Lục Tử Hề

Chương 6

Ngày hai mươi tháng mười một theo lịch Trần quốc năm thứ mười, là chỉnh thọ năm mươi của Lễ Bộ Thượng thư Lục Thành.

Từ sáng sớm đã có không ít thân bằng hảo hữu và đám quan liêu đến phủ Thượng thư để tham gia thọ yến. Trong phủ thật sự náo nhiệt, Lục Bạch là cháu Lục Thành nên cùng Lục Tử Tấn tiếp đón một ít khách nhân.

Lục Bạch đang dẫn một vị đầu lĩnh nào đó đi vào thì thấy Tử Tấn nhăn nhó đứng ngoài cửa trông ra trông vào, nghĩ đến chuyện người huynh trưởng này sắp lấy vợ đến nơi rồi mà tính tình vẫn như trẻ con, không khỏi bật cười thành tiếng, đi qua.

Vỗ vỗ bả vai Lục Tử Tấn, Lục Bạch hỏi: "Tử Tấn, huynh đang nhìn cái gì thế, có bạn huynh tới à?"

Tử Tấn thấy là y thì quay cái mặt nhăn nhúm qua, bất đắc dĩ nói: "Ta đang đợi người a, sao còn chưa đến chứ lại."

Nói rồi, anh ta lại trông ra ngoài cửa.



Lục Bạch cười, vừa mới chuẩn bị hỏi xem anh ta đang đợi ai thì lại nghe bá phụ bên trong gọi mình, y đành phải đi vào, vội vàng nói với Lục Tử Tấn một câu rồi đi vào đại sảnh.

Lục Tử Tấn nhìn ra bên ngoài, nói thầm rằng: "Tướng quân, không phải là nói muốn tới sao."

Bên này, Lục Bạch bị gọi vào, thì ra là do có một vị hảo hữu của bá phụ tới chơi, muốn giới thiệu mình với người ta.

Lục Bạch nói với quan viên nọ rằng: "Tiểu điệt Lục Tử Hề, ra mắt bá phụ."

Lục Bạch không thích nhất là giao tế nơi yến hội, sau khi bái kiến vài vị trưởng bối thì cảm giác như thể cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, cũng may rằng, yến hội đã bắt đầu.

Đúng lúc này, có một tiểu tư chạy vào, nói với Lục Thượng thư rằng: "Lão gia, Huyền vũ Đại tướng quân tới rồi."

Lục Thành vừa mừng vừa sợ, vội vàng kêu tiểu tư đi mời vào.

"Mau, mau mời người vào đây!"

Lúc này, toàn bộ yến hội cũng bởi vì sự xuất hiện của đại tướng quân mà kinh ngạc, chủ yếu là do vị đại tướng quân này tuy rằng rất hợp lòng người, thế nhưng lại cực kì ít khi tham gia mấy buổi tụ hội của chúng quan viên.

Huống chi, Lục Thượng thư bất quá cũng chỉ là một quan viên tam phẩm, mà đại tướng quân lại là quan nhất phẩm, sao lại tới chơi yến hội của quan viên cấp dưới thế này, quả thật là khiến người ta không sao hiểu nổi.

Lúc này, Lục Tử Tấn cũng cao hứng hẳn lên, cầm lấy tay Lục Bạch kích động kêu: "Tử Hề, tốt quá kia, tướng quân thật sự đến kìa!"

Lục Bạch hỏi: "Huynh biết anh ta sẽ đến à?"

"Đương nhiên rồi, ta thế nhưng lại là người hâm mộ trung thành của tướng quân đó."

Lục Bạch không nói chuyện, bởi vì y thấy người kia.

Tống Cáp vừa tiến vào đã hấp dẫn được ánh mắt của tất cả mọi người. Hắn một thân áo đen, tóc dài buộc cao lên tận đỉnh đầu, thần thái sáng láng, tinh anh mười phần.

Cơ thể cao lớn, trường bào vu thân, phác thảo bộ dáng cao ngất. Đôi mắt của hắn thâm thúy, mảnh dài lại thâm uyên, tinh mâu trong đó sáng như huỳnh, sống mũi thẳng, cánh môi mỏng hơi hơi giơ lên, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng là hấp dẫn vô cùng.

Đứng ở trong sảnh, không thể nghi ngờ chính là một ngôi sao chói mắt.

Đây đúng thật là loại người mà Lục Bạch hâm mộ và tôn kính nhất.

Cho nên Lục Bạch sau cái nhìn đầu tiên với anh ta cũng chẳng chuyển mắt nữa, cứ đứng sững người bên cạnh Lục Tử Tấn, mắt vẫn nhìn người ta, như thể đang tự hỏi, như thể đang sợ hãi.

Quả thật là có chút đáng sợ, một người như anh ta, đặt ở đâu trong thiên hạ đều thấy chói mắt, huống chi là trong cái phủ Thượng thư nho nhỏ này.

Khuôn mặt ôn hòa của Lục Bạch mang theo nghi vấn, nhẹ giọng thì thào: "Đây, đây là đại tướng quân sao..."

Lục Tử Tấn đương nhiên nghe thấy, anh ta quay đầu nhìn thấy bộ dáng hơi hơi ngẩn người của Lục Bạch, nghĩ thần tượng của mình quả nhiên mê người, biến tên thư sinh ngốc nghếch này trở thành càng ngốc hơn mất rồi.

Anh ta trả lời: "Đúng vậy, đây là Huyền vũ đại tướng quân."

Trước giờ Lục Bạch chưa từng gặp anh khí thế như vậy, cả năm y đều ở trong phủ hoặc là đi thư viện Thanh Vân, mấy người y tiếp xúc toàn là thư sinh thể nhược, cho nên giờ y chẳng biết phản ứng ra làm sao.

Ánh sáng quá mức chói mắt, cũng rất dễ ngộ ra sự vô năng của bản thân, có lẽ Lục Bạch đã sinh ra ý nghĩ này, ánh sáng mà mình vẫn thiếu hội tụ cả trong người Tống Cáp, thế nên không tự giác liền bị hấp dẫn.

Lục Thượng thư thấy tướng quân đến thọ yến của mình thì đương nhiên vui sướng vạn phần, trước tiên đi đến chào hỏi Tống Cáp mấy câu rồi hàn huyên một phen.

Tống Cáp đưa lên thọ lễ rồi vào đại sảnh, lúc này người chúc thọ trong đại sảnh rất nhiều, trừ bàn của đám tiểu bối Lục Tử Tấn Lục Bạch còn một chỗ trống thì những bàn khác đều đủ người rồi. Lục Thượng thư thấy thế thì phân phó hạ nhân chuẩn bị một bàn khác tới.

Tống Cáp nâng tay ngăn ông lại, cười nói: "Hôm nay là sinh nhật của Thượng thư đại nhân, bản tướng há có thể không biết lễ, Thượng thư đại nhân đã có lời mời, bản tướng liền..." Anh ta nhìn về phía bàn của Lục Tử Tấn, nâng bước muốn đi. "Bàn kia được rồi."

Lục Thượng thư thấy vậy thì cười nói: "Cũng được, cũng được, Tử Tấn, chiêu đãi tướng quân cho tốt."

Lục Tử Tấn đứng lên: "Vâng, phụ thân."

Sau đó hắn đi vài bước tới làm một cái quân lễ với Tống Cáp rồi với nói với anh ta rằng: "Tướng quân, mời."

Mọi người lúc này mới có phản ứng lại, con trai độc nhất Lục Tử Tấn của Lễ bộ Thượng thư chính là tướng sĩ dưới trướng Huyền vũ đại tướng quân, nghĩ đến đây, trong lòng mọi người không khỏi đều cảm thấy may mắn, may mắn rằng Thượng thư đại nhân và đại tướng quân đều là trung lưu nhất phái trong triều, chỉ nguyện tận trung với Hoàng thượng, không có liên can gì đến Thái tử hay những vương gia khác.

Lục Thượng thư cười to: "Ngày thọ nho nhỏ của Lục mỗ mà được nhiều vị hảo hữu tham gia đến vậy, đúng là hạnh phúc của Lục mỗ rồi."

Sau đó đại sảnh bắt đầu khôi phục bầu không khí như ban đầu.

Bên này, Lục Tử Tấn đón Tống tướng quân đến cái bàn tiểu bối nhà mình, người ngồi ở đây đều là người trong Lục thị bộ tộc có quan hệ với Lục Tử Tấn, thấy đại tướng quân ngồi cùng một bàn với mình thì vừa vui sướng vừa khiếp đảm.

Thế nhưng thấy đại tướng quân đương nhiên là phải kính một phen, đầu tiên là Lục Tử Tấn, sau đó là đến các huynh đệ khác.

Tống Cáp cũng rất kiên nhẫn, cứ nhận từng ly từng ly rồi uống cạn, tửu lượng đúng thật là khiến người ta hâm mộ cực kỳ.

Lục Tử Tấn thấy vị huynh đệ cuối cùng trong bàn đã kính thế nhưng tiểu thư sinh Lục Bạch ngồi sát cạnh mình lại chẳng hề nhúc nhích, không phản ứng gì. Hắn có chút buồn bực, Tử Hề này không phải rất kính nể tướng quân hay sao, sao lúc này lại chẳng động đậy gì?

Anh ta lấy tay huých Lục Bạch một cái, mặt thì chẳng thèm nhìn mà lại nhìn chằm chằm Tống Cáp cười hì hì.

Lục Bạch bị đụng phải thì chẳng thấy có phản ứng gì, hắn cảm thấy có chút không thích hợp, cười đến độ mặt cương ra, quả nhiên Tống Cáp bên này cũng đang cười đến bỡn cợt đầy mặt, hắn sửng sốt.

Sau đó chuyển đầu, hô: "Tử Hề, Tử Hề....Đệ, sao đệ lại ngủ."

Một tiểu huynh đệ khác giải thích với Lục Tử Tấn rằng: "Đại ca, mới nãy Tử Hề ca có uống một chén rượu, rồi cứ như vậy."

Tử Tấn trong lòng cười "ha ha", còn ngoài mặt thì vẫn bất động thanh sắc, hắn quay lại nói với Tống Cáp rằng: "Tướng quân, huynh đệ này của ta mới từ Giang Nam đến, chưa uống rượu bao giờ, lại là thư sinh nên mới thế này..."

Tống Cáp làm bộ liếc mắt nhìn Lục Bạch một cái, đôi mắt híp lại: "Chịu thôi, nếu đã say rồi thì đưa về nghỉ ngơi đi."

"Vâng thưa tướng quân!"

Lục Tử Tấn nghe Tống Cáp ra lệnh mãi thành quen, còn tưởng đang ở quân doanh, tướng quân nói đưa trở về thì đương nhiên phải đưa trở về, thế nên hắn đứng lên, nâng Lục Bạch dậy.

Cũng may rằng nơi này tương đối xa đại sảnh, lúc này không có ai giữ nhà, hắn đỡ Lục Bạch lên làm lễ cáo từ với tướng quân sau đó vội vàng đỡ cậu ta trở về hậu viện.

Tống Cáp nhân lúc Lục Tử Tấn quay người, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt thanh tú dựa vào vai Lục Tử Tấn, hơi hơi hồng nhuận.

Quả nhiên là, say đến mức ngủ.
Bình Luận (0)
Comment