Editor: Đào Tử
________________________________
Triệu Phụng gật đầu.
Hắn biết chuyện này.
Những người dân thường đi từ quận Tứ Bảo đến thành Phù Cô, Hà Doãn, tuy rằng đều gắng gượng đi theo, nhưng dọc đường đi, quả thật chậm chạp. Nếu lại bắt bọn họ làm việc nặng nhọc thì e rằng không được. Vậy nên —— chắc hẳn nên trưng dụng thanh niên trai tráng đến làm việc.
Còn việc thành Phù Cô có bao nhiêu thanh niên trai tráng...
Cũng là một vấn đề nan giải.
Chẳng lẽ để hắn và Cộng Thúc Võ phụ trách chuyện này?
Chuyện này không thành vấn đề.
Hắn đảm bảo, một ngàn bộ khúc tư thuộc hắn mang đến có thể không cần tiền công, mỗi ngày chỉ cần cung cấp đủ lương thực là được.
Tiêu chuẩn của Triệu Phụng gần như là hy sinh vì tình yêu rồi.
Cố Trì: "..."
Ánh mắt anh ta nhìn Triệu Phụng đầy đồng cảm.
Thẩm Đường nào có rộng rãi như vậy?
Hay nói đúng hơn, cô lấy đâu ra tiền mà rộng rãi như vậy?
"Khụ khụ khụ —— Vậy nên, có thể làm phiền ngài và Bán Bộ, cùng nhau san bằng toàn bộ góc Tây Nam được không? Sau đó để dân thường vận chuyển? Nếu việc tiêu hao võ khí quá lớn, bốn người Nguyên Lương đều có thể cho mượn để hỗ trợ..."
Triệu Phụng: "? ? ?"
Cộng Thúc Võ: "? ? ?"
Triệu Phụng chỉ vào mình rồi nhìn sang Cộng Thúc Võ.
Không phải chứ, hắn có nghe nhầm không?
Triệu Phụng nghiêm nghị nói: "Ta là ——"
"... Ta biết Đại Nghĩa là tướng quân dũng mãnh vô song trên chiến trường." Thẩm Đường không đợi hắn nói xong, ngay lập tức cắt ngang.
Lửa giận vừa bốc lên của Triệu Phụng xì một tiếng tắt ngúm.
Hắn dịu mặt lại: "Thẩm quân ——"
"Nhưng xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, Triệu tướng quân dũng cảm giết địch trên chiến trường, chẳng lẽ chỉ là vì theo đuổi đỉnh cao võ đạo, công danh tước vị? Bất kỳ trai tráng nhiệt huyết nào nguyện hy sinh trên chiến trường, một vì bản thân, hai vì tông tộc, ba vì nước nhà... nói cho cùng chẳng phải là vì bảo vệ muôn dân khỏi bị chà đạp xâm phạm sao? Phản quân Trệ vương rút khỏi quận Tứ Bảo, tạm thời không có chiến sự, Triệu tướng quân chắc chắn muốn tinh tiến bản thân, rèn luyện võ nghệ dùng để ứng phó trong tương lai, đúng không?"
Triệu Phụng nghe câu đầu tiên còn tỏ vẻ khó chịu.
Nhưng cũng dần dần nghe lọt tai.
"Đương nhiên là vậy."
"Nếu chiến trường dùng sức giết địch là vì dân chúng, vậy sao bây giờ, dùng sức xây dựng lại nhà cửa che chở dân chúng lại không được?" Thẩm Đường hỏi ngược khiến Triệu Phụng á khẩu không trả lời được.
Hắn há hốc, cảm thấy có chỗ không đúng.
Nhưng lại không thể nói rõ không đúng ở đâu.
Hắn ra chiến trường lập công, đánh trận với người ta, còn có nguy hiểm tính mạng, nhưng bây giờ đi "phá hoại" khắp nơi, dỡ bỏ phế tích vô dụng, giúp dân thường tái thiết nhà cửa, tiện thể còn khởi động thân thể... sao lại không được? Nhưng hắn là võ giả võ đảm mà!
Triệu Phụng nói: "Xưa nay không như vậy..."
Thẩm Đường lại hỏi Triệu Phụng: "Xưa nay không làm việc này, thì không thể làm, không nên làm, không được làm?"
Triệu Phụng nghe vậy, sững sờ tại chỗ.
Câu hỏi này thật khó trả lời.
Chẳng ai quy định võ giả võ đảm không thể làm công việc phá dỡ, hơn nữa võ giả võ đảm còn có thể dùng võ khí hóa binh, một người có thể làm việc của hàng trăm người, tốc độ nhanh, hiệu quả cao, thời gian ngắn, mấu chốt là còn rất tiết kiệm tiền.
Quả là những nhân công giá rẻ mà chất lượng.
Mỗi ngày Triệu Phụng đều phải tu luyện rất lâu, tại sao hắn không nhân lúc khởi động làm nóng người rồi tiện tay làm luôn việc của mấy trăm người? Ai quy định tướng quân chỉ có thể chỉ huy đánh trận?
Lên ngựa đánh trận, xuống ngựa có thể dỡ nhà, cày ruộng, xây nhà... nắm giữ nhiều kỹ năng thêm có ích chứ có hại gì.
Vật dụng tối đa, biết lắm khổ nhiều mà.
Câu này có vấn đề gì không?
Không có vấn đề!
Thẩm Đường còn rất tri kỷ nói với hắn, nếu võ khí không đủ, hắn có thể mượn văn sĩ văn tâm hỗ trợ, Chử Diệu, Kỳ Thiện, Khang Thời, Cố Trì... Ai mà kém cỏi? Đánh trận cũng chưa chắc có đãi ngộ này —— đúng không, Cộng Thúc Bán Bộ?
Cộng Thúc Võ: "..."
Nhìn Triệu Phụng bị quặt què lừa gạt, hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc.
Triệu Phụng là viện trợ bên ngoài còn bị thuyết phục, bản thân mình là võ giả võ đảm trung thành với Thẩm Đường, hắn còn có thể từ chối sao?
Rõ ràng là không thể.
Nhưng công việc của bọn họ chỉ giới hạn ở đó thôi sao?
Rõ ràng là không thể.
Bên Chử Diệu đã có giải pháp, nhưng việc của Thẩm Đường vẫn chưa xong. Tóm lại là Thẩm Đường quá nghèo, lại thấy Trương thị Hà Doãn giàu nứt đố đổ vách nên rất ghen tị, chuẩn bị đến cửa vòi vĩnh... à không, là thay dân làm chủ, chủ trì công lý, trừng trị kẻ ác!
Kiếm thêm thu nhập chỉ là lợi ích kèm theo chứ không phải mục đích.
Cố Trì: "..."
Anh ta rất mừng vì lời vô sỉ này chỉ có mình nghe được, tại sao Thẩm lang còn nhỏ tuổi lại có thể lĩnh hội được tinh túy của thổ phỉ một cách xuất thần như thế nhỉ?
Chử Diệu nói: "Đêm nay hành động?"
Thẩm Đường: "Ừ, chính là đêm nay, đến lúc đó còn phải mượn Triệu tướng quân một ít người. Trị sở nhiều năm không làm gì cả, e rằng dân chúng đã sớm mất niềm tin rồi. Nhân cơ hội này, lấy Trương thị Hà Doãn ra làm gương để lập uy, khiến dân chúng quy phục, không còn gì thích hợp hơn."
Để dân chúng biết rằng khi chịu oan ức có thể báo quan, chỉ cần bọn họ báo quan sẽ có người đứng ra giải oan cho bọn họ! Hiện nay thành Phù Cô đã khác xưa rồi, tuyệt đối sẽ không giống như trước kia, không làm gì cả, càng không bao che, tiếp tay cho kẻ ác.
Tuy việc lấy lại lòng dân không phải chuyện một sớm một chiều, nhưng trừ bỏ Trương thị, đây tuyệt đối là một bước vô cùng quan trọng.
Triệu Phụng nói: "Chuyện này là lẽ đương nhiên."
Trong tay Thẩm Đường chỉ có hai võ giả võ đảm có thể dùng được, Cộng Thúc Võ ở lại trấn giữ, đề phòng bất trắc, còn hắn tự mình dẫn quân chỉ huy.
Mang bộ khúc tư thuộc đến là để báo ơn, giúp Thẩm Đường đứng vững ở Hà Doãn đầy nguy hiểm, việc tiêu diệt Trương thị 【 Kiếm thêm thu nhập 】cũng là một khâu trong việc báo ơn.
Thẩm Đường lấy ra bản đồ Bạch Tố đã đưa.
Bản đồ này là do Bạch Tố vẽ khi đi điều tra.
Cô ấy còn leo lên tường thành để kiểm tra từng cái một, mỗi một con đường, mỗi một lối ra đều được ghi chép lại chi tiết. Đám người Thẩm Đường dựa vào bản đồ sắp xếp kế hoạch bao vây, dùng tốc độ nhanh nhất tấn công.
Cuối cùng ——
Hốt gọn một mẻ!
Triệu Phụng hỏi: "Trương thị nuôi bao nhiêu môn khách?"
Thẩm Đường: "Không nhiều, có lẽ những kẻ tinh nhuệ nhất đã được phái đi binh phường rồi. Số còn lại cũng sẽ không mạnh hơn bọn chúng... Gặp phải văn sĩ văn tâm hoặc võ giả võ đảm mà còn ngoan cố chống cự, thì bẻ quai hàm, đánh gãy chân!"
"Nếu vẫn không biết điều."
Thẩm Đường chậm rãi nói ra một câu.
"Dùng máu của chúng tô điểm thêm chút đỏ cho mùa đông, giết ngay tại chỗ!"
Ánh mắt Thẩm Đường lạnh lẽo, như lưỡi dao sắc bén xuyên thấu lòng người, khiến người ta vô thức bỏ qua dung mạo diễm lệ của cô, ngược lại bị vẻ hoang dã xâm lược ẩn giấu bên dưới vẻ diễm lệ kia làm kinh hãi. Nhưng chỉ là trong khoảnh khắc.
Chớp mắt, nụ cười lại hiện lên đôi mày và khóe môi cô.
Nhanh đến mức khiến người ta tưởng như là ảo giác.
Kỳ Thiện: "Những hồ sơ tích lũy đó..."
"Tất nhiên đều phải xét xử lại, thanh toán hết."
Kỳ Thiện nói: "Vậy nên tạm thời đừng giết."
Chử Diệu cũng đồng ý: "Cũng phải, phế đi là được."
Thẩm Đường: "Tạm thời không giết?"
Khang Thời: "Vì chủ công muốn tái lập uy tín trước dân chúng, chỉ bắt Trương thị thôi vẫn chưa đủ, bọn họ phải chết trước mặt dân chúng thành Phù Cô, dù sao 'mắt thấy tai nghe' vẫn hơn. Chi bằng bắt người về, phế bỏ võ công, thẩm vấn định tội từng tên một, hành hình công khai!"
Cộng Thúc Võ có phần lo lắng.
"Liệu có dẫn đến việc mấy nhà khác cản trở không?"
Kỳ Thiện nói: "Tất nhiên."
Cộng Thúc Võ lắc đầu: "Vậy thì không được."
Thủ đoạn quá tàn nhẫn quyết đoán, dễ khiến những nhà khác liều chết phản kháng, như vậy sẽ được không bù mất.
Vì thế ——
Thẩm Đường nói: "... Nếu đã lo những nhà khác liều chết phản kháng, vậy thì bắt hết bọn họ luôn! Tối nay vất vả một chút, chạy thêm vài nhà. Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, ra tay trước khi những nhà khác kịp liên thủ, ắt sẽ thành công!"
Thành Phù Cô là trị sở của Hà Doãn.
Nơi này cũng từng là nơi đông dân cư và kinh tế phồn thịnh nhất của Hà Doãn, các đại gia tộc đều tập trung ở đây, ngược lại giúp Thẩm Đường đỡ mất công đi tìm từng nhà một.
Chỉ cần đêm nay tập kích thành công, những kẻ còn lại, dù là nghe tin bỏ trốn hay liên thủ phản kháng...
Thì có thể gây ra được sóng gió gì?
Dã tâm của Thẩm Đường bỗng chốc phồng lên.
Ngay cả Triệu Phụng cũng không nhịn được líu lưỡi.
Tịch thu gia sản là cách kiếm tiền nhanh nhất.
Thẩm Đường không chỉ muốn tịch thu Trương thị Hà Doãn, mà còn muốn vơ vét cả mấy nhà khác, lòng tham lớn như vậy, e rằng ngay cả chủ công Ngô Hiền cũng không dám mạo hiểm như thế. Suy cho cùng, một khi thất bại sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ cuồng phong bão táp!
Không chết cũng phải tróc một lớp da.
Sau này muốn đặt chân ở Hà Doãn sẽ khó khăn hơn.
Kế hoạch tạm thời thay đổi, khối lượng công việc tăng vọt.
May thay Bạch Tố là "bách khoa toàn thư Hà Doãn".
Cô ấy không chỉ nắm rõ tình hình Trương thị Hà Doãn, mà còn thu thập được cả bố trí của các dinh thự khác, bố cục cũng na ná như Trương thị.
Vẫn hành động vào tối nay, thời gian sớm hơn hai canh giờ.
Thẩm Đường nhờ viên quan lão làng ở Phù Cô giúp mình gửi cành (thư) ô (báo) liu (tử) tới Trương thị, lấy danh nghĩa quận thủ mới nhậm chức muốn kết giao với cường hào địa phương mong được che chở, mang theo lễ vật hậu hĩnh đến tận cửa.
Sau đó, Thẩm Đường để Cộng Thúc Võ giả trang thành tùy tùng.
Kỳ Thiện dẫn tám trăm người mai phục bên ngoài chờ lệnh, dựng lên màn chắn văn khí, ngăn cách bên ngoài kéo dài thời gian; Chử Diệu và Triệu Phụng dẫn một ngàn người phụ trách một nhà khác, nhiệm vụ của bọn họ tương đối khó khăn hơn, Cố Trì dẫn một ngàn người ở lại giữ thành, hễ có biến động gì liền báo động.
Còn Khang Thời và hơn hai trăm người còn lại ——
Thẩm Đường: "Mang theo ấn tín của ta, phong tỏa thành Phù Cô!"
Quân hành hiểm chiêu, bắt ba ba trong rọ!