Editor: Đào Tử
________________________________
Có lẽ Thẩm Đường cũng không ngờ rằng, vũng nước đục trên đại lục Tây Bắc lại có thể đục đến mức này, đến mức mở đầu cho một cuộc biến động khắp đại lục! Khi ấy, dân chúng vẫn còn đang trong giấc mộng, nguy cơ đi kèm với hơi thở tử vong lặng lẽ lan tràn như thịt thối sinh ra giòi bọ.
Nửa đêm Địch Hoan mất ngủ.
Địch Nhạc bước tới, mơ hồ nghe thấy anh ta lẩm bẩm đôi điều: "Tử Vi xuất hiện ở Tây Bắc, đảm bảo thiên hạ nhất thống... Thật là rối ren mà."
Địch Nhạc nhai nhai miếng bánh khô: "A huynh, cái gì rối ren?"
Địch Hoan đáp: "Dị tượng đêm qua!"
Địch Nhạc hỏi: "Con rồng đó?"
Địch Hoan thần sắc nghiêm trọng: "Ừ, bất kể là vì quốc tỷ hay để trở thành 'Tử Vi Tinh' trong lời đồn, những thế lực lớn nhỏ có tham vọng đều sẽ tụ tập về đây, hỗn chiến là điều khó tránh."
Đây mới là điều khiến anh ta đau đầu nhất.
Địch Nhạc lẩm bẩm: "Ôi chao, thật là đến đâu cũng vậy."
Địch Hoan cười khổ không nói gì.
Ánh mắt anh ta rơi về hướng thành Hiếu, môi khẽ mím lại.
Bóng rồng khổng lồ xuất hiện đêm qua rõ ràng không phải là quốc tỷ nước Tân, nếu nước Tân vẫn còn quốc vận mạnh mẽ như vậy, làm sao Trịnh Kiều có thể đi suốt quãng đường không gặp phải sự kháng cự nào đáng kể? Nước Tân cũng sẽ không dễ dàng diệt quốc như thế. Nghĩ đến đây, lòng ngực Địch Hoan khẽ dao động.
Anh ta hỏi đường đệ: "Xong chuyện này rồi, chúng ta trở về nhé?"
Địch Nhạc đáp: "Ừm, được."
Những món nợ rối mù ở quê nhà không tốt hơn ở Tây Bắc là bao.
Dù rằng đi du lịch bên ngoài rất tự do, không bị quá nhiều ràng buộc, ngoài đường huynh hầu như không ai quản lý cậu ta, nhưng sau một thời gian dài phiêu bạt, vẫn cảm thấy quê nhà tốt hơn —— có lẽ trong mắt người ngoài "nó" không tốt, nhưng chính vì thế, cậu ta càng muốn trở về.
Dốc hết sức mình làm điều gì đó.
Nụ cười nơi khóe môi Địch Nhạc chưa kéo dài được bao lâu, đã nghe thấy đường huynh của mình nói: "Đích nữ Triệu thị ở Tốn Nam, đệ còn nhớ không?"
"À? Đích nữ Triệu thị ở Tốn Nam... Vị nữ lang đứng hàng thứ ba đó sao? Ấn tượng thì có chút, chỉ nhớ cô ấy mềm mềm yếu yếu, một cơn gió cũng có thể thổi bay." Địch Nhạc còn chưa nhận ra, tựa cằm suy nghĩ một lúc lâu, khổ sở nhăn mặt, chỉ nhớ rằng cô ấy rất thích khóc, còn hay mách lẻo, "... Cô ấy còn khiến ta bị cha mẹ mắng rất nhiều..."
Địch Nhạc nhớ đó là chuyện từ khi còn rất nhỏ.
Người lớn dự tiệc hàn huyên, những đứa trẻ cùng tuổi thì chơi đùa với nhau. Địch Nhạc là đứa nhỏ nhất trong đám trẻ cùng tuổi, nhưng cậu ta có duyên, tính cách lại hoạt bát năng động, ngay cả những đứa lớn tuổi hơn cũng thích chơi với cậu ta.
Cậu ta còn rất đáng yêu, ai mà không thích?
Địch Nhạc luôn tự tin ngời ngời, cho đến khi gặp Tam nương Triệu thị ở Tốn Nam, nhỏ tuổi nhưng thích bày đặt làm người lớn, bên này nói không được, bên kia nói không được. Địch Nhạc thấy cô ấy xinh đẹp như ngọc, lại nghe người hầu nói từ nhỏ cô ấy đã hay bị bệnh, ít khi ra khỏi cửa, có chút cảm thông, bèn hái mấy bông hoa cậu ta cho là đẹp nhất để chọc cười cô ấy...
Kết quả là ——
Tam nương Triệu thị không những không cười mà còn khóc.
Khóc đến mức không kịp thở, suýt nữa ngất xỉu, còn kinh động một đám người lớn. Khi Địch Nhạc còn đang hoang mang không biết làm sao, đã bị cha đến đánh một trận đòn, về nhà còn bị giam ba tháng! Sau này mỗi lần gặp cô ấy, về nhà lại bị dạy dỗ.
Địch Nhạc nghe ngóng mới biết Tam nương Triệu thị đã mách lẻo với người lớn, nói cậu ta không tuân theo quy củ ở chỗ này, không hợp lễ giáo ở chỗ kia, cậu ta thật sự tức chết đi được! Nhưng cô ấy lại quá yếu đuối, hơi lớn tiếng xíu đã khiến cô ấy sợ hãi, Địch Nhạc tránh còn không kịp, hận không thể dán sát vào tường mà đi.
Lớn thêm chút nữa, nam nữ bắt đầu kiêng kỵ, cộng thêm việc tu luyện của cậu ta cũng đã vào nề nếp, ít khi tham gia những buổi gặp gỡ đó, nên rất ít khi nghe thấy tin tức về Tam nương Triệu thị. Đường huynh đột nhiên nhắc đến cô ấy làm gì? Cậu ta nghi hoặc không hiểu, Địch Hoan cười khổ.
"Đệ chỉ có nhiêu đó ấn tượng về muội ấy thôi sao?"
Địch Nhạc bĩu môi: "Không thì còn ấn tượng gì nữa?"
Địch Hoan: "Đệ không biết muội ấy luôn rất thích đệ à?"
Địch Nhạc bỗng chợt hiểu ra điều gì đó, nét mặt thoáng nhăn nhó mất tự nhiên, ngón tay xoắn lấy tay áo: "Cô ấy gọi đó là thích ư? Ta chỉ nhớ cha đánh đau thế nào... A huynh, huynh đừng có nối dây tơ linh tinh được không? Không được, không được, chuyện này không thể."
Thêm nữa, danh dự của con gái chưa gả rất quan trọng.
Làm sao có thể lan truyền những tin đồn vô lý như vậy?
Cậu ta lắc đầu như trống bỏi.
Địch Hoan cười nói: "Đây không phải là huynh nối linh tinh, chính Triệu thị Tốn Nam đã đích thân đến đề nghị, điều này có thể giả sao? Người ta cũng không thể lấy danh dự của con gái trong tộc ra đùa. Chẳng qua chú dì cho rằng đệ còn nhỏ, nên lúc đó không đồng ý."
Dì còn nhờ Địch Hoan giúp đỡ nhắc nhở.
Địch Hoan là đường huynh, làm sao không biết đường đệ thích kiểu con gái nào? Triệu thị ở Tốn Nam bị từ chối khéo nhưng vẫn không từ bỏ, vì yêu thương đứa con gái dòng đích, bọn họ còn nói riêng rằng chỉ cần Địch Nhạc chưa đính hôn hay kết hôn, thì hôn sự này vẫn có thể bàn bạc.
Địch Nhạc nghe vậy đau cả đầu.
Cậu ta nói: "Đàn ông con trai chưa lập công, sao có thể lập gia đình?"
Nói xong lại dừng một chút.
"Vả lại, cũng thực sự không xứng đôi."
Địch Hoan nói: "Nam tài nữ mạo, có gì không xứng?"
Địch Nhạc cũng không giấu giếm: "Đây chẳng phải sẽ làm đại tẩu chưa qua cửa khó xử ư? Tam nương Triệu thị thực sự rất tốt, gia thế dòng dõi, tài hoa hàm dưỡng, tính ra còn coi như ta trèo cao rồi."
Câu này không phải là tự ti khiêm nhường, mà là lời thật.
Địch Nhạc thuộc chi thứ hai của Địch thị.
Cha cậu ta sinh non vào tháng tám, khi còn nhỏ thể chất yếu đuối, thường xuyên phải mời thầy thuốc, chỉ riêng khoản tiền thuốc men đã là một gánh nặng lớn. Dù khi phân chia gia sản đã được ưu đãi, còn mang danh "Danh sĩ thanh lưu", nhận được nhiều tài sản hơn dự tính, nhưng vẫn gặp áp lực không đủ chi tiêu.
Để giúp đỡ huynh đệ, bác cả còn đưa Địch Nhạc về nuôi, ăn mặc đều theo tiêu chuẩn của đường huynh Địch Hoan.
Người lớn đối xử công bằng, Địch Nhạc cũng không thể không biết điều.
Tam nương Triệu gia xuất thân quá tốt, không được.
Với đường huynh thì lại hoàn toàn phù hợp.
Cơ mà từ nhỏ đường huynh đã có một mối hôn ước, bên nữ xuất thân thanh quý. Nhưng làm sao tính được số trời, nhà đường tẩu tương lai xảy ra chuyện, gia thế suy sụp, nàng còn gặp tai nạn hủy dung. Ban đầu hai người rất xứng đôi giờ thì không thích hợp nữa, nhưng đường huynh không đồng ý.
Lúc này hủy hôn, một là mang tiếng trọng phú khinh bần, tham hoa háo sắc, hai là ép đối phương vào đường cùng. Đã là duyên trời định, sao có thể vì chút khó khăn mà hủy bỏ?
Vị trí tông phụ của Địch thị, chỉ có nàng mới xứng đáng ngồi.
Địch Hoan tự mình đến nhà biểu đạt thái độ kiên định của mình về hôn sự này, thẳng thắn nói gia thế không quan trọng, dung mạo cũng không quan trọng.
Nếu Địch Nhạc đính hôn với Tam nương Triệu thị, việc này sẽ làm khó đường tẩu tương lai, vì trong hoàn cảnh coi trọng dòng dõi gia thế, xuất thân của tông phụ còn không bằng chi thứ hai, khó tránh khỏi lời đàm tiếu.
Theo hiểu biết của Địch Nhạc về Tam nương Triệu thị...
Cậu ta thật sự sợ Tam nương Triệu thị sẽ nói gì đó với đường tẩu tương lai như "Tỷ làm thế này không được, làm thế kia là trái lễ", nên từ chối là tốt nhất.
Không ngờ ——
Địch Hoan nói: "Nhưng huynh hy vọng đệ chấp nhận."
Địch Nhạc: "Đại tẩu chưa qua cửa thì sao?"
Đây chẳng phải sẽ làm nàng khó xử ư?
Địch Nhạc có suy nghĩ về hôn sự của mình, cũng có hình mẫu ưa thích, nhưng khi thật sự bàn đến chuyện cưới xin, ưa thích cá nhân lại không quan trọng bằng các điều kiện khác. Dù sao cũng là mù cưới câm gả, chỉ cần vợ chồng mới cưới cùng nhau cố gắng, kết quả cũng đâu vào đó thôi.
Ngược lại, sau khi kết hôn không biết cố gắng, dù trước hôn lễ có hợp nhau thế nào, cuối cùng vẫn là một đống hỗn độn. Đây là kinh nghiệm hôn nhân Địch Nhạc rút ra từ một đống thoại bản chợ búa.
Địch Hoan cười nói: "Lo lắng của đệ sẽ không xảy ra."
Vị hôn thê của anh ta thật sự không dễ bị ức h**p như Địch Nhạc nghĩ, hơn nữa, Tam nương Triệu thị nhiều năm qua cũng không có tiếng xấu là ngạo mạn —— trừ việc khi nhỏ hay mách tội Địch Nhạc, nhưng chuyện đó cũng không trách bên nữ.
Ai bảo Địch Nhạc nghịch ngợm, phá hoại hoa lá cỏ cây của người ta, bị đánh cũng không oan.
Địch Nhạc chống cằm: "Nhưng, Triệu thị Tốn Nam cầu hôn đã mấy năm rồi, có lẽ nàng đã nghị thân thành hôn rồi?"
Cậu ta không hỏi tại sao đường huynh đột nhiên nhắc đến hôn sự của mình, cũng không hỏi tại sao lại đề nghị Tam nương Triệu thị, không phải cậu ta không muốn hỏi, mà là trong lòng đã có câu trả lời, không cần hỏi nữa.
Chẳng qua, nếu đường huynh không nói, cậu ta còn không biết Tam nương Triệu thị lại thích mình...
Địch Nhạc cười khổ.
Cậu ta còn tưởng cô ấy rất ghét mình.
Địch Hoan lại lắc đầu: "Không."
Địch Nhạc thì thầm tự nói: "Nếu thế... cũng được... cùng lắm thì sau này tìm hiểu 'đàm thơ luận đạo, vẽ mày thêu thùa' có gì thú vị, có lẽ có thể nói chuyện hợp ý..."
Đến tuổi này rồi, dù cậu ta không chủ động tìm hiểu, bạn đồng lứa cũng thỉnh thoảng nhắc đến tình trạng của các thiếu nữ phù hợp tuổi kết hôn, dù sao đối tượng hôn ước có thể lựa chọn cũng có hạn, tìm hiểu phổ cập trước cũng không có hại.
Cậu ta thỉnh thoảng cũng nghe về Tam nương Triệu thị.
Tiếng tăm dĩ nhiên tốt.
Một nhà có con gái, trăm nhà cầu.
Có điều cô ấy không thích ra ngoài, cũng ít khi nhận lời mời của các thiếu nữ đồng trang lứa, mười lần thì chín lần lấy cớ dưỡng bệnh để từ chối.
Thấy Địch Nhạc nói sảng khoái như vậy, đến lượt Địch Hoan ngạc nhiên. Anh ta không khỏi nghiêm túc nhấn mạnh, sợ Địch Nhạc không hiểu: "Nhưng A Nhạc, nếu đệ đã có người trong lòng thì nói với đường huynh, không cần lo về Triệu thị Tốn Nam. Kết hôn không phải là kết thù, chuyện không thành âu cũng do duyên phận không đủ..."
Anh ta muốn thông qua đường đệ để nhận được sự ủng hộ của Triệu thị Tốn Nam, nhưng không phải chỉ có cách này. Nếu quả thật muốn thông qua liên hôn để hai gia tộc mạnh liên hợp, thì năm đó đã không kiên quyết giữ hôn ước khi nhà gái đề nghị giải trừ rồi, vì bản thân anh ta càng thích hợp hơn Địch Nhạc.
Anh ta không chỉ có một đường đệ là Địch Nhạc.
Anh ta thậm chí không phải là con trai độc nhất trong gia đình, còn có huynh đệ ruột thịt.
Nhưng người anh ta hợp ý, từ nhỏ chơi cùng lớn lên, hỗ trợ lẫn nhau, chỉ có mỗi Địch Nhạc. Nếu Địch Nhạc có người trong lòng, anh ta sẽ không lấy hôn sự của Địch Nhạc làm con bài. Địch Nhạc không chỉ là đệ đệ của anh ta, ở một mức độ nào đó còn coi như "con trai" do anh ta nuôi lớn.
_(:3" ∠)_
Địch Nhạc bị hỏi đến ngẩn người.
Cười xòa vẫy vẫy tay nói: "Không có, không có!"
Đùa à, cậu ta quen ai, chẳng lẽ đường huynh lại không biết? Toàn là những lang quân thôi! Cậu ta có thể thích ai được? Hơn nữa, thế đạo này hỗn loạn như vậy, nữ lang trốn trong nhà còn không kịp, làm sao lại ra ngoài? Cậu ta làm sao gặp được?
"A huynh, đừng bảo huynh đọc nhiều truyện tình cảm đau khổ quá đấy chứ?"
Con cháu thế gia không dám trái lệnh sắp đặt của gia đình, đành lòng chia cách với người yêu, chịu đựng nỗi đau tương tư, những cảnh này sẽ không xảy ra với cậu ta. Cũng không còn ở cái tuổi tr*n tr**ng chạy khắp nơi gây chuyện, cậu ta hiểu rõ mình muốn gì.
Nếu nói Tam nương Triệu thị có gì không tốt...
Có lẽ là thân thể quá yếu đuối thôi.
Cậu ta vẫn thích người có thể chiến đấu hơn.
Vậy nên ——
Tại sao trên đời này phụ nữ không thể có văn tâm võ đảm chứ?
Nếu có, Tam nương Triệu thị cũng có thể là một văn sĩ văn tâm tài hoa nho nhã, nhìn bên ngoài yếu đuối, nhưng thực ra trên chiến trường lại nhanh nhẹn vô cùng chăng? Một văn một võ, hẳn là hòa hợp.
Địch Nhạc không băn khoăn lâu rồi bỏ qua chuyện này.
Giờ nghĩ đến những điều này còn quá sớm.
Địch Nhạc ngước nhìn mặt trời đang leo cao dần trên bầu trời lẩm bẩm.
Huynh đệ bọn họ phải rút ra khỏi vũng nước đục này, về quê nhà cũ mới có thể nghĩ đến chuyện lập gia đình, nếu không đều là mơ mộng.
Địch Hoan và Địch Nhạc trò chuyện không hề đề phòng ai.
Dương Đô úy nhắm mắt dưỡng thần cũng nghe được phần lớn.
Có chút ngạc nhiên.
Quan hệ đích thứ của hai huynh đệ này, dường như ông đã hiểu sai.
Tuy nhiên, Địch Hoan thực sự thích hợp hơn Địch Nhạc.
Có lẽ vì một loại trực giác nào đó, ông luôn cảm thấy một khi huynh đệ Địch Hoan trở về, nhất định sẽ là rồng trở về biển, tương lai không thể đo lường. Lúc này ông lại nghĩ đến lời đồn đại tình cờ nghe được —— Tử Vi xuất hiện ở Tây Bắc, đảm bảo thiên hạ nhất thống —— cũng không biết ai là ngôi sao Tử Vi đó.
Thế đạo này liệu có thể kết thúc, tiến tới thống nhất không?
——————
Nếu để Ô Nguyên biết những lời đồn đại hắn dày công bày ra lại trở thành áo cưới cho người khác, không biết tâm trạng sẽ thế nào.
Đây vốn là một trong những quân bài dự phòng của hắn, để vào lúc thích hợp trong tương lai, tạo dựng thế lực cho mình.
Dẫu sao Bắc Mạc luôn bị cho là dị tộc, các quốc gia trên đại lục cũng chưa bao giờ coi Bắc Mạc là một phần của mình.
Nội đấu trong nhà dù có khốc liệt thế nào cũng là chuyện nhà, người ngoài muốn đến cướp "tài sản" là điều không thể.
Muốn giảm bớt trở ngại, không thể thiếu "Số trời" ủng hộ.
Kết quả, thành Hiếu thật sự xuất hiện ảo ảnh con rồng khổng lồ.
Nhưng không ai nghĩ đến việc liên kết "Tử Vi tinh" với hắn.
Ô Nguyên cảm thấy rất bực bội!
Tuy nhiên, có người còn bực bội hơn hắn, muốn ngày ngày chửi bới.
Không ai khác, người đó chính là quốc chủ nước Canh —— Trịnh Kiều.
Cung điện xa hoa lộng lẫy.
Các quan viên mặc triều phục đứng run rẩy, cúi đầu, không dám ngẩng lên, bầu không khí tràn ngập nghiêm trọng và sát khí khủng khiếp.
Linh khí thiên địa trong phạm vi mấy dặm xung quanh thay đổi, không còn ôn hòa như trước mà trở nên hỗn loạn bạo ngược, các quan viên có thực lực yếu dưới áp lực này, mặt đã không còn chút máu, mồ hôi tuôn ra như mưa. Áo lót bị mồ hôi thấm ướt, dính chặt vào da.
Đừng nói đến oán trách, thậm chí bọn họ không dám thở mạnh.
Trong lòng thầm trách vận may không tốt, biết thế đã cáo bệnh nghỉ ở nhà từ sớm, còn hơn là phải đối mặt với cơn bão táp.
Các nơi bạo loạn cũng thôi đi, sao hai kẻ điên ở nước Canh lại nhảy ra chọc tức quốc chủ Trịnh Kiều? Trịnh Kiều không thoải mái, những thần tử bên dưới như họ càng không thoải mái, như kiếm treo bên cổ.
Mình chết cũng không sao, chỉ sợ liên lụy đến gia đình.
"Sao không nói gì nữa?"
Trong câu nói dường như có chút ý cười nhẹ nhàng.
Thanh niên nói chuyện có dung mạo tuấn mỹ âm nhu, pha trộn vẻ đẹp kinh diễm phi giới tính, dung mạo nổi bật không ai sánh bằng. Xét về tướng mạo, e rằng trên đời này khó tìm được ai đẹp hơn y, nhưng khuôn mặt lại mang vẻ giễu cợt tự nhiên, sắc bén. Đẹp thì đẹp thật, nhưng khiến người ta không dám đến gần.
Còn về việc thấy sắc động lòng, sinh lòng khinh nhờn?
Người cuối cùng dám làm như vậy, cỏ dại trên mộ đã cao ba thước.
Vị lão quốc chủ nước Tân từng đạt được thành tựu ấy đâu?
Giờ đây sống không được chết cũng không xong, hoàng tộc nước Tân từ già đến trẻ đều trở thành đồ chơi để thanh niên này tiêu khiển trút giận.
Nửa đời trước huy hoàng bao nhiêu, hiện tại sa sút bấy nhiêu.
"Ngày thường mỗi người đều rất giỏi nói kia mà, sao giờ tất cả đều trở thành câm điếc rồi!" Giây trước Trịnh Kiều còn cười nhẹ trên môi, giây sau sắc mặt đột nhiên thay đổi, vung tay ném một đống tấu chương bay tán loạn, làm lệch mũ quan của triều thần, trán va vào làm trầy da, có thể thấy lực mạnh như nhường nào, "Quốc tỷ nước Tân chưa được thu hồi, để một Cửu đẳng ngũ đại phu nhởn nhơ bên ngoài, còn để hai tên Trệ Vương vô dụng dưới mắt ta làm nên chuyện..."