật đầu, trông nàng có phần đồng tình, nói:

- Cũng bình thường! Trên đời này, chuyện tốt đều dễ dàng quên, chỉ có hận ý mới có thể khiến suốt đời không quên.

Thẩm Thạch hừ một tiếng, mặc dù không đáp nhưng thoạt nhìn rõ ràng không đồng ý.

Lăng Xuân Nê hứng thú nhìn hắn, hỏi:

- Kì quái, tại sao ta cảm thấy bộ dạng ngươi không giống như đang sợ hãi nhỉ?

Thẩm Thạch đáp:

- Ta nên sợ hãi sao?

Lăng Xuân Nê mỉm cười nói:

- Ngươi bây giờ bị trăm vạn quỷ vật vây quanh, lại rơi vào tay ta, ta muốn ngươi chết thế nào ngươi phải chết thế đó? Không đúng ư?

Thẩm Thạch im lặng một lát, nói:

- Nhưng ta vẫn còn sóng, vì sao ngươi không giết ta?

Ánh mắt thanh tịnh sáng ngời của Lăng Xuân Nên thoáng dừng lại, sau đó quay đi nhìn về phía Bình Yêu thành, thở dài nói:

- Ta không tưởng tượng được hôm nay, những con sâu cái kiến Nhân tộc các ngươi lại mạnh đến mức độ này.

Nội tâm Thẩm Thạch khẽ động, nhích lại gần Lăng Xuân Nê một chút, hỏi:

- Những ngày này, ngươi đánh mấy lần, kết quả thế nào?

Câu hỏi này có chút đường đột nhưng hình như Lăng Xuân Nê không thèm để ý, ngược lại còn rất bình tĩnh, hòa thuận đáp:

- Bắt đầu hôm kia, đã đánh năm lần nhưng không có một lần thành công, nhiều nhất cũng chỉ giết một vài tu sĩ Nhân tộc của các ngươi.

※※※

Chiến sự như vậy nhất định rất thảm khốc, đặc biệt là với thế công của đại quân quỷ vật đông đúc điên cuồng, không chút sợ hãi. Bên phía Nhân tộc, tuy thực lực rất mạnh nhưng dưới tình huống các chân nhân Nguyên Đan cảnh chưa ra tay thì các tu sĩ cấp thấp bị thương vong gần như là điều không thể tránh khỏi.

Đương nhiên điều này Thẩm Thạch có thể nghĩ đến, chỉ là bên trong Bình Yêu thành, hắn có mấy người bằng hữu nên nhất thời cũng hơi lo lắng. Nhưng rất nhanh, hắn cố gắng đè ép suy nghĩ này xuống, bởi vì hiện giờ, vây quanh hắn là trăm vạn quỷ vật tu tập, kỳ thật hắn mới là kẻ đang gặp nguy hiểm nhất.

Sống chết đều do một lời của Lăng Xuân Nê.

Thế nhưng vì sao cô ta lại không giết mình nhỉ?

Ý nghĩ này cứ quẩn quanh trong đầu Thẩm Thạch nên hắn trực tiếp hỏi Lăng Xuân Nê. Nhìn khuôn mặt từng vô cùng quen thuộc kia, lại nghĩ tới bây giờ thành người xa lạ, điều này khiến trong lòng Thẩm Thạch nảy sinh vô vàn cảm xúc ngổn ngang, lại có vài phần áy náy thống khổ.

Có điều Lăng Xuân Nê ngược lại không có tâm tư phức tạp như thế, nàng thản nhiên nói:

- Ta đã nói rồi, lúc trước đồng ý tha cho ngươi một mạng, có điều ta cũng không muốn cứ như vậy tùy tiện thả ngươi đi. Dù sao, trong đại quân trăm vạn quỷ vật này, liếc mắt nhìn qua đều là bọn ngu xuẩn, đến một người nói chuyện cũng không có nên ta mang theo người để nói chuyện.

Thẩm Thạch hừ lạnh trong lòng một tiếng, đối với câu trả lời của Lăng Xuân Nê, hắn một từ cũng không tin, miệng ậm ừ nói tùy tiện một câu. Ánh mắt hắn bắt đầu nhìn kỹ lồng giam bằng xương trắng này, âm thầm tính toán, tìm thử có khả năng chạy trốn nào không.

Đồng thời, để làm phân tán đám quỷ vật xung quanh, cũng nhằm tránh Lăng Xuân Nê chú ý đến, hắn thuận miệng hỏi một câu:

- Đúng rồi, những Yêu tộc ở Yêu giới đâu rồi, vì sao mấy hôm nay chúng ta không thấy bọn chúng?

Lăng Xuân Nê cười cười, hỏi lại:

- Ngươi muốn tìm bọn chúng.

Thảm Thạch đáp:

- Đúng vậy.

- Có, nhân số bọn chúng cũng không ít, một nhóm đã chết, một nhóm chạy trốn. À đúng rồi, còn có một bộ phận chạy trốn, hình như là chạy đến Phi Hồng giới.

Nàng vừa cười vừa nói:

- Lúc ngươi tới, có thấy bọn chúng hay không, có gặp phải người quen nào không?

Thẩm Thạch im lặng một lúc lâu, sau đó đáp:

- Có.

Lăng Xuân Nên nhìn hắn, đột nhiên mắt sáng lên, sau đó nhìn Thẩm Thạch, mỉm cười nói:

- Đúng rồi, hiện giờ Nhân tộc mạnh như vậy, rất là phiền toái. Thạch đầu…

Thân thể Thẩm Thạch đột nhiên run lên, xoay nhanh người lại nhìn Lăng Xuân Nê, ánh mắt kinh ngạc, lộ ra vài phần không thể tin được. “Thạch đầu”, hai tiếng này là từ trong miệng nàng nói ra, khi hắn và Lăng Xuân Nê còn ở chung một chỗ, bây giờ nàng gọi hắn y như trước. Trong một khoảnh khắc, thậm chí Thẩm Thạch cho rằng nữ tử trước mặt này thật sự vẫn là Lăng Xuân Nê của hắn.

- Thạch đầu.

Lăng Xuân Nê lại dịu dàng gọi hắn một tiếng, sau đó mỉm cười nói:

- Ta nhớ ngươi rất thông minh mà, hiện tại làm sao có thể đánh bại Nhân tộc, ngươi chỉ ta đi?

Bình Luận (0)
Comment