Nghe Mục thúc nói thế, Diệp Cô Thành nhất thời ngơ ra tại chỗ, khiếp sợ đến tột đỉnh — này, đề nghị này thật sự là rất, rất mê người nha ! vị quản gia này quả nhiên là “Tận chức tận trách” a, chẳng những muốn xen vào quản lý sổ sách, chiêu binh mãi mã, còn muốn cung cấp các loại nhu cầu của một chủ tử biến thái, thậm chí còn quan tâm vấn đề bệnh tật tâm lý của chủ tử, còn chuẩn bị của hồi môn cho chủ tử luôn…… Có cần nổ lực thế không a, Diệp Cô Thành sắp quỳ lạy gã luôn rồi!
Bất quá Diệp Cô Thành vẫn mạnh mẽ áp chế kích động trong lòng, ngăn cản dụ hoặc khổng lồ “hợp tác với quản gia dọn hết tiền của Cung Cửu”, ngưng thần định khí cẩn thận tự hỏi một phen…… Nhưng không ngờ ngẫm lại, Diệp Cô Thành thật sự càng nghĩ càng kinh hãi, sau một lúc lâu, y bất động thanh sắc bình phục tâm tình, lạnh nhạt nhìn Mục thúc, lạnh lùng nói:“Ngươi không nên lén hắn tới tìm ta, nếu phá hư kế hoạch của hắn, chỉ làm hắn chết càng nhanh!”
Tuy nói Diệp Cô Thành quả thật mê tít mắt sản nghiệp và tiền tài của Cung Cửu, nhưng y cũng không phải loại người không phân rõ chủ thứ — đề nghị của quản gia này thoạt nhìn tuy như vì tốt cho Cung Cửu, đối với Diệp Cô Thành cũng thập phần có lợi, nhưng trên thực tế, thứ hành vi lấy danh nghĩa “Ta vì tốt cho ngươi” đến “Cản trở” mới là đáng sợ nhất: Nhìn chung từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu “Nhân vật phản diện” Đều ngã xuống dưới chân tâm phúc hoặc tình nhân “Tự cho là thông minh” thế này…… nhóm nhân vật phản diện này hoặc có trí tuệ, hoặc có quyền thế, còn có năng lực và khát vọng khổng lồ, kết quả lại bị “đội hữu như heo” “Trung thành” và “Tình yêu” nào đó hại cho chết ngắt, thật sự ngẫm lại đều thấy thống khổ dữ dội a !
Cung Cửu không thể nghi ngờ là rất thông minh rất lợi hại, kế hoạch tạo phản của hắn cơ hồ cũng không chê vào đâu được — mà cuối cùng hắn chết dưới tay Lục Tiểu Phụng và Sa Mạn, điểm này cũng là ngoài ý muốn và trùng hợp thôi, Diệp Cô Thành hiểu nhất thanh nhị sở…… Cũng như thế, Diệp Cô Thành sao có thể làm chuyện ngu đần như “Chọn hạt mè mà vứt dưa hấu”? “Thiên hạ có ngươi một nửa”, hứa hẹn này Diệp Cô Thành nhớ rõ thanh thanh sở sở mà, như vậy so với tin tưởng người khác, không bằng tin vào Cung Cửu: Diệp Cô Thành vừa không ngốc vừa không chậm hiểu, qua thời gian dài như vậy, Cung Cửu đối với y là chân tâm hay giả ý, chẳng lẽ y không phát hiện ra sao? Hơn nữa, lúc trước Diệp Cô Thành thường xuyên cảm thấy kinh hãi với bố trí và mưu kế của Cung Cửu cũng vì thế mà thầm sinh phòng bị, nhưng nay tình cảm của bọn họ dần sâu, Diệp Cô Thành lại hoài nghi kết cục bi kịch “vốn có” của Cung Cửu, có phải bị “đội hữu như heo” kéo chân không? !
Đương Diệp Cô Thành suy nghĩ cẩn thận, kích động trong lòng không còn chút nào, ngược lại đột nhiên sinh ra rất nhiều phòng bị, ánh mắt y lãnh liệt nhìn chằm chằm Mục thúc, cứ như một lời không hợp liền rút kiếm đâm qua.
Mục thúc nửa điểm cũng không thấy chột dạ, ngược lại thập phần vui mừng liên tục gật đầu nói:“Lời Diệp thành chủ nói thật đúng, có những lời này của thành chủ, ta có thể an tâm đi làm việc cho công tử. Thỉnh thành chủ yên tâm, ta tuyệt không dám chậm trễ đại sự của công tử; Mà cuộc trò chuyện hôm nay cũng làm ta tin tưởng, có thành chủ tương trợ, đại nghiệp của công tử nhất định có thể hoàn thành nhanh hơn vài phần.”
Mục thúc vừa nói hết lời này, không khí cương cứng giữa hai người lại dịu đi một ít, mấy câu nói đó hiển nhiên chứng tỏ lúc nãy Mục thúc căn bản là đang thử Diệp Cô Thành, nhưng lúc này Diệp Cô Thành cũng không toàn toàn tin vào lời của Mục thúc, y im lặng không đáp, trong lòng cũng thầm nghĩ: Muốn biết Mục thúc này đến tột cùng có chủ ý gì, phương pháp tốt nhất chính là đem cuộc đối thoại đêm nay giữa bọn họ nói hết cho Cung Cửu — Cung Cửu khẳng định có phương thức nghiêm mật chưởng khống đám thuộc hạ của mình, chỉ cần hai người bọn họ kiểm tra chút chút, liền biết Mục thúc đến tột cùng có chủ ý gì.
Mục thúc cũng không hổ là “Nhân lão thành tinh”, lão phảng phất nhìn ra suy nghĩ của Diệp Cô Thành, thản nhiên cười cười, nói:“Thành chủ nếu vẫn nghi ngờ ta, có thể đi tìm công tử chứng thực, trung tâm ta dành cho công tử thiên địa chứng giám, tuyệt không thấp hơn tình hữu nghị của thành chủ đối với công tử.” Gã nửa đùa nữa giỡn nói hết những lời này, lại nghiêm túc lên, nói:“Nhưng lời ta lúc nãy nói về chuyện của Vương phi thật sự là thật, mong thành chủ cẩn thận. Việc này chính là tâm ma của công tử, một khi vạch trần, quả nhiên không phải nhỏ đâu.”
Đến lúc này, hoài nghi của Diệp Cô Thành đối với Mục thúc rốt cục rơi xuống, bởi y vốn tinh tường biết rõ chuyện Vương phi xưa, tự nhiên hiểu chuyện này ảnh hưởng đến Cung Cửu lớn thế nào, vì thế y khẽ gật đầu nói:“Việc này ta có quyết đoán, ngươi không cần nhiều lời.”
Mục thúc mang vẻ mặt vừa lòng ly khai sân, trước khi đi gã nói cho Diệp Cô Thành: khối lệnh bài lúc nãy hiệu lực thật lớn, cơ hồ có thể điều động tất cả thế lực của Cung Cửu, cho nên nếu Cung Cửu không thể quay về, vậy Diệp Cô Thành nhất định phải hảo hảo bảo quản và sử dụng a.
Thẳng đến giờ khắc này, Diệp Cô Thành mới xác định, xem ra đêm nay sở dĩ Mục thúc nói nhiều với y như vậy, kỳ thật là sợ y sẽ “Cản trở” Cung Cửu…… Mục thúc này thật là một lão hồ ly, Diệp Cô Thành cảm khái nghĩ: Chỉ bằng công sức nói mấy câu như thế, Mục thúc chẳng những thăm dò ra thái độ Diệp Cô Thành dành cho Cung Cửu, biểu đạt trung tâm với Cung Cửu cùng thiện ý với Diệp Cô Thành, còn ném củ khoai lang phỏng tay Vương phi tử kia cho Diệp Cô Thành đi phiền não — quả nhiên là “Cáo già” !
Hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, dù sao Diệp Cô Thành cũng ngủ không được, huống hồ lấy võ học tu vi của y, một ngày không ngủ căn bản cũng không coi là chuyện gì, vì thế Diệp Cô Thành dứt khoát liền đi dạo trong ngã tư không người này.
Diệp Cô Thành vừa cảm khái thế giới ngọa hổ tàng long này, vừa thong thả ly khai sân kia, không mang một tia khói lửa dạo bước dưới ánh trăng nhu hòa — lúc này đã hơn nửa đêm, cả Vạn Phương Các ồn ào náo động đối diện cũng dần say giấc nồng: Nghĩ đến nhóm nam nam nữ nữ bên trong này đã làm xong “chuyện nên làm”, về phần những ai còn đang làm, đại khái đều là những kẻ không xếp vào hạng bình thường……
Diệp Cô Thành buổi tối không ngủ được đại khái cũng là người không bình thường, tóm lại trải qua một phen dày vò thế này, Diệp Cô Thành đã không thể không nhìn thẳng vào tâm mình — đó chính là, đối với Cung Cửu y xác thực đã có tình cảm không đơn giản nữa. Lúc nãy khi Cung Cửu nuốt hạt dẻ rang đường Diệp Cô Thành thật sự lo lắng, thậm chí đến nay y vẫn rất rất muốn giết Công Tôn đại nương…… Đây đã có thể chứng minh tất cả rồi .
Có tình cảm thì có tình cảm, đều là đại nam nhân, có gì cần nhăn nhăn nhó nhó chứ…… Diệp Cô Thành bình tĩnh nghĩ, một khi đã như vậy, dứt khoát tìm thời gian “Gạo nấu thành cơm” đi, mấy lần trước Cung Cửu đều “Tự tiến chẩm tịch”[1], đợi lần sau y liền…… Di? Đến tột cùng y nghĩ đến cái mớ bòng bong gì thế này? !
[1] tự tiến chẩm tịch: có thể hiểu là lấy thân báo đáp, hiến thân làm vợ người ta
Diệp Cô Thành âm thầm bật cười lắc lắc đầu, lập tức nghiêng đầu, lại thấy một người thất hồn lạc phách từ ngõ nhỏ âm u nào đó chạy ra.
“Lục Tiểu Phụng?” Đây chẳng lẽ chính là “định lý nhân vật chính” trong truyền thuyết sao?
Lục Tiểu Phụng đang bơ phờ ngẩng đầu lên, thất thanh hô:“Diệp thành chủ !”
“……” Diệp Cô Thành im lặng không nói gì: Y cũng không như nguyên tác vừa thấy mặt liền một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên bay qua, Lục Tiểu Phụng thấy y có cần hoảng hốt thế không, hừ!
Nhưng Lục Tiểu Phụng hiển nhiên thực giật mình, cũng rất kinh hỉ — bất cứ kẻ nào khi gặp khó khăn, nếu có thể gặp một bằng hữu lợi hại, đều là chuyện đáng vui mà.
Cũng không bao lâu, vui mừng trên mặt Lục Tiểu Phụng lại chậm rãi phai nhạt, hắn giống như nghĩ tới cái gì, hơi do dự đi tới trước mặt Diệp Cô Thành, do dự hỏi:“Diệp thành chủ đã ở chỗ này, vậy Cung Cửu có phải cũng ở gần đây không?”
Diệp Cô Thành thực bình tĩnh đáp:“Tại.”
Lục Tiểu Phụng cắn chặt răng, lại cắn chặt răng, rốt cục vẻ mặt bi tráng nhếch miệng nói:“Như vậy thỉnh Diệp thành chủ mang ta đi gặp hắn, chuyện này chỉ sợ đã đến tình trạng không tìm hắn không được……”
Trong lòng Diệp Cô Thành đại khái đã có suy đoán về tình huống lúc này của Lục Tiểu Phụng, lại hỏi như trước:“Ngày mai không được à?”
Lục Tiểu Phụng mãnh liệt lắc đầu, nghiêm mặt nói:“Không được, chờ thêm một khắc chính là mạng người thăng thiên!”
Diệp Cô Thành rốt cục gật đầu đồng ý , chậm rãi nói:“Ta có thể lập tức mang ngươi đi gặp hắn, bất quá hắn đang nằm trên giường không dậy nổi, ngươi đừng ồn ào.”
Lục Tiểu Phụng trợn to mắt:“Cung Cửu lại bị thương? !” lúc nói đến câu này, biểu tình của Lục Tiểu Phụng đã trở nên vô cùng cổ quái, giờ phút này ánh mắt hắn nhìn Diệp Cô Thành…… Liền phảng phất như đang nói: Nguyên lai ngươi ngươi ngươi là một tên cầm thú áo mũ chỉnh tề a !
“……” đuôi mày Diệp Cô Thành nhảy dựng, hơi cười lạnh nói:“Ngươi cho là ta làm? !”
Lục Tiểu Phụng liên tục lắc đầu, vội vàng phủ nhận, cười đến vẻ mặt nịnh nọt, cúi đầu khom lưng. Nhưng cảm xúc “Đản đau”[2] rối rắm kia đã bán đứng hắn: Lục Tiểu Phụng rõ ràng cảm thấy, lấy bản lĩnh của Cung Cửu, trên đời này trừ Diệp Cô Thành ra, còn ai có thể “Một rồi lại thêm, thêm lên đến ba” khiến Cung Cửu trọng thương nằm ì trên giường? Ai, Cung Cửu cũng thật không dễ dàng a, ai bảo hắn cứ khăng khăng thích Diệp Cô Thành chứ…… Đời này không bị đâm thủng mấy chục lỗ mới kỳ quái !
[2] đản đau, đau trứng: Đây là khẩu ngữ, dùng để hình dung những hành động vô cùng vô duyên, nhạt nhẽo vô vị. Hay là Trạng thái khó xử, theo kiểu gặp phải sự vật trái với logic thông thường. Phái nữ nên thận trọng khi dùng từ này.
Diệp Cô Thành mặt lạnh như tiền mang Lục Tiểu Phụng về cái sân rách nát kia, lại lần nữa thu hoạch được một ánh mắt như nhìn “Cầm Thú” của Lục Tiểu Phụng, thẳng đến bọn họ vào mật thất, Diệp Cô Thành mới tìm được một chút an ủi trong biểu tình bừng tỉnh đại ngộ của Lục Tiểu Phụng — Lục Tiểu Phụng ngươi trợn to hai con mắt ra mà nhìn cho rõ nghen: Cầm Thú ngươi muội chứ Cầm Thú ! ca rõ ràng là người bình thường, Cung Cửu mới là biến thái biết không hử?!
Bất quá Lục Tiểu Phụng hiển nhiên vẫn tiếp tục hiểu lầm Diệp Cô Thành, hắn nhìn thấy Cung Cửu “Hấp hối” trên giường, không khỏi phóng nhẹ cước bộ đến gần, đầy ấp đồng tình nói:“Cửu huynh, không phải ngươi lại trúng kiếm chứ?” Cung Cửu phải có bao nhiêu nghị lực mới có thể kiên trì không ngừng theo đuổi Bạch Vân thành chủ a, khiến hắn cũng bội phục đến muốn kêu “Cửu ca” .
Cung Cửu chậm rãi trợn mắt nhìn, nhìn nhìn Lục Tiểu Phụng “Tiến đến an ủi”, lại nhìn nhìn Diệp Cô Thành vẻ mặt hàn sương, khẽ thở dài một tiếng, nói:“Mệnh đồ đa suyễn[3], thật sự là không biết làm sao không biết làm sao a…… Lục huynh, lần này ngươi lại làm gì nữa rồi?”
[3] chịu số phận nhấp nhô, luôn bị bất hạnh và thua thiệt
Lục Tiểu Phụng mắt chứa lệ nóng nhào lên nắm chặt tay Cung Cửu, nói:“Cửu huynh, chúng ta thật là người cùng ảnh ngộ a !”
Diệp Cô Thành cắn răng nghĩ: Cùng cảnh ngộ ngươi muội ! Lục Tiểu Phụng quả thực là ngứa da, xem ra không cho hắn một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên thật không được a !
Cung Cửu bật cười, nói:“Lục huynh không nên gấp gáp, ngươi ngồi xuống chậm rãi nói.” Nói xong hắn chỉ chỉ ghế dựa không xa bên giường, sau đó lại nhìn về phía Diệp Cô Thành, tình ý liên miên kêu:“A Thành……” Hắn vỗ vỗ bên cạnh giường, ý bảo Diệp Cô Thành lại đây ngồi.
“……” Lục Tiểu Phụng nhìn thế quả thật muốn moi hai mắt ra: Đây thật là nồi nào úp vung đó mà, hắn đồng tình Cung Cửu quả thực chính là uổng phí tình cảm nha! không ngờ người ta lại thích thú chịu như thế a!
Dưới ánh mắt “Dại ra” nhìn chăm chú của Lục Tiểu Phụng, Diệp Cô Thành bình tĩnh đi qua, an vị trên giường mềm, thầm nghĩ: Lục Tiểu Kê cư nhiên dám “Ngông cuồng tự phỏng đoán” Ca, ca sẽ cho hắn kinh sợ đến ngã ngửa, hừ !
Sau một lúc lâu, Lục Tiểu Phụng yên lặng nâng cằm lên vị trí cũ, lúc này mới “Một phen nước mũi một phen lệ” bắt đầu đem “lịch sử tra án” chua xót trong khoảng thời gian này chậm rãi kể ra.
Nguyên lai gần đây, Lục Tiểu Phụng đã cơ bản xác định thêu hoa đạo tặc chính là một nữ nhân mang hài đỏ, mà căn cứ vào đủ loại manh mối chỉ hướng, Lục Tiểu Phụng đoán nữ nhân này hẳn là chính là đại cừu nhân của hảo bằng hữu Xà Vương của hắn — Công Tôn đại nương.
Xà Vương là lão đại của tất cả côn đồ lưu manh ở vùng Đông Nam này, khu màu xám hiện tại Cung Cửu đang ở kỳ thật cũng thuộc về Xà Vương — cái gọi là cường long không áp rắn độc, tại Đông Nam này, dù là thế lực của Cung Cửu cũng không dám tùy tiện đắc tội Xà Vương. Cho nên nói, có thể suy ra tin tức của Xà Vương linh thông cỡ nào.
Theo như lời Xà Vương, Công Tôn đại nương nguyên danh Công Tôn Lan, nghe nói là đệ nhất danh nhân trong sơ dung giáo phường tiền triều, hậu đại của Công Tôn đại nương “Vừa múa kiếm khí động tứ phương”, nên mọi người đều gọi nàng là Công Tôn đại nương.
Tuy nói tên tuổi của Công Tôn đại nương trên giang hồ không hề có tiếng tăm gì, nhưng khiến Lục Tiểu Phụng vô cùng giật mình là, Xà Vương nói cho hắn, Công Tôn đại nương còn từng dùng rất nhiều cái tên khác — tuyệt đối là những cái tên tiếng tăm lừng lẫy: Tỷ như nữ đồ tể, đào hoa ong, Ngũ Độc nương tử, tiêu hồn bà bà vân vân. Trên thực tế, còn bao gồm hùng mỗ mỗ(bà ngoại gấu)…… hạt dẻ rang đường của Hùng mỗ mỗ đoạt đi sinh mệnh rất nhiều người, mà bí mật Công Tôn đại nương chính là hùng mỗ mỗ, cũng là sau khi Lục Tiểu Phụng đến Tây Viên phó ước mới biết được .
Tiết Băng bị bắt đi, Lục Tiểu Phụng lòng nóng như lửa, chỉ có thể đặt hy vọng chạy đến Tây Viên tìm được một nữ nhân mang hài đỏ, cũng chính là Công Tôn đại nương. Nhưng chờ khi Lục Tiểu Phụng tới Tây Viên, tìm một vòng lớn xong, lại chỉ tìm thấy mấy thi thể khất cái tại trong góc hẻo lánh, bên cạnh thi thể còn rơi vải một ít hạt dẻ rang đường…… sau đó Lục Tiểu Phụng gặp Kim Cửu Linh, biết được bán hạt dẻ rang đường chính là Công Tôn đại nương, chỉ không biết nàng vì duyên cớ gì mà ly khai trước.
Kim Cửu Linh “Lửa cháy đổ thêm dầu” lại mang theo Lục Tiểu Phụng đi đến nơi Tiết Băng “xuất hiện cuối cùng”, tìm được váy của Tiết Băng. Đến lúc này, tâm Lục Tiểu Phụng vốn đã trầm xuống, nào ngờ đợi đến khi hắn trở lại tiểu lâu của Xà Vương, lại phát hiện Xà Vương đã bị người ta dùng một đoạn đỏ tươi siết đến chết! liên tiếp gặp phải hảo hữu bị giết, tình nhân mất tích, lần này Lục Tiểu Phụng triệt để nổi giận, hắn thề muốn Công Tôn đại nương nợ máu trả bằng máu !
Nhưng bất đắc dĩ là, Lục Tiểu Phụng lại không tìm thấy Công Tôn đại nương, ngay cả Xà Vương cũng đã chết, manh mối của hắn đều đã đứt. Vì vậy lúc này, Lục Tiểu Phụng gắt gao nắm tay Cung Cửu không buông, ánh mắt sáng quắc theo dõi hắn, nói:“Cửu huynh, lần trước ngươi nói ngươi nhận thức thêu hoa đạo tặc, cũng chính là Công Tôn đại nương, cho nên xin ngươi chỉ cho ta một con đường sáng được không?”
Cung Cửu nghe xong đoạn lời và “Khẩn cầu” của Lục Tiểu Phụng, rốt cục nở nụ cười, nhưng sắc mặt hắn cũng rất trắng, trắng bệch, chỉ nghe hắn yếu ớt nói:“Lục Tiểu Phụng, ngươi có biết vì sao ta lại nằm ở nơi này không?”
Lục Tiểu Phụng giật mình, lập tức nhẹ “Khụ” một tiếng, xấu hổ nói:“Này…… Đây là tình thú giữa Cửu huynh và Diệp thành chủ, ta một người ngoài nhiều lời không tốt đâu a.”