Lui Lui Lui Lui Ra

Chương 49

Lúc về tới Đông Xưởng đã là giờ Hợi, trong viện im ắng chỉ có ánh đèn còn sót lại đôi lúc chợt nhấp nháy đang lay động trong gió như đôi mắt buồn ngủ và khát nước của con người.

Hạ Lục cùng Đông Tuệ ở Nam Các nghe được động tĩnh vội khoác áo cầm đèn đi ra cửa, hai người vừa vặn thấy thân ảnh cao lớn của Thẩm Huyền đang cõng Tiêu Trường Ninh đã uống say chầm chậm đi vào phòng.

Ban đêm gió có chút lạnh, khuôn mặt Tiêu Trường Ninh đỏ bừng quấn chặt trong áo choàng đen của Thẩm Huyền ngủ vô cùng say. Thẩm Huyền nhẹ nhàng nhìn thoáng qua ý bảo hai cung tì im lặng, sau đó thấp giọng phân phó: "Chuẩn bị bồn tắm cùng canh nóng đi."

Hạ Lục cùng Đông Tuệ vén áo hành lễ rồi lĩnh mệnh lui ra.

Thẩm Huyền trực tiếp bế Tiêu Trường Ninh đến phòng tắm gội thay quần áo rồi nhẹ nhàng đặt nàng nằm trên giường sau bình phong. Rời khỏi bờ vai rộng lớn ấm áp của Thẩm Huyền Tiêu Trường Ninh bất mãn hừ một tiếng, mày nhíu chặt mơ hồ kêu: "Thẩm Huyền...."

Giọng nói rất mềm mại giống như trẻ con nói mớ, trái tim Thẩm Huyền không hiểu sao lại mềm nhũn, hắn duỗi tay xoa gương mặt ửng đỏ của nàng chậm rãi nói: "Ừ, ta ở đây."

Được đáp lại Tiêu Trường Ninh còn đang trong mộng lúc này mới buông mày ra theo bản năng ôm lấy cánh tay Thẩm Huyền rồi lại chìm vào giấc mộng ngọt ngào lần nữa. Tầm mắt Thẩm Huyền dừng lại trên cánh môi hơi mở của nàng, đó là một màu hồng rất mê người, giống như một đóa hoa mê hoặc người hái khi để sát vào ngửi còn có thể ngửi được hương rượu nhàn nhạt.

Ánh mắt Thẩm Huyền tối sầm lại một chút, hơi cúi người chạm vào cái trán nàng, chóp mũi đụng vào nhau, hai cánh môi chỉ còn cách nhau một chút. Một khắc trước khi hôn lên tiếng gõ cửa đột ngột vang lên đánh vỡ trầm tĩnh trong nhà....

"Đại nhân canh nóng cùng y phục đều đã đưa tới." Giọng nói của Đông Tuệ vang lên ngoài cửa.

Nhiệt độ trong mắt Thẩm Huyền thoáng tan đi một chút, hắn đặt trên mi mắt Tiêu Trường Ninh một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó mới ngồi thẳng dậy trầm giọng: "Đem vào."

Chỉnh lại nước nóng, đặt quần áo sang một bên, thắp huân hương, rải cánh hoa khô..... Từ đầu đến cuối Thẩm Huyền đều ngồi bên mép giường không có ý tứ rời đi.

Hạ Lục cùng Đông Tuệ liếc nhau, thật lâu sau mới hỏi thử: "Đề đốc có cần bọn nô tỳ hầu hạ điện hạ tắm gội không?"

Thẩm Huyền giương mắt, con ngươi sâu thẳm hiện lên dưới ánh đuốc tối tăm tựa hồ lộ ra một chút không vui, nhàn nhạt nói: "Đi ra ngoài đi."

Lưng Hạ Lục chợt lạnh, nàng không dám nhiều lời cùng Đông Tuệ khom người lui ra thuận tiện đóng cửa phòng lại.

Nước trong bồn tắm bốc lên khí nóng mang theo hương thơm tạo thành một tầng sương tắng mờ mịt trong nhà, Thẩm Huyền duỗi tay lắc vai Tiêu Trường Ninh: "Trường Ninh tắm rửa xong rồi ngủ tiếp."

Tiêu Trường Ninh say rượu vẫn còn ngoan ngoãn, nghe vậy chỉ "ừ" một tiếng xoa đôi mắt mơ màng ngồi dậy, một bên ngủ gà ngủ gật một bên cởi áo giống như hoàn toàn không cảm thấy được ánh mắt thâm thúy nóng rực của Thẩm Huyền.

Nàng nhắm mắt sờ soạng lung tung ngược lại càng làm cho dây áo cuốn chặt hơn. Nỗ lực vài lần không có kết quả, nàng nhụt chí mở tay ra giống như xin giúp đỡ nhìn Thẩm Huyền: "Y phục này không nghe lời.... Bổn cung không cởi được."

Trong mắt Tiêu Trường Ninh cũng phảng phất như có sương mù mờ mịt, đuôi mắt vì say rượu mà nhiễm một màu hồng phấn bắt đầu nổi lên ánh nước.

Chỉ là một ánh mắt nhưng đường đường Thẩm Đề đốc Đông Xưởng lại cam nguyện cúi đầu làm nô lệ, hắn nhận mệnh than một tiếng: "Ta cởi cho nàng."

Nhưng mà có thể kiểm soát được hay không thì còn cần phải thảo luận lại.

Hắn dùng bàn tay thon dài có vết chai mỏng cởi áo choàng ra, mở từng nút áo của nàng, y phục mùa đông gấm vóc màu hồng như bông hoa mở ra từng cánh, lộ ra trung y màu hồng cánh sen, trung y cũng dần bị rút đi trong lòng bàn tay hắn lộ ra áo trong trắng thuần.... Dưới lớp áo trong chính là bộ ngực trắng ngà.

Da thịt Tiêu Trường Ninh tinh tế vai lưng lộ ra dưới ánh nến như viên ngọc trắng sáng. Tay Thẩm Huyền dừng lại trên ngực nàng, dưới lòng bàn tay là bộ ngực sữa phập phồng mềm mại, yết hầu hắn giật giật giống như đang giãy giụa, cuối cùng vẫn là dời tay đi cởi tà váy màu xanh của nàng ra.

Tiêu Trường Ninh chỉ mặc áo lót nên lạnh đến run lập cập, nàng theo bản năng dựa vào ngực Thẩm Huyền rầm rì: "Lạnh."

Cái gọi là ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực chắc chính là như thế.

Thẩm Huyền hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lột vớ cùng giày của nàng ra, ôm lấy nàng rồi nói: "Đừng nhúc nhích."

Dứt lời hắn bế Tiêu Trường Ninh lên đặt nàng ngồi trong bồn tắm. Thoáng chốc, dòng nước ấm áp bao lấy toàn thân Tiêu Trường Ninh nàng không khỏi thoải mái mà than một tiếng.

Hai tay áo Thẩm Huyền bị nước làm cho ướt nhẹp, trên đó còn dính vài cánh hoa mềm mại, hắn chỉ cởi bao cổ tay cùng áo ngoài ra, xắn tay áo lên để lộ vải băng quấn trên chỗ vết thương.

Hắn chuyển ghế ra sau bồn tắm chuẩn bị hầu hạ tổ tông nhỏ này tắm gội.

Ai ngờ lúc quay người lại liền thấy Tiêu Trường Ninh ngồi trong bồn tắm đang kéo lung tung áo sót còn sót lại trên người, dòng nước phập phồng, da thịt trắng nõn mơ hồ hiện ra dưới cánh hoa.....

Ánh mắt Thẩm Huyền đen lại, bắt được cái tay lộn xộn của Tiêu Trường Ninh, giọng nói khàn khàn: "Nàng đang làm gì vậy?"

"Quần áo ướt, ta không thoải mái." Nói xong Tiêu Trường Ninh kéo quần áo trên người xuống ném vào bồn tắm, lúc này nàng mới gật đầu vừa ý: "Hiện tại thoải mái hơn rồi."

Thái dương Thẩm Huyền nhảy dựng, hắn chỉ cảm thấy chỗ dưới bụng nổi lên một luồng tà hỏa đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm bộ ngực mơ hồ phồng lên dưới gợn nước của Tiêu Trường Ninh, hắn cắn răng nuốt một ngụm thấp giọng: "Trường Ninh, nàng rốt cuộc có biết bản thân đang làm cái gì không? Qua tối nay nàng không được hối hận."

"Hối hận?" Tiêu Trường Ninh mông lung ngước mắt lên ngơ ngẩn nhìn Thẩm Huyền, sau một lúc lâu đôi mắt bỗng nhiên đỏ lên, vài giọt nước mắt lăn xuống.

"Nàng...." Thẩm Huyền nghẹn một cổ tà hỏa khô nóng lại bị nàng thình lình rơi lệ làm cho sửng sốt, hắn duỗi tay chạm nước mắt nàng khó hiểu: "Nàng khóc cái gì?"

"Bổn cung hối hận, bổn cung không nên để Việt Dao đi trộm bảo bối của Thẩm Thất." Tiêu Trường Ninh khóc, dưới tình huống uống say lại nói thật bán đứng Việt sử phủ nàng lau mắt nói: "Bảo bối bị chó của chàng ăn rồi làm sao bây giờ? Thẩm Thất không có bảo bối, nói không chừng kiếp sau không thể đầu thai làm người...."

Nàng đỡ bồn tắm bên cạnh giống như đứa nhỏ ba tuổi càng nói càng thương tâm, càng nói càng áy náy, trong miệng không ngừng ngắc "bổn cung đánh mất "đệ đệ" của đệ đệ chàng rồi làm sao bây giờ".

Mỹ nhân tắm gội vốn làm người khó có thể kiềm chế, huống chi vị mỹ nhân này còn khóc đến hoa lê đái vũ? Tự chủ Thẩm Huyền luôn lấy làm tự hào rốt cuộc cũng sụp đổ vào lúc này, đôi mắt sâu đến mức dường như có thể cắn nuốt linh hồn. Hắn duỗi tay ôm lấy đầu vai trần trụi trơn trượt của Tiêu Trường Ninh, cảm nhận da thịt mềm mịn như lụa dưới lòng bàn tay, ánh mắt không khỏi càng sâu thêm, hắn cúi đầu hôn lấy môi nàng tận tình cắn nuốt tiếng nức nở khó nhịn, rồi lại hôn theo một đường từ cổ đến bả vai mượt mà của nàng, giọng nói khàn khàn: "Điện hạ vẫn nên ngoan ngoãn tắm gội đi, nếu không bản đốc sẽ nhịn không được mà làm nàng."

Không biết chữ nào kích thích đến Tiêu Trường Ninh, nàng run rẩy nước mắt lưng tròng vội nói: "Thẩm Huyền.... Bổn cung sẽ nghĩ biện pháp lấy cho Thẩm Thất một cái bảo bối, chàng không cần làm ta."

Ước chừng là không thể thoát khỏi đề tài "bảo bối" này.... Trên thực tế là không có khả năng nói đạo lý với người say rượu được.

Thẩm Huyền nhịn đến phát đau, nhưng thấy bộ dạng treo nước mắt đáng thương của Tiêu Trường Ninh lại không đành lòng khi dễ nàng nên chỉ có thể nhíu mày trấn an: "Nàng yên tâm bảo bối của Thẩm Thất đã sớm theo hắn xuống mồ rồi."

"Thật sự?"

"Ừ."

Tiêu Trường Ninh lúc này mới yên lòng dùng bàn tay ướt dầm dề lau nước mắt, kết quả ngược lại càng làm ướt thêm trên má còn dính một cánh hoa tăng thêm vài phần diễm sắc cho nàng.

Đôi mắt ngập nước làm nàng hừ hừ nói: "Thẩm Huyền đôi mắt bổn cung không mở ra được...."

Thẩm Huyền lấy một cái khăn sạch sẽ tới lau mặt cho nàng, ngoài dự đoán hắn lại không có chút không kiên nhẫn nào mà ngược lại vô cùng vui vẻ chịu đựng. Nghĩ lại trong hơn hai mươi năm qua của hắn ngay cả huấn luyện nhóm thủ hạ cũng chưa từng cẩn thận như vậy, một tia ôn nhu duy nhất trên đầu quả tim đều đưa hết cho tổ tông nhỏ này.

Nước trong bồn tắm dần chuyển sang ấm áp nếu lại tắm tiếp thì sẽ cảm lạnh, Thẩm Huyền lau xong cho nàng liền đặt khăn ướt bên cạnh bồn tắm rồi nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Đừng ngủ đứng dậy mặc quần áo."

Đầu Tiêu Trường Ninh gật gù buồn ngủ, nghe vậy nàng dường như tỉnh lại một chút đỡ thùng gỗ rồi nhanh chóng đứng lên.

"....."

Thẩm Huyền nhìn dáng người trần trụi trắng nõn dính cánh hoa ướt đẫm của nàng, hô hấp nhất thời cứng lại vội vàng cầm áo choàng lên bọc nàng lại, hắn hít sâu một hơi hung tợn nói: "Nàng muốn giết ta sao?"

Đại não hỗn loạn của Tiêu Trường Ninh không còn chuyển động, nàng chỉ mờ mịt nhìn hắn xoa mắt: "Buồn ngủ quá."

"Không được ngủ." Thẩm Huyền ôm nàng ra khỏi bồn tắm, hắn không tính là ôn nhu mà ném nàng lên giường ngay sau đó chống phía trên người nàng.

Tiêu Trường Ninh kêu lên một tiếng, ủy khuất: "Thẩm Huyền đau...."

"Mới như này liền đau? Nàng chịu đựng đi, đợi lát nữa còn có thứ đau hơn." Trong mắt Thẩm Huyền như bị châm lên hai ngọn lửa u ám. Một tay hắn chống bên người Tiêu Trường Ninh một tay nắm cằm nàng, ấm ách nói: "Bản đốc từ trước đến nay không phải là chính nhân quân tử gì, nhịn đến bây giờ đã là cực hạn."

Tiêu Trường Ninh buồn ngủ mắt mông lung ôm lấy cổ hắn, giọng nói nhẹ nhàng: "Nhưng mà ta buồn ngủ quá...."

"Không được ngủ." Thẩm Huyền hôn đánh thức nàng, cường thế nói: "Nhìn bản đốc."

Tiêu Trường Ninh đã say mắt lờ đờ mê mang, sau khi trêu chọc xong liền ngửa đầu dựa vào ngực hắn thật sự ngủ thiếp đi.

Thẩm Huyền nhíu mày duỗi tay lắc đầu Tiêu Trường Ninh, thấy nàng không tỉnh hắn liền cúi người cạy môi nàng ra liếm mút, tuy vậy nàng cũng chỉ chép miệng hai lần rồi nói mớ: "Đừng nháo, ngoan."

Thẩm Đề đốc không ngoan đang rất giận dữ.

Hắn nhìn khuôn mặt say ngủ không có chút phòng bị nào của Tiêu Trường Ninh thật sâu cảm nhận được dục vọng đang dâng lên trong cơ thể, trong chớp mắt đó hắn thực sự có chút xúc động không màng tất cả mà muốn làm nàng. Nhưng mà Thẩm Huyền vẫn dừng lại, tay bọc nàng trong lớp áo choàng lo lắng nàng có thể vì vậy mà cảm lạnh hay không.....

Thẩm Đề đốc sát phạt quyết đoán lần đầu tiên trong cuộc đời lâm vào sự giãy giụa, cuối cùng hắn chỉ có thể nhẫn nại tính tình mặc áo ngủ vào cho nàng khoác thêm áo ngoài, ôm miếng "thịt" thơm ngào ngạt đã dâng đến miếng về giường cẩn thận đắp chăn cho nàng, làm xong hắn mới nhắm mắt hít sâu rồi bình tĩnh đi ra khỏi phòng ngủ.

Tinh lực tràn đầy không có chỗ phát tiết, hắn đi rửa mặt bằng nước lạnh một phen rồi cầm lấy tế đao đi ra đình viện, lúc này lại thấy một hắc ảnh bộ dạng khả nghi đang rón ra rón rén ở chỗ ngoặt ngay trung đình, tập trung nhìn kĩ lại mơi nhận ra chính là Lâm Hoan đến phòng ăn ăn vụng.

"Đứng lại." Thẩm Huyền mặt lạnh gọi Lâm Hoan ra lệnh: "Lại đây!"

Lâm Hoan đang rón ra rón rén vội nhét bánh nhân thịt vào miệng ý đồ muốn "hủy thi diệt tích", giơ cánh tay bị gãy có vẽ hình "rùa cạn" cãi lại: "Ta cái gì cũng không ăn vụng!" Dứt lời hắn vội liếm mảnh vụn khả nghi bên khóe miệng.

Sắc mặt Thẩm Huyền không tốt rút đao ra, nghiêng người lạnh lùng nói: "Cùng bản đốc đánh hai chiêu."

Lâm Hoan bị bắt không thể giải thích được, có chút khổ không nói nên lời.

"Đề đốc tay ta bị gãy nên không đánh lại ngài đâu." Đôi mắt Lâm Hoan liếc nhìn xung quanh lại nhìn thấy đội ngũ hai người Phương Vô Kính cùng Tưởng Xạ đang trực đêm đi tới, ánh mắt hắn sáng lên giống như gặp được cứu tinh, vội vàng đi tới giữ chặt Phương Vô Kính mạnh mẽ kéo Phương Vô Kính vẻ mặt ngây thơ đến trước mặt Thẩm Huyền nói: "Để Phương dịch trường bồi ngài đánh hai chiêu được không?"

"......"

Phương Vô Kính liếc xéo Lâm Hoan một cái, ôm tâm tư có chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng nên lại túm chặt Tưởng Xạ: "Nếu là đánh nhau vẫn là để Tưởng dịch trường đến thì tốt hơn."

Thẩm Huyền mặt như sương lạnh hờ hững nói: "Các ngươi cùng nhau lên đi."

Ánh trăng chiếu về phía Tây, sương mù mùa đông lạnh lẽo.

Ba mươi phút sau, Tưởng Xạ cùng Lâm Hoan bị Thẩm Huyền đánh một chưởng trên vai liên tục lui về sau hai bước, Phương Vô Kính đứng một bên thở hổn hển nhéo giọng nói: "Cũng không sai biệt lắm Đề đốc, chắc là ngài nguôi giận rồi?"

Thẩm Huyền không nói gì, thu đao vào vỏ.

Phương Vô Kính quan sát sắc mặt của hắn, cẩn thận nói: "Trưởng công chúa chọc ngài giận dữ sao? Ai, nữ nhân như chúng ta chính là mạnh miệng mềm lòng dỗ nhiều chút thì tốt."

Lâm Hoan nhíu mày nói thầm: "Ta mới không phải nữ nhân!"

Phương Vô Kính trợn mắt tự động làm lơ những lời này của Lâm Hoan. Hắn đứng dưới ánh đèn trong hành lang tưởng rằng Đề đốc cãi nhau với Tiêu Trường Ninh nên liền khuyên nhủ: "Trưởng công chúa gả tới chỗ chúng ta cũng rất không dễ dàng Đề đốc mua cho nàng chút phấn mặt, trang sức hay tự làm đồ ăn sáng cho nàng gì đó, giận dỗi gì cũng đều sẽ hết! Nói thật mọi người còn chờ Đề đốc sớm sinh quý tử nữa."

Sớm sinh quý tử? Thái giám cũng không thể sinh hài tử, trừ khi.....

Thẩm Huyền đang lau đao bên ghế đá hơi dừng, thật lâu sau mới giương mắt hỏi: "Các ngươi nhìn ra khi nào?"

Phương Vô Kính nhất thời lỡ miệng, chỉ đành xoa chớp mũi ho khan một tiếng: "Tầm hai năm trước. Nhưng mà cũng chỉ có mấy người dịch trường thân cận như chúng ta mới nhìn ra, người khác ước chừng cũng không biết. Ngài yên tâm chúng ta tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào!"

Nhưng Phương Vô Kính không phải cũng chưa từng nghĩ đến: Nếu là muốn sớm sinh quý tử thì sao có thể giấu được?

Khuôn mặt Thẩm Huyền phẳng lặng giống như cũng không để ý thân phận chính mình có thể bị tiết lộ hay không, hắn chỉ hỏi: "Các ngươi đều đã biết?"

Phương Vô Kính gật đầu.

Tưởng Xạ gật đầu.

Lâm Hoan.....

Lâm Hoan gãi đầu, nhìn sang người này rồi lại nhìn đến người kia, vẻ mặt rơi vào trạng thái mê mang: "Biết cái gì? Các ngươi đang nói gì vậy?"
Bình Luận (0)
Comment