*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Túy.
Không thể chọc vào người của triều đình, lửa giận của tất cả mọi người đương nhiên sẽ chuyển sang Lục Tiểu Phụng.
“Lục Tiểu Phụng chuyện này ngươi định giải thích như thế nào?”
“Ta phải giải thích sao đây?” Lục Tiểu Phụng sờ sờ ria mép, “Mảnh vải này cũng không phải do ta phát cho mấy người, các ngươi lấy phải đồ giả sao lại hỏi ta.”
Cũng không đợi họ nói câu gì, Lục Tiểu Phụng đã bắt đầu giao nộp mảnh vải chuẩn bị vào trong, nói tiếp: “Các vị, đây là đại nội hoàng cung, mặc dù là hai vị tuyệt thế cao thủ tỷ thí, nhưng e là cũng không dễ xem gì, có chút chuyện bất trắc sẽ rơi đầu như chơi.”
Thường ngày Lục Tiểu Phụng miệng lưỡi trơn tru, rất hiếm khi uy hiếp người thẳng mặt vầy, lại còn ở trước mặt nhiều cao thủ giang hồ đến thế. Làm như vậy sẽ đắc tội hơi bị nhiều người nha.
Chỉ có điều Lục Tiểu Phụng có bằng hữu khắp thiên hạ. Trong những nhân sĩ giang hồ đến xem quyết đấu có không ít người quen biết hắn, cũng có chút giao tình. Hơn nữa, có thể kết giao bằng hữu với Lục Tiểu Phụng đều không phải người ngu ngốc, nhìn thái độ lúc này của Lục Tiểu Phụng, đương nhiên người có chút vô năng cũng mơ hồ hiểu được trong này ắt có bí mật, lại liên tưởng đến năng lực rước lấy phiền toái của Lục Tiểu Phụng, phiền phức hắn rước phải có cái nào không phải là đại án kinh thiên động địa? Bây giờ lại còn đang ở địa phương này – hoàng cung, rất nhiều người bắt đầu rút lui có trật tự.
Chỉ có điều vẫn có người ngu xuẩn, tự mình đã không có năng lực lại không thấy rõ sự thật, chỉ một mặt kêu gào nói người khác thiên vị.
“Lục Tiểu Phụng, tự ngươi đến xem quyết đấu nên để lại cho mình một mảnh vải ta có thể hiểu được, nhưng Hoa Mãn Lâu là một tên mù, y có thấy gì đâu, cầm mảnh vải kia có ích lợi gì?”
Lục Tiểu Phụng nghe vậy ánh mắt liền trầm xuống, người nói câu này Lục Tiểu Phụng không nhận ra, chỉ cảm thấy hơi quen mắt, trong tay cầm một thanh đại đao chả hề xuất sắc, bản thân cũng không hề có phong phạm cao thủ, có lẽ cũng không phải cao thủ gì, mà lời gã nói lại càng chói tai, khóe mắt Lục Tiểu Phụng đảo qua, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Cơ Lang cực kỳ khó coi.
Trái lại Hoa Mãn Lâu vẫn cười ôn hòa, cũng không cần Lục Tiểu Phụng mở miệng, liền tự nói: “Vị hiệp sĩ này nói rất đúng, người mù đúng là không cần xem quyết đấu gì đó, chẳng qua vài ngày trước ánh mắt Hoa mỗ đã được chữa khỏi, cho nên trận quyết đấu này Hoa mỗ vẫn có thể xem.”
Sau khi Hoa Mãn Lâu nói xong, mọi người ồ lên, phải biết rằng tuy Hoa Mãn Lâu không phải người trong giang hồ, nhưng bởi vì Lục Tiểu Phụng có quan hệ với Hoa gia, mỹ danh Hoa Thất công tử cũng vì vậy mà hưởng thụ tiếng tăm trên toàn bộ võ lâm, thường ngày ai nói đến y cũng đều khen ngợi một chút về nhân phẩm và học thức của y, lại lắc đầu cảm thán một tiếng về ánh mắt y, Hoa Mãn Lâu bảy tuổi bị mù, Hoa gia vì đôi mắt của y đã từng mời danh y trên khắp thiên hạ đến chữa trị, lại không có kết quả gì, không ngờ sau nhiều năm, Hoa Mãn Lâu vậy mà lại không còn mù nữa, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.
“Đi thôi.” Cơ Lang không cho ở lâu, cau mày kéo Hoa Mãn Lâu giao mảnh vải liền vào cổng chính hoàng cung.
Hai người vừa đi, đám người Lục Tiểu Phụng dĩ nhiên cũng đi vào theo.
Bởi vì Lục Tiểu Phụng giở chút mánh khóe, lần quyết chiến tại Tử Cấm Đỉnh này không xuất hiện tình huống kín người hết chỗ nào cả, khiến cho đám người Nam Bình vương phủ trà trộn trong đoàn người âm thầm sốt ruột, nhưng khổ nỗi bên ngoài cửa cung có rất nhiều thị vệ canh phòng nghiêm ngặt cho nên không ai dám lỗ mãng.
Mà bên trong Tử Cấm thành, trên đỉnh cung điện, Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành đã đứng ở đó, trong tay hai người cầm kiếm, Hoa Mãn Lâu và Lục Tiểu Phụng đặc biệt quan sát chuôi Ô Sao kiếm trong tay Tây Môn Xuy Tuyết, thoạt nhìn không có điểm nào khác trước.
Lục Tiểu Phụng lén lút thì thầm bên tai Hoa Mãn Lâu: “Sơ Ảnh thật hả?”
Hoa Mãn Lâu cũng không dám khẳng định, vì vậy liền nhìn về phía Cơ Lang, Cơ Lang gật đầu với y, nhỏ giọng nói: “Người đứng bên cạnh không phải Diệp Cô Thành.”
“Không phải Diệp Cô Thành?” Ánh mắt Lục Tiểu Phụng trầm xuống, đương nhiên hắn tin lời Cơ Lang, lập tức nói “Hỏng rồi”, liền đi về hướng cung điện hoàng đế đang ở.
Tuy hắn đã nói với hoàng đế là Diệp Cô Thành bị Nam Bình vương phủ khống chế mới muốn mưu phản, mà Diệp Cô Thành cũng đang đứng ở bên chỗ họ, nhưng nếu Diệp Cô Thành thật sự xông vào hành thích hoàng đế, sẽ bị định tội.
Cho nên hắn nhất định phải ngăn cản Diệp Cô Thành.
Lục Tiểu Phụng vận khinh công đến cực hạn, nhanh chóng chạy đến cung điện hoàng đế, sau khi thấy rõ lực lượng hùng hậu canh gác tẩm cung, cửa chính cung điện rộng mở, hoàng đế quang minh chính đại mặc thường phục đứng sau án thư(1) viết gì đó, có không ít thái giám cung nữ đứng hai bên trái phải chờ đợi, mà trong đó có cả lão thái giám tổng quản đại nội đứng sát bên cạnh y. [ (1) án thư: bàn xử lý công văn. ]
Tất cả thoạt nhìn đâu vào đấy, không có lấy một tí sơ suất, Lục Tiểu Phụng thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy là Diệp Cô Thành vẫn chưa tới đây.
Lục Tiểu Phụng bị thị vệ ngăn lại ở ngoài cửa điện, bởi vì có ý chỉ của hoàng thượng nên họ vẫn có lễ độ, chỉ nói sẽ đi vào bẩm báo.
Lục Tiểu Phụng đứng ở ngoài đánh giá trong điện, muốn tìm ra chút manh mối, vừa nhìn vào, đúng là đã để hắn nhìn ra một vài điểm khác thường.
Trong đại điện, tổng quản đại nội tuy im lặng đứng kế bên hoàng đế nhưng Lục Tiểu Phụng lại phát hiện ánh mắt lão hơi hơi di chuyển bất định, hơn nữa Lục Tiểu Phụng dám khẳng định lúc thị vệ thông báo mình cầu kiến, thân thể tổng quản đó khẽ run một cái, giữa hai đầu lông mày cũng thoáng hiện ra vẻ bối rối.
Lục Tiểu Phụng nhíu mày, thầm suy tư một phen rồi thì thấy có chút không đúng.
Thị vệ vào bẩm báo, ngay sau đó, bên trong liền mời Lục Tiểu Phụng đi vào.
Lục Tiểu Phụng hành lễ, hoàng đế liền nói: “Tất cả các ngươi lui xuống đi.”
“Dạ.” Vương tổng quản hơi chần chừ, dẫn người lui xuống.
“Lục Tiểu Phụng, mọi chuyện sao rồi?”
“Bẩm hoàng thượng, bọn chúng đã bắt đầu hành động, ta nói có đúng không, Diệp Cô Thành.” Lục Tiểu Phụng vừa chuyển lời, đột nhiên nhìn về phía xà nhà đỉnh phòng.
Trong lòng hoàng đế giật mình, vội nhìn lên.
Một bóng trắng từ phía trên nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Lục Tiểu Phụng, không phải Diệp Cô Thành thì là ai.
“Sao ngươi biết ta ở trên đó?” Diệp Cô Thành tự đánh giá năng lực ẩn giấu tung tích tuyệt đối không thấp, y không thể nghĩ ra được tại sao Lục Tiểu Phụng lại phát hiện ra y.
“Bởi vì tên tổng quản đại nội kia.”
“Vương Đức Toàn? Hắn thế nào?” Hoàng đế quan tâm tính mạng mình nhất, đương nhiên là muốn hỏi cho rõ.
“Chắc hẳn bệ hạ đã biết hiện tại ở ngoài cửa cung đang diễn trò cười nhỉ? Trong tay một đám nhân sĩ giang hồ đều có một mảnh vải, ứng với lời ta đã nói trước đây, trong cung chắc chắn có nội gian.”
Hoàng đế nhanh chóng liên hệ với lời hắn đã nói trước đó: “Ngươi nghi ngờ Vương Đức Toàn?”
Lục Tiểu Phụng gật đầu: “Vương tổng quản kia thấy ta thì có phản ứng rất kì lạ, tựa hồ rất khẩn trương, hơn nữa ta còn phát hiện lúc ta đi vào trong điện, hắn theo bản năng nhìn lên trên một cái. Cho nên ta mới đoán trên xà nhà có người. Mà người ẩn núp này ta hoàn toàn không phát hiện ra được, có thể thấy võ công của y nhất định là cao hơn ta, vì vậy ta nghĩ tới Diệp Cô Thành.”
Lục Tiểu Phụng nhìn về phía Diệp Cô Thành: “Ta nói đúng không?”
Diệp Cô Thành thấy Lục Tiểu Phụng đến đây, cũng biết là hành động hôm nay nhất định thất bại, không nói đến võ công Lục Tiểu Phụng không tệ, chính bản thân y, cũng không muốn ra tay với hắn.
Vì vậy Diệp Cô Thành cũng không giấu giếm nữa, đơn giản nói huỵch toẹt ra: “Vương tổng quản quả thật là nội gian của Nam Bình vương phủ, dáng dấp của thế tử Nam Bình vương phủ cùng với hoàng đế giống nhau như đúc, cho nên Nam Bình vương mới nghĩ cách trừ khử ngươi đoạt ngôi vị, mà có cả Vương tổng quan bên cạnh trợ giúp, thế tử sẽ không dễ gì bị phát hiện.”
Hoàng đế nghe xong giận dữ, hận không thể ngay lập tức hạ chỉ giết hết người trong Nam Bình vương phủ.
Lục Tiểu Phụng lắc đầu, thở dài nói: “Kế hoạch này thật ngu xuẩn.” Người bên cạnh hoàng đế nhiều vậy, chỉ là một tổng quản đại nội sao có thể che giấu hết mọi ánh mắt của tất cả mọi người?
Lục Tiểu Phụng nói với Diệp Cô Thành: “Diệp Cô Thành, Tây Môn Xuy Tuyết đang đợi ngươi.”
Ý tứ trong lời này của hắn, đương nhiên là mong Diệp Cô Thành rời khỏi chỗ này, đừng tham dự vào chuyện này nữa.
Diệp Cô Thành bình tĩnh nhìn hắn một lúc, cuối cùng xoay người bỏ đi.
Nhìn bóng lưng y rời khỏi, Lục Tiểu Phụng thở nhẹ một hơi, ôm quyền đối với hoàng đế: “Hoàng thượng, thảo dân cáo lui trước.”
“Đi đi.” Hoàng đế phất phất tay, nếu đã biết ai là nội gian, đương nhiên là muốn bắt đầu giải quyết đám phản thần tặc tử này rồi!
~OoO~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đi chơi ở Hàng Châu…
~OoO~
Túy: Còn 1 kết thúc… Sắp nói lời chia tay với bộ này rồi ;___;