Lục Tử Hề

Chương 27

Tống Cáp mặc áo choàng màu đen vội vã chạy tới, bước qua tiểu viện trắng tuyết, đang muốn đẩy cửa xông vào thì lại bị Lục Tử Tấn chặn ngoài cửa.

Tống Cáp vừa thấy Lục Tử Tấn đã gặng hỏi: "Tử Hề làm sao?"

Tử Tấn lắc đầu, kéo hắn qua một bên, nhìn cửa phòng Lục Bạch rồi nói: "Mấy ngày nay Tử Hề rất kì lạ, lúc nào cũng ru rú trong phòng đọc sạch, ỉu xìu cả ngày, giờ càng ngày càng nhợt nhạt."

"Cậu ấy có xảy ra chuyện gì không?!"

"Không có, ngươi cũng biết nó chính là cái hũ nút mà, chẳng nói gì đâu. Ta lo lắng nó cứ thế thì sẽ sinh bệnh mất." Tử Tấn lo lắng nói.

Tống Cáp nghe vậy thì hoảng: "Ta đi xem xem." Nói rồi liền vội vàng chạy vào, Tử Tấn thấy hắn thế thì trong lòng cũng thả lỏng, xoay người rời đi.



Tống Cáp đang chuẩn bị đẩy cửa thì tay khựng lại, do dự một hồi mới gõ cửa, bên trong vang lên tiếng nói thiển nhược như văn của Lục Bạch.

"Vào đi."

Tống Cáp đẩy cửa đi vào, đập vào mắt chính là Lục Bạch đang nửa ngồi tựa vào ván giường.

Lục Bạch còn tưởng là Tử Tấn ai ngờ lại là Tống Cáp, y kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"

Tống Cáp nhìn Lục Bạch mặt mũi tái nhợt rúc trong chăn đọc sách, cái khuôn mặt nhỏ nhắn suy yếu làm người ta thương tiếc vô cùng, trong lòng hắn chợt hoảng, vội vàng đến gần, ngồi xuống giường giơ tay thử nhiệt trên trán y.

Lục Bạch chẳng hiểu gì ráo.

Tống Cáp sờ đi sờ lại, thấy không phát sốt mới yên lòng, hắn hỏi: "Tại sao lại trở nên suy yếu như thế? Tử Hề, rốt cuộc là ngươi có thể tự chăm sóc mình được không đó?"

Lục Bạch vẫn ngây ngốc nhìn Tống Cáp từ khi hắn tiến vào, nhìn hắn nôn nóng, nhìn hắn ngồi cạnh mình, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện khí tức của Tống Cáp, chỉ mấy ngày không gặp mà y cảm thấy xa lạ lắm.

Còn chưa kịp phản ứng, Tống Cáp lại bắt đầu nói chuyện: "Ngươi nhìn ngươi xem, mặt mũi tái nhợt, ngươi có nghỉ ngơi không đấy!" Đột nhiên, hắn nhìn Lục Bạch hãy còn cầm sách trên tay, lửa giận bốc lên, giơ tay giật quyển sách đi.

"Ngươi làm gì đấy?!" Lục Bạch cả kinh.

Tống Cáp hung hăng: "Ngày nào ngươi cũng đọc mấy cái này mà không chịu nghỉ ngơi, không ra phơi gió. Sớm biết ngươi như vậy ta đã không đưa rương sách kia cho ngươi, ngươi nhất định phải làm ta lo lắng sao!"

Lục Bạch chẳng hiểu tại sao hắn lại tức giận như vậy, y nhắm mắt lại vô lực nói: "Thế ngươi cầm đi, ta không cần...."

"Ngươi!"

Lục Bạch: "......"

Tống Cáp nhìn Lục Bạch như vậy thì nào phát hỏa được nữa, hắn hơi hơi thở dài, cúi xuống mềm nhẹ ôm lấy Lục Bạch, hòa nhã nói: "Ngươi đừng như vậy. Ngươi có biết không, lúc Tử Tấn gọi ta đến ta lo lắng đến nhường nào, sợ ngươi giận ta, sau đó không đối xử tốt với thân mình."

Lúc này Lục Bạch không đẩy hắn ra, nhắm hai mắt lại hỏi: "Giận ngươi cái gì?"

Tống Cáp ôm chặt chút: "Giận ta hôn ngươi, giận ta không tôn trọng người."

Vẻ mặt hắn hốt hoảng, nhớ lại một lần mê muội một lần, hắn chậm rãi cúi đầu xuống, mổ một cái lên đôi môi trắng nhợt của Lục Bạch rồi buông ra ngay lập tức, trêu đùa nói: "Như thế này này."

"Ngươi......!" Lục Bạch thấy ngượng, giơ tay đẩy hắn ra, "Ngươi lại phát điên cái gì?"

"Ta không có điên." Ngón tay hắn sờ sờ môi Lục Bạch, nhẹ nhàng ma sát, cười nói, "Chăm sóc cơ thể thật tốt, bằng không ta sẽ hôn ngươi, ngày nào cũng hôn cho ngươi phát điên luôn."

Tống Cáp càng ngày càng nói tình thoại, Lục Bạch chẳng biết trả lời thế nào nên đành phải cúi đầu xuống, mặt mũi đỏ bừng.

Thế nhưng y vừa cúi đầu đã bị Tống Cáp nâng lên nói, "Nói cho ta nghe, ngươi làm sao vậy."

Lục Bạch cắn môi dưới, "Ta có làm sao đâu."

"Còn nói không sao, nếu đã không sao thì vì sao lại nằm trên giường cả ngày, không có sức lực không có tâm tư, làm gì cũng miễn cưỡng. Tử Tấn nói ngươi đã lâu rồi không ra ngoài, sắp mọc nấm đến nơi rồi. Có phải là có chuyện trong lòng hay không, nói cho ta nghe, ta giải đáp giúp ngươi."

Lục Bạch nghe hắn nói thì càng cảm thấy ngượng ngùng, mặt đại tướng quân rất dày, nói gì cũng đều nói thẳng.

Y xoay đầu nói: "Ngươi cũng chẳng là gì của ta, cớ gì ta phải nói cho ngươi biết."

Lại nói, y có bị gì đâu, chỉ là trong lòng buồn phiền lại có một cỗ khí liều mạng không biết từ đâu mà có, không có tinh thần, đúng dịp mùa đông tới nên sinh lười biếng thôi, có gì đâu?

Tống Cáp nghe Lục Bạch nói vậy thì lòng khó chịu lắm, y quả nhiên không đặt hắn vào trong lòng. Nhưng hắn lập tức hồi phục lại tinh thần, Tử Tấn và Tề Viễn đều đã nói, con đường truy thê cần lâu dài, vạn vạn không thể cô cầu tốc độ.

Trong lòng hắn phiền muộn nhưng vẫn cứ nhếch môi cười: "Ngươi không muốn ta cũng không ép ngươi, thế thì, ta mang ngươi ra ngoài một chút."

Trong lòng Lục Bạch nhói lên, không biết tại sao y thấy Tống Cáp cười như vậy chướng mắt vạn phần, anh ấy quả thật không để ý sao, cho nên mới cười như thế.....

"Không muốn đi." Y quay đầu nói.

Tống Cáp thấy y rẻ vẻ như trẻ con cáu kỉnh, trong lòng vừa động, nói: "Ta đã quyết định rồi, mau đứng lên đi theo ta."

Lục Bạch khẽ cắn môi, dứt khoát lui vào trong chăn, che đầu nói: "Nói rồi ta không đi đâu."

Tống Cáp cười nói, kéo chăn ra: "Nhất định phải đi, nhanh lên, không thì ta sẽ giận đó! Tử Hề, đừng như vậy, cẩn thận đau đầu."

Lục Bạch uốn éo trong chăn, hừ: "Ngươi giận đi."

"Ta thấy ngươi không biết sự lợi hại của ta rồi, đứng lên." Tống Cáp dùng lực kéo chăn ra, lộ ra cái đầu của Lục Bạch.

Lục Bạch quay đầu lại trừng hắn, Tống Cáp chớp chớp mắt trừng lại, cúi người vớt Lục Bạch lên, ôm ngang y vào lồng ngực.

Lục Bạch giãy dụa nổi giận nói: "Này! Ngươi làm gì đó, mau buông ra! Để người khác nhìn thấy sẽ chê cười, ngươi buông ta ra!"

Tống Cáp còn lâu mới chịu buông, ôm y xuống giường, "Ai dám cười?"

"Tống Cáp, ngươi buông ra!"

Lục Bạch càng không ngừng lộn xộn, chọc Tống Cáp ngứa ngáy, hắn nhướng mi, cúi ngươi hôn môi y một cái, đoạn dưới cái nhìn ngây người của Lục Bạch, hắn nhếch môi cười: "Ngươi mà động ta sẽ hôn ngươi."

"Ngươi! khốn kiếp!" Lục Bạch muốn xuống, Tống Cáp lại không cho, hai người đành phải dùng tư thế này đấu đá một hồi, Tống Cáp không thất hứa, Lục Bạch cứ động là hắn cúi đầu xuống hôn, chọc y xấu hổ không thôi."

Lục Bạch thật sự không có sức, ngồi phịch trên người Tống Cáp, Tống Cáp cười nói: "Như vậy mới ngoan, hảo hảo ngủ một giấc đi, ta mang ngươi ra ngoài chơi."

Lục Bạch là trạch nam điển hình, nào có thích đi chơi, nhưng nay đã bị Tống Cáp ôm cứng, y cũng chẳng có khí lực nên đành phải tùy ý gật gật đầu, nhắm mắt lại.

Hừ, mắt không thấy tâm yên bình.

Tống Cáp thấy y bắt đầu nghe lời thì cười, xem ra, Tử Hề chính là một con lừa quật cường, nếu không phải cơ thể yếu quá thì sợ rằng mấy con bò cũng không giữ nổi.

Bế y đi ra ngoài, lúc này trong phủ có bao người nên tư thế ái muội của hai người không bị ai nhìn thấy, đến cửa sau có một cỗ xe ngựa dừng ở đó, Tống Cáp ôm y đi vào, sau đó lái xe rời đi.

Cúi đầu nhìn nam tử trong lòng, khuôn mặt tái nhợt nho nhã, dẫu không phải tuyệt đại nhưng lại có thể khiến hắn vừa nhìn đã động tâm.
Bình Luận (0)
Comment