Editor: Đào Tử
________________________________
Khác hẳn với cảnh ca múa mừng thái bình, ngợp trong vàng son của thành Hiếu trước đây, hiện tại dường như thành Hiếu đã mang dáng vẻ của thời loạn. Mỗi nhà đều đóng kín cửa, cả thành chỉ còn lại vài đốm đèn leo lắt.
Cả thành yên tĩnh lạ thường, chỉ còn tiếng côn trùng rỉ rả và âm thanh kim loại va chạm của khôi giáp. Cộng Thúc Võ đi theo sau Chử Diệu, cả hai trực tiếp tiến về nhà của đồ tể. Khu chợ đêm từng phồn hoa nay không một bóng người, các quầy hàng ngã đổ xiêu vẹo bên lề đường, cảnh tượng thật thê lương.
Dù là người lạnh lùng cứng rắn như Cộng Thúc Võ cũng không kìm được mà cảm thán.
Đây chính là chiến tranh.
Dù kẻ thù chưa thực sự tiến vào.
Tuy nhiên, yên tĩnh không có nghĩa là tòa thành này đã "chết", những góc tối không nhìn thấy luôn có những việc bẩn thỉu xảy ra, chẳng hạn như cướp bóc, giết người. Trong con hẻm dẫn đến nhà đồ tể, có hai thi thể chết không nhắm mắt, nhiệt độ cơ thể chưa hoàn toàn tan đi.
Cộng Thúc Võ bước qua vũng máu hai xác chết tạo thành, để lại những dấu chân máu trên con đường bùn lầy hôi thối.
Hắn nói: "Haiz, đến muộn rồi."
Nếu có thể đến sớm hơn.
Có lẽ đôi ông cháu này còn có thể giữ lại mạng sống.
Nét mặt Chử Diệu không đổi, lạnh lùng thốt ra một câu: "Có đến sớm hơn cũng vô ích, sớm gặp Diêm Vương là chuyện tốt."
Hai người này chắc là đôi ông cháu sống nhờ vào việc xin ăn ở khu vực gần đây.
Khi quân phản loạn chưa đến, bọn họ đã đói đến mức da bọc xương, trong tình huống quân phản loạn tấn công thành trì, dân thường cũng tự lo không xong, nói chi đến việc có lòng tốt cứu giúp họ.
Sống thêm một ngày, chỉ là chịu khổ sở thêm một ngày.
Cộng Thúc Võ nghe vậy thở dài, trong lòng đồng tình.
Rõ ràng là lời ngụy biện, nhưng trong tình hình hiện tại lại không thể thích hợp hơn.
Có thể thấy thời thế này như thế nào...
Đoạn đường còn lại không ai nói gì.
Chử Diệu quen thuộc đường đến nhà đồ tể, vừa tiếp cận đã cảm thấy không ổn. Là "Gia đình giàu có" trong số dân chúng gần đó, nhà của đồ tể được xây chỉnh tề sạch sẽ hơn so với hàng xóm.
Vợ và cha mẹ hắn đều là những người chăm chỉ thích sạch sẽ, trước cửa nhà không bao giờ chất đống rác rưởi, ai hắt nước bẩn trước nhà hắn đều bị mắng chửi thậm tệ. Lúc này trước cửa lại hỗn loạn, không khí bốc lên mùi hôi thối khó tả.
Cánh cửa gỗ thường được rửa sạch mỗi tuần bị một vật sắc bén chém làm đôi, Chử Diệu đưa tay đẩy, mảnh cửa gỗ rơi lách cách xuống đất. Một vết máu đã khô kéo dài từ cửa vào trong nhà, dây phơi quần áo trong sân đã đứt một đầu.
Chử Diệu chợt cảm thấy lo lắng.
Từ bước nhỏ chuyển thành chạy nhanh.
Cộng Thúc Võ cũng vội vàng theo sau.
Trong lòng hai người lóe lên cùng một suy nghĩ ——
Xảy ra chuyện rồi!
Nhà đồ tể tổng cộng có bốn gian phòng.
Không lớn, chẳng mấy chốc đã có thể tìm hết. Ngoài những đồ đạc bị lục lọi lung tung, không còn lại nhiều thứ, cũng không có người sống. Nếu không có vết máu ngoài cửa, họ còn có thể tự an ủi rằng gia đình đồ tể đã hay tin, vội vàng thu dọn hành lý chạy nạn.
Nhưng ——
Cộng Thúc Võ nhìn bóng lưng Chử Diệu, mở miệng như muốn nói gì đó để an ủi hắn, nhưng lời đến miệng lại nuốt lại. Bây giờ nói gì cũng vô ích.
Mất đi hai học trò một lúc, dù thời gian ở chung chưa lâu, nhưng thân là thầy, Chử Diệu làm sao chịu nổi?
Bầu không khí gần như đông đặc khiến người ta khó thở.
"Haiz, xin hãy nén bi thương..." Cộng Thúc Võ nói.
Chử Diệu nghiến chặt hàm, cố kiềm cơn giận.
"Nén cái gì chứ?"
Nếu thật sự gặp nạn, kẻ giết người còn có lòng tốt thu dọn xác cho gia đình đồ tể à? Vũng máu đó cũng có thể là máu của động vật...
Nói tóm lại ——
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Chử Diệu giấu tay trong tay áo, siết chặt thành quyền, móng tay dài chưa cắt để lại dấu vết hình trăng lưỡi liềm trong lòng bàn tay. Dù nói vậy, nhưng dự cảm không lành càng lúc càng rõ rệt.
Hắn nói: "Cố gắng tìm người trước khi quân phản loạn xâm nhập."
Nếu quân phản loạn vào thành, lúc đó hỗn loạn mà đi tìm người, chẳng khác nào mò kim đáy biển, hy vọng mịt mờ.
Cộng Thúc Võ nói: "Vậy thì đi hỏi thăm vài nhà gần đây."
Dù là chạy nạn hay gặp nạn, chắc chắn sẽ có tin tức gì đó. Chử Diệu đang định gật đầu thì cả hai nghe thấy một âm thanh rất nhỏ —— sột soạt, sột soạt, như tiếng móng vuốt cào vào cửa gỗ. Họ nhìn nhau, rồi tìm theo tiếng động.
Âm thanh phát ra từ góc phòng chứa củi.
Bọn họ dời đống đồ lộn xộn ra, cuối cùng tìm thấy nguồn gốc của âm thanh, một thứ bẩn thỉu đang cuộn tròn lại.
Trong đêm, đôi mắt phát ra ánh sáng kỳ lạ.
Tiến lại gần nhìn, hóa ra là một con mèo.
Chử Diệu nhận ra nó ngay lập tức.
"Tố Thương!"
Hắn hạ giọng nói.
Có lẽ nghe thấy tên quen thuộc, con mèo khẽ kêu lên một tiếng, ngoan ngoãn để Chử Diệu bế ra. Con mèo nhỏ này chính là Tố Thương, Kỳ Thiện lo sợ vụ cướp thuế ngân sẽ gặp biến cố, để lại trong sơn trại không yên tâm, mang theo bên mình lại sợ gây rắc rối...
Thật trùng hợp, Lâm Phong lại khá thích nó.
Vì vậy, Lâm Phong tạm thời thay thế anh ta chăm sóc Tố Thương.
Tố Thương vừa đến tay Chử Diệu liền không chần chừ l**m láp ngón tay, lòng bàn tay của hắn, miệng phát ra những tiếng kêu yếu ớt đầy uất ức.
Con mèo được Kỳ Thiện cưng chiều nên dính người hơn những con mèo khác, thích nũng nịu không sợ người lạ.
Chử Diệu: "..."
Dù hắn không thích mấy con mèo không dễ thuần hóa này, nhưng vẫn bị tiếng kêu của Tố Thương làm mềm lòng, rót cho nó chút nước, rồi ngâm mềm thức ăn khô đưa cho nó ăn.
Cộng Thúc Võ cũng nhận ra đây là con mèo cưng của Kỳ Thiện, nói: "Tìm thấy con mèo nhỏ này cũng là điềm lành..."
Chử Diệu ừ một tiếng, không tập trung.
Tuy nhiên, chỉ có tin tốt là vậy thôi.
Bọn họ phát hiện những nhà hàng xóm cũng giống nhà đồ tể, có nhà có vết máu, có nhà sạch sẽ, có nhà còn có dấu vết ẩu đả, muốn hỏi thăm cũng không biết hỏi ai.
Lại mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Chỉ tìm thấy hai tên lưu manh làm điều phi pháp ở ngõ nhỏ, địa bàn của hai tên này ở bên kia thành Hiếu, không biết tình hình xung quanh.
Thấy không hỏi được gì, Chử Diệu liếc mắt ra hiệu cho Cộng Thúc Võ, đối phương hiểu ý, ngón tay đột nhiên dùng lực mạnh.
Chỉ nghe một tiếng nghẹn ngào ngắn ngủi, cổ của xác chết xoắn lại, ngã xuống đất, không còn chút hơi thở.
"Làm thế nào bây giờ..."
Tìm đến nửa đêm vẫn không có manh mối.
Đang bối rối, Cộng Thúc Võ phát hiện trên bầu trời hướng cổng thành không biết từ khi nào xuất hiện một đốm lửa cam, chỉ trong chốc lát, đốm lửa cam từ từ lan rộng, càng ngày càng rực sáng.
Mơ hồ còn nghe thấy tiếng hô giết.
Cộng Thúc Võ giật mình: "Quân phản loạn lại tấn công thành?"
Chử Diệu lắc đầu: "Không giống..."
Nếu là quân phản loạn tấn công thành, tiếng hô giết phải rõ ràng hơn, vị trí bốc lên ngọn lửa cam cũng không đúng, trái lại —— trái lại giống như doanh trại của quân phản loạn có chuyện!
Đúng như Chử Diệu phán đoán, tường thành Hiếu không có chuyện gì.
Nhưng, cũng thực sự có liên quan đến họ.
Chính xác mà nói, là liên quan đến Thẩm Đường.
Bọn họ giải quyết xong Yến Thành, vốn dự định lập tức hội ngộ với Chử Diệu, nhưng trên đường gặp phải chút bất ngờ.
Hai người thấy một nhóm quân phản loạn áp giải một đám lương thực đi qua.
Ban đầu định tránh né, nhưng ——
Khó đỡ nổi kẻ địch nhiệt tình dâng đầu!
___________________
Nấm:【 Về việc nhịp độ chậm lại, cốt truyện trở nên loãng 】:
Trước đây khi nuôi lợn thiến lợn, có độc giả đã đề cập, gần đây chạy cốt truyện của Kỳ Thiện thì thanh âm ấy cũng xuất hiện nhiều hơn.
Tôi thừa nhận có vấn đề này trên phương diện này, thực tế, tiểu thuyết dài đều không tránh khỏi vấn đề này, mà gần đây cập nhật chậm, khuyết điểm càng rõ ràng. Nhưng vẫn phải giải thích, nuôi lợn là một phần của việc canh tác quản lý, cũng thiên về cuộc sống hàng ngày, sau này không chỉ có nuôi lợn, còn có nuôi tằm, dệt vải, nhuộm màu, trồng cây, không thì cũng uổng công tôi mua "Thiên Công khai vật" và "Tề dân yếu thuật", à, văn tâm của Lâm Phong và đạo văn sĩ cũng liên quan đến việc này...
Cốt truyện chính của tiểu thuyết là quá trình Thẩm Đường leo l*n đ*nh, nhưng trên con đường này cô không đi một mình, những người bạn xung quanh và đối thủ cũng là một phần của con đường này. Mười chương gần đây là sân khấu chính của Kỳ Thiện, đồng thời dẫn ra "Thánh địa Sơn Hải". Nếu ai không ngại đọc chương liên quan, sẽ biết trong "Núi sách" có "Ngàn tòa" hiện tại chỉ xuất hiện một phần. Trước khi Thẩm Đường xuất hiện, thế giới này là sân khấu chính của Nho và Binh gia, Pháp gia và Đạo gia thỉnh thoảng góp mặt, các phái khác còn yếu kém hoặc là chưa xuất hiện.
Tôi cũng không biết tiểu thuyết mở rộng quá có sập không, chỉ có thể nói là cố gắng.
Cốt truyện chính của Kỳ Thiện, quan trọng là bổ sung bối cảnh của cậu ấy, viết về quá khứ của người này, đồng thời liên kết một số chi tiết trước đó, lấp đầy lỗ hổng, chứ không phải là về việc quận thủ này chết như thế nào.
Tất nhiên, nhìn có vẻ loãng, cũng liên quan đến việc cập nhật chậm và viết dài dòng của tôi.