Khi Diệp Cô Thành chạy tới Châu Quang Bảo Khí Các, cuộc so kiếm đã bắt đầu.
Kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết vĩnh viễn tiến bước không lùi, hắn tựa hồ chưa từng do dự. Về phần Độc Cô Nhất Hạc, kiếm pháp của lão uy chấn võ lâm hơn mười năm, không biết có bao nhiêu kiếm khách mới muốn thành danh chết dưới kiếm của lão.
Kiếm là vô tình , nhưng người có thể vô tình như kiếm sao?
Diệp Cô Thành cảm thấy chấn động sâu sắc vì trận quyết chiến phấn khích trước mắt này, y đột nhiên cảm thấy trận chiến này rất đẹp — kiếm quang lần lượt thay đổi kia, ánh mắt đều chấp nhất nọ, cùng với loại dũng khí chưa từng có từ trước đến nay này, thật sự rất đẹp.
Xong rồi xong rồi, y lại cảm thấy sinh tử quyết đấu rất đẹp? ! Diệp Cô Thành có loại xúc động ai thán: Chẳng lẽ y thật sự đã trở thành một “người giang hồ đủ tư cách” rồi sao? Người trong giang hồ lấy sát vi mĩ, lấy huyết vi vinh – cái này thật sự rất hung tàn, rất không phù hợp thế giới quan của y a…… Chẳng lẽ về sau y cũng trở nên giống Tây Môn Xuy Tuyết, cảm thấy máu chảy trên mũi kiếm là cảnh trí đẹp nhất nhân gian sao? ! Diệp Cô Thành cảm thấy sau lưng có chút lạnh lẽo.
Nhưng mặc kệ trận quyết đấu này phù hợp thế giới quan của Diệp Cô Thành hay không, nó vẫn là quyết đấu, liền không có khả năng giải quyết bằng hòa bình. Trận quyết đấu lúc này đã đến thời khắc cuối cùng, thời điểm sinh tử, kiếm Tây Môn Xuy Tuyết xuất không hối hận — hắn đã đâm ra một kiếm mạnh nhất của mình!
Mắt Diệp Cô Thành rất sáng, phi thường sáng: y nắm chặt chuôi kiếm, cố gắng khắc chế , phảng phất như kiếm của y đã nhịn không được muốn tự động bay ra khỏi vỏ.
Mà bản nhân Diệp Cô Thành cũng nhịn không được nghĩ, Thiên Ngoại Phi Tiên của y đến tột cùng có thể thắng kiếm này của Tây Môn Xuy Tuyết hay không?
Thiên Ngoại Phi Tiên có thể thắng Tây Môn Xuy Tuyết hay không, điều này phải so kiếm mới biết được; Nhưng giờ này khắc này, Tây Môn Xuy Tuyết rõ ràng chậm hơn Độc Cô Nhất Hạc nửa phần — Diệp Cô Thành đã nhìn ra, Độc Cô Nhất Hạc tự nhiên cũng biết, Tây Môn Xuy Tuyết càng hiểu rõ hơn: Trước khi kiếm của hắn đâm thủng cổ họng Độc Cô Nhất Hạc, kiếm của Độc Cô Nhất Hạc đã xuyên qua tim hắn trước!
Thời khắc đó, khóe miệng Độc Cô Nhất Hạc thoáng cong lên một chút – người sắp thắng là lão, đây tự nhiên là một chuyện đáng để cao hứng.
Nhưng mà,“Sắp sửa thắng” Cũng không có nghĩ là đã thắng, Độc Cô Nhất Hạc không phải cao hứng quá sớm hay sao? !
Độ cong nho nhỏ kia vĩnh viễn lưu lại trên gương mặt Độc Cô Nhất Hạc, chỉ vì lão đã chết, mà biểu tình của người chết, tự nhiên sẽ chẳng bao giờ thay đổi nữa.
Là ai giết Độc Cô Nhất Hạc? Là kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết đâm xuyên qua cổ họng Độc Cô Nhất Hạc, nhưng kiếm của Độc Cô Nhất Hạc lại dừng lại trong chớp mắt cuối cùng — kiếm lão dừng lại, cho nên chết là lão, mà không phải Tây Môn Xuy Tuyết.
Nhưng Độc Cô Nhất Hạc vốn không nên chết, trận chiến này không phải là quyết đấu công bình!
Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên thu kiếm ngẩng đầu, ánh mắt hắn rất lạnh, trong đó cất giấu tức giận bừng bừng – trận này vốn là quyết chiến công bình, bất luận kẻ nào cũng không nên nhúng tay, cho dù như vậy hắn sẽ chết! kiếm đạo của Tây Môn Xuy Tuyết chính là “Thành”, cho nên hắn chán ghét “Không thành”, càng không thể dễ dàng tha thứ chuyện “Không thành” phát sinh trên người hắn, đây quả thực là kinh nhờn kiếm đạo của hắn, là vũ nhục đối với hắn!
Nhưng vừa rồi lại có người nhún tay vào, ám toán Độc Cô Nhất Hạc ngay giây phút cuối cùng!
Nhúng tay là ai? Ai đã ám toán? ! Mắt Tây Môn Xuy Tuyết sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Cô Thành đứng trên mái hiên.
Diệp Cô Thành đột nhiên rút kiếm, xoay người liền chém xẹt qua, một hắc ảnh xoay người mà lên, đạp nát một miếng ngói trên nóc nhà, lại ngay lập tức đá bay miếng ngói đã vỡ nát kia lên, phá khai mũi kiếm của Diệp Cô Thành – lúc nãy ám toán Độc Cô Nhất Hạc , chính là hắc y nhân này.
Hắc y nhân vừa rồi đã nấp vào mái ngói phía sau Diệp Cô Thành, im lặng cứ như một con thằn lằn, lặng yên không một tiếng động. Tam đại cao thủ đều ở ngay đây, lại không một ai chú ý tới hắn ! có lẽ nguyên nhân quan trọng nhất là tâm tư ba người đều đặt vào trận quyết chiến này, nhưng công phu ẩn náu của hắc y nhân kia cũng tuyệt đối là nhất lưu trong nhất lưu.
Cao thủ, lại là một cao thủ ! trên đời này, khi nào thì xuất hiện nhiều cao thủ như vậy?
Giang hồ, quả nhiên là sâu không lường được .
Tây Môn Xuy Tuyết đã rút kiếm ra chém tới, Diệp Cô Thành rút kiếm lại đứng một bên — Tây Môn Xuy Tuyết không cần y hỗ trợ, đạo lý này Diệp Cô Thành vẫn rất rõ, đó cũng là nguyên nhân vừa rồi y không ra tay: Cho dù Tây Môn Xuy Tuyết thật sự chết dưới tay Độc Cô Nhất Hạc, Diệp Cô Thành có lẽ cũng không ra tay …… Nhưng Tây Môn Xuy Tuyết sẽ chết sao? Nguyên nhân vi Diệp Cô Thành tin tưởng Tây Môn Xuy Tuyết sẽ không chết, cho nên y mới không ra tay. Điều này thoạt nhìn cứ như nghịch biện, nhưng quả nhiên, dù Diệp Cô Thành không ra tay, cũng có người khác ra tay .
Hắc y nhân ra tay này đến tột cùng là loại người nào?
Trong đầu Diệp Cô Thành người hiện lên đầu tiên chính là Cung Cửu, nhưng hắc y nhân này rõ ràng không phải Cung Cửu.
Không nói đến Cung Cửu căn bản không có khả năng đi giúp Tây Môn Xuy Tuyết, vả lại, không đi ám toán Tây Môn Xuy Tuyết là tốt lắm rồi; Huống chi lấy thương thế và thời gian hắn cùng Diệp Cô Thành tách ra mà nói, hắn cũng không có biện pháp đến trước Diệp Cô Thành — Cung Cửu chỉ là biến thái, mà không phải thần. Hắc y nhân này rõ ràng đã ẩn tàng thật lâu ở đây, thậm chí gã có thể còn đến sớm hơn cả Độc Cô Nhất Hạc, mới không bị ba người đến sau phát hiện.
Hắc y nhân thần bí này võ công rất cao, Diệp Cô Thành nhìn trong chốc lát, liền hoảng sợ phát giác, trước khi kiếm đạo của y đại thành, y cũng không phải đối thủ của người này, Tây Môn Xuy Tuyết cũng vậy. Huống chi Tây Môn Xuy Tuyết vừa cùng Độc Cô Nhất Hạc quyết một trận sinh tử, nội lực đã hao hết mấy phần, lúc này toàn dựa vào tức giận mà chống đỡ thôi.
May mà này hắc y nhân cũng không có ác ý, điều này thật rõ ràng, hắn ám toán Độc Cô Nhất Hạc, không phải là vì cứu Tây Môn Xuy Tuyết sao?
Võ công của Hắc y nhân quỷ dị cổ quái, lại tràn đầy đại khí, gã dùng ngón tay đẩy kiếm Tây Môn Xuy Tuyết ra, lại có tiếng động “Leng keng” Rung động — ngón tay của gã chẳng lẽ là sắt đúc thành sao? Diệp Cô Thành lau một phen mồ hôi dưới đáy lòng, trong thế giới Cổ Long cao thủ quá nhiều, xem ra y tất yếu phải không ngừng đề cao và tiến bộ mới được, sức mạnh mới là căn nguyên của tất cả a……
Bất quá, Diệp Cô Thành lại nhịn không được suy nghĩ: Nếu lúc này Cung Cửu “Hoàn hảo vô khuyết” , hắn có thể địch nổi hắc y nhân thần bí này không?
Diệp Cô Thành còn chưa nhận ra, hiện giờ y thực dễ nhớ tới Cung Cửu đến, tùy tiện gặp được người và chuyện gì, đều sẽ không tự chủ được lấy Cung Cửu ra mà so sánh.
Nếu Cung Cửu biết được suy nghĩ của Diệp Cô Thành, chỉ sợ nằm mơ cũng bật cười bừng tỉnh, chỉ tiếc hắn không biết, chẳng những hắn không biết, ngược lại còn rất rất tức giận.
Bởi vì sáng sớm hôm sau, Cung Cửu căn bản không cần phái người đi tìm hiểu đã biết tin Tây Môn Xuy Tuyết chiến thắng Độc Cô Nhất Hạc. Tin tức này như gió truyền khắp nơi nơi, càng cổ vũ Thanh danh “Kiếm xuất vô địch” của Tây Môn Xuy Tuyết.
Mặt Cung Cửu đen lai, đen như than.
Theo Cung Cửu suy nghĩ, cái này tuyệt đối là Diệp Cô Thành chặn ngang một đòn, nếu không Tây Môn Xuy Tuyết sao có thể giết được Độc Cô Nhất Hạc? Rõ ràng Hoắc Thiên Thanh đã bị hắn đá đi rồi mà!
Cho nên khi Diệp Cô Thành khoác ánh mặt trời vàng ươm đi vào viện, nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt đen thui của Cung Cửu.
“Thành chủ xem quyết chiến, có thể xem đến trắng đêm không về, thật sự là hảo hưng trí phải không hả!”
Diệp Cô Thành chỉ một thoáng cảm thấy trong ngữ điệu của Cung Cửu mang theo một loại cảm giác của tiểu tức phụ oán giận trượng phu trắng đêm không về, trên lưng không khỏi sinh ra một cảm giác hãi hùng.
Suy nghĩ một lát, Diệp Cô Thành nói:“Trận chiến rất đẹp, ta cũng thu hoạch rất nhiều.” Kiếm càng đẹp hơn mỹ nhân a.
Nhưng Cung Cửu nghe xong Diệp Cô Thành nói phảng phất lại càng không cao hứng, chỉ nghe hắn ngữ khí rầu rĩ hỏi:“Cao thủ quyết chiến, nhiều nhất chỉ là trăm chiêu mà thôi, vậy sau đó thành chủ lại đi nơi nào?” nội dung lời này của Cung Cửu nghe có chút giống đang gặng hỏi, nhưng là hắn mở to một đôi mắt “U oán”, nhìn thẳng chằm chằm vào Diệp Cô Thành, khiến Diệp Cô Thành cảm thấy hơi buồn cười, chẳng có chút xíu khó chịu nào.
Vì thế Diệp Cô Thành ăn ngay nói thật, nói:“Sau đó ta cùng Tây Môn trang chủ đi luận kiếm.”
Lời Diệp Cô Thành nói là siệu cấp thật, đêm qua sau khi hắc y nhân kia và Tây Môn Xuy Tuyết đánh mấy chiêu sau đó liền thoát đi ly khai. Tây Môn Xuy Tuyết không đuổi theo, Diệp Cô Thành lại càng không đuổi, muốn đuổi kịp hắc y nhân kia tuyệt đối không dễ, càng không nói còn muốn đả bại gã, không phải sao? Diệp Cô Thành kỳ thật đã có phỏng đoán đối với thân phận của hắc y nhân kia.
Hơn nữa, Diệp Cô Thành cũng âm thầm cảm thấy Tây Môn Xuy Tuyết thật sự có chút quá mức tích cực, cũng không phải nói tích cực không tốt, dù sao kiếm đạo cùa người ta là “Thành” Nha, đây là sự tình không cách nào thay đổi. Nhưng đổi lại mà nghĩ, nếu người cùng Độc Cô Nhất Hạc quyết đấu là Diệp Cô Thành, tại thời khắc sống chết có người “Cứu” y, y cũng chỉ vui mừng mà không thầm oán, chỉ có thể nói, Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết, lý niệm của bọn họ là bất đồng .
Tuy lý niệm bất đồng, kiếm đạo lại có thể trao đổi, vì thế Diệp Cô Thành cùng Tây Môn Xuy Tuyết sau khi tỏ ý với nhau, cuối cùng đi theo Diệp Cô Thành, cùng nhau bay đến cái đình lần trước Diệp Cô Thành và Cung Cửu cùng nhau chơi cờ thưởng trà để luận kiếm ngay trong nửa đêm.
Ánh trăng xa xăm, hồ nước lăn tăn, trong đình hai kiếm khách bạch y ngồi đối diện luận kiếm — ấn theo ý tưởng của Diệp Cô Thành mà nói: Cái này thật sự là rất có phong phạm a! đây căn bản chính là chuyện Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết nên làm! cái gì Tử Cấm Đỉnh, xéo qua một bên đi! hai người bọn họ, nên là “Ái mộ tương giao”,“Hỗ vi tri kỷ”, căn bản là không nên quyết trận sinh tử gì hết, sẽ đáng tiếc lắm đó a.
Trải qua ngộ đạo mấy ngày nay, lại cùng Tây Môn Xuy Tuyết luận kiếm, Diệp Cô Thành cảm thấy thu hoạch của y thật sự rất lớn, chỉ cần tiếp tục so chiêu với cao thủ đứng đầu vài lần, sức mạnh của y nhất định có thể đạt tới cao nhất.
Thế nhưng lời nói của Diệp Cô Thành hiển nhiên đã làm Cung Cửu sôi máu, sắc mặt Cung Cửu bỗng trắng bệch ra, tái nhợt như tuyết, tiếp đó hắn khụ lên liên hồi, phun ra vài ngụm máu mới hết. Sau đó Cung Cửu truy vấn:“Luận kiếm? Thành chủ không thỉnh Tây Môn trang chủ đến khách *** để hảo hảo tâm sự, hơn nửa đêm có thể đi chỗ nào chứ?”
Cung Cửu đã hiện rõ là đang chất vấn, nhưng Diệp Cô Thành thấy Cung Cửu đã hộc cả máu mồm rồi, thông cảm nhân gia để y chọt hai cái lỗ cũng không dễ chịu gì, đối với cống hiến của hắn khiến kiếm đạo của y coi như “Không thua Tây Môn Xuy Tuyết”, liền tiếp tục ăn ngay nói thật, nói:“Hồ quang đình.” Cái đình bên hồ kia đã gọi là hồ quang đình.
Cung Cửu quả thực nghẹn khuất đến mức muốn ói cả tim gan ra ngoài, hồ quang đình kia là bảo địa tư nhân của hắn, những người khác nêu giá trên trời cũng đừng mơ được vào ngồi, trừ phi tâm tình Cung Cửu tốt. Lúc trước Cung Cửu mang Diệp Cô Thành vào đó cảm thụ cảnh đẹp hồ quang là vì muốn lấy lòng y, không ngờ Diệp Cô Thành quay đầu lại liền cùng Tây Môn Xuy Tuyết tung tăng đến đó luận kiếm? ! Hồ quang đình kia là sản nghiệp của Cung Cửu a…… Diệp Cô Thành làm như vậy thật sự là…… Khiến Cung Cửu muốn đập nát cái hồ quang đình kia! tất Phải đập nát mới được aaaaa !
Cung Cửu giận quá hóa cười, ngữ khí bỗng ôn nhu hỏi:“Diệp thành chủ cùng Tây Môn trang chủ có quan hệ gì?”
Diệp Cô Thành nghiêm túc nói:“Tri kỷ.”
Cung Cửu lại hỏi:“Vậy ta và Diệp thành chủ là quan hệ gì?”
Diệp Cô Thành vẫn thực nghiêm túc, nói:“Bằng hữu.”
Cung Cửu dừng một chút, tiếp tục hỏi:“Không biết ta có thể trở thành tri kỷ của thành chủ không?”
Diệp Cô Thành nhìn Cung Cửu, thật lâu sau, mới trảm đinh chặt sắt nói:“Không thể.”
_____________________________