Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 191

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

Địch Nhạc không nghe ra được ẩn ý trong lời của Thẩm Đường.

 

Cậu ta vẫn nghĩ Thẩm Đường chỉ đơn thuần là thương cảm cho những người dân đã chết thảm, bèn thở dài: "Với độ cao và lực bắn thế này, đừng nói người bình thường, ngay cả ta cũng không dám chắc mình rơi xuống lại có thể bình an vô sự, đa phần còn sẽ bị thương gân cốt nằm liệt giường vài ngày..."

 

Địch Nhạc là Thất đẳng công đại phu còn thảm như vậy, huống chi những người dân bình thường ốm yếu? Bây giờ chỉ còn có thể cầu nguyện trước khi chết bọn họ không phải chịu quá nhiều đau đớn, còn lại thì ——

 

Thật sự bất lực, không thể giúp gì!

 

Nghĩ đến đây, Địch Nhạc hận không thể đấm một cú đập nát rào chắn ở nơi ẩn náu, đau đớn thay cậu ta lại không thể chẳng nói chẳng rằng xông ra ngăn chặn. Quân địch đầy đủ lương thực binh mã, bọn họ tính đi tính lại cũng chỉ có vài trăm binh sĩ mệt mỏi, xông ra chỉ là tự nạp mạng, giúp địch lập công.

 

Thẩm Đường nói: "Ta không có ý đó."

 

Cô cũng không ngây thơ nghĩ rằng người sống bị máy bắn đá ném, vượt qua tường thành cao vẫn bình an vô sự, phúc tới thì lòng cũng sáng ra, ngay sau đó linh cảm lóe lên trong đầu cô, hiện lên những suy đoán đáng sợ: "Ta lo lắng thi thể của những bách tính này sẽ gây ra dịch bệnh."

 

Nghe đến hai chữ "Dịch bệnh", da đầu Địch Nhạc lập tức tê rần.

 

Cậu ta nói: "Dịch, dịch bệnh?!"

 

Địch Nhạc vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn về phía cổng thành Hiếu.

 

Không biết lời Thẩm Đường đã cho cậu ta gợi ý nào đó, hay chỉ là tác động tâm lý, cậu ta cảm thấy lúc này, dưới màn đêm, tường thành Hiếu như một con thú khổng lồ co ro trên mặt đất, run rẩy, hơi thở yếu ớt.

 

Đối mặt với móng vuốt của quân địch, không có sức kháng cự.

 

Thẩm Đường nói: "Có gì đáng ngạc nhiên đâu?"

 

Địch Nhạc hỏi: "Sao cậu đột nhiên nghĩ đến điều này?"

 

Thẩm Đường: "Sau đại họa tất có đại dịch."

 

Cô nghĩ đến việc tại sao những người dân kia đều ốm yếu? Trong mười người có vài người bệnh tật là bình thường, vì hoàn cảnh hiện tại, người già trẻ nhỏ khó sống sót, thêm vào đó sức đề kháng kém, tỷ lệ bệnh tật cao hơn so với thanh niên. Nhưng —— những người dân bị ném vào thành Hiếu đều có biểu hiện bệnh tật, điều này rất bất thường!

 

Nhìn không giống như bị địch quân tùy tiện bắt lấy, mà như là đã được chọn lựa kỹ càng. Một khi ý nghĩ này nảy sinh, những suy đoán khác liền trở nên hợp lý, dễ dàng hiểu được. Địch quân sao lại rảnh rỗi chọn lựa một nhóm người bệnh tật, ném vào thành Hiếu?

 

Nếu chỉ để đe dọa, người dân nào mà không giống nhau?

 

Tại sao lại phí nhiều tâm sức đến vậy?

 

Trừ phi, bọn họ cố ý thả những người bệnh vào!

 

Liền nhớ đến câu nói đó.

 

"Câu nói này tuy không tuyệt đối, nhưng nếu quan sát kỹ cuộc sống người dân sau mỗi thiên tai nhân họa, cũng có chút lý do. Dịch bệnh phần lớn liên quan đến việc nước uống không sạch, ăn thực phẩm bị ô nhiễm, cộng thêm chuột bọ muỗi mòng phát tán, rất dễ bùng phát dịch bệnh quy mô lớn."

 

Thiên tai như lũ lụt, nhân họa như chiến tranh.

 

Hiện tại không có thiên tai, nhưng nhân họa đang cận kề.

 

Thành Hiếu bị quân địch vây hãm, người dân trong thành không chỉ đối mặt với sự đe dọa của quân địch, mà còn phải đối mặt với nguy cơ nước uống lương thực. Những con vật như rắn chuột kiến cũng bị mắc kẹt. Chúng đói điên lên, thứ gì không ăn được?

 

Địch Nhạc ngẩn ngơ hồi lâu.

 

Cậu ta biết sau thiên tai nhân họa dễ bùng phát dịch bệnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến liên quan đến lương thực nước uống, cậu ta chỉ nghe người trong gia tộc nói gì mà "Bệnh ôn dịch, không do gió, không do lạnh, không do nóng, không do ẩm, mà do một loại khí dị biệt trong trời đất gây ra."

 

Nói nôm na dễ hiểu thì ôn dịch liên quan đến tà khí trong trời đất, tà khí vào cơ thể liền sinh bệnh dịch, những người có thể trạng yếu như người già trẻ nhỏ dễ bị nhiễm nhất. Tà khí là gì? Ước chừng giống như linh khí, văn khí, võ khí.

 

Chẳng qua linh khí thì có thể hóa thành văn khí, võ khí để con người sử dụng, là khí có ích, còn tà khí chỉ gây ra dịch bệnh.

 

Khác mùa, tà khí mạnh yếu khác nhau.

 

Kết quả ——

 

Đồng bọn nhỏ lại nói dịch bệnh liên quan đến nước uống.

 

Cậu ta nên tin vào thầy thuốc hay tin vào bạn thân?

 

Địch Nhạc tạm thời không muốn đắn đo điều này.

 

Cậu ta hỏi: "Những thi thể đó... Sao lại gây ra dịch bệnh? Người dân trong thành dù đói cũng không đến mức ăn chúng mà."

 

Dù sao cũng chưa đến mức hết sạch lương thực.

 

Đến lúc đó, thi thể cũng đã thối rữa gần hết rồi.

 

Thẩm Đường lại hỏi ngược: "Giả sử cậu là người dân hoặc binh sĩ trong thành, nhiều thi thể từ trên trời rơi xuống như vậy, cậu để chúng thối rữa bốc mùi, hay chôn tạm, hay tiện tay ném vào hào bảo vệ? Nếu là chôn, rắn chuột kiến đói điên lên cũng sẽ đào thi thể ra, nếu ném vào hào bảo vệ... Nước trong hào bảo vệ tương liên với nước dùng của dân chúng, liệu có sạch không?"

 

Hiện tại, trừ một số ít người giàu uống nước đã đun sôi, hầu hết dân chúng đều uống nước lã. Trong mắt bọn họ, chỉ cần nước trong là có thể uống, lại không biết trong nước có rất nhiều vi sinh vật, thậm chí là ký sinh trùng.

 

Dù cơ thể có khỏe mạnh đến đâu cũng không chịu nổi cách này.

 

Địch Nhạc chững lại: "Cái này..."

 

Cậu ta định nói chẳng phải trước đây cũng đều sống sót được hay sao?

 

Cũng không thấy dịch bệnh ở khắp nơi.

 

Nếu việc uống nước cũng nguy hiểm như vậy, trên đời này còn ai sống sót? Nhưng Thẩm Đường nói chắc như đinh đóng cột khiến cậu ta không khỏi tin tưởng.

 

"Bất kể quân phản loạn cố ý làm điều này hay vô ý..." Thẩm Đường nói đến đây thì dừng lại, sắc mặt hơi u ám. Dù là loại nào, cô cũng có thể làm gì? Không thể lật ngược tình thế, đánh lui quân phản loạn, cũng không thể cứu dân chúng thành Hiếu khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.

 

Đột nhiên cảm giác bất lực mạnh mẽ khiến cô thở dài.

 

Trơ mắt nhìn một thảm kịch xảy ra lại không thể thay đổi, nỗi cay đắng này chỉ có cô mới hiểu rõ.

 

Trước đây cô còn cười nhạo Kỳ Thiện có tài nhưng lại bi quan, không chịu được thế giới này, tại sao không tích cực tham gia, chọn một minh chủ trong lòng, hết lòng phò tá cùng nhau bình định thiên hạ... Dù thất bại cũng tốt hơn nói lời châm chọc.

 

Bây giờ nghĩ lại, thằng hề chính là cô.

 

Dường như cô có thể hiểu được tâm trạng của Kỳ Thiện khi nói "Bốn bề chưa từng có lúc thế cục an định". Không phải anh ta bi quan, mà là cô còn trẻ nóng máu, chưa bị cuộc sống thực tế đánh bại, không biết bốn chữ "Bình định loạn thế" nặng nề thế nào.

 

"Nhìn non sông như gợn tân sầu"*

 

Bình định loạn thế đâu có dễ dàng như vậy.

 

Cuối cùng chỉ còn lại một câu cảm thán ——

 

Muốn kiếm quế hoa cùng chở rượu, Vẫn khác lúc, Thiếu niên du**

 

_(*) và (**): Trích Đường đa lệnh của Lưu Quá, Bản dịch của Nguyễn Chí Viễn, Bài thơ là cảm giác hoài thương của tác giả, sau hai mươi năm gặp lại, muốn như ngày xưa mua chút rượu hoa quế cùng uống rượu ngắm trăng, tiếc rằng hương rượu vẫn như cũ nhưng tâm tình vui sướng thuở thiếu niên đã chẳng còn.

 

Người trẻ tuổi...

 

Thẩm Đường còn chưa thở hết tiếng thở dài, đã bị Kỳ Thiện vỗ một cái sau đầu làm gián đoạn. Cô ôm lấy chỗ bị đánh đau sau đầu, tức giận trừng mắt nhìn Kỳ Thiện, nói: "Huynh đánh lén ta làm gì thế?"

 

Không có tinh thần thượng võ gì cả!

 

Kỳ Thiện nhíu mày: "Cậu có biểu cảm gì đấy?"

 

Trông uể oải như đang đưa tang ai, nhìn thật xui xẻo.

 

Thẩm Đường xoa đầu: "Chẳng phải do ta đột nhiên hiểu được tâm trạng của huynh lúc đó sao? Nhưng huynh đánh ta, coi như chúng ta huề, ta không xin lỗi huynh. Lần sau nhẹ tay một chút nhé."

 

Nếu chẳng phải không có ác ý, có lẽ cô đã vặn tay anh ta rồi.

 

Kỳ Thiện: "..."

 

Hồi lâu mới hiểu ra Thẩm Đường đang nói gì.

 

Anh ta dở khóc dở cười: "Cậu chỉ mới mười hai tuổi, cảm thán này nọ làm gì? Nào đâu phải tuổi xế chiều đi không nổi."

 

Giả vờ già dặn như vậy thật đáng đánh.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Kỳ Thiện lại nhướng mày, trêu chọc cô: "Ấu Lê mới mười hai, ta cũng chỉ hai mươi bốn, tuổi này đã bắt đầu cảm thán 'Vẫn khác lúc, Thiếu niên du', cậu nghĩ Chử Vô Hối còn gì cảm thán?"

 

Bọn họ vẫn còn trẻ.

 

Trẻ nghĩa là có sức.

 

Sao lại không gánh nổi bốn chữ "Bình định thiên hạ"!

 

Thành Hiếu trước mắt này chỉ là phần nổi của tảng băng, một hình ảnh thu nhỏ của loạn thế. Hiện tại bọn họ không thể làm gì, nhưng không có nghĩa là sau này không thể. Dù là anh ta hay Thẩm tiểu lang quân, đều không nên bị khó khăn trước mắt đánh gục đến mức không còn chí khí!

 

Thẩm Đường: "..."

 

Một lúc lâu cũng không biết nên trêu chọc Kỳ bất thiện luôn luôn bôi xấu Vô Hối, hay nên trêu chọc anh ta ăn nhầm thuốc nên nhiệt huyết sôi trào?

 

Cũng nhờ Kỳ Thiện làm gián đoạn, cô thuận lợi thoát khỏi cảm giác bất lực uể oải đó, bắt đầu suy nghĩ đối sách.

 

Quân số của bọn họ ít, lương thảo hầu như không có.

 

Đối đầu trực diện với quân phản loạn là hy vọng xa vời.

 

Vậy có thể đi đường quanh co không?

 

Ví dụ ——

 

Lấy đạo của đối phương, trả lại cho đối phương? Hoặc chặn giết lương đội của bọn họ, càng nhiều càng tốt? Hoặc lén vào trong thành, liên lạc với người chỉ huy đang đóng quân ở thành Hiếu, cảnh báo thảm họa có thể xảy ra?

 

Thẩm Đường do dự vô chừng.

 

Cuối cùng vẫn phải bàn bạc với Kỳ Thiện và mấy người khác.

 

Kết quả bàn bạc còn chưa rõ, nhưng Dương Đô úy là một người đàn ông trưởng thành lại đỏ cả mắt, suýt nữa khóc trước mặt. Ông ta không ngờ trong tình cảnh tuyệt vọng này vẫn còn có người nhân nghĩa chạy đôn chạy đáo vì thành Hiếu.

 

Thẩm Đường: "..."

 

Ôi, nếu Dương Đô úy biết ai chặn cướp thuế ngân mà ông ta bảo vệ, có lẽ sẽ nổi khùng tại chỗ, đánh đập cô một trận.

 

_(:з)∠)_

 

Kỳ Thiện có hứng thú với đề nghị đầu tiên.

 

Địch Hoan nghiêng về đề nghị thứ hai.

 

Dương Đô úy phủ nhận đề nghị thứ ba.

 

Mấy văn sĩ võ giả bọn họ có thể lén vào thành Hiếu không làm kinh động địch, nhưng binh lính theo bọn họ thì không, một khi không có bọn họ chỉ huy điều động, gặp quân phản loạn coi như chết chắc. Còn về đề nghị thứ nhất và thứ hai, ông ta lại lưỡng lự không quyết.

 

Địch Hoan: "..."

 

Lại mắc chứng khó lựa chọn rồi phải không.

 

Thẩm Đường lẩm bẩm: "Nếu có thể dùng kế vây Ngụy cứu Triệu thì tốt quá."

 

Khiến quân phản loạn tự động rút lui!

 

Chỉ tiếc bọn họ không biết điểm yếu của quân phản loạn nằm ở đâu, kế hoạch thứ nhất và thứ hai cũng chỉ chủ yếu là quấy nhiễu, rất khó gây ra tổn thất nghiêm trọng cho quân phản loạn. Nếu có thể lấy một địch ngàn thì tốt...

 

Lấy một...

 

Địch ngàn?

 

Trong đầu Thẩm Đường đột nhiên lóe lên một ý tưởng.

 

Cô nói: "Khoan đã —— Ta vừa nghĩ ra một cách, chúng ta có thể lấy một địch ngàn. Gậy ông đập lưng ông... Khiến cả nhà Trịnh Kiều tự đấu đá lẫn nhau! Quân ta ít, nhưng chắc chắn có người quân đông, chẳng phải Trịnh Kiều là một ví dụ sao?"

 

Địch Nhạc nói: "Trịnh Kiều sẽ phái binh viện trợ thành Hiếu?"

 

Địch Hoan cũng nói: "Khả năng đó không lớn."

 

Quân phản loạn do Trệ Vương dẫn đầu đột nhiên nổi loạn tấn công bất ngờ, Trịnh Kiều bên đó không biết khi nào mới nhận được tin tức. Hơn nữa, mặc dù thành Hiếu là quận phủ của quận Tứ Bảo, vị trí địa lý quận Tứ Bảo cũng tốt, nhưng chưa đến mức quan trọng để Trịnh Kiều phải đặc biệt quan tâm.

 

So với đó, các vùng đất bị mất khác quan trọng hơn.

 

Thẩm Đường lại nói: "Nếu... quốc tỷ ở thành Hiếu thì sao? Trịnh Kiều có quốc tỷ của nước Canh trong tay, nên quân phản loạn trong mắt hắn không đáng lo ngại. Nhưng một khi quốc tỷ của thành Hiếu rơi vào tay Trệ Vương và quân phản loạn, tình hình sẽ hoàn toàn khác! Nếu Trịnh Kiều biết, chắc chắn hắn sẽ phái binh ngăn cản ngay lập tức! Chỉ cần thành Hiếu có thể cầm cự đến lúc đó, có lẽ sẽ có một tia hy vọng!"

Bình Luận (0)
Comment