CHƯƠNG 87
Chuyện kể vào một ngày trời ấm nắng tươi, ngự hoa viên chim hót hoa thơm, Cung Cửu khép hờ mắt nằm vùi trong giường mềm phơi nắng, Diệp Cô Thành thì ngồi bên cạnh đút hắn ăn mơ, vợ chồng son ngày qua ngày không biết thoải mái biết chừng nào.
Thế nhưng rất nhanh bầu không khí ấm áp tốt đẹp này lại bị đánh vỡ, khách không mời mà đến nào đó thật chán ghét nhất — Ngọc La Sát nắm tay Tây Môn Xuy Tuyết nghênh ngang đi tới, thật cứ như hoàng cung này là nhà gã không bằng, xa xa gã liền “Chậc chậc” bật cười, giọng nói mang theo rõ niềm sung sướng khi người gặp họa, nói:“Cung Cửu a Cung Cửu, không thể tưởng được tiểu hồ ly ngươi cũng sẽ có hôm nay!”
Cung Cửu thập phần tự tại ăn luôn miếng mơ A Thành nhà hắn đưa tới bên miệng, thong thả nói:“Hôm nay làm sao? Hôm nay thời tiết rất đẹp a.”
“Ha ha,” Ngọc La Sát đến gần bên giường, dùng thực rõ ràng nghiền ngẫm ánh mắt đánh giá Cung Cửu kia thấy được bụng to, thoải mái nói:“Hôm nay khí trời quả thật là thật tốt, Hoàng đế bệ hạ tâm tình nói vậy cũng rất tốt.”
“Đó là tự nhiên, người gặp việc vui tinh thần sảng khoái nha.” Cung Cửu cười tủm tỉm nói, còn vươn tay vỗ nhẹ cái bụng to của hắn, biểu tình thật sự muốn ôn nhu bao nhiêu thì ôn nhu bấy nhiêu, cả Ngọc La Sát thấy thế cũng nhịn không được run lên hai cái, bĩu môi, lôi kéo Tây Môn Xuy Tuyết ngồi ở một bên, nói:“Ngươi cũng thật cởi mở nhỉ, thân nam tử có thai mà có thể thản nhiên như thế…… Bổn tọa quả nhiên bội phục cực!”
“Ngươi lần trước đã từng nói ngươi quả phục ta mà,” Cung Cửu đắc ý nói:“Nay ngươi không phải còn thực hâm mộ ta chứ?”
Ngọc La Sát hơi trợn to hai mắt, khinh thường cười nói:“Ta hâm mộ ngươi? Thật là buồn cười, ngươi có cái gì đáng để ta hâm mộ, cho dù ngươi là Hoàng đế, ta Tây Phương Ma Giáo quyền thế cũng kém không bao nhiêu, ngươi có ta đều có!” Nói xong hắn lại quét qua bụng Cung Cửu một cái, hừ cười nói:“Chỉ có cái này, cũng chẳng tốt lành gì, ta cũng không thèm.”
“Nga, không thèm, phải không?” Cung Cửu chọn mi cười, bỗng hỏi:“Ta có A Thành, ta còn có nhi tử, chẳng lẽ ngươi không hâm mộ?”
Ngọc La Sát cũng đắc ý lên, gã một phen ôm lấy eo Tây Môn Xuy Tuyết, nói:“Ta có A Tuyết, ta cũng có nhi tử, đương nhiên không cần hâm mộ ngươi.” Hắn và A Tuyết đã tu thành chính quả, Cung Cửu khoe khoang đã vô dụng rồi.
“……” Tây Môn Xuy Tuyết im lặng không nói gì nhìn về phía Diệp Cô Thành, Diệp Cô Thành trở lại cho hắn một ánh mắt bất đắc dĩ: Khi lão hồ ly và tiểu hồ ly so đấu “Ai ấu trĩ hơn”, bọn họ cứ không nói gì thì tốt hơn.
Nào ngờ Cung Cửu còn nói:“Nhưng tương lai ta còn có thể có tôn tử, ngươi có không?”
Lời này quả thật quá không phúc hậu, Ngọc La Sát vừa nghe, mặt nhất thời liền đen, hàn khí cũng từng đợt bốc ra ngoài: Tôn tử chính là tử huyệt của Ngọc La Sát! Từ lần từ biệt ở Giang Nam, gã và Tây Môn Xuy Tuyết biểu lộ tâm ý với nhau xong, mấy tháng qua tình cảm của họ thật sự có thể dùng “Ngày tiến ngàn dặm”,“Như keo như sơn” để hình dung. Nhưng như vậy, tôn tử Ngọc La Sát chờ đợi đã lâu liền trở thành phù vân: Gã không có khả năng chịu được A Tuyết nhà gã đi động vào nữ nhân khác, hơn nữa chính Tây Môn Xuy Tuyết cũng không nguyện ý a, kết quả là…… đại nghiệp của Tây Phương Ma Giáo của họ nên làm gì bây giờ?
Chuyện này vốn là cái gai trong lòng Ngọc La Sát, quả thật gã hiện tại yêu Tây Môn Xuy Tuyết còn hơn Tây Phương Ma Giáo, nên Ngọc La Sát mới có thể chống lại cả thiên hạ to lớn đứng bên cạnh nhi tử của chính gã, từ nay về sau chặt đứt huyết mạch truyền thừa…… Nhưng đại nghiệp Tây Phương Ma Giáo cũng không phải nói buông có thể buông, dù gì cũng là theo đuổi nhiều năm của Ngọc La Sát, giống như ngôi vị hoàng đế đối với Cung Cửu vậy, nhưng cũng không phải người nào cũng có thể viên mãn như Cung Cửu — Ngọc La Sát thật sự hâm mộ ghen tị Cung Cửu, nhưng Cung Cửu cư nhiên còn quăng muối vào miệng vết thương của gã! thật là buồn cười? !
Ngọc La Sát nắm chặt hai đấm, trên tay gân xanh nổi lên, một tia sát ý không thể ức chế lộ ra.
Mắt Diệp Cô Thành nghiêm lại, bất động thanh sắc chắn trước Cung Cửu, lạnh lùng nhìn Ngọc La Sát. Tây Môn Xuy Tuyết dừng một chút, chuyển mắt qua, lúc này Ngọc La Sát mới thoáng bình phục tâm tình kích động, không khí cuối cùng thoáng dịu lại, Ngọc La Sát cười lạnh nói:“Cung Cửu ngươi thật là…… Ngươi không chọc ta liền không thoải mái à?”
Cung Cửu cười khẽ lên, nói:“Ngọc lão cha nói gì vậy, ngươi hiểu lầm ý tốt của ta a.”
“Nga?” Ngọc La Sát hơi nheo mắt nghĩ nghĩ, nói:“Nguyện nghe cho tường, bất quá ngươi không phải muốn…… Muốn đem con ngươi làm con thừa tự làm tôn tử cho ta chứ?” Cung Cửu không phải muốn không tốn chút sức mưu đoạt cơ nghiệp to lớn của Tây Phương Ma Giáo gã chứ? Thật là nằm mơ !
Sự thật chứng minh lần này Ngọc La Sát nghĩ nhiều rồi, Cung Cửu vô tội lắc đầu nói:“Không phải, con ta quả thật có thể cho A Tuyết ca làm con nuôi, nhưng làm con thừa tự sửa họ thì quyết không thể nha, nó phả mang họ Diệp .”
Ngọc La Sát nghẹn họng, nói:“Vậy ngươi đến tột cùng có ý gì?”
Cung Cửu còn chưa nói, một thanh âm vui thích khác đã truyền tới:“Di, Tây Môn ! các ngươi đã đến a, sớm hơn dự tính hai ngày nha.”
“Lục Tiểu Phụng,” Tây Môn Xuy Tuyết quay đầu, nhìn về phía hảo bằng hữu của hắn, lại nhìn Hoa Mãn Lâu cười đến thập phần ấm áp, nói:“Ngươi tốt chứ?”
Lục Tiểu Phụng thực sâu sắc bắt lấy một tiếu ý bỡn cợt từ ánh mắt Tây Môn Xuy Tuyết nhìn về phía Hoa Mãn Lâu, không khỏi có chút ngượng sờ sờ mũi, nói:“Ta đương nhiên là tốt rồi .”
“Lục huynh tới vừa đúng lúc,” Cung Cửu cười tủm tỉm nói:“Chuyện ta lúc trước nói với ngươi, ngươi suy xét thế nào rồi?”
Lục Tiểu Phụng nghiêng mắt qua chỗ khác, có chút trốn tránh nói:“Chuyện gì a, ta sớm đã quên rồi.”
“Chính là chuyện sinh một con Tiểu Phụng Hoàng a,” Cung Cửu hướng dẫn từng bước nói:“Vô luận nam nữ, đều có thể gọi nó là Hoa Phượng Hoàng, thật tốt a.”
“Phốc!” Lục Tiểu Phụng văng lên, tức giận nói:“Cái gì Hoa Phượng Hoàng, còn Phấn Yến Tử, Tử Hồ Điệp chứ! Cung Cửu ngươi khỏi nói đi, chính ngươi hoài thai thì thôi, gặp người là nghĩ dụ dỗ là sao hả?”
Đồng tử của Ngọc La Sát sáng bừng, vội vàng hỏi:“Đây là ý gì? Hoa Phượng Hoàng…… Ngươi là nói, Lục Tiểu Phụng cũng có khả năng hoài thai hài tử?”
Cung Cửu nhếch môi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, dùng một khẩu khí cực kỳ hướng dẫn nói:“Đúng nha, kỳ thật A Tuyết ca cũng có thể thử xem nha.”
Ngọc La Sát cảm thấy hứng thú — nếu A Tuyết thật có thể sinh con trai hoặc là tôn tử cho gã, vậy Ngọc La Sát gã chẳng phải cũng viên mãn rồi sao? Nhưng gã còn chưa kịp mở miệng hỏi chi tiết thao tác, Tây Môn Xuy Tuyết đã hung hăng nhéo gã một phen, dùng ánh mắt lãnh như dao nhỏ khoét sạch biểu tình tràn ngập chờ mong kia của Ngọc La Sát, Tây Môn Xuy Tuyết hừ lạnh một tiếng, bỏ tay Ngọc La Sát ra đứng lên, nhìn về phía Diệp Cô Thành, nói:“Lâu ngày chưa nói, ngươi ta một mình nói chuyện.”
Diệp Cô Thành nghẹn cười thật vất vả, y thật sự không cách nào tưởng tượng bộ dáng Tây Môn Xuy Tuyết bụng to — nói vậy, thế giới này chỉ sợ thật sự sẽ phá vỡ !
Bất quá Cung Cửu gia hỏa không phúc hậu này thật là để Tây Môn Xuy Tuyết sinh nhi tử sao? Chuyện nam nhân hoài thai hài tử có phải do loại dược thần kỳ này không còn chưa cũng biết, cho dù dược kia thực sự thần kỳ như vậy, Tây Môn Xuy Tuyết khẳng định cũng không nguyện ý, kết quả là…… Diệp Cô Thành bất động thanh sắc liếc Ngọc La Sát một cái, bỗng ngộ ra: Kỳ thật Cung Cửu là muốn Ngọc La Sát tự sinh, đúng không? !
Liền khi Diệp Cô Thành vô hạn não bổ, Tây Môn Xuy Tuyết tức giận, hắn quyết định cùng tri kỷ của hắn hảo hảo trò chuyện, đem Cung Cửu và Ngọc La Sát rõ ràng không bình thường này ném qua một bên.
Bất quá Diệp Cô Thành cũng không muốn đi, Cung Cửu hiện tại đang mang thai, trừ cái mồn tức chết người không đền mạng kia ra, trên cơ bản đã không có sức chiến đấu rồi, cho nên thân là “Hộ thai sứ giả” Diệp Cô Thành gần đây cơ hồ một tấc cũng không rời “Thê nhi”, cho dù lúc Diệp Cô Thành dịch dung thành Cung Cửu vào triều, Cung Cửu kỳ thật cũng đợi tại nơi cách long ỷ có một bình phong “Buông rèm chấp chính” a.
Tuy Diệp Cô Thành cũng biết Ngọc La Sát không có khả năng động thủ với Cung Cửu, không đề cập tới Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu còn bên cạnh, những năm gần đây Cung Cửu vốn đã trở thành hảo bằng hữu với Ngọc La Sát, lão hồ ly và tiểu hồ ly chỉ giả vờ giả vịt thôi, hai người họ dù thường tranh phong với nhau, cũng chỉ là đánh võ mồm thôi. Bất quá Cung Cửu vừa rồi kích thích Ngọc La Sát quá, Diệp Cô Thành phải phòng ngừa vạn nhất a.
Cung Cửu đương nhiên cũng không hy vọng A Thành nhà hắn đi chung với Tây Môn Xuy Tuyết, vì thế hắn lấy ra bình sứ nhỏ làm “Đòn sát thủ”, cười nói:“A Tuyết ca đừng đi vội nha, luôn nghe nói ngươi tinh thông dược lý, không bằng nghiệm chứng coi dược này có thực sự kì hiệu hay không?”
Tây Môn Xuy Tuyết hồ nghi nhìn bình sứ kia, còn chưa đáp lại, Lục Tiểu Phụng đã nhảy dựng lên, nổi giận đùng đùng nói:“Cung Cửu ngươi còn dám lấy cái thứ vớ vẫn này ra? Ta thật muốn đập ngươi a !”
Ngay khi Diệp Cô Thành mắt lạnh đảo qua, Hoa Mãn Lâu đã kéo Lục Tiểu Phụng bị chọt ê chân lại, ôn nhu khuyên nhủ:“Tiểu Phụng ngươi đừng như vậy, Cửu huynh có thai, nếu lỡ động thai khí thì không tốt .”
Lục Tiểu Phụng tuy mặt đỏ lên, nhưng nháy mắt liền hết giận, biến thành con tiểu kê mềm mại ngoan ngoãn — không có biện pháp, ai bảo Hoa Mãn Lâu là khắc tinh của hắn chứ.
Tây Môn Xuy Tuyết lúc này mới tiếp nhận bình sứ kia từ tay Cung Cửu, mở nút lọ ngửi ngửi, sắc mặt có chút không tốt nói:“Dược này rõ ràng là thứ có khắp nơi.”
“Cũng không đơn giản như vậy,” Cung Cửu lắc đầu cười nói:“Ta ăn dược này, mới có thai nè.”
Ngọc La Sát nhất thời nét mặt toả sáng, gã nhìn chằm chằm bình sứ kia, ánh mắt như đang nhìn tôn tử tương lai của gã…… Lục Tiểu Phụng lại nhịn không được nhảy dựng lên, phản bác nói:“Không phải thế đâu, nhất định là vì bản thân Cung Cửu cổ quái ! dược này ta cũng dùng rồi, sao không thấy ta…… Ta……” Hắn đầy mặt quẫn sắc, ý đồ thuyết phục hảo bằng hữu Tây Môn Xuy Tuyết, trăm ngàn lần đừng mắc mưu Cung Cửu a ! Cung Cửu tuyệt đối là thứ bạn xấu xa thiên hạ đệ nhất!
Cung Cửu nhún vai, nói:“Lục huynh chỉ dùng một lần đương nhiên không có khả năng trùng hợp thế, tóm lại đây là thứ tốt, các ngươi tin hay không cũng không sao cả.”
Mắt nhìn Lục Tiểu Phụng lại muốn xù lông, Hoa Mãn Lâu lắc đầu cười nói:“Cho dù dược này thực sự kì hiệu, cũng không liên quan gì đến ta và Tiểu Phụng. Trên ta còn có sáu ca ca, con cháu Hoa gia càng đếm không hết, ta không có trách nhiệm truyền tục hương khói, xin cảm tạ ý tốt của Cửu huynh.” Sau đó hắn lại nói với Lục Tiểu Phụng đang nhẹ nhàng thở ra:“Trừ phi Tiểu Phụng có tâm truyền tục hương khói Lục gia, ta cũng không ngăn đâu……”
Lục Tiểu Phụng liên tục lắc đầu xua tay, nói:“Không cần không cần, thật sự không cần.”
Hoa Mãn Lâu và Lục Tiểu Phụng xem như đạt thành nhất trí, nhưng Ngọc La Sát thì khác, Tây Môn Xuy Tuyết là con trai độc nhất của gã a…… Ngọc đại giáo chủ trông mong nhìn bảo bối A Tuyết của gã, cầu mong ý dật vu ngôn biểu.
Tây Môn Xuy Tuyết nao nao, hắn nhìn nhìn Cung Cửu bụng to, cười đến thập phần không có hảo ý, sắc mặt đột nhiên trắng bệch — hắn cũng không phải Cung Cửu, sự tình này tuyệt đối không thể phát sinh trên người hắn! trong cơn tức giận, Tây Môn Xuy Tuyết hung hăng quật bình sứ trong tay xuống đất, quyết tuyệt đầy mặt.
Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, mọi người đều không kịp phản ứng, liền thấy trước mắt đen lai……
Rõ ràng chỉ vứt một lọ thuốc thôi, loại thuốc này Cung Cửu còn có rất nhiều …… Không đúng, trọng điểm là vì cái gì trước mắt mọi người lại đen lại? Thuốc này cũng không phải đạn sương mù!
Hơn nữa, không chỉ trước mắt đen lại, khi mọi người lại mở mắt ra lần nữa, rõ ràng chỉ sau một lúc, nhưng họ cư nhiên cả vị trí cũng thay đổi !
Không còn ở ngự hoa viên sắc màu rực rỡ, bọn họ cư nhiên đi tới vùng hoang vu dã ngoại…… Bốn phía là cây cối khô héo, lá vàng đầy đất, chỉ có một con đường bùn đất uốn lượn trên mặt đất, không biết thông đến phương nào.
Mọi người đều vừa sợ vừa nghi, hai mặt nhìn nhau — sáu người họ đều là cao thủ đứng đầu đương kim thiên hạ, lại ở trong hoàng cung phòng thủ nghiêm mật, tuyệt không có khả năng có ai trong thời gian ngắn ngủi này đồng loạt bắt họ đi.
Ngọc La Sát nhìn về phía Cung Cửu cũng ngạc nhiên không thôi, hỏi:“Ngươi giở trò quỷ?”
Cung Cửu mở to mắt, vô tội nói:“Sao có thể chứ? Ta nào có bản lĩnh lớn như vậy, rõ ràng là A Tuyết ca ném bình dược, sau đó chúng ta liền…… Liền phá nát hư không ?”
“……” Tây Môn Xuy Tuyết lãnh đạm nói:“Ta dùng kiếm còn không thể phá nát hư không, dùng bình dược cư nhiên có thể?”
Lục Tiểu Phụng vẻ mặt ngưng trọng nói:“Việc này xem ra rất kỳ quái.”
Hoa Mãn Lâu an ủi nói:“Xe đến trước núi ắt có đường, chúng ta cùng hợp mưu hợp sức, sẽ có thể tra ra manh mối .”
Diệp Cô Thành lau một vẹt mồ hôi dưới đáy lòng, nói:“Lục Tiểu Phụng, ngươi coi đây là đang phá án sao?” Đây rõ ràng là sự kiện linh dị a !
Lục Tiểu Phụng kiên định nói:“Vô luận chuyện này là người, thậm chí là thần tiên giở trò quỷ, chân tướng chỉ có thể có một !”
Diệp Cô Thành suýt nữa nát vụn trong gió: Đại trinh thám à có cần chuyên nghiệp thế không, Lục Tiểu Phụng lúc này chỉ sợ đã không đơn độc, hắn không phải đang một mình chiến đấu !
Cung Cửu bĩu môi nói:“Được rồi được rồi, không quan tâm chân tướng cái gì, chúng ta dọc theo đường này đi một chút xem trước, trời đã sắp tối, chạy nhanh tìm một chỗ đặt chân rồi tính !”
Vừa rồi vẫn là chính ngọ, hiện tại đã là chạng vạng…… Điều này còn chưa tính, mới vừa rồi rõ ràng là đầu hạ, hiện tại đã là cuối thu, biến hóa lớn như vậy, ai cũng biết có vấn đề .
Bọn họ sáu người liền vừa suy ngẫm vừa đi như thế, bất quá tuy sự tình có chút quỷ dị, nhưng họ cũng không phải người thường — sóng to gió lớn gì chưa thấy qua, hơn nữa họ cũng tin tưởng thực lực của bản thân, vô luận phía trước có khảo nghiệm gì, bước chân của họ vẫn thực kiên định.
Chỉ trừ Cung Cửu, hắn đi hai bước liền trèo lên người Diệp Cô Thành, thì thào làm nũng:“A Thành A Thành ngươi ôm ta đi, ta đi không nổi.”
“……” Diệp Cô Thành chỉ có thể theo lời ôm Cung Cửu lên, một lớn một nhỏ này, hơi bị nặng đó.
bầu không khí nặng nề quanh mọi người lại bởi vậy mà dịu đi không ít, Ngọc La Sát quay đầu cười cười nói:“Đường đường Cửu công tử cư nhiên trở nên mảnh mai như vậy, cũng thật khiến người ta đại khai nhãn giới.”
đầu Cung Cửu nghiêng qua tựa vào vai Diệp Cô Thành, ngọt ngào cười nói:“Hài tử đã sáu tháng rồi, ta cũng không có cách nào khác tử.”
“……” Khi nào cũng không quên ân ái nở hoa, thật là chọt đui mắt người ta mà!
Mọi người lắc đầu bật cười xong, lại khôi phục trạng thái im lặng không nói gì, bất quá không khí cũng thoải mái rất nhiều, mặc kệ con đường phía trước khó lường thế nào, chỉ cần nhóm hảo bằng hữu họ bên nhau, liền không ngại bất cứ gian nguy gì.
Sắc trời dần tối, đi vài dặm đường, mọi người phong trần mệt mỏi rốt cục thấy được một gian khách sạn — nơi này trước không thôn sau không ***, chỉ có một gian phòng trọ đơn sơ, họ đã không có lựa chọn nào khác.
Mọi người cảnh giác đi vào, khách *** này không có yêu ma quỷ quái gì, chỉ là bình thường, bình bình phàm phàm. Lão bản nhà trọ tự mình ra đón, thấy mọi người ăn mặc đều sang trong, đôi mắt hí của lão bản nhanh chóng phát ra hào quang, chỉ nghe hắn nhiệt tình nói:“Mấy vị khách quý mời mau tiến vào, muốn ăn lót dạ hay ở trọ?”
“Ở trọ,” Lục Tiểu Phụng cười hỏi:“Còn phòng không?”
“Có có có,” Lão bản liên tục gật đầu, nói:“Tiểu *** đơn sơ, chỉ có ba gian phòng, hiện nay đều còn trống.”
Cư nhiên trùng hợp thế, mấy người không dấu vết nhìn nhau một lát, Lục Tiểu Phụng liền nói:“Vậy vừa đúng, vậy ba gian phòng đó đi, chuẩn bị nước tắm quần áo sau khi tắm cho chúng ta, , lại đến một ít rượu ít thức ăn.”
Lão bản càng cao hứng , tiếp tục gật đầu, ánh mắt đảo qua mọi người, nói:“Không thành vấn đề, sáu bộ nam trang……” Hắn nói xong bỗng dừng một chút, kẹt — vì hắn nhìn thấy Cung Cửu nằm trong lòng Diệp Cô Thành, mặc nam trang rộng thùng thình, lại có cái bụng to đùng.
May mà Cung Cửu che khuất mặt, bằng không…… Mọi người im lặng một lát, Lục Tiểu Phụng vội vàng nói:“Phu nhân là nữ phẫn nam trang, ngươi cho… nàng một bộ nữ trang đi, phải vừa người .” Trong lòng cười thầm không ngừng: Cung Cửu a Cung Cửu, lần này ngươi không muốn mặc nữ trang cũng không được.
Lão bản bừng tỉnh đại ngộ, bảo tiểu nhị dẫn họ đi lên phòng nghỉ ngơi trước, liền đi chuẩn bị quần áo, phân phó phòng bếp, bất quá lão bản trong lòng vẫn âm thầm buồn bực: Bụng đã lớn như vậy, nữ phẫn nam trang còn có ý nghĩa sao? Có lẽ là kẻ có tiền nên cổ quái đi, thật là không hiểu a !