CHƯƠNG 85
Kể ra khi chuyện của U Linh sơn trang rốt cục chấm dứt, Lục Tiểu Phụng sau khi trải qua tầng tầng khó khăn gian nguy, còn chứng kiến cái chết như “Bị trời phạt” của Mộc đạo nhân trên núi Võ Đang, thật làm hắn rất chấn động, nhu cầu cấp bách cần “An ủi”, vì thế hắn liền tự nhiên mà vậy sinh ra tâm tư muốn đi Giang Nam tìm Hoa Mãn Lâu chơi.
Lại không ngờ Lục Tiểu Phụng vừa đến Giang Nam, còn chưa kịp thông tri Hoa Mãn Lâu, đi Bách Hoa Lâu ăn ké, lại gặp gỡ hai hảo bằng hữu hắn “Vừa vặn” cũng du ngoạn tại Giang Nam, Cung Cửu và Diệp Cô Thành.
Đối phó U Linh sơn trang, Lục Tiểu Phụng xem như gặp không ít phiền toái, cho nên hắn vừa thấy Cung Cửu liền bắt đầu kể khổ, cũng uyển chuyển tỏ vẻ hắn càng vất vả công lao càng lớn, nháy mắt ra hiệu muốn thưởng — Cung Cửu cảm thấy sáng tỏ, tự nhiên liền thập phần hữu hảo thỉnh Lục Tiểu Phụng đi uống rượu.
Nơi này là một tòa tháp lâu hoang vu, phong cảnh ưu mỹ, hoàn cảnh thanh u, kề sát bên sông, đúng là một hành cung Cung Cửu hưởng lạc. Giờ khắc này, cả tòa tháp lâu chỉ có ba người, đều tại đỉnh tháp lâu, ngồi quanh một bàn.
Một ly liệt rượu thuần hương vào bụng, Lục Tiểu Phụng lúc này mới giãn cả mặt mày, thỏa mãn than lớn một tiếng, nói:“Cửu huynh a, ngươi cũng thật biết hưởng thụ, ta chạy đông chạy tây mệt chết mệt sống cho ngươi, ngươi tốt rồi, lại cùng Diệp thành chủ tiêu diêu tự tại ở Giang Nam, sợ là cả kinh thành cũng không muốn về a.”
Cung Cửu hơi nhướng mày, cười nói:“Thế nào, ngươi hâm mộ ta? Vậy ngươi cũng tìm bạn không phải tốt rồi sao, theo ta được biết sau vụ U Linh sơn trang, người coi trọng ngươi cũng không ít nha.”
Kể ra cũng thú vị, trong sự kiện U Linh sơn trang, có mấy nam nhân đều coi trọng Lục Tiểu Phụng: Xem ra Lục Tiểu Phụng đào hoa rốt cuộc dần chuyển hướng gió, từ hồng nhan đến lam nhan…… Đây có lẽ không thể không liên quan đến tin đồn “Không phúc hậu” mà Cung Cửu truyền ra, kỳ thật điều này cũng chứng minh trên đời này, người yêu lam nhan không thích hồng nhan cũng không phải hiếm hoi gì.
Bất quá Lục Tiểu Phụng hiển nhiên sẽ không coi nam nhân là đào hoa của hắn, nghe Cung Cửu nói thế, hắn thoáng cái liền xanh cả mặt, liên tục xua tay nói:“Ta không có khẩu vị như ngươi, ta tình nguyện bị Tiết Băng lấy kim đâm, cấp Âu Dương Tình ninh điệu nhĩ đóa, hoặc bị Sa Mạn hung hăng quất một trận…… Hắc, ta vẫn yêu hồng nhan không thích lam nhan!” Nói xong Lục Tiểu Phụng phản ứng mạnh, căm giận nhìn chằm chằm Cung Cửu, nói:“Cửu huynh ngươi thật là người tối không phúc hậu trên đời, ngươi xem ngươi truyền cái gì mà…… toàn là lời đồn loạn thất bát tao? Thanh danh của ta đều bị ngươi làm bại hoại a !”
Cung Cửu nhất thời đeo lên vẻ mặt “Ta vì tốt cho ngươi”, khẩu khí thập phần vô tội nói:“Nếu việc đã đến nước này, Lục huynh cứ dứt khoát đâm lao thì theo leo lươn đi, ta thân là hảo bằng hữu của ngươi, thật không muốn nhìn Lục huynh tiếp tục cô đơn chiếc bóng .”
Lục Tiểu Phụng trợn to mắt, suýt nữa híp hơi lên không nổi nghẹn chết, lắp ba lắp bắp nói:“Ngươi…… Ngươi !” Nhưng ngay lúc này, Lục Tiểu Phụng chợt thấy một dòng chảy nóng bừng từ dạ dày hắn tràn lên, rất nhanh liền dọc theo tứ chi bách hài lan tràn khắp nơi, lập tức tai nóng mặt đỏ tim đập…… Thân là lãng tử phong lưu, Lục Tiểu Phụng sao lại không biết đây là tình huống gì? Hắn vừa sợ vừa giận, ngón tay run rẩy chỉ vào gia hỏa cười thiếu ăn đòn trước mắt, nói:“Cung Cửu ngươi…… Ngươi cư nhiên kê đơn ta?!”
Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Lục huynh đừng gấp, dược này cũng không hại thân……” Diệp Cô Thành vẫn lặng im bàng quan, vẻ mặt hắn ngay phút này bỗng trở nên thực vi diệu: có vẻ như cụm từ hình dung “Dược này không hại thân” khiến y nhớ tới hồi ức không quá tuyệt vời nào đó, vì thế ánh mắt Diệp Cô Thành nhìn về phía Lục Tiểu Phụng cũng chứa chang đồng tình.
Lục Tiểu Phụng chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên như nhũn ra, một tia lực cũng sử không ra. Trong lòng biết lần này hắn thật gặp hạn rồi, Lục Tiểu Phụng không khỏi bi phẫn nói:“Cung Cửu ngươi cũng quá keo kiệt! Lần trước ta tự tiện xông vào tẩm cung chỉ do vô tâm, ngươi đã rải lời đồn như vậy rồi, mà ta cũng giải quyết U Linh sơn trang …… Sao ngươi còn muốn tính sổ ta hả aaaa? !”
Cung Cửu than khẽ, nói:“Lục huynh sai rồi, ta là người trừng mắt tất báo đến thế sao? Ta đều là vì tốt cho ngươi a, hiện tại đại án tuy đã phá, nhưng khắp thiên hạ đều hô muốn ngươi phụ trách đối với ai kia. Còn có vị lão cha thần thông quảng đại của người nào đó, ngươi biết đấy, trừ phi ngươi chân chính thành con dâu của lão, nếu không chỉ sợ mạng nhỏ khó bảo toàn……”
Diệp Cô Thành yên lặng bóp trán: Cung Cửu rõ ràng là vì chuyện lần trước đến chỉnh Lục Tiểu Phụng, cư nhiên còn nói đường hoàng như vậy, y thật phục a…… Bất quá trò đùa này hình như hơi lớn rồi, cả Diệp Cô Thành luôn e sợ thiên hạ bất loạn, thích nhất xem náo nhiệt cũng hiểu tương lai của Lục Tiểu Phụng sợ là sẽ không yên lành nổi a.
Bất quá đó đều là chuyện của tương lai, về phần hiện tại nha, Lục Tiểu Phụng rốt cuộc đã nếm đến tư vị thống khổ của giao nhầm bạn hữu hư hỏng.
Hơn nữa bạn hư không chỉ có một, Lục Tiểu Phụng dùng ánh mắt cực độ khiển trách nhìn Diệp Cô Thành: Cung Cửu không đáng tin, Diệp Cô Thành cư nhiên cũng không cản hắn, lại còn vẽ đường cho hươu chạy a…… Thật là quá đáng !
Càng quá phận là, ngay khi Lục Tiểu Phụng mồ hôi ướt đẫm, dục hỏa đốt người, một bạch y kiếm khách khác đã chậm rãi đi lên tháp lâu: Đúng là Tây Môn Xuy Tuyết mới từ Tây Vực trở về Trung Nguyên.
Tây Môn Xuy Tuyết vốn đã lạnh như tuyết Viễn Sơn, khi hắn thấy Cung Cửu, biểu tình kia càng không tốt, ngữ khí lãnh liệt nói:“Là ngươi rải tin đồn nhảm?”
Cung Cửu sớm đã rèn luyện được khả năng miễn dịch hết thảy hàn lưu nhờ Diệp Cô Thành trợ giúp, hắn vẫn cười đến vô tâm vô phế, nói:“Đúng vậy, chính là ta…… Tác hợp nhân duyên tuyệt vời, tương lai Tây Môn trang chủ chớ có quên ly rượu mừng của ta a.”
Thẳng đến lúc này, Tây Môn Xuy Tuyết mới chuyển lực chú ý đến Lục Tiểu Phụng mặt đỏ như tôm, cong eo chống bên cạnh bàn, lấy nhãn lực của Tây Môn Xuy Tuyết, hắn lập tức hiểu ra tình cảnh của Lục Tiểu Phụng…… sắc mặt hắn lạnh hơn, lại nói với Diệp Cô Thành:“Thành chủ lại dung túng Cung Cửu làm ra chuyện thế à !”
Cung Cửu bĩu môi, nói:“Tây Môn trang chủ ngươi đừng lôi A Thành vào, coi như là Lục Tiểu Phụng đắc tội ta đi, nhưng ta không truy cứu nhiều, lại còn hảo tâm se tơ hồng cho hắn, bằng hữu tốt như ta đi đâu mới tìm được đây.” Nói xong hắn ái muội cười, bĩu môi, nói:“Ta biết Tây Môn trang chủ ngươi nhất định cũng có tình với Lục Tiểu Phụng……** một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta liền không quấy rầy nữa.”
“……” Thái dương Tây Môn Xuy Tuyết cợm nổi gân xanh: Hắn có tình với Lục Tiểu Phụng? Mới là lạ !
Nhưng Cung Cửu dám trực tiếp xem nhẹ ánh mắt bao hàm sát ý của Tây Môn Xuy Tuyết, dắt tay Diệp Cô Thành đi xuống tháp, bất quá hiển nhiên “**”này cũng không dễ làm lắm, Cung Cửu mới đến thang lầu, một kình phong tàn nhẫn liền quét đến mặt hắn — Cung Cửu nâng tay chắn, sau đó lui mau vài bước, liền gặp Ngọc La Sát mặt đầy hàn sương đứng tại cửa thang lầu.
Cung Cửu khẽ cười một tiếng, nói:“Tây Môn lão cha ngươi tới thật đúng lúc, chúng ta cùng đi uống vài chén, không thể đánh nhiễu chuyện tốt của Tây Môn trang chủ nha.”
Răng Ngọc La Sát nghiếm đến kêu vang răng rắc răng rắc, nói ra khi gã cùng bảo bối nhi tử một đường trở về, thì nghe đủ loại lời đồn chuyện nhảm…… Lại còn nói bảo bối A Tuyết nhà gã bị Lục Tiểu Phụng con gà phong lưu hoa tâm kia đè? Trong lòng biết khẳng định là Cung Cửu giở trò quỷ, Ngọc La Sát cơ hồ muốn trực tiếp giết đến cấm cung!
Cung Cửu giỏi lắm, lại to gan lớn mật lấy danh nghĩa Diệp Cô Thành hẹn Tây Môn Xuy Tuyết đến Giang Nam — nhìn nhìn lại Lục Tiểu Phụng rõ ràng trúng xuân dược, Ngọc La Sát tức giận đến đỉnh điểm, cười lạnh nói:“Cung Cửu ngươi muốn chết!” Cùng với sát khí đằng đằng, chưởng lực của Ngọc La Sát đã như sấm sét đập đến mặt Cung Cửu!
Cung Cửu chiến ý tăng cao, buông tay Diệp Cô Thành ra nghênh đón, cười nói:“Tốt lắm hay lắm ! ta đã lâu không dãn gân dãn cốt, Ngọc lão cha, chúng ta đi ra ngoài hảo hảo mà đánh một trận !”
Hai người một đen một trắng phá cửa sổ mà ra, liền ngay trước tháp lâu, ven hồ nước xanh đánh đến cát bay đá chạy, bất diệc nhạc hồ.
Mà trên tháp lâu, đối mặt ánh mắt băng lãnh của Tây Môn Xuy Tuyết, Diệp Cô Thành hơi chần chờ, thản nhiên nói:“Ngươi cũng muốn đánh với ta một trận?” Y cũng biết lần này Cung Cửu đùa lớn rồi, nhưng nếu biến thái muốn chơi như thế, Diệp Cô Thành cũng không có tâm tư ngăn cản: Biến thái chung quy là biến thái, nghẹn lâu cũng không tốt, phải quậy một trận mới được .
Không quá Diệp Cô Thành lại nghĩ, theo nội dung vở kịch mà nói, sau chuyện U Linh sơn trang, ấn trình tự cũng đến phiên Phượng Vũ Cửu Thiên — cũng chính là phần Lục Tiểu Phụng giải quyết Cung Cửu. Vốn Diệp Cô Thành còn chưa nghĩ đến mặt này, hiện tại nhìn lại, Cung Cửu không phải cũng đang biến thành đại nhân vật phản diện chói lọi sao, chẳng lẽ đây thật là quán tính cường đại của nội dung kịch bản? ! Diệp Cô Thành câm nín…… Bất quá Lục Tiểu Phụng hẳn là không đến mức dám đến hành thích vua, thôi cứ cho Cung Cửu chơi một trận lớn đi, vô luận thế nào, Diệp Cô Thành vẫn còn hơi để tâm chuyện Lục Tiểu Phụng lần trước dám công vào tẩm cung, hừ.
Hơn nữa, tiểu kê siêu cấp muốn qua cửa nào dễ như vậy, bất quá cửa này của Cung Cửu là thành không được thần, Diệp Cô Thành thực không phúc hậu nghĩ.
Không biết Cung Cửu vốn cũng nghĩ như vậy — kiếp trước Lục Tiểu Phụng thật sự đã lấy mạng hắn, tuy nói đời này Lục Tiểu Phụng coi như bị Cung Cửu lợi dụng triệt triệt để để, nhưng Cung Cửu luôn muốn thật sự ép buộc Lục Tiểu Phụng một phen, mới có thể quên đi hết thảy tiền căn hậu quả.
Hơn nữa, không phải còn có Ngọc La Sát sao. Cung Cửu từng nói muốn “Tác hợp” Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết cho Ngọc La Sát ấm ức chơi, thậm chí còn vì thế hứa với Tôn Tú Thanh: Quân vô hí ngôn nha, Cửu công tử luôn nói một không hai mà.
Bây giờ sao hả, dưới sự kích thích của Cung Cửu, Ngọc La Sát lần này thật sự sôi máu thật — bất quá lửa lớn như thế, chỉ vì Tây Môn Xuy Tuyết là bảo bối nhi tử của gã sao? Cũng không hẵn nha…… Ngọc La Sát tựa hồ căn bản không thể dễ dàng tha thứ người khác cướp đi A Tuyết của gã, cho dù thuần túy là lời đồn đãi gã cũng không thể tha thứ, huống chi Cung Cửu còn dám kê đơn Lục Tiểu Phụng, sau đó mời Tây Môn Xuy Tuyết đến…… vì thế Ngọc La Sát nổi trận lôi đình, gã đã phẫn nộ !
Vừa vặn gần đây võ đạo của Cung Cửu cũng có đột phá, hắn và Diệp Cô Thành tuy thường xuyên bàn luận, dù sao vẫn sợ thu không kịp tay mà bị thương lẫn nhau, hai người đều có cố kỵ không thể tận hứng. Nay nếu Ngọc La Sát đã đưa đến cửa, thật sự là nên bồi luyện để khỏi phí a — vì thế Cung Cửu hưng phấn .
Một biến thái hưng phấn và một lão cha phẫn nộ, công vào chính là kinh thiên động, quỷ khóc sói gào…… Hai người đánh đá vô cùng kịch liệt dưới tháp, trên tháp lâu Tây Môn Xuy Tuyết hiếm khi có chút tâm loạn tựa hồ cũng có ý đánh với Diệp Cô Thành một trậm: Kỳ thật cũng không có gì, tình hữu nghị giữa nam nhân vốn là đánh đá mà ra a.
Bất quá lúc này có vẻ không phải thời cơ tốt để phát triển tình “Hữu nghị”, Lục Tiểu Phụng đã có chút thần chí không rõ, hắn trừng to đôi mắt đỏ bừng như mắt thỏ, tê thanh gào:“Đều đủ! Đánh cái gì mà đánh…… Mau, mau đưa giải dược cho ta, ta sắp nịn không được rồi !” Lục Tiểu Phụng lưu luyến bụi hoa cũng không muốn biến thành Lục công công a !
Diệp Cô Thành nghiêng mắt qua chỗ khác, không nhìn bộ dáng bi kịch của Lục Tiểu Phụng, bình tĩnh nói:“Trừ hoan ra, không có giải dược.”
Mặt Tây Môn Xuy Tuyết đã lạnh đến độ sắp rớt bột băng xuống, hắn đi qua nhấc vạt áo Lục Tiểu Phụng lên, đang chuẩn bị ném con gà con sắp bị nướng chín này xuống hồ lạnh ngoài tháp để nguội bớt, nhưng Diệp Cô Thành lại nói:“Nước lạnh cũng vô dụng.”
“……” Lục Tiểu Phụng rốt cục bi phẫn vô cùng quái kêu:“Các ngươi thật muốn mạng của ta sao? !” Hắn đã cảm thấy xúc động kỳ dị trong thân thể, nghĩ đến Lục Tiểu Phụng hắn phong lưu thiên hạ, vốn chỉ yêu muội tử không thích hán tử, huống chi còn phải bị hán tử đè? Hắn…… Kẻ sĩ có thể thà bị giết chứ không chịu nhục a uy ! hơn nữa, nếu thật để Tây Môn Xuy Tuyết đè, hắn liền tiêu thật rồi, Ngọc La Sát nhất định sẽ giết hắn !
Tây Môn Xuy Tuyết cũng cau mày lại, không vui nói:“Đây không phải trò đùa, hắn chỉ là bằng hữu của ta, lòng ta cũng không có tình, thành chủ lần này chơi qua mức rồi.”
“Ta biết các ngươi chỉ là bằng hữu,” Diệp Cô Thành thản nhiên nói, lập tức y mắt như hàn tinh nhìn về phía Tây Môn Xuy Tuyết, nói:“Nhưng ngươi không thành.”
Tây Môn Xuy Tuyết ngẩn ra, chỉ nghe Diệp Cô Thành nói:“Ngươi xác thực không có tình với Lục Tiểu Phụng, nhưng tên còn lại thì sao? Chớ quên, đạo của ngươi ở chỗ thành.”
Biểu tình của Tây Môn Xuy Tuyết bỗng có chút diệu, nhưng Lục Tiểu Phụng đã chịu không nổi, hắn vặn vẹo thân thể, hét lên:“Còn thành…… Thành cái quỷ a, ta sẽ chết đó ! ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha Cung Cửu a a a !”
Diệp Cô Thành cười nhẹ nói:“Ngươi sẽ không chết, người có thể cứu ngươi đã đến.”
Hoa Mãn Lâu không biết khi nào đã đứng ở thang lầu, hắn cũng đang thản nhiên cười, tuy rằng vẻ mặt hắn vẫn ôn nhu, nhưng trong nụ cười ấy lại mang theo vài phần hàm xúc khác.
Tây Môn Xuy Tuyết nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, Diệp Cô Thành đưa mắt ra hiệu, hai đại kiếm khách liền ăn ý rời khỏi tháp lâu, để không gian lại cho Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu.
Khi đi qua bên người Hoa Mãn Lâu, Diệp Cô Thành và Tây Môn Xuy Tuyết đều nghe thấy một tiếng “Cám ơn” nhẹ nhàng, Diệp Cô Thành trong lòng cười thầm, nhưng biểu tình của Tây Môn Xuy Tuyết càng cổ quái .
Đợi khi xuống lầu, nhìn thấy hai người đánh đến hôn thiên địa ám, vẻ mặt Tây Môn Xuy Tuyết rốt cuộc cực độ phức tạp, hắn thản nhiên nói:“Dừng tay.” Lại cứ như sấm sét đánh vào lòng người nào đó.
Ngọc La Sát nghe thấy tiếng của Tây Môn Xuy Tuyết, lập tức ngừng tay, không dây dưa với Cung Cửu nữa, hắn thối lui vài bước, nhưng tức giận vẫn chưa tiêu, cắn răng nói:“A Tuyết, Lục Tiểu Phụng chết thì để hắn chết đi, ngươi lập tức cùng ta đi.”
Thật bất ngờ, Tây Môn Xuy Tuyết thực thản nhiên “Ân” một tiếng: Dù sao có Hoa Mãn Lâu tại, Lục Tiểu Phụng không chết được — bất quá Ngọc La Sát lại hoàn toàn dại ra, Cung Cửu nhân cơ hội để sát bên tai gã, ái muội cười nói:“Cơ hội tốt như vậy, ngươi cũng đừng do dự nữa…… Còn nữa nha, đừng quên cảm tạ ta nghen hông.”
Sắc mặt Ngọc La Sát thập phần cổ quái lôi kéo Tây Môn Xuy Tuyết bước đi, ngay vào lúc này, trên tháp lâu truyền đến thanh âm thất kinh của Lục Tiểu Phụng:“A, Thất Đồng ! ngươi đừng…… Ngươi sao có thể……”
Ngay sau đó là lời nói ôn nhuận mà thâm tình của Hoa Mãn Lâu:“Tiểu Phụng, ta nhìn không thấy, ngươi đừng lộn xộn, để khỏi bị thương đến ngươi……”
“Cáp? A…… Ân !”
Thanh âm ái muội tiêu hồn truyền ra, làm vô số chim nước kinh sợ bay đi, cũng cơ hồ khiến cằm Ngọc La Sát rớt bịch…… Gã quay phắt lại, gắt gao nhìn chằm chằm Cung Cửu, ánh mắt kia quả thực như muốn trừng cho mặt Cung Cửu ra một đóa hoa, sau một lát, gã mới lạ thanh quái khí nói:“Hôm nay ta rốt cục phục ngươi.” Dứt lời gã liền túm tay Tây Môn Xuy Tuyết rời đi như bay.
Cung Cửu vô cùng đắc ý nở nụ cười, Diệp Cô Thành gõ đầu hắn một cái, nói:“Chơi đủ, về cung đi.”