CHƯƠNG 80
Khi Diệp Cô Thành ôm nhi tử trong ngự hoa viên, Cung Cửu đang lấy lý do ôn chuyện nói lời khách sáo với lão cha hắn.
Kể ra hôm nay ánh nắng tươi đẹp, thái thượng hoàng vốn đang nhàn nhàn nhã nhã nằm trên chiếc ghế dưới cây đa bên hồ, đùa với một con vẹt màu lông rực rỡ, chỉ thấy Hoàng đế nhi tử của lão nghiêm mặt đi tới, sau đó lẳng lặng đứng trước chiếc ghế lão nằm, dùng ánh mắt thực kỳ lạ nhìn lão, cũng không nói chuyện.
Thái thượng hoàng ngạc nhiên nói:“Vừa nghe nói ngươi hủy lên triều, còn cho là hôm qua ngươi và tức phụ chơi hăng quá dậy không nổi, sao giờ này lại chạy tới tìm ta, có chuyện gì nghiêm trọng sao?”
Cung Cửu trầm mặc một lát, hắn đã bao nhiêu năm không gặp mặt lão gia hỏa này, khỏi bàn đến tùy ý nói chuyện với nhau như vậy, cho nên thật có chút không quen…… Bất quá Cung Cửu vẫn vững lòng, thản nhiên nói:“Không có gì, chỉ muốn tìm ngươi ôn chuyện.”
Thái thượng hoàng càng thấy kì, cao thấp đánh giá Cung Cửu một phen, nói:“Ôn chuyện? Ngươi có thời gian rỗi, không đi dán dính tức phụ của ngươi, lại đến tìm một tao lão nhân như ta, hôm nay mắt trời không phải mọc từ hướng tây rồi chớ ……”
Vốn tới gặp lão cha hắn, trong lòng Cung Cửu còn có ngọn tà hỏa tán loạn không ngớt, nay lại nói không đến chính đề, Cung Cửu liền có chút không kiên nhẫn, nhíu mày nói:“Ta đến nói chuyện với ngươi, ngươi có thể đừng câu nào cũng không rời tức phụ của ta không?” Còn tức phụ gì chứ, Diệp Cô Thành à? Xưng hô này, nếu thật để vị Bạch Vân thành chủ kia nghe được, không rút kiếm mới là lạ, một kiếm đâm chết lão nhân dong dài ngươi luôn, nhanh nói đến chính đề được không? !
“Úc,” Thái thượng hoàng nở nụ cười, nói:“Ta đã hiểu, tức phụ lại bị ngươi chọc giận, được rồi được rồi ta không đề cập tới y, ngươi muốn cùng ta nói gì thì nói đi.”
Biểu tình Cung Cửu cứng ngắc, cắn răng nói:“Ngươi nói…… chuyện của nương ta đi.” Miệng hắn nói đến lời này, trong mắt hàn quang tràn ra, còn không tự chủ d9u77o5c siết chặt nắm đấm.
“Nương ngươi a……” Thái thượng hoàng ánh mắt xa xăm nhớ lại…… lão nhân gia vốn không phòng bị Hoàng đế nhi tử của lão, người già đi, đều thích nhớ đến chuyện xưa kia. Kết quả là, trong biểu tình cứng ngắc của Cung Cửu, thái thượng hoàng liên miên lầu bầu tấm sử thanh thông ái luyến năm đó của lão mà nhớ lại và cảm khái một phen, thẳng đến Cung Cửu nghe cả người cương cứng, lưng đổ mồ hôi lạnh, đứng đến cả chân hắn cũng sắp tê rần, rốt cục mới nghe thấy trọng điểm — nguyên lai mẫu thân Cung Cửu là gian tế dị tộc lẻn vào Trung Nguyên, sau khi bị bóc trần thân phận, tự thấy có thẹn với trượng phu, mới tự sát .
Trong phút chốc Cung Cửu như rơi vào khe vực, hắn bỗng thấy toàn thân rét run, trước mắt biến thành màu đen…… Trong đầu “Ông” một tiếng: Chân tướng cư nhiên là như vậy, chấp niệm nhiều năm qua trong nháy mắt sụp đổ, cảm giác mất mát cự đại này quả thật không cách nào hình dung, Cung Cửu chỉ cảm thấy hắn vừa muốn cười, vừa muốn khóc, còn muốn nổi điên !
Nhưng thái thượng hoàng còn đang cằn nhằn lẩm bẩm, không chỉ có thế, con vẹt kia của lão cũng đang cằn nhằn lẩm bẩm chung cho vui, Cung Cửu gồng hết mình mới không trực tiếp bóp chết mộ lão một chim ngay đương trường, lúc này cả mắt hắn đều nổi lên một lớp đỏ bừng……
Vì thế Cung Cửu nâng tay đánh gãy lão cha và con vẹt cằn nhằn không ngớt kia, thập phần miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tươi vặn vẹo, nói:“Ta đi trước, đi…… Đi tìm tức phụ của ta……” Trời a, để tức phụ đến đâm hắn mấy kiếm đi, hắn thật sự không muốn nghe lão gia hỏa này dong dài nữa, nếu không hắn sẽ không để ý mặt mũi của Hoàng đế thất thố đương trường a!
“Đi đi đi đi,” Thái thượng hoàng thực tùy ý phất phất tay, sờ sờ đầu vẹt, nói:“A Thải a, ngươi xem xem, ta biết mà, nhi tử này của ta a, tuyệt đối là trời đất bao la tức phụ lớn nhất, nơi nào còn nghe vô lời nói của ta chứ a.”
Vẹt phụ họa nói:“Tức phụ lớn, tức phụ lớn nhất.” Cung Cửu nghe thế thái dương gân xanh cợm lên, xoay người bước đi, nào ngờ thái thượng hoàng lại từ sau lưng hô:“Ngươi đi cùng tức phụ của ngươi, bảo hạ nhân ôm tôn nhi của ta đến, để khỏi cản trở chuyện của các ngươi……”
Cung Cửu “Ân” một tiếng, cũng không quay đầu lại, lòng bàn chân như thổi gió lướt đi xa, thần trí của hắn căn bản đã đến ranh giới tan vỡ.
Cung Cửu cảm thấy hắn sắp điên rồi, vừa rồi Diệp Cô Thành cũng thấy thế giới này điên rồi — y ôm tiểu thái tử một đường đi tới, trong lòng rối rắm thành một nùi: hài tử này không phải nhi tử của ý chứ, hoàng thái tử là họ Diệp, điều này chứng tỏ cái gì? ! nguyên lai y của thế giới này đang dùng một phương thức quanh co vòng vèo để hoàn thành tổ huấn sao…… Diệp Cô Thành bỗng có xúc động muốn bóp trán thở dài, dở khóc dở cười.
Một bên nghe tiểu thái tử y a y y nói chuyện, một bên tinh thần lơi lỏng đi tới, Diệp Cô Thành bất giác bước đến cửa tẩm cung, liền đụng phải Cung Cửu mặt đen xì, mỗi bước đều có gió.
Cung cửu nhìn thấy một lớn một nhỏ mi mục tương tự, chân lảo đảo một cái, đứng vững liền trợn to mắt, trong đầu càng loạn không ra gì, thẳng đến Diệp Cô Thành sát ý nghiêm nghị trừng hắn một cái, Cung Cửu khôn ngoan ráng lấy lại tinh thần chỉ chỉ tiểu oa nhi kia, mặt không thay đổi nói với nhóm nội thị và bà vú:“Dẫn nó đến chỗ thái thượng hoàng.” Hắn còn chưa xác định thân phận của oa nhi này oa, đây là con hắn? Nhưng là vì sao lại giống Diệp Cô Thành thế…… tâm lý Cung Cửu loạn ma rối rắm thành một nùi, tạm thời không muốn miệt mài theo đuổi việc này, lại không muốn lọt hố, chỉ có thể nói hàm hồ thế thôi.
Nhóm nội thị và bà vú cung kính lĩnh mệnh, đi đến, Diệp Cô Thành đang muốn giao oa nhi cho họ, không ngờ oa nhi đột nhiên ôm lấy cổ y, cọ cọ rồi hôn nhẹ lên mặt y, lúc này mới cười ha hả nói:“Mẫu hậu và phụ hoàng chơi hôn hôn, bảo bảo đi tìm gia gia chơi a.”
“……” Cung Cửu và Diệp Cô Thành mắt to trừng mắt nhỏ, trầm mặc nhìn theo oa nhi “Đồng ngôn Vô Kỵ” được mọi người vây quanh đi xa. Nhóm nội thị phụ cận tẩm cung cũng phi thường mắt sắc tránh xa, tiểu thái tử hai ba tuổi cũng biết không thể quấy rầy Hoàng đế và hoàng hậu thân mật nha, bọn họ sao có thể không hiểu chứ.
Cung Cửu và Diệp Cô Thành hoàn toàn không nói gì liền thuận theo ý mọi người, trở về tẩm cung, còn đóng cửa phòng lại — có lẽ bọn họ thật nên hảo hảo nói chuyện, tại nơi bắt đầu tất cả này.
Nhưng muốn hảo hảo nói chuyện căn bản chỉ là một phía Diệp Cô Thành thôi, vừa đóng cửa lại, Cung Cửu liền cất bước đến bên bàn, nâng tay lên hất hết ấm trà chén trà xuống đất, tan nát cả, thanh âm “Ping oành” vang vọng trong căn phòng rộng lớn, Diệp Cô Thành dừng một chút, lạnh lùng cười nói:“Ngươi trút giận lên ta? !” Thật buồn cười, lửa trong lòng y còn nhiều hơn, trong cái thế giới vớ vẩn này…… Hừ, y dứt khoát trực tiếp hành thích vua tính, cải lương không bằng bạo lực, liền hôm nay đi!
Nhưng Cung Cửu lại không đáp, hắn quăng hết bình hoa chậu hoa, không bao lâu liền quậy tẩm cung thành một đống hỗn độn, sau đó hắn quay đầu, hai mắt đỏ bừng, đột nhiên xông đến Diệp Cô Thành, nhét một chiếc roi mềm vào tay Diệp Cô Thành, sau đó thanh âm khàn khàn nói:“Ngươi…… Ngươi đánh ta, mau tới đánh ta !”
Cung Cửu vừa chịu kích thích khổng lồ, còn có thể nhẫn đến bây giờ, mà không nổi điên trước công chúng đã là rất khó rồi. Nhưng Diệp Cô Thành nào biết Cung Cửu vốn là như vậy đâu, y lúc này hoàn toàn chấn kinh: Chẳng lẽ Cung Cửu đã bị thế giới vớ vẩn này bức điên rồi sao? !
Cung Cửu thấy Diệp Cô Thành còn chưa động thủ, trực tiếp liền ôm lấy Diệp Cô Thành, bắt đầu xé rách quần áo hai người — dục hỏa của hắn giờ đã dâng cao, thần chí không rõ, căn bản là không biết hắn đang làm cái gì .
Diệp Cô Thành giận dữ, một cước liền đá văng Cung Cửu mấy thước, Cung Cửu vô tâm phản kháng, trực tiếp ngã xuống, bị các mảnh nhỏ rạch ra mấy vệt máu, Diệp Cô Thành thoáng khựng lại, nào ngờ Cung Cửu lại hưng phấn mà lăn lộn, hô lớn:“Mau, mau đánh ta !”
Hai đồng tử của Diệp Cô Thành co lại, buồn bực và lửa giận đè nén trong lòng cả ngày đột nhiên bạo phát, cất bước tiến lên, roi trong tay liền hung hăng quất ra.
Roi mang theo tiếng gió vù vù, xen lẫn tiếng gào sung sướng mà thỏa mãn của Cung Cửu, khiến Diệp Cô Thành tức đến đòi mạng: Chuyện phát sinh trong một ngày ngắn ngủn này, cơ hồ tiêu hao hết bình tĩnh và nhẫn nại cả đời của y rồi!
Vì thế Diệp Cô Thành càng quất càng hăng, tất cả buồn bực của y đều do Cung Cửu mang đến, mặc kệ Cung Cửu thế giới nào, đều đáng ghét cực kì! Diệp Cô Thành ác lên, roi này liền mang theo nội lực sắc bén, Cung Cửu ban đầu còn rất nhộn nhạo, gào rất sướng, nhưng dần dần cả hắn cũng có chút chịu không nổi, trước mắt từng đợt biến thành đen, rên rỉ vài tiếng, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Diệp Cô Thành vui sướng phát tiết hết lửa giận, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần, chậm rãi thu tay, thấy Cung Cửu vẫn không nhúc nhích quỳ rạp trên mặt đất, bộ dáng thê thảm huyết nhục mơ hồ này…… Y không phải nhất thời không chú ý liền giết Hòang đế chết rồi chứ, tuy y vừa rồi quả là muốn hành thích vua, nhưng mà, vì sao y dùng roi mà không phải kiếm chứ…… Không, điều này không phải trọng điểm, trọng điểm là nếu Hoàng đế lại bị y quất chết như vậy, vậy thiên hạ chẳng phải lập tức sửa họ Diệp à?
Diệp Cô Thành vẻ mặt phức tạp nhìn Cung Cửu trong chốc lát, rốt cuộc tựa vào trụ cửa thở ra một hơi, y đang định đi lên phía trước, nhìn xem người này rốt cuộc chết chưa, đột nhiên liền vô duyên vô cớ sinh ra một cảm giác trời đất quay cuồng, trước mắt lập tức đen một màu……
Mà mái hiên bên này, tại một thế giới khác, thời không vốn coi như “Bình thường” kia, Cung Cửu và Diệp Cô Thành cùng Tây Môn vợ chồng ở cùng một chỗ, một bên cùng đợi đến đêm trăng tròn mười lăm tháng chín, một bên lần lượt thu được hảo tin tức từ cao thủ tra án “Cần cù” Lục Tiểu Phụng, ngày qua ngày không biết nhàn nhã khoái hoạt biết bao.
Vấn đề duy nhất là…… Cung Cửu gia hỏa không tiết tháo không hạn cuối này lại cầu hoan bất mãn, nhưng viện này không lớn, khách phòng cũng gần nhau, hiệu quả cách âm tự nhiên không tốt, nên Diệp Cô Thành “Nghĩa chính ngôn từ” cự tuyệt Cung Cửu cầu hoan, tỏ vẻ muốn giải quyết chuyện Nam Vương phủ tạo phản trước, cái khác gì gì đó chờ sau đi.
Cung Cửu đương nhiên không bằng lòng, mỗi tối hắn đều bám riết không tha mưu cầu phúc lợi, bởi vì Cung Cửu thập phần rõ ràng, A Thành nhà hắn tối không chịu nổi hắn nhõng nhẽo ăn vạ, hắn có thể cảm thấy mấy ngày nay thái độ của Diệp Cô Thành đã dần dần mềm hoá, vì thế đêm nay……
Ánh trăng lu mờ thức thời ẩn sau áng mây, Cung Cửu cởi sạch trơn, tiến vào ổ chăn ôm lấy Diệp Cô Thành, cười hì hì thấp giọng nói:“Không có việc gì A Thành, sẽ không để họ nghe thấy ……” Nói xong liền sờ soạng cởi quần áo Diệp Cô Thành.
Nếu lỡ Tây Môn Xuy Tuyết vợ chồng nghe thấy, chẳng phải thể diện của y bên thế giới này đều mất hết à — nghĩ vậy, Diệp Cô Thành đang định “Trước sau như một” ném biến thái phát tình xuống giường, đột nhiên trước mắt đen lại, không hiểu tại sao lại mất đi tri giác……
Không biết qua bao lâu, Diệp Cô Thành mới mờ mịt khôi phục thần trí, y đang nghĩ Cung Cửu không có khả năng dám kê đơn y lần nữa, chợt mở mắt, Diệp Cô Thành liền ngây ngẩn cả người: Nơi này là…… tẩm cung Đế hậu a !
Dựa vào cạnh cửa, Diệp Cô Thành ra sức lắc đầu, rốt cuộc thanh tỉnh lại, không khỏi lẩm bẩm nói:“Đây là…… Lại đổi về sao?” Nhưng lập tức y liền nhìn thấy đầy phòng hỗn độn và Cung Cửu ngã trong vũng máu, Diệp Cô Thành trợn to hai mắt – Trời, vị Kiếm Thánh Bạch Vân thành chủ kia không phải giết Cung Cửu rồi chứ? !
Một tay lấy Cung Cửu lao tiến trong lòng, Diệp Cô Thành dò xét, may mà Cung Cửu còn hơi, không chết. Diệp Cô Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ mặt Cung Cửu, kêu khẽ:“A Cửu?”
Cung Cửu nhắm mắt lại nhẹ nhàng mà “Ân” một tiếng, đến lúc này, Diệp Cô Thành đương nhiên cũng thấy rõ vết roi máu chảy đầm đìa toàn thân Cung Cửu, khóe miệng không thể khống chế run rẩy lên, thầm nghĩ: Xem ra là Cung Cửu và Diệp Cô Thành thế giới kia chạy đến bên này của họ…… Nhưng khi Bạch Vân thành chủ nhìn thấy hành vi biến thái cầu ngược của Cung Cửu, không ói ra ngay tại chỗ thật sự đã không dễ dàng rồi, cư nhiên lai vung roi a, xem ra năng lực thừa nhận của Kiếm Thánh mạnh hơn nhiều so với kiếm thần a.
Diệp Cô Thành chỉ thoáng thần du thiên ngoại một lát, liền ôm lấy Cung Cửu đi đến bên giường ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra một phen cho hắn, nhìn kỹ lại, không khỏi khiến Diệp Cô Thành vừa sợ vừa giận: roi kia pha lẫn kiếm khí và nội lực quất xuống, đến nỗi miệng vết thương sâu vào đến xương, cơ hồ đã lấy nửa cái mạng của Cung Cửu rồi, hơn nữa mảnh sứ gì đó cắm vào, quả thực vô cùng thê thảm…… Diệp Cô Thành trong lúc nhất thời thấy đau lòng cực độ, một bên lấy dược ra cẩn thận bôi, một bên nhẹ giọng hỏi:“A Cửu, ngươi cảm thấy ra sao?”
Cung Cửu rên rỉ mở mắt, lẩm bẩm nói:“Diệp thành chủ…… Ngươi bảo ta cái gì?”
Diệp Cô Thành vẻ mặt khẽ biến, ngừng việc trên tay, gắt gao nhìn chằm chằm Cung Cửu, lạnh giọng hỏi:“Ngươi chưa đổi về?”
Cung Cửu còn choáng váng không hiểu tình huống, nghi hoặc nói:“đổi gì về?” Nói xong hắn hơi hoạt động □ tử một cái,“Tê” một tiếng hít một hơi lạnh, cười khổ nói:“Diệp thành chủ ngươi ra tay thật độc, suýt nữa lấy mạng ta……”
Lòng Diệp Cô Thành trầm xuống, nói:“Không phải ta động thủ.”
“Ngươi?” Cung Cửu rốt cục có chút hiểu ra, nếu người này vẫn là vị Bạch Vân thành chủ trước kia, không giết hắn là tốt bụng rồi, sao có thể như bây giờ thật cẩn thận bôi thuốc cho hắn, còn ôn nhu kêu hắn…… A Cửu? Vì thế Cung Cửu vừa sợ lại kì nói:“Ngươi là Diệp hoàng hậu ban đầu sao?”
“Hừ.” Diệp Cô Thành lãnh đạm đáp lại một tiếng, trầm mặc trong chốc lát, rốt cuộc không nhịn được nói:“Tại sao có thể như vậy…… Ta đã trở về, hắn lại chưa về?”
Cung Cửu chớp mắt, ôm cổ eo Diệp Cô Thành, ái muội cười nói:“Hắn không về được, có ta cũng thế thôi, ta cũng rất thích ngươi mà……” Hắn nói xong còn sờ soạng lưng Diệp Cô Thành một phen, trong lòng vui vô cùng, cả đau xót trên người cũng cơ hồ không cảm thấy, ngược lại nhộn nhạo tăng vọt, rục rịch lên.
Diệp Cô Thành sắc mặt lạnh lùng, ném luôn thuốc trị thương trong tay, lại xoay lại nắm hai tay Cung Cửu, chỉ nghe “Ca” một tiếng, đôi cổ tay của Cung Cửu liền trật khớp — chỉ nghe Diệp Cô Thành lạnh như băng nói:“Ta không thích ngươi chút nào.”
Cung Cửu kêu rên một tiếng, xụi lơ trên giường mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng đột nhiên rất mất mát: vị diệp hoàng hậu này vừa rồi ôn nhu săn sóc như vậy, nhưng không phải dành cho hắn, vừa biết hắn không phải Hoàng đế kia, liền trở mặt ngay hà……
Nhưng mắt thấy Diệp Cô Thành lại đứng lên, chuẩn bị phẩy tay áo bỏ đi, Cung Cửu vội vàng lấy lòng nói:“Ta sai rồi, đều là ta sai…… Ngươi, ngươi không tiếp tục bôi thuốc cho ta sao? Ta bị thương nặng như vậy……”
Diệp Cô Thành lãnh đạm đáp lại:“Ngươi đáng.” Y đại khái đã đoán được, khẳng định Cung Cửu này đùa giỡn biến thái, mới làm vị Bạch Vân thành chủ kia ác độc quất một trận, không đáng thì là gì? Diệp Cô Thành trong lòng phiền muộn, liền tính rời đi nơi này yên tĩnh một chút, hảo hảo mà ngẫm lại nên làm sao đem A Cửu của y về đây.
Cung cửu nghe lời nói chẳng chút lưu tình này của Diệp Cô Thành, sắc mặt bỗng trắng bệch, lập tức thay đổi ngữ khí, cười lạnh nói:“Ngươi ném ta ở trong này, là tính dể ta tự sinh tự diệt? Nếu ta chết, hắn cũng không về được!” Cung Cửu vốn là tự phụ cao ngạo, hắn mới quen Diệp Cô Thành có hơn một ngày, cho dù thật sự có thích đấy, cũng không sâu được bao nhiêu; Hơn nữa hắn hiện tại bị thương không nhẹ, cả người khó chịu, tự nhiên chịu không được lời nói lạnh nhạt của Diệp Cô Thành.
Bước chân Diệp Cô Thành dừng một chút, nhưng cũng không quay đầu lại, thản nhiên nói:“Trừ phi một kiếm xuyên tim, ngươi nào dễ chết như vậy. Chờ hắn trở lại, ta lại đến bôi thuốc cũng không muộn.” Nói xong y liền rời tẩm cung, còn đưa ám vệ tới, lấy mật ngữ phân phó bọn họ khống chế phụ cận, không cho bất cứ kẻ nào xuất nhập — tên trong tẩm cung kia không biết mật ngữ không khống chế được những người này, Diệp Cô Thành không lo lắng hắn có thể quậy xảy ra chuyện gì hết.
Trên thực tế, Diệp Cô Thành lại càng lo lắng cho A Cửu của y…… Kể ra bọn họ vừa rồi hình như đang tính làm cái đó đó, Bạch Vân thành chủ bỗng về…… Diệp Cô Thành không biết nói gì bóp trán, lão thiên gia có cần chơi ác thế không a !