[Lục Tiểu Phụng Đồng Nhân] - Tiên Hoa Mãn Lâu

Chương 1.2

Edit: Túy Mộng.

Xe ngựa chạy nhanh dọc theo quan đạo, chưa đến hai ngày, Hoa Mãn Lâu đã đến nhà mới của y −−− một tòa tiểu lâu ở Dương Châu.

Tiểu lâu không lớn, bề ngoài bình thường, bên trong cũng giản dị xưa cổ, phải nói theo như ý tứ người Hoa gia, không sửa chữa nơi này nguy nga lộng lẫy cũng muốn làm cho nó tinh tế thư thái, nhưng Hoa Mãn Lâu lại kiên trì chỉ cần tòa tiểu lâu đơn giản, ngay cả hạ nhân vốn được phái đến chiếu cố y, cũng chỉ để lại một đầu bếp, mấy người khác một mực không cần, trả về toàn bộ.

Đừng thấy Hoa Mãn Lâu lúc nào cũng hòa nhã điềm đạm, làm người khiêm tốn, tính cách của y cũng có vài phần quật cường, đụng chuyện nhất định kiên trì đến cùng.

Mang hoa cỏ đặt ở sân thượng lầu hai và hậu viện trong vườn hoa, trong trong ngoài ngoài tiểu lâu đều được bọn hạ nhân thu dọn sạch sẽ, chờ sau khi  họ quay về Hoa gia phục mệnh (phục mệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh), Hoa Mãn Lâu ngồi trên sân thượng dưới trời chiều, nhẹ vuốt ve cánh hoa mềm mại như môi tình nhân, cảm nhận mùi hoa tuyệt vời như tình nhân hô hấp, ấm áp thư thái, trong lòng Hoa Mãn Lâu tràn đầy cảm kích, cảm kích trời cao ban cho y sinh mệnh tuyệt vời như vậy, để y có thể hưởng thụ một cuộc sống mỹ diệu.

Hoa Mãn Lâu rót một chút trà thơm mát cho bản thân, chậm rãi thưởng thức, lỗ tai và cái mũi vẫn bận rộn, y có thể nghe thấy gió mát phất qua phiến lá xào xạc, mang theo một trận hương hoa, trong cỗ hương vị hòa vào nhau này, có một cỗ hương cực kì nhỏ, mùi hương lại càng thêm đặc biệt thoải mái trong tất cả loài hoa, bắt giữ tâm thần của y.

“Thật đáng tiếc, nếu những người khác cũng có thể biết được điểm đặc biệt của ngươi, cùng ta thưởng thức cỗ hương vị này thì tốt biết bao?” tay của Hoa Mãn Lâu khẽ sờ lên phong lan đặt trên bàn, cảm thấy tán lá nhỏ lắc lư theo gió, cứ như đáp lại lời y vậy, tâm tình càng thêm vui sướng.

“Nhưng mà đôi khi có thể độc hưởng phần mỹ diệu này cũng rất tốt nhỉ, ngươi nói đi, Lục Tiểu Phụng?”

“Hoa Mãn Lâu quả là Hoa Mãn Lâu, luôn có thể biết được ta đến lúc nào.” Thanh âm lười biếng vang lên, trước mặt Hoa Mãn Lâu đột nhiên xuất hiện thêm một người, một người có bốn hàng lông mày.

Lục Tiểu Phụng uể oải ngồi xuống đối diện Hoa Mãn Lâu, trên người hắn khoác một cái áo choàng màu đỏ, cũng không biết để làm gì, cho dù là xuân hạ thu đông, cho dù ở địa phương nào, hắn luôn mang theo cái áo choàng màu đỏ này, điểm này đã ngoại trừ dấu hiệu bốn hàng lông mày bắt mắt kia.

Chỉ cần thấy cái áo choàng đỏ này, có thể biết chắc chắn hắn đang ở gần đây.

Hoa Mãn Lâu cầm một tách trà, rót trà cho hắn, cười nói: “Hảo bằng hữu dọn nhà, ngươi sao có thể không đến chứ?”

“Đúng vậy, hảo bằng hữu dời đến nhà mới dĩ nhiên là phải ăn mừng thật tốt một phen, Hoa Mãn Lâu, ngươi cũng không nên keo kiệt chút rượu này nọ nha.” Lục Tiểu Phụng nhấp một ngụm trà, khen: “Vẫn là trà ngươi pha ngon hơn, dù là loại người không hiểu mùi vị tuyệt vời trong đó như ta cũng có thể nhận ra, có điều ta vẫn thích Bách Hoa Tửu của ngươi.”

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Vậy là ngươi đến không đúng lúc, lần trước Bách Hoa Tửu đều bị ngươi uống hết, năm nay còn chưa cất xong, lần này ngươi không có rượu để uống rồi.”

“Ai da, hóa ra Hoa Mãn Lâu cũng biết nói dối? Thật ra lỗ mũi ta rất linh, mùi rượu thơm như vậy không lừa được ta.” Lục Tiểu Phụng nói rồi thân ảnh đột nhiên nhoáng cái biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, trong tay có thêm một vò rượu, hắn xé mở lớp dán miệng vò liền đổ thẳng vào miệng, tiếp tục lớn tiếng khen ngợi: “Tuy rằng không bằng Bách Hoa Tửu của ngươi, nhưng cũng là Trúc Diệp Thanh hai mươi năm, ta biết đến chỗ ngươi chắc chắn có rượu uống. Tới, ngươi cũng uống với ta vài chén.” Hắn cũng không tìm chén rượu, trực tiếp cầm chén trà đổ rượu vào.

Hoa Mãn Lâu vẫn cười tao nhã, cho dù không nhìn thấy, y vẫn chuẩn xác cầm tách trà ngập tràn mùi rượu, uống một ngụm.

“Ta nói Hoa Mãn Lâu, tiểu lâu này của ngươi có thể để ta ở tạm vài ngày?”

“Tiểu lâu dĩ nhiên là chào đón tất cả mọi người, chỉ là ngươi không tìm hồng nhan tri kỉ của ngươi lại đến phòng ốc sơ sài của ta, thế nào? Lại gây ra phiền toái gì.”

Lục Tiểu Phụng cứ như không xương nằm dài trên bàn, khoa trương thở dài: “Ngươi cũng biết ta gặp phiền toái?”

Hoa Mãn Lâu nói: “Trên thiên hạ người nào không biết Lục Tiểu Phụng bốn hàng lông mày thích vướng vào phiền toái nhất.”

Lục Tiểu Phụng nói: “Vậy là ngươi sai rồi, thật ra ta là người ghét phiền toái nhất, mà hết lần này đến lần khác phiền toái cứ tìm đến ta.”

Hoa Mãn Lâu cười nói: “Thế nào, trước đó không phải nói phải đến Mạc Bắc gặp bằng hữu, đoạn đường này không thuận lợi?” Dạo gần đây y cũng nghe nói đến trên giang hồ có đại án tử gì đó vừa được phá xong.

Lục Tiểu Phụng oán trách: “Có đôi khi nữ nhân thật là phiền phức, càng xinh đẹp càng phiền phức.”

Hoa Mãn Lâu vừa nghe, cũng biết là bởi vì cái gì, “Xem ra ngươi lại gặp phải hồng nhan tri kỉ, không biết lúc nào ngươi mới đụng phải nữ nhân khiến ngươi thu tâm.”

“Vậy ngươi cứ đợi đi, người nào không biết Lục Tiểu Phụng là một lãng tử, hồng nhan tri kỉ khắp thiên hạ nha? Ta cũng sẽ không vì một đóa hoa, buông tha toàn bộ hoa viên.” Đối với điểm này, Lục Tiểu Phụng đúng là rất có tự tin, “Tựa như Hoa Mãn Lâu ngươi cũng thế, thích hoa hoa cỏ cỏ ngươi sẽ vì một đóa hoa mà vứt bỏ những đóa hoa khác sao?”

Hoa Mãn Lâu nghe câu hỏi của hắn thì bật cười lắc đầu: “Chuyện này không giống nhau.”

Lục Tiểu Phụng lại rót đầy một chén cho mình: “Trong mắt của ta đều giống nhau cả. Có một câu nói rất hay, “Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi”(*) nha, ngươi cũng không thể để cho ta trơ mắt nhìn các nàng điêu tàn nhỉ?”

Hoa Mãn Lâu cũng không ủng hộ cách nói này của hắn: “Hoa còn nở trên cây mới tốt, dày công vun trồng mới có thể nở ra đóa hoa đẹp nhất.” Lúc nói lời này, nụ cười của y ấm áp rạng rỡ, bàn tay trắng nõn vuốt ve phong lan trên bàn, thần sắc nhẹ nhàng cẩn thận cứ như vuốt ve bảo vật trân quý nhất.

“Phải phải phải, Hoa Mạn Lâu ngươi trồng ra hoa dĩ nhiên là đẹp nhất, cũng không biết ngày nào đó sẽ có đóa “hoa” khiến ngươi muốn hái đây.” Lục Tiểu Phụng một bộ chịu không nổi dáng vẻ của y.

Hoa Mãn Lâu cười mà không nói.

============================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay là sinh nhật Du Tiên ta, vì vậy văn này là do tự ta chúc mừng mình (tuy rằng thêm một tuổi và vân vân không tốt chút nào!!!) 02.01.2013 nếu mọi người vào cũng đừng keo kiệt ấn vào cất giấu văn của ta đi ~~~ cất giấu thử tác phẩm.

——————————————

Chú thích:

(*) “Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi”: hai câu thơ cuối được trích trong bài Kim Lũ Y của Đỗ Thu Nương:

Hán ngữ:

勸君莫惜金縷衣,

勸君惜取少年時。

花開堪折直須折,

莫待無花空折枝

Hán Việt:

Khuyến quân mạc tích kim lũ y,

Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì.

Hoa khai kham chiết trực tu chiết,

Mạc đãi vô hoa không chiết chi.

Tạm dịch:

Áo vàng chàng tiếc mà chi?

Tiếc chăng là thuở xuân thì chóng phai.

Hoa xinh phải bẻ liền tay,

Chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô.

~> Tóm lại hai câu thơ này ý chỉ đừng bỏ lỡ tuổi thanh xuân, phải biết quý trọng thời gian. Đặt vô trường hợp Lục Tiểu Kê nói câu này có nghĩa là còn trẻ thì phải thỏa sức vui đùa, đúng là củ cải hoa tâm =.=”
Bình Luận (0)
Comment