CHƯƠNG 28
Tâm tình Diệp Cô Thành rất tốt, nhóm thủ hạ tâm phúc của y đã tiếp nhận Châu Quang Bảo Khí Các, điều này có nghĩa là toàn bộ Bạch Vân thành không cần vì tiền mà phát sầu nữa.
Trên thực tế Bạch Vân thành vốn khá giàu có, trân châu, san hô và thuỷ sản của Bạch Vân thành vốn là tốt nhất, nhưng những thứ này cũng không thể coi là hoàn toàn của Diệp Cô Thành . Diệp Cô Thành sớm phát hiện, tại Bạch Vân thành tuy thân phận y cao quý, nhưng tiền bạc và quyền thế thật sự có thể chưởng khống cũng không nhiều — bởi vì Diệp Cô Thành ban đầu cũng không quá để ý đến những thứ này.
Nhưng Diệp Cô Thành hiện tại hiển nhiên là để ý rồi: Có quyền lực mà không dụng, cứ như có đống tiền mà không cách nào xài vậy – chẳng còn chút ý nghĩa gì. Vì thế y mất một phen công phu kha khá, chọn lựa tâm phúc lại kiểm tra và nhận định, rốt cục trở thành Bạch Vân thành chủ danh xứng với thực.
Nhưng như vậy vẫn không đủ, không ai lại ngại tiền nhiều , nhất là Diệp Cô Thành.
Bởi vì Bạch Vân thành Phi Tiên đảo xa tại hải ngoại, khó có thể với tới giang hồ Trung Nguyên, cho nên Bạch Vân thành chỉ có thể đem trân châu và san hô tối thượng đẳng bán cho cửa hàng Trung Nguyên trước, sau đó lại cho cửa hàng qua tay bán đi — giá trung gian chênh lệch, dùng lời Diệp Cô Thành mà mắng, thì phải là…… Hãm hại cha nó! cái gì gọi là gian thương hử? Cái đám người bán châu báu kia đều là gian thương trong đám gian thương a: Mà Châu Quang Bảo Khí Các, cái nơi được xưng là chốn nhiều châu báu nhất thiên hạ, căn bản chính là đầu lĩnh của tụi gian thương đó.
Cho nên sở dĩ lúc ấy Diệp Cô Thành cứu Diêm Thiết San, cũng có mục đích, chỉ vì y vốn muốn kẹp lấy ân tình này mà hợp tác cùng Châu Quang Bảo Khí Các.
Ngay từ đầu Diệp Cô Thành còn có một mục tiêu, chính là biến Phi Tiên đảo thành một nhân gian tiên cảnh chân chính — tuy y cảm thấy tạo phản làm Hoàng đế sẽ mệt chết luôn, nhưng quản lý một Phi Tiên đảo vẫn dư sức qua cầu. Hơn nữa, Phi Tiên đảo trên cơ bản giống y như một quốc đảo, nhưng sản vật lại phong phú, vị trí địa lí ưu việt. Đúng là chỉ cần có thể khiến Phi Tiên đảo phát triển không ngừng, giàu có phồn hoa, ngày ngày của Diệp Cô Thành tuyệt đối sẽ thoải mái hơn cả Hoàng đế a.
Diệp Cô Thành vốn là một người thông minh, mục tiêu y muốn thực hiện cũng không coi là quá khó khăn, dù sao trụ cột cùa Bạch Vân thành chủ cũng rất tốt: Tương lai y sẽ có tiền, có đất, có người, còn có danh vọng, lại không cần xen vào quá nhiều chuyện…… Đó là cuộc sống tuyệt diệu biết dường nào a! đương nhiên, nếu còn có thể tìm mĩ nam hợp tâm hợp ý về, vậy thì nhân sinh thật sự quá hoàn mỹ rồi.
Bất quá sau đó Cung Cửu lại giết Diêm Thiết San…… Diệp Cô Thành lúc ấy liền hiểu được, Cung Cửu cũng coi trọng khối thịt này: Thậm chí nói không chừng cả âm mưu của Đại Kim Bằng Vương triều kia cũng không thể thiếu sự trợ giúp của Cung Cửu.
Trải qua một phen cân nhắc lợi và hại xong, Diệp Cô Thành cũng giúp luôn — không hề nghi ngờ, tuy nói Cung Cửu biến thái chút, nhưng vẫn rất tốt với y, vả lại bất luận Cung Cửu có mục đích gì, cùng Cung Cửu hợp tác hiển nhiên càng khoái trá hơn so với hợp tác cùng cái tên Diêm Thiết San tinh thông buôn bán đến biến thành lão hồ ly kia.
Bất quá Diệp Cô Thành thật sự không ngờ Cung Cửu hào phóng đến thế, lại trực tiếp dâng Châu Quang Bảo Khí Các lên cho y? ! đây thật sự không thể không khiến Diệp Cô Thành hoài nghi: Cung Cửu tên biến thái này không phải yêu y thiệt rồi chứ…… Hay thế giới này thật sự là huyền huyễn ? !
Nói gì thì nói, lúc trước Cung Cửu tuy từng thổ lộ với Diệp Cô Thành, Diệp Cô Thành cũng vì “sức chống cự đối với mĩ sắc không đủ” Mà rất có hảo cảm với Cung Cửu, nhưng bản chất Diệp Cô Thành vẫn là người thực lý trí, đối với loại biến thái không thể suy đoán theo lẽ thường như Cung Cửu đây…… Luôn mang theo chút phòng bị và không tín nhiệm .
Diệp Cô Thành có ý muốn tìm một mĩ nam hợp tâm ý làm bạn cả đời, mà Cung Cửu hiển nhiên “Chẳng” hợp tâm ý y, nhưng mà…… Diệp Cô Thành lại không thể không thừa nhận, cùng Cung Cửu đi chơi cũng rất vui, lại có hời lớn để chiếm đoạt…… Cho nên Diệp Cô Thành muốn quan hệ của hai người bảo trì tại một “phạm vi an toàn”: Y phải thường xuyên gõ biến thái nào đó một chút, nhắc nhở hắn đừng có mà được một tấc lại tiến một tấc suy nghĩ quá nhiều…… Sắc đẹp của biến thái gì gì đó, thưởng thức chiêm ngưỡng là được rồi, thật thêm cái gì nữa, Diệp Cô Thành cảm thấy áp lực rất lớn .
Nhưng gần đây Diệp Cô Thành dần phát hiện tên Cung Cửu này hình như thật sự có chút nghiêm túc, ghen cái gì, có cần rõ rành rành ra thế không hử? ! Diệp Cô Thành cảm thấy hết sức buồn cười, đáy lòng lại do dự, cho nên nhịn không được muốn thấy Cung Cửu biến sắc — kỳ thật Diệp Cô Thành cũng từng suy xét qua Tây Môn Xuy Tuyết, lần này đi Vạn Mai sơn trang cũng không phải không có ý quan sát thử…… Thế nhưng bình tĩnh mà xem xét, lấy hiểu biết của Diệp Cô Thành với hắn mà nói, nếu thật cùng Tây Môn Xuy Tuyết bên nhau…… áp lực kia so với ở bên cạnh Cung Cửu còn lớn hơn nhiều a ! Không nói đến chuyện mỗi ngày đều phải nơm nớp lo sợ, nói không chừng ngày nào đó kiếm đạo của Tây Môn Xuy Tuyết giác ngộ bình cảnh sẽ quyết đấu với y, ‘yêu nhau quá giết nhau luôn’ thật sự thật sự không thích nổi đâu a!
Vì thế Diệp Cô Thành rối rắm, dao động, liền dứt khoát quyết định đến Vạn Mai sơn trang, thả chung Cung Cửu với Tây Môn Xuy Tuyết vài lần, không phải liếc mắt liền nhận định được sao!
Chỉ tiếc Cung Cửu không biết Diệp Cô Thành suy nghĩ cái gì, ngược lại bị y làm cho sôi gan…… nói đến những người Cửu công tử hắn coi trọng, người nào “Khó trị” như Diệp Cô Thành chứ? Cung Cửu căm giận nghĩ, hắn vì Diệp Cô Thành bị thương nặng hai lần, dâng lên một Châu Quang Bảo Khí Các, còn khuyến mãi thêm không biết bao nhiêu nụ cười tươi tắn rồi, nhưng băng sơn này nửa điểm dấu hiệu hòa tan cũng không có a…… Ngược lại còn có xu hướng dính vô một tòa băng sơn khác nữa chứ? ! thật là buồn cười.
Vì thế Cung Cửu đáng thương ủy khuất “Cầu” Diệp Cô Thành chờ hắn “Thương thế tốt một chút” Lại đi Vạn Mai sơn trang – sức mạnh của Tây Môn Xuy Tuyết không tầm thường a, mang thương ra trận gì đó, Cửu công tử thật sự chịu không nổi oa……
May mà Diệp Cô Thành cũng có chút mềm lòng với Cung Cửu, liền nói chờ Cung Cửu khỏi hẳn thì đi, dù sao trong khoảng thời gian này Cung Cửu bị thương nặng hai lần, dẫu hắn biến thái đến mức nào cũng chịu không nổi, Diệp Cô Thành cũng không phải không có tính người, dù sao…… Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản[5] nha.
[5]Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn [Vân dịch tạm]: ý nói khi nhận được lợi từ người khác, cho dù người đó có làm gì sai trái tày trời thì cũng chẳng dám nói, chẳng dám quản. Một phút phun tào: Nói chuyện cứ như anh hiền lắm vậy anh Thành a~ =’’’=
Không biết rằng Cung Cửu mới giả vờ đáng thương trước mặt Diệp Cô Thành cầu kéo dài, xoay người liền đi thăm người khác…… Kỳ thật hắn kéo dài thời gian vì đi gặp hai người: Hai người kia chính là Trương Anh Phong và Nghiêm Nhân Anh.
Tam anh tứ tú Phái Nga Mi, Tô Thiếu Anh sớm chết dưới kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết, Thạch Tú Vân chết dưới châm phi yến, Mã Tú Chân bị Diệp Tú Châu yêu Hoắc Thiên Thanh giết, mà bản thân Diệp Tú Châu lại bị Thượng Quan Phi Yến giết, kẻ sống cũng chỉ còn lại ba người. Nhưng Tôn Tú Thanh đã ở lại Vạn Mai sơn trang, có tâm báo thù cho sư phụ, cũng chỉ còn lại Trương Anh Phong và Nghiêm Nhân Anh.
“Cửu công tử? Ngươi là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng, tìm chúng ta làm gì? !” Nghiêm Nhân Anh tính tình vốn hơi nóng nảy, mà phái Nga Mi trong khoảng ngắn ngủn thời gian này phát sinh biến cố lớn như vậy, nên hắn vừa thấy Cung Cửu liền gào to lên.
Trương Anh Phong ổn trọng hơn rất nhiều, hắn vội giữ chặt Nghiêm Nhân Anh, nhận lỗi nói:“Cửu công tử thỉnh chớ trách, sư đệ ta chỉ là tính tình nóng nảy, lại gặp phải chuyện tang sư, tuyệt không ác ý……”
Cung Cửu thản nhiên cười, ôn hòa nói:“Không sao, tâm tình của hai vị ta đương nhiên có thể lý giải.” Nói xong hắn nghiêm túc lên, nghiêm mặt nói:“Bất quá ta nói rõ, ta tuy là bằng hữu của Lục Tiểu Phụng, cũng không có nghĩa là ta cũng là bằng hữu của Tây Môn Xuy Tuyết.”
Nghiêm Nhân Anh giật mình, hỏi:“Ngươi có ý gì?”
Cung Cửu nhếch khóe miệng, hỏi ngược lại:“Trong mắt các vị, kẻ thù của các ngươi đến tột cùng là Lục Tiểu Phụng, hay là Tây Môn Xuy Tuyết?”
Nghiêm Nhân Anh oán hận nói:“Tây Môn Xuy Tuyết trước Thiếu Anh giết, lại giết sư phụ, kẻ thù của chúng ta đương nhiên là hắn !”
“Úc,” Cung Cửu vẻ mặt sáng tỏ gật đầu, nói:“Như vậy nhị vị cảm thấy…… Các ngươi có khả năng báo đại cừu này không?”
Câu này dứt cả sắc mặt Trương Anh Phong cũng thay đổi, hắn cắn răng nói:“Chúng ta tự biết bản lĩnh không cao, nhưng liền tính là khổ luyện mười năm hai mươi năm…… Không báo thù này thề không bỏ qua !”
Cung Cửu vỗ vỗ thủ, khen:“Có chí khí,” Lập tức lại đả kích nói:“Nhưng lấy tư chất và cố gắng của Tây Môn Xuy Tuyết, mười năm hai mươi năm sau, chỉ sợ chênh lệch giữa các ngươi và hắn cũng vẫn xa thế thôi.”
Mắt thấy Nghiêm Nhân Anh muốn nổi giận, Trương Anh Phong vội vàng giành trước nói:“Như vậy không biết Cửu công tử có chỉ giáo gì?” Cung Cửu cười nhạt nói:“Chỉ giáo không tính, chỉ là muốn chỉ cho hai vị một con đường sáng.”
Trương Anh Phong Thần vẻ mặt nghiêm túc, nói:“Thỉnh tường giải?” Cung Cửu ngạo nghễ nói:“Con đường sáng chính là hai người các ngươi từ nay về sau làm việc cho ta.”
Nghiêm Nhân Anh cười nhạo nói:“Cửu công tử thiệt là lớn giọng, mặc dù ngươi có tiền, nhưng cũng không nhất định thỉnh được Nga Mi tam anh chúng ta! Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi có thể đối phó Tây Môn Xuy Tuyết sao?”
Cung Cửu chống lưng ngửa đầu, tự phụ bật cười, nói:“Trên đời này chưa có ai mà ta thỉnh không được, bất quá hiện tại không phải ta mời các ngươi, mà là các ngươi mời ta.” Mắt thấy Trương Anh Phong và Nghiêm Nhân Anh không hiểu ra sao, Cung Cửu cũng không thừa nước đục thả câu nữa, nói:“Đối phó với Tây Môn Xuy Tuyết, đối với ta mà nói cũng không khó, chớ nói võ công của ta cũng không thua hắn, ngoài ra ta còn có rất rất nhiều thuộc hạ và tiền tài, nếu ta thật muốn hắn chết, hắn tuyệt đối sống không được.” Nhưng Cung Cửu lại cười hỏi lại:“Nhưng vì cái gì ta phải đối phó Tây Môn Xuy Tuyết chứ? Có cừu oán với hắn cũng không phải ta, mà là các ngươi.”
Nghiêm Nhân Anh lạnh lùng trào phúng nói:“Võ công không thua Tây Môn Xuy Tuyết? Ngươi……” Hắn còn chưa nói hết, Cung Cửu liền giơ hai ngón tay lên, phóng về phía hắn. Nghiêm Nhân Anh cả kinh, muốn rút kiếm ngăn cản, nhưng kiếm của hắn còn chưa ra khỏi vỏ, ngón tay Cung Cửu đã đè vào nơi yếu hại bên gáy hắn…… Nghiêm Nhân Anh nhất thời mặt xám như tro. Trương Anh Phong vội vàng xin lỗi cầu khoan dung, Cung Cửu hừ cười một tiếng liền thu tay.
Đến lúc này, Trương Anh Phong cũng có chút hiểu được , nói:“Cho nên…… ý của Cửu công tử là, chúng ta giúp ngươi làm việc, ngươi giúp chúng ta đối phó Tây Môn Xuy Tuyết?”
“Chậc chậc,” Cung Cửu cười lắc đầu nói:“Các ngươi không khỏi nâng chiêu bài của Nga Mi tam anh lên quá cao rồi, giá trị của các ngươi chẳng lẽ có thể so sánh với Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết sao?”
Nghiêm Nhân Anh nhíu mày nói:“Vậy ngươi đến tột cùng là có ý gì?”
Cung Cửu bĩu môi, ngạo cười nói:“Người nguyện ý làm việc cho ta, đều biết Cửu công tử rất hào phóng, tiền tài, mỹ nhân, thậm chí là võ công tuyệt học, chỉ cần đưa ra cái giá xứng đáng, muốn cái gì cũng có, trong đó tự nhiên cũng bao gồm báo thù.” Nói xong mắt hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Trương, Nghiêm hai người, nói:“Cửu công tử để ý thực lực của các ngươi, đó là vinh hạnh của các ngươi, về phần khi nào ta giúp các ngươi đối phó Tây Môn Xuy Tuyết, phải nhìn biểu hiện của các ngươi — đây là do ta quyết định , mà không do các ngươi.”
Nghiêm Nhân Anh giận quá hóa cười, nói:“Vớ vẩn ! nếu ngươi cao thâm như thế, dứt khoát giết chúng ta đi, muốn chúng ta làm chó săn của ngươi? Hừ ! sư huynh, chúng ta đi !”
Cung Cửu cười lạnh nói:“Đi? Đi đến nơi nào? Về phái Nga Mi sao? Chớ trách ta không nhắc nhở các ngươi, nay Nga Mi đã là sản nghiệp của ta.” các trưởng lão Phái Nga Mi tự nhiên thức thời hơn so với hai tên lăng đầu thanh[6] này nhiều, Độc Cô Nhất Hạc vừa chết, Cung Cửu tùy tiện làm chút thủ đoạn, phái Nga Mi đã bay vào tay .
[6] Lăng đầu thành: ý chỉ một người nào đó làm việc không có đầu óc hay không động não, chỉ biết mù quáng hành động mà không biết phân tích đúng sai, cuối cùng do hành động và tình huống mâu thuẫn nên dẫn đến chuyện bé xé ra to
Trương, Nghiêm hai người đều dại ra tại chỗ. Cung Cửu lại thay nụ cười ôn hòa, nói:“Hai vị đều là thiếu niên anh tài, chim khôn chọn cành mà đậu, đạo lý này các ngươi nên hiểu a .”
Cuối cùng Trương Anh Phong và Nghiêm Nhân Anh vẫn khuất phục dưới thế “Vừa đấm vừa xoa” của Cung Cửu…… Tiếp theo bọn họ bị đưa đến nơi chuyên dùng huấn luyện, sau đó triệt để quên đi cái gọi là kiêu ngạo của Nga Mi tam anh, trở thành chó săn của Cung Cửu — cấp dưới giống như vậy, Cung Cửu có không ít, không kẻ nào không có tư chất thượng đẳng, nhưng lại là đám trẻ tuổi thiếu đầu kém não…… Này thật là sinh ý kiếm ổn không cần đền bù a……
Mà trước khi đến Vạn Mai sơn trang, Cung Cửu còn đi gặp Sa Mạn cũng đang nhận huấn luyện. Người huấn luyện nàng, là một trong những thủ hạ đắc lực nhất của Cung Cửu, chuyên phụ trách chưởng quản thanh lâu sở quán trong sản nghiệp của Cung Cửu, Nguyễn Hồng Hà người giang hồ xưng là “Hồng nương”– dưới tay nàng, liệt nữ cũng có thể biến thành *** phụ, *** phụ cũng có thể biến thành phu nhân, nữ nhân ngốc đến thế nào cũng biết lấy lòng nam nhân, thám thính tin tức thậm chí là ám sát ra sao, huống chi là Sa Mạn? Sa Mạn vốn là nữ nhân cực thông minh.
Bất quá hòn ngọc như Sa Mạn, Cung Cửu sẽ không dễ dàng đạp hư nàng — tuy nói có hận cũ kiếp trước, nhưng Cung Cửu cũng không thích lãng phí. Lấy tư chất của Sa Mạn, huấn luyện ra làm việc vì hắn cũng rất tốt. Hơn nữa Sa Mạn lúc này rất có hảo cảm với Cung Cửu, loại hảo cảm này tuy không thể cam đoan vĩnh cửu trung thành, nhưng Cung Cửu vốn cũng chẳng tin tường thú trung thành này, hắn tin tưởng là lợi ích.
Chỉ cần có ích lợi, bất cứ kẻ nào cũng có thể bị kéo vào cùng một chiếc thuyền thôi.
Sản nghiệp của Cung Cửu càng ngày càng nhiều, kéo theo đó hắn cần càng nhiều nhân tài, cho dù là nhân tài kiếp trước từng phản bội hắn, Cung Cửu cũng sẽ sử dụng, Sa Mạn chỉ là một trong số đó. Trên thực tế, chỉ cần cẩn thận phòng bị là ổn, chẳng lẽ Cung Cửu còn có thể ngã chổng càng trong cùng một cái hố hay sao? Hơn nữa, ép khô sức lao động của chúng xong rồi giết, chẳng phải có lợi hơn nhiều so với giết ngay từ đầu sao? Lãng phí là không tốt, nhất là lãng phí nhân tài.
Vật tẫn kỳ dùng, nhân tẫn kỳ tài[7], đây là triết học của Cửu công tử.
[7] Ý nói vật thì phải sử dụng triệt để, người thì phải lợi dụng tài năng hết mức.
Một ngày nắng sáng tươi đẹp, một chiếc xe ngựa xa hoa đứng ở cửa Vạn Mai sơn trang. Cung Cửu và Diệp Cô Thành xuống xe, đánh giá tòa thôn trang nổi danh giàu có trên giang hồ này.
Bất quá thực hiển nhiên, giàu có nổi danh không phải tòa thôn trang này, mà là chủ nhân của thôn trang. Chủ nhân đích thân đến cửa nghênh đón, đây là vinh dự cực lớn, nhất là, chủ nhân này lại là Tây Môn Xuy Tuyết.
Có thể khiến Tây Môn Xuy Tuyết đích thân ra đón chào, tạm thời chỉ có một mình Diệp Cô Thành.
Bạch y tương tự, băng lãnh tương tự, còn có kiếm tương tự. Thời điểm Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết đứng chung một chỗ, phảng phất thiên địa chỉ còn lại hai người họ, hai thanh kiếm.
Cung Cửu thật sự rất rất chán ghét loại cảm giác này. Vì thế hắn bỗng đi ra phía trước, vươn tay khoát lên vai Diệp Cô Thành, sau đó dùng ngữ khí cà lơ phất phơ hô:“Tây Môn trang chủ, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu a !”
Cằm của Quản gia và nhóm người hầu theo trang chủ Vạn Mai sơn trang ra nghênh đón khách quý đều rớt hết xuống đất.
Bởi vì Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết vừa thấy liền biết là cùng một loại người, nói ngắn gọn một chữ — lãnh.
Mà Cung Cửu thì sao? Hắn vì muốn khác biệt với Tây Môn Xuy Tuyết, hôm nay đặc biệt mặc một thân quần áo hoa, sửa thành bộ dáng thiếu gia con nhà phú quý đủ thứ hoa trên người, quả thực chẳng hợp chút xíu nào với Vạn Mai sơn trang. Một người như vậy, cư nhiên còn dám quấy rầy Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành “trao đổi ánh mắt”, quả thực là…… Bất khả tư nghị a!
Tất cả mọi người trong Vạn Mai sơn trang đều ngừng hô hấp, trong suy đoán của bọn họ, ngay sau đó nhất định sẽ có người rút kiếm, không phải trang chủ nhà mình, thì đích thị là Bạch Vân thành chủ aa.