Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân - Cửu Kiếm

Chương 73

CHƯƠNG 73, ĐỔI MỚI ĐỔI MỚI

Cung Cửu thập phần ôn nhu cười:“Tiểu nha đầu, Cửu ca sao lại không cần muội chứ?” ngữ khí kia, giống y chang một hảo ca ca sủng nịch muội muội, buồn nôn làm Diệp Cô Thành không ngừng run run.

Tiểu cô nương cũng giật mình, lập tức ra sức lắc đầu:“Ta không tin, hông thèm tin ca đâu, Cửu ca xuất môn lâu vậy cũng không về, khẳng định sớm đã quên ta!” ngữ khí của nàng vừa như ai oán xót xa, lại như làm nũng bán si, đồng thời trong mắt nàng còn ẩn hiện nước mắt, bộ dáng ủy khuất lại đáng thương kia, mặc cho ai nhìn cũng mềm lòng .

Quả nhiên là muội muội ruột của Cung Cửu, kỹ xảo vờ đáng thương này thật là nhất mạch tướng thừa.

Thế nhưng Diệp Cô Thành sớm đã quen Cung Cửu bị “Độc hại”, so ra thì kỹ xảo của tiểu cô nương này còn kém chút điêu luyện, nên Diệp Cô Thành cố tình nắm lấy nàng không buông, không để tiểu cô nương “Nhu cầu cấp bách cần an ủi” nhào vào lòng ca ca nàng.

Tiểu cô nương âm thầm căm giận liếc Diệp Cô Thành một cái, miệng bĩu ra, chớp mắt, bỗng vươn ngón tay dài nhỏ trắng noãn như nhành lan hoa của nàng ra, chọt chọt vào cổ tay Diệp Cô Thành.

Diệp Cô Thành tùy ý để ngón tay của tiểu cô nương đụng vào cổ tay mình, cả mắt cũng không chớp một cái, căn bản là chẳng si nhê gì.

Tiểu cô nương cảm thấy như ngón tay mình chọt vào một đống keo hồ, nội lực cũng như trâu đất xuống biển không có tung tích, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhất thời đỏ bừng, giậm chân nói:“Cửu ca ! ngươi cư nhiên trơ mắt nhìn người ta khi dễ tiểu muội, ngươi thật xấu chết, tiểu muội không bao giờ thích Cửu ca nữa đâu!”

Thấy vậy, Cung Cửu thực vui thích nở nụ cười, xa xăm nói:“Mấy năm không thấy, Lan Hoa Chỉ của tiểu muội lại luyện điêu luyện thêm vài lần a, không sai không sai……” Mắt thấy tiểu cô nương nghiêm mặt, bộ dáng sắp khí tạc, Cung Cửu mới chỉ chỉ Diệp Cô Thành, nói đến chính đề:“Tiểu nha đầu, y không phải người ngoài, mà là người trong lòng Cửu ca.”

Biểu tình của Tiểu cô nương bị kiềm hãm, nhất thời thu lại biểu tình sinh khí làm nũng kia, ngơ ngác nói:“Người trong lòng?”

Cung Cửu cười ngọt ngào:“Không sai, về sau chúng ta chính là người một nhà , muội hiểu không?”

Tiểu cô nương há to miệng giật mình một lúc lâu, lập tức như con thỏ nhỏ đỏ mắt lên, nhảy dựng, hô:“Cửu ca! Ca trước lúc xuất môn rõ ràng nói không tìm tẩu tử cho muội mà!”

Cung Cửu trừng mắt nhìn, nói:“Cửu ca cũng không nuốt lời a, A Thành không phải tẩu tử của ngươi, mà ca ca ngươi là gả cho y.”

Diệp Cô Thành yên lặng chảy một giọt mồ hôi to đùng trong lòng: Trên đời này trừ Cung Cửu biến thái này, còn có ca ca nào lại bình tĩnh báo cho thân sinh muội muội của mình biết…… mình gả cho người ta rồi……

Tiểu cô nương quả nhiên trợn tròn mắt, nàng nhìn về phía Diệp Cô Thành, lẩm bẩm nói:“Nguyên lai ngươi là…… Ca phu của ta!” Nói xong câu đó, mặt tiểu cô nương nhất thời nhăn thành một cái bánh bao, mang theo Biểu tình “Biết vậy chẳng làm”, nói:“Sớm biết thế, không bằng muốn tẩu tử cho rồi……”

Cung Cửu xoa xoa đầu tiểu cô nương, nói:“Nếu không phải có A Thành tại, Cửu ca chỉ sợ đã chết rồi, nói vậy, chớ nói tẩu tử, tiểu muội cả ca ca cũng không còn a .”

Tiểu cô nương không thể tin nói:“Trên đời này có ai có thể giết Cửu ca của muội chứ? Cửu ca chẳng lẽ không phải lợi hại nhất sao?”

Cung Cửu hơi thở dài một hơi,“Suy yếu vô lực” dựa vào người Diệp Cô Thành, nói:“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên…… Chẳng lẽ tiểu muội không phát hiện, Cửu ca của muội đã thụ trọng thương sao?”

Tiểu cô nương kinh hãi, nôn nóng nói:“Trọng thương? ! thương ở đâu, có nặng lắm không?” Nói xong thần sắc tiểu cô nương biến đổi, xanh mặt, âm trầm nói:“Ai dám làm Cửu ca bị thương, muội muốn liều mạng với hắn!”

Cung Cửu “Hữu khí vô lực” nói:“Còn không phải sư phụ lão gia hỏa kia à, lão muốn bắt tiểu muội ra uy hiếp Cửu ca, Cửu ca liền liều mạng với lão, bất quá ca nhất thời vô ý để lão đâm một kiếm, trên người có thêm hai cái lỗ, cũng may có A Thành……” công phu trộm đổi khái niệm này, Cửu công tử tuyệt đối đã dùng đến dày công tôi luyện, thuận buồm xuôi gió .

Quả nhiên, ấn tượng của tiểu cô nương dành cho Diệp Cô Thành nhất thời bay lên mấy bậc, mắt nàng phút chốc liền hiện lên ánh sao lung linh, sáng bừng nhìn Diệp Cô Thành, nói:“Nguyên lai ngươi còn lợi hại hơn Cửu ca, với lão sư phụ xấu xa kia luôn a……”

Diệp Cô Thành không nói lời nào, coi như cam chịu : hiện tại y quả thật lợi hại hơn Cung Cửu, về phần lão gia hỏa Ngô Minh kia, vốn là bị y giết chết mà…… Hắn tuyệt đối không phải đang lừa tiểu muội muội đâu a.

Trải qua một phen “Trộm đổi khái niệm” và “Lừa dối” như vậy, tiểu cô nương rất nhanh liền tiếp nhận “Ca phu”Diệp Cô Thành này, năng lực chấp nhận…… Diệp Cô Thành chỉ có thể yên lặng cảm khái một câu: Không hổ là muội muội của Cung Cửu a.

Thành công trấn an tiểu muội tử, Cung Cửu một nhà liền vui vẻ ấm áp vào xe ngựa, tiếp tục xuất phát đến kinh thành.

Bất quá tình hình trong xe…… Kỳ thật là vầy: Tiểu cô nương biết ca ca nàng trên người có thương tích, đương nhiên không dám nhào bậy co bậy, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi một bên; Mà ca ca của nàng, tức Cung Cửu không biết tiết tháo cứ như không có xương cốt mền nhũn nằm trong lòng Diệp Cô Thành, quang minh chính đại sỗ sàng ăn đến bất diệc nhạc hồ.

Đối mặt hai mắt càng ngày càng sáng của tiểu cô nương, Diệp Cô Thành thật sự vừa bất đắc dĩ lại không biết nói gì, y rốt cục nhịn không được vỗ vỗ Cung Cửu, nói ra câu nói đầu tiên từ khi huynh muội biến thái gặp lại nhau:“Ngươi còn chưa nói với ta…… Nên xưng hô lệnh muội thế nào?” biến thái chết tiệt rất không trách nhiệm, cũng không giới thiệu một cái, chẳng lẽ để ca kêu nàng là Cửu muội à? !

Cung Cửu thập phần tùy ý nói:“Tiểu nha đầu nhũ danh gọi chỉ Phúc Vĩnh, A Thành có thể gọi nó là Phúc tiểu muội.” Diệp Cô Thành nghe vậy, không khỏi thực không phúc hậu nở nụ cười dưới đáy lòng, tên của huynh muội này…… Phúc tiểu muội, vậy không phải là Cửu muội sao.

Tiểu cô nương hiển nhiên cũng không thích tên này, căm giận nói:“Cái gì phúc tiểu muội ! ta gọi là cung chủ, cung chủ !”

Cung Cửu cười híp mắt, nói:“Phải phải phải…… phúc tiểu muội nhà ta rất nhanh chính là công chúa , trưởng công chúa danh chính ngôn thuận.”

Hoàng đế và trưởng công chúa rốt cục về tới cung, Thái Bình vương gia lúc trước, nay là thái thượng hoàng thật sự thở phào nhẹ nhõm một hơi: Xú tiểu tử, thật là thiếu chút nữa liền dày vò chết lão cha mi rồi a!

Làm Hoàng đế vốn vất vả, làm Hoàng đế mới tiền nhiệm càng vất vả, khỏi bàn đến thái thượng hoàng lão nhân gia hắn còn phải mỗi ngoài trời chưa sáng liền từ ổ chăn đứng lên, bảo Tư Không Trích Tinh dịch dung cho hắn thành Cung Cửu rồi vào triều…… Thế này chưa đến một tháng, đống xương già của thái thượng hoàng cũng sắp nát nhừ rồi .

Bất quá cuối cùng lão nhân gia hắn cũng được thỏa mãn cơn nghiện làm Hoàng đế, nay nhi nữ cũng về, gia đình rốt cục đoàn viên, thái thượng hoàng được an ủi, ngăn cách nho nhỏ giữa hai phụ tử Cung Cửu, tự nhiên liền như mây khói tiêu tán vô tung .

Vì thế sau khi bọn Cung Cửu trở về, hoàng cung trang nghiêm túc tịch khó xuất hiện không khí sinh cơ bừng bừng, náo nhiệt khoái trá.

Gia đình Cung Cửu vui vẻ, còn người không thuộc phạm vi gia đình họ…… Kỳ thật cũng rất vui vẻ : Tỷ như Tư Không Trích Tinh bị nắm nhược điểm, bất đắc dĩ chỉ có thể để Cung Cửu bắt làm tráng đinh, đảm đương làm dịch dung sư chuyên dụng của thái thượng hoàng, rốt cục có thể thành công bỏ chạy — vị “Trộm vương chi vương” trên trời dưới đất đâu đâu cũng ra vào như thường, đã âm thầm quyết định coi chỗ Cung Cửu có mặt dán mác cấm địa, gã thật sự không bao giờ muốn gặp Cung Cửu “Người bạn Hoàng đế” “Lợi dụng người không thương lượng” này nữa, gã Tư Không Trích Tinh cũng không giống Lục Tiểu Phụng không có mắt thế đâu……

Bất quá Lục Tiểu Phụng không có mắt gần đây lại sống rất khá, cao thủ tra án bốn hàng lông mày nay làm khách quý trong hoàng cung, còn có mỹ nhân làm bạn, khỏi nói khoái hoạt biết bao nhiêu rồi.

Lúc trước Cung Cửu nói cho Lục Tiểu Phụng, nói có người bắt cóc thân muội muội của hắn, nên hắn và Diệp Cô Thành đi nghĩ cách cứu viện trước, thỉnh Lục Tiểu Phụng và Tư Không Trích Tinh lưu lại kinh thành hỗ trợ chiếu ứng tất cả công việc để tân hoàng đăng cơ – đều này càng làm Lục Tiểu Phụng cảm thấy Cung Cửu là một hảo nam nhi trọng tình trọng nghĩa, tất nhiên là vui vẻ đáp ứng, việc nhân đức không nhường ai phải giúp bằng hữu làm chứ.

Trên thực tế trong thời gian này kinh thành một mảnh tường hòa, chuyện gì cũng không phát sinh. Dù sao lấy thế lực của Cung Cửu, kỳ thật sớm đã thẩm thấu toàn bộ kinh thành. Sở dĩ Cung Cửu còn muốn nhờ Lục Tiểu Phụng hỗ trợ, chỉ vì ngăn chặn hết thảy ngoài ý muốn, mới thỉnh Lục Tiểu Phụng “Phúc tinh” này Đến tọa trấn mà thôi.

Theo lý thuyết nay Cung Cửu xong chuyện trở về, nên hảo hảo cám ơn Lục Tiểu Phụng , Lục Tiểu Phụng hoang tưởng nghĩ: Cung Cửu nhất định sẽ không để ý hắn và hầu tinh cùng nhau uống hết rượu ngon cất trong hầm đại nội đâu, hơn nữa Cung Cửu hiện tại là Hoàng đế rồi, có phải nên tặng hắn mấy phần đại lễ không? Kỳ thật cũng không đắc lắm đâu ……

Lục Tiểu Phụng hoàn toàn không ngờ, đại lễ này thật là có, đó là một tiểu ma nữ không sợ trời không sợ đất!

Nói đến làm Hoàng đế, tâm tình của Cung Cửu đúng lúc không keo kiệt, đi so đo chuyện trộm rượu với Lục Tiểu Phụng, bất quá tiểu muội của Cung Cửu, trưởng công chúa điện hạ tân tấn lại phi thường so đo: Là vầy, đơn giản là tối ngày đó cả nhà Hoàng đế đoàn viên, mọi người đương nhiên muốn chè chén chúc mừng một phen, nhưng nhóm nội thị không ngờ lại phát hiện, toàn bộ hoàng cung cư nhiên cả giọt rượu cũng không còn …… Kết quả là, trưởng công chúa điện hạ từ đó về sau liền đánh dấu “Trộm rượu tặc” bốn hàng lông mày Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng bị tiểu ma nữ đuổi quay trong ngự hoa viên cười khổ sờ sờ gương mặt trụi lủi của hắn — lần này chờ hắn ra cung, các bằng hữu trước đây đại khái đều không nhận ra hắn, bởi vì bốn hàng lông mày của Lục Tiểu Phụng nay đã chẳng còn sợi nào …… muội muội của Cung Cửu quả thực còn đáng sợ hơn Cung Cửu a !

Kể ra là khi một thiếu nữ phấn điêu ngọc mài, tú lệ thiên thành bổ nhào vào lòng Lục Tiểu Phụng làm nũng, thân là lãng tử Lục Tiểu Phụng đương nhiên không có khả năng đẩy tiểu mỹ nhân ra rồi, hắn chỉ đắc ý mị lực của mình. Hơn nữa, tiểu mỹ nhân này còn là muội muội của bạn tốt nha, ôm một cái chắc cũng không có gì đâu…… Nhưng không ngờ, tiểu mỹ nhân tới gần Lục Tiểu Phụng, liền lấy thế sét đánh không kịp bưng tai “giật” Rớt bốn hàng lông mày của Lục Tiểu Phụng: Cung Cửu đứng ngoài quan sát thập phần vui mừng đối với chuyện này, thiên phật vạn hóa thủ của tiểu muội cũng luyện không tồi a, xem ra mấy năm nay nàng không lười biếng nha.

Mắt thấy tiểu ma nữ và Lục Tiểu Phụng liền một truy một trốn chạy thỏa thích trong ngự hoa viên, càng chạy càng xa , Diệp Cô Thành cũng thu được tin của Bạch Vân thành đưa đền liền quay về Ngự Thư Phòng, trong đình chỉ còn lại hai người.

Cung Cửu lúc này mới hơi nghiêng người, ngữ khí thản nhiên hỏi:“Sa Mạn cô nương, xem ra ngươi có chuyện muốn nói với trẫm?”

Sa Mạn trấn định khom mình, cúi đầu không nhìn thẳng Cung Cửu, nói:“Chúc mừng bệ hạ đại nghiệp đắc thành, Sa Mạn cũng đến lúc nên cáo từ bệ hạ.”

Cung Cửu ôn hòa nở nụ cười, nói:“Lục Tiểu Phụng còn chưa tính đi, ngươi gấp cái gì, liền ở lại cung thêm mấy ngày đi.”

Sa Mạn giương mắt nhìn về phía Cung Cửu, có chút hiểu ra hỏi:“Bệ hạ muốn lưu Lục Tiểu Phụng?” chữ “Lưu” này, nàng nhấn rất nặng.

Cung Cửu khinh thường cười nói:“Thế nào…… Ngươi cũng nghĩ trẫm muốn lưu lại mạng hắn sao?”

Sắc mặt Sa Mạn có chút bạch, nhưng cố gắng trấn định, chậm rãi nói:“Biết được quá nhiều, tóm lại không tốt .”

Cung Cửu thu cười, ánh mắt lãnh liệt nhìn Sa Mạn, nói:“Lục Tiểu Phụng biết cũng không nhiều, so ra mà nói, vẫn là Sa Mạn ngươi biết nhiều hơn.”

Sa Mạn không tự chủ được run run, cắn răng nói:“Sa Mạn và Lục Tiểu Phụng hoặc là cùng đi, hoặc là cùng lưu.”

Cung Cửu cười nhạo một tiếng, nói:“Ngươi sao không nói thẳng đồng sinh cộng tử đi……” Nói xong hắn chuyển lời, nói:“Được rồi, tóm lại trẫm tạm thời không tính động Lục Tiểu Phụng, về phần ngươi…… Trẫm có thể cho rằng, ngươi là nữ nhân đủ thông minh không?”

Sa Mạn vội vàng gật đầu nói:“Bệ hạ yên tâm, ta nhất định sẽ miệng kín như bình .”

Cung Cửu ngạo nghễ cười nói:“Vậy tốt, bất quá ngươi phải hiểu, ngươi miệng kín như bình không phải vì ta, mà vì ngươi và Lục Tiểu Phụng, thậm chí là vì nhiều mạng người hơn nữa…… Từ trước đến nay kẻ đối nghịch Cửu công tử đều không có kết cục gì tốt, tương lai kẻ dám đối nghịch trẫm càng thảm hơn.”

Sa Mạn trong lúc nhất thời câm như hến, Cung Cửu cũng không nói nữa, sau một lúc lâu, chỉ thấy Lục Tiểu Phụng nha nha gọi bậy nhìn chằm chằm Cung Cửu, vẻ mặt đau khổ nói:“Đừng đừng, ta muốn rời cung, muội muội của ngươi thật đáng sợ……”

Cung Cửu gật gật đầu, khẽ cười nói:“Cũng tốt, ta đã sớm biết, lãng tử như ngươi không có khả năng ở lâu trong cung, bất quá hoàng cung này luôn lưu lại chỗ cho ngươi, mặc cho ngươi tới đi tự nhiên.”

Lục Tiểu Phụng nghe lời ấy, liền thu hồi biểu tình vui đùa, nói:“Xem ra ta có người bạn tốt như ngươi, thật không tồi nha !” (=.=)

Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Đó là đương nhiên, Lục Tiểu Phụng, trẫm cho phép ngươi, lấy ta làm thành tựu tối cao trong cuộc đời đây bằng hữu của ngươi.”

“Ha ha,” Lục Tiểu Phụng cũng bật cười, cười thực vui thích, thực hào sảng, nói:“Quả thật quả thật, cả Hoàng đế cũng là bằng hữu của ta, quả nhiên ta không hổ là người có nhiều bằng hữu nhất trên đời.”

Mắt thấy Lục Tiểu Phụng đã bắt đầu muốn đi, Cung Cửu bỗng nói:“Tây Môn trang chủ đã về Vạn Mai sơn trang rồi sao?”

“Ừ nha,” Lục Tiểu Phụng nói:“ phụ tử Nam Vương vừa chết, hắn trở về.”

Cung Cửu cười nói:“Vậy chỉ sợ làm phiền hắn lên chuyến nữa .”

Lục Tiểu Phụng ngạc nhiên nói:“Ngươi có chuyện gì muốn tìm hắn sao?” Nói xong Lục Tiểu Phụng đảo mắt, thực không phúc hậu cười:“Đừng nhìn ngươi làm Hoàng đế, cho dù ngươi hạ chỉ triệu kiến Tây Môn Xuy Tuyết, hắn cũng chưa chắc đến đâu.”

Cung Cửu đắc ý cười:“Do ngươi đi tuyên chỉ, hắn nhất định sẽ đến…… Ngươi nói với hắn, ta còn thiếu hắn một ly rượu mừng, không lâu sau có thể mời. Còn có, nếu Tây Môn lão cha rảnh rỗi, cũng thỉnh cùng đến luô đi.”

Lục Tiểu Phụng quái kêu nhảy dựng lên:“Tây Môn khi nào có lão cha? Ta sao không biết vậy!”

Bình Luận (0)
Comment