Lục Tiểu Phụng

Chương 135



Tiệm Tạp Hóa Của Vương Đại Nhãn



V ào lúc trước và sau hoàng hôn, tiệm tạp hóa của Vương Đại Nhãn có rất



nhiều người, bởi vì nơi đây không những bán đủ các thứ các dạng đồ



thường dùng, còn có bán đồ ướp muối và bán rượu.



Dưới một cái mái làm bằng cỏ tranh phía ngoài tiệm, còn bày ra ba cái bàn vuông,



bảy, tám cái ghế dài. Mọi người ngồi xuống, tay trái cầm đầu vịt, một miếng đậu hủ



khô, tay phải cầm ly rượu. Nói trên trời dưới đất, nói tào lao một hồi, ngày tháng không



ra gì cũng qua hết thoải mái.



Đấy chính là những phút giây hoan lạc trong ngày của cái tiểu trấn này.



Vương Đại Nhãn là một người chủ rất ân cần với khách hàng, lúc nào cũng hỷ hả



qua lại mọi người.



Không những mọi người là khách hàng của y, họ còn là bạn bè thân thiết của y.



Nhưng người thấy y lần đầu tiên mà không bị giật nãy cả mình lên thì không nhiều



lắm.



Vương Đại Nhãn vừa cao vừa lớn, vừa thô, vừa mập, không những vậy còn là một



người gù lưng. Con mắt bên trái của y xem ra cũng không có gì khác biệt với người



thường, nhưng con mắt bên phải, giống như một cái trứng gà lồi ra khỏi tròng mắt.



Về sau có người hỏi Lục Tiểu Phụng:



- Ông gặp y lần dầu tiên có cảm giác ra sao?



Lục Tiểu Phụng có cảm giác:



- Lúc đó, tôi chỉ thấy y buồn cười, buồn cười đến độ hiếm thấy trên thế gian, có



điều chờ đến lúc y nói chuyện với tôi được nửa tiếng đồng hồ, tôi đã quên mất tiêu.



Sau đó Lục Tiểu Phụng lại bổ sung thêm một câu:



- Do đó y mới lấy được một người đàn bà phong tao, ai thấy cũng muốn lên nằm



chung một giường.



Phía sau tiệm tạp hóa có một căn nhà gỗ nhỏ, vốn là để chất củi, bây giờ lại bày ra



một cái giường, trên đó còn trải một tấm vải giường màu trắng, ít ra cũng từng là một



chiếc khăn trải giường màu trắng.



Tại đầu giường, còn gắn một tấm giấy màu đỏ, đề mấy chữ:



- Tá túc, một người năm mươi đồng một đêm.



- Hai người tám mươi đồng một đêm.



Bà chủ đang ngoe nguẩy mông dẫn Lục Tiểu Phụng lại nơi đó, cười tít mắt nhìn



miết vào Lục Tiểu Phụng.



- Lục công tử, thiếp nghe lão gia Vương bát đản có nói qua, công tử họ Lục.



- Vâng, tại hạ họ Lục.



- Lục công tử, gã ăn này con kia đem công tử lại đây thật là đúng chỗ quá thôi.



Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên bật cười, chàng nhìn tấm giấy đỏ đề giá tiền cười nói:



- Nhưng tại hạ tưởng lại nhầm chỗ đấy chứ, đến nơi đây thấy giá tiền các người,



tại hạ ngỡ mình lọt vào hắc điếm.



- Lục công tử, ông sai rồi đấy, nơi đây không những lo ăn lo uống, mà còn hầu hạ



ông rất chu đáo, giá tiền như vậy ông còn nói đắt sao?



Lục Tiểu Phụng nhìn chiếc giường xem ra lúc nào cũng có thể sập xuống, tấm khăn



trải giường vừa vàng vừa xám vừa đen, thật không biết ra màu gì đó, mà cười khổ:



- Bất kể ra sao, ngủ trên cái giường như thế này, dù mỗi ngày phải trả năm chục



đồng, mình cũng thấy có vẻ giống một kẻ ngơ ngơ.



Bà chủ vô tình hay hữu ý, lấy ngón tay thật xinh xắn không ngờ, chỉ vào hai chữ



"hai người" trên bảng giá.



Cặp mắt đa tình nhìn mềm như tơ:



- Nếu như nói rằng, thiếp muốn công tử bỏ ra tám mươi đồng thì sao?



Lục Tiểu Phụng nhìn vào mắt bà ta, thở ra một hơi nhẹ, trong tình huống này, dù có



bỏ ra tám mươi đồng cũng là đáng. Lục Tiểu Phụng nói:



- Chỉ tiếc là...



Bà chủ hỏi dồn:



- Tiếc là sao?



Lục Tiểu Phụng không trả lời, cũng không mở miệng, bà chủ nhìn lom lom vào



chàng, cặp mắt đang mềm như tơ kia, bỗng nhiên trừng mắt hẳn lên.



- Lục công tử, có một câu thiếp thật tình không nên hỏi, nhưng trong bụng nhịn



không nổi muốn hỏi.



- Vậy thì phu nhân cứ hỏi cho.



- Cỡ một nơi tồi tệ như thế này của chúng tôi, một nhân vật như công tử làm sao lại



tìm đường lại đây làm gì?



Lục Tiểu Phụng hỏi:



- Vậy thì thông thường một nhân vật ra sao mới tìm lại chốn này?



Bà chủ đáp:



- Thông thường chỉ có hai hạng người. Một hạng là ham tài, nhất định cho là



quanh đây quả thật có kho tàng, muốn tìm để phát tài, hạng người này chúng tôi rất



hoan nghênh. Bởi vì tuy bọn họ không phát tài lớn, thì chúng tôi cũng phát tài nhỏ.



Bà ta thở ra:



- Tiếc là, mấy năm sau này, hạng người này càng lúc càng ít đi.



Lục Tiểu Phụng hỏi:



- Còn hạng người thứ hai?



Bà chủ nhìn chàng lom lom:



- Hạng thứ hai, chính là những người bị truy nã không còn đường nào đi. Bị quan



phủ truy nã, bị cừu địch truy nã, truy không còn đường chạy, mới chạy lại đây trốn tạm



một thời gian.



Lục Tiểu Phụng cũng đang nhìn lom lom vào bà ta:



- Phu nhân xem tại hạ có giống hạng người ấy không?



Bà chủ lại thở ra:



- Thiếp xem công tử ... à... công tử chẳng giống hạng nào cả, nhưng nhìn kỹ lại



một chút, hạng nào công tử cũng giống.



Lục Tiểu Phụng lại nhìn bà ta từø đầu đến chân, từ chân lên đầu, nhìn lên nhìn



xuống một hồi, vừa nhìn vừa lắc đầu, còn đưa tay vân vê hai hàng ria mép như lông



mày kia.



- Phu nhân, tại hạ biết phu nhân rất hiểu đàn ông, nhưng lần này phu nhân nhìn



lầm tại hạ rồi.



- Sao?



- Bất kể tại hạ thuộc hạng người nào trong hai hạng của phu nhân, chỉ cần tại hạ là



một trong hai, thì bây giờ tại hạ sẽ biến thành hạng người thứ ba.



Bà chủ hỏi:



- Hạng thứ ba ? Công tử nói hạng người thứ ba là hạng người như thế nào?



- Hạng thứ ba đương nhiên cũng là hạng tội phạm.



Bà chủ hỏi:



- Bọn họ thông thường phạm tội gì?



Lục Tiểu Phụng cố ý không nhìn gì khác trên người bà ta, cứ lom lom nhìn vào hai



cái đùi.



- Phu nhân đoán thử ?



Lục Tiểu Phụng cố ý vừa hỏi vừa tít mắt lại.



- Phu nhân đoán thử xem họ phạm tội gì ?



Gương mặt bà chủ xem ra hình như muốn đỏ lên, thậm chí còn ra chiều không



nhịn nổi đi khép hai cái đùi vừa dài vừa thô vừa rắn chắc vừa thuôn lại.



- Hạng người đó thiếp không ham.



Ánh mắt bà ta lại mềm như tơ:



- Thiếp tin là công tử không phải hạng người đó.



Đa số đàn ông đều biết rằng, lời nói của đa số đàn bà đi ngược lại với những gì họ



nghĩ trong bụng. Bọn họ nói không ham, không chừng chính là ham, không những vậy



còn ham dữ tợn.



Lục Tiểu Phụng đương nhiên không phải là người không hiểu tâm lý đàn bà, nếu



nói chàng không hiểu một người muốn biểu đạt điều gì đó với chàng, bạn bè của chàng



có chết cũng không tin.



Nhưng bây giờ chàng lại ra vẻ không hiểu điều gì cả, không những vậy, thần tình



còn biến thành ra vẻ nghiêm trang.



- Hạng người đó tôi cũng không thích, đương nhiên tại hạ nhất định không phải là



hạng người đó.



- Sao?



Lục Tiểu Phụng nói:



- Tại hạ lại đây, chẳng qua là đi tìm một người bạn... một người bạn ham tài.



Bà chủ hỏi:



- Công tử cũng có bạn bè ham tài?



Lục Tiểu Phụng đáp:



- Ai cũng đều ham phát tài, đương nhiên tại hạ cũng có bạn bè ham tài, có ai



không muốn phát tài ? Tại hạ có người bạn, cũng từng nghe truyền thuyết nơi đây có



bảo tàng, mượn tôi năm trăm lượng bạc làm lộ phí, không ngờ, y đến đây, bỗng mất



tăm mất dạng.



- Công tử đến đây để tìm y?



- Tại hạ không những đến tìm y mà còn muốn đòi lại năm trăm lượng bạc.



Lục Tiểu Phụng lại đi ngắm hai cái đùi của bà chủ.



- Có năm trăm lượng bạc thì dù ngủ giá "hai người", cũng ngủ được cả mấy trăm



ngày.



Bà chủ bỗng nhiên quay ngoắt người đi ra không thèm quay đầu lại, hình như ngay



cả nhìn cũng không buồn nhìn Lục Tiểu Phụng lấy một con mắt.



Lục Tiểu Phụng đang tính đuổi theo ra, bỗng nhiên phát hiện có một con mắt to



thật to đang nhìn chàng.



o O o



Nếu không nhìn vào người của Vương Đại Nhãn, chỉ nhìn cái cách lễ mạo, và




giọng nói của y, bất cứ ai cũng cảm thấy y là một người quân tử hòa khí trên hết.



Vương Đại Nhãn nói:



- Lục công tử, ta biết công tử lại tìm ai rồi. Người bạn công tử đi tìm, có phải họ



Liễu, Liễu đại hiệp?



- Làm sao ngươi biết?



- Trước khi công tử lại đây, người tá túc nơi căn nhà này là vị Liễu đại hiệp này.



- Bây giờ y ở đâu?



Con mắt to như hột thủy tinh của Vương Đại Nhãn không thấy có biểu tình gì,



nhưng con mắt kia đầy vẻ bi ai và thương tiếc:



- Liễu đại hiệp quả thật là một kẻ hán tử, rất rộng lượng, rất nghĩa khí, chỉ tiếc



công tử lại chậm một bước.



Lục Tiểu Phụng ráng nhịn lại hỏi:



- Đến chậm một bước? Không lẽ y chết rồi?



- Ừ.



Vương lão bản cất giọng rất ôn tồn lễ độ nói:



- Lục công tử, ông là người hiểu sự việc, đương nhiên ông biết rồi, ai chết cũng



thường thường được chôn trong quan tài.



Lục Tiểu Phụng trầm mặc một hồi lâu:



- Như vậy lần này lại đây, tại hạ không được thấy người của y.



- Đại khái là vậy.



- Nếu vậy tại hạ có thể nhìn thi thể của y trong quan tài không?



- Đương nhiên là được.



- Quan tài của y nằm đâu?



Giọng nói của Vương lão bản lại càng ôn tồn lễ độ:



- Quan tài hình như phải là tại tiệm bán quan tài.



o O o



Tiệm bán quan tài nhất định không thể là nơi nhộn nhịp, không ngờ một tiểu trấn



hoang sơ này cũng có một tiệm bán quan tài. Lục Tiểu Phụng đi tới con đường duy nhất



của tiểu trấn, lập tức thấy ngay tiệm bán quan tài.



Trên chiếc ghế cũ nát để bên ngoài tiệm, còn có một xác người ngồi đó.



Sau đó, Lục Tiểu Phụng mới nhìn ra, người này không những chưa chết, còn là ông



chủ tiệm bán quan tài. Không chừng y thu xác người chết nhiều quá, do đó xem ra



cũng có vẻ sáu bảy phần giống người chết rồi.



Tên của y cũng thật là tuyệt.



Tiệm bán quan tài đối diện với tiệm tạp hóa, ông chủ tiệm tạp hóa tên là Vương



Đại Nhãn, tên của y là Triệu Hạt Tử.



Y nãy giờ đang ngồi như một người chết, y không ngờ cũng không dám ngờ tới là



có người lại chiếu cố tiệm của y. Một chỗ nhỏ nhoi thế này, người sống cũng chẳng bao



nhiêu, người chết dĩ nhiên là không nhiều, do đó, vừa thấy Lục Tiểu Phụng là y từ trên



ghế nhảy dậy.



- Vị công tử này, trong phủ ai chết vậy? Muốn mua quan tài loại gì?



Gương mặt của y vốn đang giống người chết, hoàn toàn không một tý máu, không



một tý biểu tình, bây giờ ráng mở một nụ cười cầu tài cũng không sao làm nổi, vì vậy



mà làm cho gương mặt y càng lộ vẻ thần bí ngụy dị.



Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước cười khổ:



- Nhà tại hạ gần đây không còn ai để chết. Tại hạ lại đây chẳng qua muốn tìm một



người.



Triệu Hạt Tử sa sầm nét mặt xuống, ngồi lại vào trong ghế, ngay cả giọng nói cũng



biến thành lạnh lẽo hờ hững.



Y nói:



- Nếu vậy e rằng công tử lại lầm chỗ rồi, nơi đây ngoài tôi ra, chỉ còn người chết



thôi.



Lục Tiểu Phụng nói:



- Nếu vậy tại hạ không tìm lầm đâu, tôi đến đây tìm một người chết.



Triệu Hạt Tử hầu như đã nhắm đôi mắt trắng dã lại:



- Chỉ tiếc là nơi đây chỉ còn sót một xác chết thôi.



Lục Tiểu Phụng nói:



- Người tôi muốn xem đại khái là người đó.



Triệu Hạt Tử bỗng nhiên nhảy ra khỏi ghế:



- Công tử nhận ra Liễu đại gia? Ông đến đây thu thi thể của ông ta?



Lục Tiểu Phụng gật đầu:



- Vâng.



Triệu Hạt Tử thở phào ra một hơi dài, tựa như vừa bỏ xuống một cái gì thật nặng nề



ra khỏi vai:



- Tôi đưa công tử lại chỗ ông ta. Công tử theo tôi.



Triệu Hạt Tử ngồi phía ngoài tiệm quan tài, chỗ có bóng mát. Bên trong là một



căn phòng có hai cổ quan tài đã đánh bóng lên nước, còn có năm sáu cổ quan tài chưa



làm xong.



Đi qua hết gian phòng đó, là đến một cái sân nhỏ chứa đầy những mảnh gỗ, đinh



sắt vung vãi khắp nơi, dâm bào rãi rác, một cái máy hàn thật lớn, để dựa vào một



khung giá gỗ, cái máy hàn ấy xem ra hình như để cho một người khổng lồ xài.



Bên cạnh máy hàn có một cổ quan tài đang làm dở.



Lục Tiểu Phụng động tính hiếu kỳ, nhịn không nổi hỏi Triệu Hạt Tử:



- Máy hàn lớn như vậy, nhất định phải là một người có sức lực mới sử dụng được?



- Đại khái là vậy.



- Người đó ở đâu? Tại sao tại hạ chẳng thấy y đâu cả?



Triệu Hạt Tử chỉ vào mủi mình:



- Công tử đã nhìn y đây, người đó chính là tôi.



Y cố ý nói ra vẻ hời hợt:



- Mỗi cổ quan tài bán ra nơi đây đều do tay tôi làm ra đấy.



Lục Tiểu Phụng phát hiện ra, tuy ông chủ tiệm bán quan tài này, cả ngày ngồi đó



như một người chết, mặt mày khó coi cũng như người chết, nhưng lại là một người cao



lớn phi thường, dù lưng khòm tý đỉnh, nhưng so ra còn cao hơn người thường một cái



đầu, không những vậy, toàn thân bắp thịt rắn chắc, chỉ có người suốt ngày lao động



bắp thịt mới rắn chắc như vậy.



Chàng nhìn y lần đầu tiên, y không chừng có vẻ giống một người chết, nhưng càng



nhìn lâu càng không thấy giống tý nào.



Sân phía sau có hai dãy nhà, dãy bên trái hai căn phòng, dãy bên phải hai căn



phòng.



Dãy phòng bên trái, hình như dùng để làm nhà bếp và chứa củi, dãy nhà bên phải



là hai căn phòng đen thui, ngay giấy dán trên cửa sổ cũng đen thui. Cả hai phòng hình



như bao phủ một màu đen sì, dù là ban ngày cũng làm người ta có cảm giác rùng rợn.



Triệu Hạt Tử giới thiệu:



- Nơi đây là chỗ đặt linh cữu, người chết đem về, trước khi phát tang, tử thi thường



thường để tạm nơi đây, do đó tôi gọi hai gian này là gian "quỷ ốc".



Lục Tiểu Phụng hỏi:



- Quỷ ốc? Bộ có quỷ trong đó sao?



Gương mặt trắng bệch của Triệu Hạt Tử dưới ánh đèn, xem ra có chỗ giống quỷ



thật, có điều y lắc đầu nói:



- Chẳng có quỷ nào trong tiệm bán quan tài, tiệm quan tài chiếu cố cho người chết.



Người chết rồi thành quỷ, chiếu cố cho người chết là chiếu cố cho quỷ, tôi chiếu cố cho



bọn quỷ, làm sao chúng lại muốn tới đây náo loạn?



Y nói câu ấy quả thật quá hợp tình hợp lý, Lục Tiểu Phụng không muốn thừa nhận



cũng không xong.



Có điều Lục Tiểu Phụng đi tới trước hai gian nhà ấy, chàng lập tức cảm thấy có cái



gì lành lạnh chạy dọc theo xương sống chạy xuống tới bàn chân.



Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên không phải là người nhát gan.



Lá gan của chàng rất lớn, có thể đương nổi bốn chữ "đảm đại bao thiên", thậm chí



cừu địch của chàng còn không thể không thừa nhận, trên thế giới này không có điều gì



mà chàng không dám đụng tới.



Có điều Lục Tiểu Phụng dưới ánh sáng cây đèn trong tay của Triệu Hạt Tử, đi vào



hai gian phòng bên phải đó, chàng cảm thấy mồ hôi ướt đẫm bàn chân.



Cây đèn phát ra ánh sáng le lói, ảm đạm còn hơn cây đuốc, trong phòng như vậy



mà thêm ánh đèn như vậy, xem ra hầu như đã vào một căn nhà mồ.



Chàng bước vào gian phòng này, lập tức cảm thấy mình đang bước vào một cái



nhà mồ.



Trong nhà mồ đương nhiên không có quan tài.



Trong gian phòng này có một cổ quan tài, quan tài đặt trên một bục đá màu tím



thẩm, trên bục có để linh vị đơn giản, linh bài đề mấy chữ đơn giản:



- Bằng hữu Liễu Như Cương.



Nhìn linh bài, Lục Tiểu Phụng mới hết nói gì. Bất kỳ ai thấy linh bài để đó, đều



phải xác nhận Nhất Kiếm Thừa Phong Liễu Như Cương đã chết.



Kỳ quái là, không biết có phải vì có cái khí vị âm u quái đản gì đó, hay là Lục Tiểu



Phụng trong lòng cảm thấy có gì kỳ kỳ, khiến cho chàng tin là Liễu Như Cương tùy thời



tùy lúc sẽ nhảy từ trong quan tài ra sống lại như thường.



Chàng nói:



- Xin ông mở nắp quan tài dùm.



Triệu Hạt Tử la lên quái gở:



- Công tử nói gì ? Ông muốn tôi mở nắp quan tài ra ? Tại sao ông muốn vậy?



- Bởi vì tại hạ đã nói ông rồi, tôi muốn thấy người chết, không phải muốn thấy



quan tài.



o O o



Quan tài mở nắp ra, Lục Tiểu Phụng lập tức thấy Liễu Như Cương.



Gương mặt người chết tuy không như người sống, nhưng Lục Tiểu Phụng vừa nhìn



qua lập tức nhận ra người này chính là Liễu Như Cương, không những vậy, chàng còn



nhận ra nét mặt kinh hoảng và sợ hãi trên gương mặt của y.



Triệu Hạt Tử hỏi:



- Y có phải là người bạn ông đi tìm không?



Lục Tiểu Phụng không trả lời, bởi vì chàng đã thấy vết thương trí mạng trên người



Liễu Như Cương.



Vết thương nằm trước ngực ngay trái tim, vết đao thương, một đao trí mạng, trơn tru



lẹ làng.



Lục Tiểu Phụng có thể khẳng định được điểm đó.



Chàng đã thấy qua nhiều người chết, kinh nghiệm của chàng về chuyện đó rất



nhiều. Những tình huống đó, không ai hiểu rõ được hơn chàng.



Nếu chàng không khẳng định điều đó, còn ai có thể khẳng định được?



Nhưng gương mặt của chàng lộ ra một biểu tình kỳ quái mê hoảng, chẳng những



vậy chàng cứ lắc đầu, miệng cứ lẩm bẩm:



- Không thể nào được, nhất định không thể nào được.



Thậm chí chàng còn nói đi nói lại mấy lần, Triệu Hạt Tử hiển nhiên là người tính



tình rất nhẫn nại, một người thường ở gần xác chết không nhẫn nại làm sao được bây



giờ.



Do đó y đợi Lục Tiểu Phụng nói câu đó tới năm sáu lượt, y mới nói:



- Chuyện gì không thể nào được?



Lục Tiểu Phụng không trả lời câu hỏi ấy, ngược lại còn hỏi:



- Ông có biết người chết nằm trong quan tài này là ai không?



Chàng không đợi Triệu Hạt Tử trả lời, đã tự mình trả lời dùm y:



- Y chính là Nhất Kiếm Thừa Phong Liễu Như Cương, khinh công và kiếm pháp của



y, dù không bằng được Tây Môn Xuy Tuyết, cũng không sai bao nhiêu. Nếu nói y bị



người ta đâm trước ngực mà chết, thậm chí không có lấy một cơ hội hoàn thủ, thì dù



ông có cắt đầu tôi đi, tôi cũng không chịu tin.



Nhưng bây giờ tình huống đó xem ra không thể nghi ngờ cách nào khác hơn.



Thi thể trong quan tài đã được thay áo quần, vết thương cũng đã được chùi sạch sẽ.



Miệng vết thương đại khái chỉ chừng một tấc ba phân, cây đao kẻ sát nhân sử dụng,



chắc chắn rất cùn, chẳng những vậy mà còn đâm thẳng trước mặt, nếu là chém thì vết



thương phải dài hơn như vậy.



Do đó Lục Tiểu Phụng mới nói, đây là chuyện khó có thể nào xảy ra, bởi vì trên



thế giới này chưa có người nào sử đao có thể đâm vào tim của Liễu Như Cương, trừ phi



người ấy là bạn rất thân của y, Liễu Như Cương hoàn toàn không hề đề phòng đến hắn.



Lục Như Cương làm gì có bạn bè ở tiểu trấn này?



Ánh mắt của Lục Tiểu Phụng rốt cuộc từ vết thương trên ngực dời qua gương mặt



Triệu Hạt Tử. Chàng hỏi y:



- Ông có biết y bị giết ở nơi nào không?



Triệu Hạt Tử đáp:



- Đương nhiên là biết. Ở một cái hẽm nhỏ rất u ám, y chết sau canh ba, lúc đó



trong hẽm không còn đèn đuốc gì cả.



- Người đầu tiên phát hiện ra thi thể của y là ai?



- Là cái tên ăn mày nói chuyện với ông đó.



- Thi thể của y phát hiện vào lúc nào?



- Lúc đó trời còn chưa hoàn toàn sáng hẳn.



- Trời chưa sáng, làm sao tên ăn mày đó đến được cái hẽm đó? Đến làm gì?



- Điều đó tôi không rõ lắm.



- Ai đem thi thể lại đây?



Triệu Hạt Tử đáp:



- Tôi đem lại đấy. Liễu đại hiệp là một người tốt, rất rộng rãi, ông ta coi tôi là bạn



bè.



Y lại bổ sung vào:



- Liễu đại hiệp đến đây tuy chưa được bao lâu, nhưng bạn thân rất nhiều.



Chỉ có bạn bè thân lắm, mới có thể lợi dụng trong lúc y không ngờ tới, đâm thẳng



trước ngực y.



Người bạn thân ấy là ai vậy?



Lục Tiểu Phụng than thở trong bụng, chàng lại hỏi Triệu Hạt Tử:



- Lúc ông cõng y về đây, cây đao giết chết y có còn nằm trên ngực không?



Triệu Hạt Tử lộ vẻ kinh ngạc rõ ràng:



- Sao ông biết được? Sao ông biết cây đao còn nằm trên ngực y?



Lục Tiểu Phụng đáp:



- Vết thương nằm chỗ rẻ xương sườn thứ sáu và thứ bảy, hai xương ấy rất gần nhau,



đao đâm vào khó rút được ra. Hung thủ thừa lúc Lục Như Cương sơ ý đâm được y, trong



lòng nhất định đang hưng phấn mà hỗn loạn, chẳng những vậy, hắn cũng không biết



cái vị kiếm khách lừng danh ấy đã chết vì lưỡi đao của hắn thật hay chưa, lần thứ nhất



nếu rút không ra, lần thứ hai lại rút không ra, nhất định không thử lần thứ ba.



Lục Tiểu Phụng cất giọng rất bình tĩnh:



- Đao đâm vào chỗ đó, nhất định phải cần một người chủ tiệm bán quan tài như



ông, lúc nào thư thả trong lòng, mới rút ra nổi thôi.



Triệu Hạt Tử thở ra nói:



- Đến giờ tôi vẫn còn chưa biết ông là ai, có điều tôi biết một điều, ông phải là một



nhân vật rất siêu quần.



- Sự tình có đúng như vậy không?



- Đúng vậy.



- Có phải ông rút đao ra không?



Triệu Hạt Tử đáp:



- Đúng là tôi, tôi tự tay rút cây đao ra.



- Đao ở đâu?



Triệu Hạt Tử hình như bỗng nhiên quên mất nãy giờ mình đã nói gì, y hỏi:



- Đao? Đao gì?



Lục Tiểu Phụng bật cười.



Đương nhiên chàng rất hiểu hạng người này. Chàng còn biết cách để đối phó với



họ.



Đối phó với những hạng người này, chỉ cần một tiếng là đủ.



Tiền!



Một đỉnh bạc nhét vào trong tay của Triệu Hạt Tử, Lục Tiểu Phụng lại hỏi y câu hỏi



vừa mới hỏi tức thì:



- Đao ở đâu?



Triệu Hạt Tử trả lời không giống lúc trước chút nào:



- Cây đao dĩ nhiên là đã được tôi dấu đi rồi.



- Dấu ở đâu?



Gương mặt trắng bệch xem ra cứng ngắt của Triệu Hạt Tử, bây giờ còn lộ được một



nụ cười:



- Tôi dấu thứ gì, đương nhiên là dấu chỗ người khác không thể nào tìm ra.



Bục đá dưới quan tài làm bằng đá màu tím thẩm, như một cái nền tế đài, vậy mà



còn có mấy cục đá di chuyển được.



Lôi mấy cục đá đó ra, bên trong chính là một nơi tàng trữ đồ rất bí mật tự nhiên.



Người khác đã không biết có mấy hòn đá đó rồi, có biết cũng không biết nó nằm ở đâu,



muốn đi tìm những đồ tàng trữ còn khó hơn lên trời.



Bàn tay của Triệu Hạt Tử thò vào trong chỗ giấu, lúc y rút tay ra, chắc hẳn cây đao



phải nằm trong tay.



Lục Tiểu Phụng thật tình rất muốn xem thử cây đao đâm chết Lục Thừa Phong, là



một cây đao ra sao.



Có điều, bàn tay của Triệu Hạt Tử vẫn còn chưa rút ra, làm như có con rắn độc



bỗng cắn phải bàn tay của y.



Gương mặt trắng bệch không có tý máu của y, bây giờ xem ra hình như biến thành



màu xanh biếc.



Lục Tiểu Phụng nhìn y, đồng tử thu nhỏ lại:



- Đao ở đâu?



Lần này, câu trả lời của Triệu Hạt Tử lại biến thành đồng dạng như câu đầu:



- Đao? Đao gì?



Lục Tiểu Phụng rất muốn đạp cho y một cái.



Nhưng chàng không ngờ Triệu Hạt Tử đã nằm phục xuống đất, hô lên sợ hãi:



- Tôi thề, quả thật tôi đã dấu cây đao trong chỗ này, nhưng bây giờ chẳng thấy có



gì trong đó, chẳng thấy có đao ở đâu.



Thấy vẻ mặt của y, Lục Tiểu Phụng không nỡ tát xuống cái bạt tai, đạp cũng đạp



không nổi. Chàng chỉ còn nước dằn lòng xuống hỏi:



- Ông nghĩ thử xem, trừ ông ra, còn ai biết ông dấu đao trong đó?



Cái đầu của Triệu Hạt Tử vốn đang gầm xuống mặt đất, nghe hỏi vậy bỗng ngẩng



lên, cặp mắt lờ đờ bỗng như muốn sáng rỡ:



- Tôi nghĩ ra rồi, có một người biết chuyện đó, chỉ có y mới biết, không những biết



còn thấy tận mắt.



Lục Tiểu Phụng xách y lên khỏi mặt đất, gằn giọng hỏi:



- Người đó là ai?



Triệu Hạt Tử thở dốc nói:



- Y họ ...



Triệu Hạt Tử nói chưa hết câu, tiếng thứ ba là âm mở ra, nhưng miệng y mở ra,



chẳng nghe có tiếng động gì.



Bởi vì miệng của y vừa mở ra, bên ngoài có hai ba chục làn ánh sáng bắn vào.



Trong chớp mắt, Lục Tiểu Phụng đã đếm ra được, trong đám hai ba chục đường



ánh sáng đó, có loại màu xanh, có loại màu tím, có loại màu sáng lạn như bạc.



Nhưng lần này chàng lầm, bởi vì trong đó còn có một loại màu sắc trong suốt,



trong suốt có nghĩa là không thấy được.




Ám khí từ ba cánh cửa sổ phóng vào, không phải chỉ có hai mươi ba loại, mà là hai



mươi bốn loại.



Bởi vì trong đó có một loại là trong suốt.



Hai mươi bốn thứ ám khí đó không nhắm vào Lục Tiểu Phụng, mà nhắm vào Triệu



Hạt Tử.



May mà chẳng có thứ nào trúng cả, thậm chí thứ ám khí trong suốt kia cũng trật



luôn.



Bởi vì Triệu Hạt Tử đã đụng phá nóc nhà, bay ra ngoài.



Dĩ nhiên không phải tự mình y bay ra.



Y đang nằm trên mặt đất, Lục Tiểu Phụng vừa nắm chéo áo xách người y lên, ám



khí đã bay vào, trong một khoảng tích tắc đó, Lục Tiểu Phụng đã dùng sức quăng y lên,



bay thủng qua nóc nhà một lỗ lớn, từ đó bay ra ngoài.



Sau đó, Lục Tiểu Phụng đã từ trong những làn ánh sáng, bay ra ngoài cửa sổ.



Trong chớp nhoáng, thân pháp và tốc độ của chàng, cơ hồ đã vượt quá giới hạn



của con người, cũng vượt quá giới hạn thể lực của chính mình.



Một người dưới mắt người khác tùy thời có thể chết lúc nào không biết, mà vẫn



còn sống nhăn đó, đạo lý chính là ở chỗ đó.



o O o



Lúc Lục Tiểu Phụng ra đến giữa sân, Triệu Hạt Tử cũng vừa từ nóc nhà bay lên.



Phía sau đám gỗ, lại có một vùng ánh sáng lạnh vụt tới, cũng còn nhắm vào Triệu



Hạt Tử, hiển nhiên muốn giết y bịt miệng.



Lục Tiểu Phụng đang ở trên không, thuận tay chụp một miếng gỗ, chân trái đạp



xuống đất, thân hình lại búng lên, miếng gỗ trong tay phóng ra chận lấy làn sáng bạc.



Những tiếng lộp bộp vang lên không ngớt, ám khí đã dính chi chít vào miếng gỗ, người



của Triệu Hạt Tử rớt xuống nóc nhà, từ cái lỗ hổng lúc nãy lại rớt xuống dưới đất.



Chỉ nghe phía sau đám gỗ có tiếng người kêu khẻ:



- Lục Tiểu Phụng khá lắm, khinh công cao tuyệt.



Lục Tiểu Phụng hét lên:



- Ngươi là ai?



Chàng đang tính nhảy lại chỗ đám gỗ, nào ngờ trên nóc nhà đối diện bỗng có ánh



đao quang như cầu vòng màu xanh bay lên, giữa không trung uốn lượn một vòng, nhắm



hướng chàng đâm lại.



Chiêu đao ấy vừa nhanh vừa hiểm độc, chỉ một đao đã muốn lấy mạng chàng ngay



lập tức, do đó đánh ra hết sức mình không để thừa dư lực.



Lục Tiểu Phụng không thụt lùi lại tránh né mà còn bay người ngược lại tiến tới.



Thích khách hiển nhiên rất kinh ngạc, ánh đao xoay vòng, y tính giữa không trung



đưa ngang đao tước qua cổ họng của Lục Tiểu Phụng, có điều không còn đủ lực lượng.



Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên thò ngón tay trỏ và ngón tay giữa ra, kẹp ngay lấy lưỡi



đao, dùng sức đẩy ra trước, một cổ chân khí truyền từ lưỡi đao đến cán đao, hổ khẩu



của thích khách lập tức bị toát ra. Bàn tay cầm đao vừa mở tung, cán đao đã đụng vào



ngực y: "cách" một tiếng, làm gãy đi hai rẻ xương sườn.



Chiêu ấy chính là tuyệt kỹ vô song thiên hạ, oai chấn giang hồ của Lục Tiểu Phụng.



Tất cả biến hóa chỉ nằm trong một khoảnh khắc nhỏ bé đó.



Trừ Lục Tiểu Phụng ra, trên đời này không có người thứ hai nào có thể kềm được



lưỡi đao trong đường tơ kẻ tóc.



Tên thích khách vừa ở trên không té xuống đất, cổ họng đã phát ra tiếng gầm gừ



như dã thú lúc sắp chết.



Thanh đao của hắn đang nằm trong tay của Lục Tiểu Phụng, lưỡi đao đã lướt qua cổ



họng hắn từ lúc nào.



Thật ra, khinh công và kiếm pháp của hắn chắc chắn đã thuộc hạng nhất lưu, do



đó Lục Tiểu Phụng cũng nói:



- Không ngờ nơi đây cũng có một cao thủ như ngươi.



Lục Tiểu Phụng hỏi tên thích khách mặc chiếc áo dạ hành đen thui bó sát vào



người, vải bố đen che mặt:



- Ngươi là ai? Ai sai ngươi lại đây? Các ngươi muốn giết Triệu Hạt Tử bịt miệng vì



lý do gì?



Tên đó dang nhìn Lục Tiểu Phụng kinh ngạc, trong ánh mắt hoảng sợ đó, bỗng



nhiên đồng tử thu nhỏ lại.



Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên thấy trong tròng mắt của y có bóng người thoáng qua,



và kiếm quang lóe lên.



Phản ứng của chàng nhanh vừa đủ, do đó chàng không bị chết dưới lưỡi kiếm.



Phản ứng của chàng tuy nhanh vậy, y phục của chàng còn bị kiếm khí lạnh lẽo



tước xé.



Trong vùng kiếm quang, chàng thoáng thấy một bà già mặc áo tím, đầu tóc bạc



phau, nhưng không kịp thấy diện mạo.



Bởi vì chuyện phát sinh trong một khoảnh khắc đó, không cho chàng có thời giờ



quan sát ngẫm nghĩ.



Kiếm vừa đâm tới, Lục Tểu Phụng đã vung đao lên, tên thích khách bị đụng mấy rẻ



xương sườn đã lăn ra ngoài. Thanh kiếm trên tay bà già lại chớp lên, Lục Tiểu Phụng



lùi lại bước nữa, tới trước đám gỗ, chàng đã tựa hồ nghĩ ra được cách phản công, ít



nhất cũng đã có đường lùi.



Nhưng chàng đã không phản kích, cũng chẳng lùi lại tránh né.



Gương mặt của chàng bỗng biến sắc, bởi vì chàng chợt phát hiện ra, thanh kiếm



trên tay của bà già chính là thanh kiếm của Liễu Như Cương.



Lúc này, mũi kiếm cơ hồ đã đụng tới trước ngực chỗ trái tim chàng.



Tình trạng của Lục Tiểu Phụng đã đến chỗ đường cùng, lùi không thể lùi được, giữa



ngực cũng chính là chỗ trí mạng trên người. Kỳ quái nhất là, về sau, Lục Tiểu Phụng



còn nói người khác rằng:



- May mà bà ta đâm vào chỗ trái tim của tôi, nếu không tôi chắc là chết.



- Tại sao?



Bởi vì trong một khoảnh khắc đó, bàn tay phải của chàng nằm gần trái tim, do đó



mũi kiếm dù đã xuyên thủng qua lớp áo trước ngực chỉ cần tiến thêm nửa phân nữa là



Lục Tiểu Phụng xong đời.



Tiếc là trong chớp nhoáng đó, mũi kiếm ngay cả nửa phân cũng đẩy không vào,



bởi vì mũi kiếm đã bị hai ngón tay của Lục Tiểu Phụng giữ chặt.



Về sau cũng có người có nói với chàng:



- Chúng tôi đã biết hai ngón tay của ông, như bùa chú ma quỷ, thậm chí còn tương



thông chặt chẽ với tâm ý của ông, chỉ cần tâm của ông có ý, kiếm của đối phương sẽ bị



ông kẹp cứng, bởi vì kiếm có nhanh đến đâu cũng nhanh không bằng tâm ý của ông.



Cái điểm đó, giang hồ không ai có thể phủ nhận.



- Nhưng lúc ấy, tại sao bàn tay của ông lại ở gần chỗ trái tim nhĩ ? Có phải ông đã



tính đúng đối phương sẽ nhất định đâm vào giữa ngực ông sao?



Lục Tiểu Phụng chỉ cười, không trả lời.



Câu hỏi ấy không thể nào trả lời cho nổi.



Trong một khoảnh khắc sống chết như thế, có nhiều chuyện không thể giải thích



được, không chừng đó là nhờ kinh nghiệm và trí tuệ của chàng kết hợp mà thành,



không chừng đó là nhờ linh cảm nhất thời, không chừng chỉ là may mắn.



Kiếm của người kiếm khách bị giữ cứng, có khác gì chân tay của y bị giữ cứng,



trong lòng y nhiều khi còn nghiêm trọng hơn cả vậy.



Có điều bà già mặc áo tím này, chắc chắn là một tay kiếm khách bậc nhất, không



những vậy mà còn là tay cao thủ siêu quần.



Không những kiếm pháp của bà ta nhanh, mà ứng biến cũng nhanh, phán đoán



chính xác. Do đó Lục Tiểu Phụng vừa giữ mũi kiếm, bà ta bèn tung lỏng tay, người bà



ta cũng đã bay ra ngoài bằng một tốc độ phi thường kinh hãi.



Dĩ nhiên là bà ta bay lên, bà ta bay lên theo một chiều rất xéo, mục đích để tránh



đối thủ rượt theo, chiều xéo đó ắt hẳn là một hướng an toàn vô cùng.



Nhưng bà ta còn không yên tâm, bà ta chắc hẳn là một người vô cùng cẩn thận, vô



cùng quý trọng mạng của mình.



Do đó sau khi bà ta búng người lên không, bà ta còn lộn một vòng, chuyển hướng



qua một chiều khác.



Bà ta mặc một chiếc quần dài bó sát người, trên dưới như một tấm vải bố kín mít.



Mặc một bộ đồ như vậy, bên trong cũng chẳng cần phải mặc gì thêm.



Lúc bà ta lộn người lại, hai cặp đùi dài của bà ta cũng bay lên, y như những lượn



sóng nhô lên từng đợt.



Lục Tiểu Phụng ngẩng đầu lên, chàng chợt thấy cặp đùi của bà ta.



Đấy có phải là cặp đùi của một bà già đâu.



Cặp đùi Lục Tiểu Phụng vừa thấy, trắng nõn và rắn chắc, so với mái đầu trắng



phau và nét mặt nhăn nheo của bà ta, nhất định không cùng thuộc chung về một người.



Lục Tiểu Phụng là người có nhãn lực phi thường, chàng đối với cặp đùi của đàn bà



trưóc giờ vẫn có hứng thú nghiên cứu.



Thậm chí chàng còn nhận ra được bắp thịt đang cử động trên cặp đùi đó.



Cặp đùi thon dài, rắn chắc, mỹ lệ đó, ngay cả Lục Tiểu Phụng rất ít khi được cơ hội



gặp qua.



Bà già mặc áo tím này, cầm trong tay là thanh trường kiếm của Liễu Như Cương,



đồng bạn bà ta là một tay khoái đao, Lục Tiểu Phụng có là một người không suy nghĩ đi



nữa, cũng có thể nghĩ ra được cái chết của Liễu Như Cương và bà ta nhất định có quan



hệ rất lớn với nhau.



Hai người này không nghi ngờ gì nữa, vốn đang còn ở lại tiểu trấn, bây giờ dù có đi



đâu, cũng có thể truy ra được lai lịch.



Làm cách nào tra ra được lai lịch bọn họ?



Người mang đao che trên mặt một tấm vải đen, gương mặt bà già hiển nhiên là



dùng thuật dị dung hóa trang.



Cái mà hiện giờ Lục Tiểu Phụng đã thấy thật sự là hai bắp đùi.



Đấy chắc chắn không phải là cặp đùi của một bà già tóc bạc phau phau, nếu tìm



ra được chủ nhân của cặp đùi ấy, thì có thể tìm ra hung thủ đâm chết Liễu Như Cương.



Đó chính là đường giây duy nhất của Lục Tiểu Phụng, và cũng là chuyện duy nhất



chàng có thể làm.



Chàng làm cách nào nhĩ?



Không lẽ chàng có thể đi tìm hết đàn bà trên tiểu trấn này, vén quần họ lên, nhìn



cặp đùi của họ?



Thật tình, Lục Tiểu Phụng cũng không phải là không muốn làm, nhưng chàng



không thể làm được.



Chàng chỉ còn cách lại chỗ Triệu Hạt Tử.



Nhưng Triệu Hạt Tử có chết cũng không nói thêm một chữ, y đã bị khủng bố, đủng



quần muốn ướt dầm dề.



Thành Bắc Kinh không phải một sớm một chiều xây xong, muốn tìm ra vụ án ly kỳ



thần bí này, đương nhiên cũng không phải là chuyện trong một ngày.



Do đó Lục Tiểu Phụng cũng đành tạm thời phải về lại ngủ một giấc trước đã.



Không ngờ rằng chàng về tới căn nhà tơi tả đó, lập tức thấy một cái đùi, từ dưới



giường nằm của chàng thò ra.



Một cái đùi vừa nhỏ vừa đen đủi, trên đùi đầy những bùn cát, theo phỏng đoán rất



bảo thủ của Lục Tiểu Phụng, ít nhất là chưa rửa ráy đã bảy tám tháng nay. Nhưng đem



so với bàn chân phía dưới, cái đùi ấy rõ ràng còn sạch sẽ hơn nhiều.



Cái chân ấy, hầu như lấy một bãi cức chó mà nặn ra.



Lục Tiểu Phụng cười khổ lắc đầu, chàng lấy một chiếc ghế đặt xuống đối diện với



cái giường rồi ngồi xuống.



Người nằm dưới giường rốt cuộc bò ra, tóc tai bồm xồm như ổ chim trên một cái



đầu như quả trứng gà.



Lục Tiểu Phụng ho khẻ lên một tiếng.



- Tên ăn mày.



Tên ăn mày nhảy cỡn lên, đầu y hầu như đụng phải rường nhà, y thấy Lục Tiểu



Phụng rồi mới thở phào ra một cái:



- Đại thiếu gia, lần này ông làm tôi thật chết điếng, hồn phách bay đi đâu mất tiêu.



Lục Tiểu Phụng lập tức lộ vẻ áy náy:



- Ta làm ngươi kinh hãi lắm sao?



Tên ăn mày lấy tay đấm vào ngực:



- Đương nhiên là sợ quá. Xém chút nữa là tôi bị ông làm chết đứng.



Lục Tiểu Phụng nói:



- Ta thật không có ý đó, hình như ta phải xin lỗi ngươi, thật là có lỗi quá.



Tên ăn mày làm ra vẻ khoan hồng đại lượng:



- Không cần làm vậy, chỉ cần mỗi thứ ông cho tôi tý xíu bồi thường, tôi sẽ bỏ qua



tất cả.



Lục Tiểu Phụng cố ý hỏi:



- Tý xíu bồi thường? Bồi thường làm sao?



Tên ăn mày tít mắt lại nói:



- Ví dụ như tý xíu vàng, tý xíu rượu, một hai cô nương đẹp đẹp. Chắc ông cũng



biết, mấy thứ đó làm cho tim bớt hồi hộp đi một chút.



Lục Tiểu Phụng bật cười.



Thật tình chàng muốn nhịn mà nhịn không được, phải bật cười lên. Chẳng qua lúc



chàng vừa mở miệng cười, chàng đã chụp áo tên ăn mày, lúc chàng chụp áo y, người y



đã bị xách lên như một con vương bát.



Lục Tiểu Phụng đang nghinh mặt làm vẻ giận:



- Nửa đêm ngươi mò lại phòng ta, lục đồ lục đạc còn chưa nói, còn bò vào dưới



giường, ngươi tính làm gì vậy?



- Tôi ...



- Tức tối nhất là, ngươi còn đổ thừa ta làm ngươi giật mình, còn đi đòi bồi thường.



Lục Tiểu Phụng cười nhạt:



- Ta xem đáng lý ra ngươi phải bồi thường ta mới đúng, ta nhất định sẽ nghĩ ra một



cách rất nhanh.



Tên ăn mày đã sắp òa lên khóc.



Y làm vẻ mặt đưa tang:



- Không phải tôi lại ăn trộm đồ của ông, tôi là đệ tử Cái bang, làm sao tôi dám lại



ăn trộm đồ Lục Tiểu Phụng, làm sao dám? Thiên hạ còn ai không biết Lục Tiểu Phụng



là bạn bè của Cái bang, mấy vạn đệ tử Cái bang huynh đệ có ai dám đụng vào sợi lông



của Lục công tử?



- Ngươi quả thật là đệ tử Cái bang?



- Nhất định không giả.



Bàn tay của Lục Tiểu Phụng vừa lỏng ra, tên ăn mày lập tức hướng về Lục Tiểu



Phụng làm lễ ra mắt rất ư là chỉnh tề:



- Cái bang đệ tử hai mươi ba đời là Hoàng Tiểu Huy, khấu kiến Lục đại hiệp, Lục



đại thúc.



- Ngươi thuộc đường nào, phân đà nào?



- Huyền Quy đường, Vương lão gia tử thuộc Quảng Trường giang phân đà thứ hai



mươi bảy quản hạt, ba năm trước được sai lại nơi đây.



- Đệ tử của phân đà Trường giang tại sao lại bị phái lại dây?



Tên ăn mày thở ra:



- Bất kỳ bang nào hội nào cũng có một vài người xui xẻo.



Cái Bang và Lục Tiểu Phụng uyên nguyên rất sâu xa, đệ tử của Cái bang có thể nói



đều là bạn bè của Lục Tiểu Phụng.



Bạn bè nói, Lục Tiểu Phụng rất ít khi hoài nghi.



Từ miệng của tên ăn mày, Lục Tiểu Phụng chứng thực thêm vài điểm.



Liễu Như Cương quả thật chết ở cái hẽm tối tăm đó, quả thật đã được Triệu Hạt Tử



thu liệm, lúc đó thanh đao còn đang nằm trên người y.



Vấn đề là, tên ăn mày nói rất khẳng định với Lục Tiểu Phụng:



- Chẳng qua, người đầu tiên thấy thi thể của Liễu đại gia nhất định không phải một



mình tôi, hạng người làm chuyện như tôi, tuy thích đi lòng vòng nơi này nơi kia, nhưng



hôm ấy tôi lòng vòng lại chỗ cái hẽm, ít nhất đã có hai người ở đó trước rồi.



- Sao?



- Đáng lý ra tôi không muốn lại mé đó, chỉ vì nghe có tiếng Liễu đại gia rú lên thê



thảm, tôi mới chạy lại.



- Tới lúc đó, ngươi mới biết đã có hai người ở đó rồi?



- Đúng vậy.



- Hai người đó là ai?



Tên ăn mày trả lời:



- Bán dạ tam canh tôi cũng nhìn thấy rõ mặt mủi, với lại bọn họ vừa thấy tôi, đã



chạy mất dạng. Có điều tôi có thể đoán chắc, một người là đàn ông, một người là đàn



bà.



- Một người là đàn ông, một người là đàn bà?o O o



Lục Tiểu Phụng lập tức nhớ lại lúc nãy ở phía sân sau nhà Triệu Hạt Tử, một kẻ



thích khách che mặt, và một bà già có cặp đùi như thiếu nữ.



Phòng là một gian kiến trúc rất đơn giản, bàn là một chiếc bàn gỗ không đánh



bóng, giường là một chiếc giường cũ kỹ muốn sập.



Như vậy cũng chẳng có gì, nhưng chuyện quan trọng hơn nhiều là, trong phòng



không có bạn bè, trên bàn không có rượu, trên giường thiếu đi mất một người.



Tại một nơi như vậy, Lục Tiểu Phụng vốn không thể ở lại thêm phút giây nào, lại



càng không thể nằm đó ngủ.



Có điều bây giờ Lục Tiểu Phụng đang nằm ngủ khoèo ở đó.



Liễu Thưa Phong là bạn của chàng.



Cái chết của Liễu Như Cương, thật tình quá ly kỳ.



Cái tiểu trấn xa xôi nằm tận biên thùy này, hình như cũng tràn đầy những chuyện



ly kỳ quái dị không sao nói được.



Lục Tiểu Phụng nếu không đi xen vào những chuyện như vậy, chàng còn đi xen



vào chuyện gì? Lục Tiểu Phụng nếu ngay những chuyện như vậy còn không đi xen vào,



thì Lục Tiểu Phụng chẳng còn là Lục Tiểu Phụng.



Muốn xen vào chuyện này, trước hết phải đi tìm hiểu cho ra vài chuyện khác.



Cho dến bây giờ, đường giây duy nhất Lục Tiểu Phụng có đều từ tên ăn mày và



Triệu Hạt Tử.



Hai người này nói hình như không giả dối, nhưng rất kỳ quái là, trong đó, hình như



có một điểm mâu thuẫn.



Mâu thuẫn ở đâu? Lục Tiểu Phụng nói không ra, có nhiều chuyện chàng còn nghĩ



chưa ra, thậm chí ngay hình ảnh cũng chẳng thấy, lối vào cũng chẳng có.



Trong lúc chàng đang nghĩ muốn bể óc ra, thình lình chàng bỗng nghe một tiếng



động kỳ dị.



Tim của chàng dột nhiên đập thình thình lên.



Bất cứ là ai cũng biết, Lục Tiểu Phụng không phải là hạng người dễ bị khích động



đến nổi tim đập thình thình lên, nhưng hiện giờ trái tim của chàng đang đập mạnh quá



cỡ.



Trái tim của Lục Tiểu Phụng vốn vẫn đập, chẳng qua bây giờ đập nhanh hơn bình



thường rất nhiều, bởi vì chàng bỗng nhiên nghe có tiếng "cà thụp", "cà thụp" của trái



tim người nào khác đang đập, còn thêm tiếng thở hổn hển, không những vậy, còn vang



lên ngay ngoài cánh cửa mỏng dính của căn phòng, không những vậy, còn là một



giọng rất gợi cảm của người đàn bà.



Càng quan trọng hơn là, Lục Tiểu Phụng lập tức nhận ra người đàn bà phát ra



những tiếng động ấy, chính là bà chủ có cái eo thon, hai chân thon dài chắc nịch, bà



chủ đi đứng như một con rắn đang trườn tới.



Bà ta từ trong sân đối diện chạy lại, vừa tới trước cửa là đứng dựa vào đó thở hổn



hển không ngớt.



Đang nửa đêm bà ta chạy lại phòng một người lữ khách không quen biết làm gì?




Chuyện đó Lục Tiểu Phụng không dám cả nghĩ tới.



Một người lữ khách ở tha hương, nếu cứ ngồi nghĩ ba cái thứ chuyện đó, làm sao



ban đêm còn ngủ cho nổi.



Đêm nay, Lục Tiểu Phụng còn chưa ngủ được, vì bà chủ đã đẩy cửa đi vào phòng.



Cửa vốn không khóa lại, do đó bà chủ đẩy một cái, cửa bèn mở ra, nhưng bà chủ



bước vào rồi, thuận tay lại khóa luôn cửa.



Lục Tiểu Phụng làm như một người chết, nằm trên giường, không một tý cử động.



Nhưng trái tim của chàng lại cử động.



Một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, một người lữ khách cô độc, nếu trong



tình huống đó còn có thể giữ không bị khích động, thì chắc y là một người đã chết.



Lục Tiểu Phụng chưa nhúc nhích, không chừng cũng vì chàng muốn chờ xem cái



bà chủ muôn thứ phong tình này, nửa đêm khuya khoắc đến đây tính làm gì.



- Có phải muốn lục soát hành lý của chàng? Có phải lại giết chàng? Hay là dụ dỗ



chàng?



Là một người đàn ông, dĩ nhiên Lục Tiểu Phụng hy vọng bà ta vì mục đích chót.



Đấy là cái bản tính ham vui tự tôn của đàn ông. Mỗi người đàn ông đều nghĩ như



vậy.



May mà Lục Tiểu Phụng còn nghĩ thêm một kiểu khác.



Nếu bà chủ lại đây giết chàng, ít nhất có thể chứng minh được bà ta và hung án



của Liễu Như Cương có liên quan với nhau, vậy thì phạm vi chuyện Lục Tiểu Phụng



phải làm thu nhỏ lại.



Cái không may là, cái bà chủ này ngay cả ý nghĩ giết chàng cũng không có.



Cây đèn trong phòng đã tắt từ lâu, ánh đèn bên ngoài không biết từ đâu lại, mông



lung chiếu qua cái eo nhỏ của bà chủ và cặp đùi dài thon chắc, những đường nét dưới



lớp vải quần mỏng bày lộ ra rõ rõ ràng ràng.



Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên nói:



- Bà biết đèn để đâu, mở đèn lên giùm.



Bà chủ hình như giật nãy cả mình, bà ta lấy hai bàn tay trắng nõn, nhè nhè vỗ vào



buồng ngực căng đầy.



Bà ta hỏi:



- Ông làm tôi giật mình muốn chết, thật tình. Như thế này không hay hơn sao, tại



sao phải mở đèn lên?



Lục Tiểu Phụng trả lời bằng một câu thật muốn làm cho người đàn bà nào cũng



bắn cả người lên:



- Bởi vì tôi muốn nhìn cặp đùi của bà.



Bà chủ cười ngặt nghẽo nói:



- Đùi của tôi có gì là đáng coi? Tôi không cho ông coi.



Lục Tiểu Phụng hình như là một chú bé vòi vĩnh:



- Tôi muốn nhìn, tôi cứ muốn nhìn, không những vậy, còn không nhìn không được.



Bà chủ thở ra nói:



- Ông đấy hở, con người ông, thật phiền hà muốn chết.



Miệng bà ta nói vậy, nhưng cây đèn trên bàn đã được thắp lên.



Bà chủ đưa người ra trước ánh đèn, ném ánh mắt ra chiều nhu mỳ lại Lục Tiểu



Phụng.



- Thế này được chưa?



- Còn chưa được.



Bà chủ hỏi:



- Còn chưa được? Tại sao còn chưa được?



- Bởi vì bây giờ tôi chỉ thấy có cái quần của bà ở đó, còn chưa thấy đùi ở đâu.



Bà chủ ánh mắt lại càng lẳng lơ:



- Ông còn muốn sao nữa? Không lẽ ông còn muốn tôi vén quần tôi lên?



Lục Tiểu Phụng cười lộ đầy vẻ không tốt nói:



- Không sai điểm nào. Tôi đang nghĩ tới chỉ có chuyện đó.



Bà chủ dùng hàm răng nhỏ trắng phau cắn nhẹ lên môi:



- Ông đấy hở, ông thật là một thứ oan gia của tôi.



Nếu có một người đàn bà cho ta là oan gia, vậy thì ta có yêu cầu gì, họ nhất định



sẽ không từ chối. Vì vậy Lục Tiểu Phụng lập tức nhìn thấy cặp đùi của bà chủ.



Cặp đùi ấy không còn chỗ nào để cho ai phàn nàn, dù là một người đàn ông khó



tính đến đâu cũng phải nên hài lòng lắm.



Nhưng Lục Tiểu Phụng lại thở ra trong bụng, thậm chí còn lộ ra vẻ thất vọng ngoài



mặt.



Bởi vì cặp đùi ấy không phải là thứ chàng muốn thấy.



Chàng muốn thấy, là cặp đùi đang bay bay dưới cái quần màu tím, cặp đùi có



những bắp thịt chắc mà thon, tràn đầy nhựa sống của tuổi thanh xuân.



Cặp đùi của bà chủ tuy trắng hơn, mềm mại hơn, nhưng bắp thịt xem ra có phần



lỏng lẻo, đối với đàn ông lại càng có sức thu hút, nhưng đã mất đi cái rắn chắc rồi.



Lục Tiểu Phụng không dấu sự thất vọng của mình khéo lắm, bà chủ cũng không



chú ý đến chuyện đó, chỉ cất giọng ướt át:



- Bây giờ ông muốn tôi làm gì nữa?



Lục Tiểu Phụng lại nhắm cả mắt lại:



- Bây giờ tôi chỉ muốn bà mặc quần vào, thổi tắt cây đèn trên bàn, dùn hai cái đùi



mập mạp của bà đi ra khỏi nơi đây.



Bà chủ nổi giận lên, lần này quả thật tức giận, tức muốn đập chết tươi con khỉ khả



ố đó.



Bà ta ré lên:



- Ngươi nói vậy nghĩa là sao?



Lục Tiểu Phụng làm mặt tỉnh nói:



- Tôi tưởng đại khái tôi đã nói rõ ý tứ của tôi cho bà nghe. Tôi nghĩ bà cũng nghe



rõ lắm chứ.



Chàng những tưởng bà ta sẽ tức muốn điên lên, không chừng còn chồm lại đập



cho chàng vài cái, cắn cho chàng vài miếng.



Có điều chàng chẳng sợ gì.



Muốn đối phó với một người đàn bà phát điên lên, Lục tiên sinh có ít nhất cũng vài



trăm cách.



Làm cho người ta nghĩ không ra là, cái bà chủ này không những không phát điên



lên tý nào, còn mở miệng cười ngặt nghẽo.



- Ông đấy hở, ông thật chẳng phải thứ tốt lành, ông chẳng phải con người.



Bà ta cười còn ra vẻ sảng khoái:



- May mà tôi còn có phương pháp đối phó với hạng người không phải người như



ông.



- Sao?



- Tôi có thể bảo đảm, nếu hôm nay ông để tôi ra khỏi phòng này, nhất định ông sẽ



hối hận cả đời.



Giọng nói của bà ta quả không có tý giận dỗi gì, cái phản ứng đó không khỏi làm



cho Lục Tiểu Phụng là tay đánh quen trăm trận phải kỳ quái, do đó chàng nhịn không



nổi bèn hỏi:



- Có phải bà muốn nói với tôi, nếu hôm nay không giữ bà lại đây, sẽ hối hận cả



đời?



Hàm trăng nhỏ nhắn trắng phau của bà chủ lộ ra trong nụ cười:



- Tôi tưởng tôi đã nói rõ ý tứ của tôi cho ông biết, tôi nghĩ ông cũng nghe rõ lắm



chứ.



- Được, lần này tôi đầu hàng đấy.



Thậm chí chàng còn đưa hai tay lên trời:



- Bà có thể cho tôi biết, tại sao tôi sẽ hối hận không?



- Bởi vì chỉ có tôi mới có thể nói cho ông nghe, bạn của ông la Liễu Như Cương tại



sao mà chết.



Câu nói ấy như một con roi, Lục Tiểu Phụng hình như bỗng nhiên bị quất cho một



roi, nằm trên giường bật dậy.



- Bà biết ai giết y?



- Tôi nghĩ tôi cũng biết được chút ít.



Toàn thân của Lục Tiểu Phụng cứng đờ ra, giọng chàng mềm đi:



- Vậy thì bây giờ bà có thể nói cho tôi biết được không?



Bà chủ trả lời:



- Đương nhiên rồi, oan gia của tôi. Bất kể ông nói tôi làm gì, tôi sẽ làm cho ông.



Có điều ít nhất ông cũng phải làm cho tôi một chuyện mới đúng chứ.



- Chuyện gì?



Bà chủ nhìn thẳng vào mặt chàng, nói tỉnh:



- Cởi cái quần của ông ra cho tôi xem cặp đùi.



Lục Tiểu Phụng ngốc ngay tại đó, hình như đã bị sợ quá thành ngốc. Có điều



chàng bỗng nhiên thản nhiên nói:



- Chuyện này quá dễ.



Chàng cười sảng khoái:



- Thiên hạ còn có chuyện gì dễ dàng hơn một người đàn bà đẹp bảo người đàn ông



cởi quần áo ra? Chỉ cần bà cao hứng, muốn tôi cởi gì cũng không sao.



Chàng không hề nói láo.



Câu nói còn chưa thốt ra xong, cái quần của chàng đã ra khỏi cặp đùi.



- Bây giờ bà còn muốn tôi làm gì?



Ánh mắt của bà chủ lại bắt đầu đừa đẩy:



- Bây giờ tôi chỉ muốn ông quăng cái quần ấy y, tắt đèn trên bàn, dùng hai cặp đùi



ốm yếu của ông lại đây ôm tôi.



Vì một chuyện phải làm, không thể làm không được, tất phải trả một cái giá gì đó.



Vì một người bạn thật đúng là bạn, bất kỳ trả bao nhiêu cũng đáng.



Lục Tiểu Phụng trước giờ vốn là người rất có nguyên tắc, đây chính là nguyên tắc



của chàng.



Do đó đèn đã tắt.



o O o



Một người đàn ông và một người đàn bà, trong một phòng nhỏ, trên một chiếc



giường, đèn tắt rồi, rất có thể có nhiều chuyện xảy ra.



Một người đàn ông và một người đàn bà, trong một phòng nhỏ, trên một chiếc



giường, đèn tắt rồi, cũng rất có thể chẳng có chuyện gì xảy ra.



Thật tình tình huống ra làm sao? Thật tình chuyện gì đã xảy ra? Trừ hai người ra,



còn ai biết được?



Chúng ta có thể xác nhận được một điều, là Lục Tiểu Phụng đương nhiên hỏi bà



chủ:



- Làm sao bà biết được ai giết Liễu Như Cương?



- Bởi vì tại cái tiểu trấn chim còn đẻ không ra trứng này của chúng tôi, chỉ có một



người có thể làm chuyện đó.



Câu nói này dĩ nhiên phải cần được giải thích, bà chủ giải thích rằng, Hoàng



Thạch trấn là một tiểu trấn hoang lương vô cùng, từ khi truyền thuyết về kho tàng quanh



đây bị chứng minh là một thứ dao ngôn, ngay cả lữ khách cũng không qua đây, bởi vì



nơi đây không nằm trên còn đường giao thương.



Những người ở đây, đều là những người an cư lạc nghiệp lâu đời, đã quen với cuộc



sống bần cùng mà an ổn, không muốn đi đâu ra thế giới phồn hoa bên ngoài đầy những



cạnh tranh xô xát.



Bà chủ nói:



- Ví dụ như nói ông chồng mập của tôi, tử thủ nơi đây với quán tạp hóa, đã được



mấy đời. Bây giờ ông có cho y bao nhiêu vàng bạc, y cũng không dám đi. Chỉ cần



đạp ra khỏi tiểu trấn này một bước, là y run cả chân tay.



Những người khác trong tiểu trấn này cũng đều như vậy cả, cuộc sống bần cùng an



ổn nơi đây, đã làm cho bọn họ không còn tý gì đấu tranh, cũng tước đi hết những tham



vọng hư vinh trong lòng.



Bởi vì bọn họ thật không biết những thứ vinh hoa, loè loẹt ấy ra làm sao.



Những người này đã sinh căn nơi đây trăm năm trước, nhà này biết nhà kia rõ ràng



như mình biết mình.



Bà chủ nói:



- Chỉ có một người là ngoại lệ. Trong tiểu trấn này, chỉ có y là ngoại lệ.



- Người này là ai?



- Y tính Sa, tên y hầu như ai cũng quên mất, bởi vì mọi người đều gọi y là Sa đại hộ.



Lục Tiểu Phụng hỏi bà chủ:



- Sa đại hộ? Tại sao người khác gọi y là Sa đại hộ?



Trong Hoàng Thạch trấn này, mấy cái giếng nước ngọt ấy đều là của y, người khác



không gọi y là đại hộ thì gọi là gì?



- Cái vị Sa đại hộ này, tại sao muốn giết Liễu Như Cương?



Bà chủ nói:



- Tôi có nói y giết Liễu Như Cương đâu, chẳng qua tôi chỉ nói, nếu Hoàng Thạch



trấn có người giết được Liễu Như Cương, người ấy chính là Sa đại hộ.



- Tại sao?



- Bởi vì tôi cũng biết Liễu đại gia là tay cao thủ đệ nhất đẳng, bọn chúng tôi ở đây



đều là những con rùa con vừa thấy người khác rút đao ra là sợ muốn té đái trong quần.



Bà chủ nói:



- Trừ Sa đại hộ ra, Hoàng Thạch trấn không ai dám đụng vào sợi lông của Liễu đại



gia.



Bà ta còn ráng nhấn mạnh:



- Trừ Sa đại hộ ra, chẳng ai có nổi bản sự.



- Y có bản sự gì?



- Thật ra chính y cũng chẳng có bản sự con khỉ gì, trong bụng y chẳng qua chỉ một



bụng đại tiện là cùng.



Bà chủ lúc nãy có đem lại một bầu rượu, uống rượu với Lục Tiểu Phụng, là một



chuyện trên đời làm cho người ta cao hứng nhất, vì vậy, bà chủ có hai cánh tay trắng



nõn nà, cặp đùi thon dài này, lòng xuân phơi phới này bây giờ có muốn không say



cũng khó lắm.



Do đó bà ta đã nói năng ra chiều loạn xạ.



Bà chủ nói:



- Chẳng qua, cái lão Sa đại hộ này có chỗ hơn bọn rùn con kia một chút. Bởi vì



ngoài một bụng đại tiện ra, y còn một gian phòng đầy những vàng bạc châu báu.



Lục Tiểu Phụng hỏi:



- Điều đó có gì quan hệ tới cái chết của Liễu Như Cương?



Bà chủ ôm lấy cổ của Lục Tiểu Phụng, vỗ nhẹ vào mặt chàng như vỗ một đứa bé:



- Tiểu thiếu gia, ông có biết có nhiều người giống như ruồi nhặng vậy, ngửi thấy



mùi phân là bay lại.



Bà ta tít mắt lại:



- Vàng bạc châu báu là bãi phân của người ta.



- Vậy thì ruồi nhặng là ai vậy nhĩ?



Bà chủ nói:



- Ruồi nhặng là những thứ chẳng ra gì, chẳng ra người. Những thứ súc sinh như



cường đạo, đào phạm, hung thủ, côn đồ, thái hoa tặc, bán bạn bè, bọn họ bị bức cùng



đường, bèn biến thành ruồi nhặng, cứ vo vo bay lại bãi phân, bãi phân càng xa chừng



nào càng tốt chừng đó.



Bà ta uống chỗ rượu còn lại trong bình:



- Bãi phân ở Hoàng Thạch trấn đương nhiên là xa nhất.



Lục Tiểu Phụng biết người đàn bà này sắp biến thành con mèo say khước, bởi vì



chàng biết rượu trong bình là thứ rượu mạnh cực kỳ, do đó chàng muốn tranh thủ hỏi



bà ta vài câu:



- Bà nói mấy con ruồi nhặng đó, có một số là cao thủ phải không?



- Đại khái là vậy.



- Không lẽ bà cho là mấy tên cường đạo hung thủ lại đầu kháo Sa đại hộ, có tên



giết Liễu Như Cương?



Cặp mắt của bà chủ đã hầu như tít lại:



- Tôi cũng không biết, nếu không biết, tại sao không đi xem thử?



Nói xong câu đó, cặp mắt bà chủ cũng mở hết muốn ra.



Đối với một người đàn bà đã say rượu, không những vậy còn đã ngủ khì, Lục Tiểu



Phụng cũng không có cách nào hơn.



Trừ cách đi lại hỏi thẳng Sa đại hộ, thật tình chàng không còn cách nào khác hơn.


Bình Luận (0)
Comment