Editor: Đào Tử
________________________________
"Thẩm quân, đây là..."
Nhìn mặt mày Thẩm Đường hớn hở, mấy viên quan lại hành lễ, nhưng trong lòng vẫn còn nhiều nghi hoặc.
Thẩm Đường hỏi bọn họ: "Ta làm sao?"
Một người trong số họ ấp úng: "Thấy sáng nay khí sắc Thẩm quân dồi dào, niềm vui hiện rõ trên mặt, có phải gặp chuyện vui gì không?"
Bọn họ càng muốn biết tối qua Thẩm Đường mang danh thiếp đến thăm Trương thị, có phải nhận được "lợi ích" gì không? Vết máu khô trước cửa trị sở, nội thất bên trong bừa bộn, đó là chuyện gì? Nhìn thế nào cũng giống vết tích đánh nhau.
Thẩm Đường cười nói: "Ha, thật đúng là bị ông đoán trúng rồi. Không phải sắp đến Tết rồi sao, ta sắm sửa một mớ 'đồ Tết'."
Nghe vậy, mấy viên quan lại cũng có chút chua xót.
Nói đến "đồ Tết", bọn họ cũng đã lâu không cho người nhà một cái Tết ra hồn, còn liên lụy cha mẹ vợ con cùng lo lắng sợ hãi.
Dù sao, làm quan ở Hà Doãn không dễ chút nào.
Cũng may Thẩm Đường tự móc tiền túi cho ba tháng bổng lộc, nếu không, hương vị Tết năm nay sẽ còn ảm đạm hơn trước đây.
Nghĩ đến đây, vài viên quan cũng bớt ác cảm việc Thẩm Đường nửa đêm đi nịnh nọt Trương thị, lên tiếng chúc mừng.
Thẩm Đường: "Thiết nghĩ cuộc sống của mọi người khó khăn, đợi 'đồ Tết' được thanh toán xong, mọi người cũng sẽ nhận được số bổng lộc còn lại."
Hehehe, bây giờ cô cũng là người có tiền rồi.
Lương của mấy viên quan cũng không bao nhiêu, trả xong còn thu phục được lòng người, sau này làm việc càng hăng hái có động lực hơn.
Muốn ngựa chạy, phải cho ngựa ăn no!
Quan lại Hà Doãn: "..."
Bọn họ nhìn nhau.
Không biết nên phản ứng thế nào cho phải.
Hạnh phúc này đến có phải hơi nhanh quá không?
Hơn nữa, hôm trước Thẩm quân còn nói trong tay eo hẹp chỉ có thể ứng trước cho bọn họ ba tháng bổng lộc, sao qua một ngày đã muốn trả hết rồi? Chẳng lẽ bọn họ đánh giá sai thực lực tài chính của Thẩm quân?
Chẳng lẽ thực ra Thẩm quân là con cháu thế gia có hậu thuẫn lớn?
Đúng lúc này, một viên quan kỳ cựu nhất liếc thấy ngọc bội đeo bên hông Thẩm Đường, ban đầu cảm thấy quen mắt, nhìn kỹ lại càng thấy như đã gặp ở đâu. Đến khi ý tưởng lóe lên, ông ta chợt nhớ ra, mắt giật liên hồi.
Mấy món ngọc bội này, ông ta đã từng thấy qua.
Có món là vật sưu tầm của gia chủ Trương thị, từng thấy ông ta khoe khoang từ xa; có món là của Nhị phòng Chu thị "cướp đoạt" từ tay một thương nhân giàu có nào đó, nghe nói chất ngọc cực phẩm, hiếm có trên đời; lại có món là vật gia truyền của Miêu thị, chỉ có nam đinh dòng chính mới được kế thừa.
Lão quan lại: "..."
Sao mấy thứ này lại xuất hiện trên cùng một người? Ông len lén dụi mắt, sợ mình già cả hoa mắt nhìn nhầm.
Nhưng nhìn kiểu gì cũng không thay đổi, lão quan lại ngập ngừng nói: "Thấy ngọc bội bên hông Thẩm quân tinh xảo, chắc chắn là tác phẩm của thợ lành nghề, món nào cũng là tuyệt phẩm hiếm thấy..."
"Ông nói mấy món này à? Toàn là 'đồ Tết' đợt này ta sắm sửa, có phải xuất phẩm của thợ lành nghề hay không ta cũng không biết, dù sao cũng thấy đẹp mắt." Ngón tay Thẩm Đường nghịch dây tua rua, mặc cho mấy món đồ quý giá trong miệng lão quan lại va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo, vậy mà không hề tiếc rẻ chút nào, "Đẹp mắt mà, thì cứ đeo thôi."
Lão quan lại muốn nói lại thôi.
Ông ta muốn biết những món này có phải của những nhà kia hay không.
Nhưng ông ta luôn thận trọng, dù tò mò cũng không hỏi lung tung, điều này giúp ông ta làm quan ở Hà Doãn bao năm mà không chết. Nhìn nhiều nghĩ nhiều làm nhiều, nghe ít nói ít hỏi ít.
Không thì chết lúc nào không biết.
Rất nhanh bọn họ sẽ biết "đồ Tết" là gì.
Thẩm Đường bảo bọn họ giúp sắp xếp đống hồ sơ chất đống, rồi bảo một viên quan dẫn người đi thông báo từng nhà, buổi trưa có việc trọng đại cần công bố. Dân chúng thành Phù Cô muốn đến xem náo nhiệt thì đến, không đến cũng không sao.
Cùng lắm sẽ hơi tiếc nuối.
Mấy viên quan: "..."
Bọn họ muốn phàn nàn Thẩm Đường làm như vậy thật trẻ con.
Nhưng đây là mệnh lệnh của quận thủ, không thể không thi hành.
"Hì hì, sắc mặt của bọn họ trông thật là thú vị..."
Thẩm Đường ra lệnh cho người dọn dẹp khắp nơi, duỗi người một cái chuẩn bị ngủ bù, định ngủ đến trưa rồi mới dậy làm việc. Trêu chọc mấy viên quan còn đang mù mờ xong, tâm trạng càng thêm rạng rỡ.
Quả nhiên, một đêm phất lên thật hạnh phúc.
Kỳ Thiện nói: "Chủ công không sợ họ bỏ việc ư?"
Thẩm Đường tỏ vẻ đương nhiên nói: "Sao có thể chứ? Mấy tháng lương còn lại sắp được kết toán, lúc này dù có ý kiến gì họ cũng chẳng dám làm trái lại đâu. Ai cũng là con trâu cày vì miếng cơm manh áo mà, ta hiểu lắm."
Lúc này không nghe lời, không muốn lấy lương nữa à?
Kỳ Thiện: "..."
Dù không hiểu hết lời của Thẩm tiểu lang quân, nhưng kết hợp ngữ cảnh cũng hiểu được bảy tám phần...
Trâu cày, thật là một từ hay.
Tuy nhiên ——
Kỳ Thiện nói: "Lấy súc vật so với người, không thích hợp."
Anh ta biết Thẩm tiểu lang quân không có ác ý, chủ yếu là trêu chọc, nhưng gặp người kỹ tính, chắc chắn sẽ bị mắng chết.
Thẩm Đường: "..."
Trị sở còn lộn xộn hơn hôm qua, cô cũng không câu nệ, tùy tiện kéo một chiếc chăn mỏng đắp lên người, tìm một chỗ rồi cuộn tròn ngủ bù. Hoàn toàn không biết mấy vị quan lại đang bị "sét đánh ngang tai" đến mức nào, suýt chút nữa thì hồn bay phách lạc.
"Không, không xong rồi ——"
Một gương mặt quen thuộc, vừa thở hổn hển kéo vạt áo, vừa chạy nhanh như bay, gần như chỉ để lại bóng mờ. Lão quan lại quát: "Hoảng hốt cái gì thế, còn ra thể thống gì!"
"Không, không phải, thật sự có chuyện lớn rồi."
Mấy người nghe vậy lo lắng xúm lại, hỏi dồn dập.
"Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?"
"Lại có ai đánh đến sao?"
"Hay nhà nào lại gây chuyện rồi?"
"Không, không phải! Là, là mấy nhà đó bị quét sạch rồi, ngay đêm qua, từ trên xuống dưới đều bị bắt giam, nhà lao của trị sở đã đầy người... Thật mà, tận mắt nhìn thấy!" Lời hắn nói quá huyễn hoặc kỳ lạ, không ai tin, hắn gấp đến mức giậm chân, hận không thể chỉ lên trời thề mình nói thật.
"Bọn họ thật sự sụp đổ rồi!"
Viên quan già: "Sao có thể sụp đổ? Ai có thể lật đổ bọn họ?"
Người nọ vịn vào đống thẻ tre cao hơn cả người.
Sau khi điều hòa hơi thở nói: "Là, là Thẩm quân của chúng ta!"
Một hòn đá làm dậy sóng ngàn cơn!
Một đám viên quan nhìn nhau.
Vị Thẩm quân của bọn họ lật đổ đám cường hào cát cứ ở Hà Doãn? Chuyện xảy ra lúc nào? Sao họ không nghe thấy chút động tĩnh nào? Một người còn không tin lắc đầu, tự véo một cái, thấy đau mới tin không phải đang mơ.
"Thật là đêm qua?"
Người đó giậm chân nhấn mạnh.
"Đúng vậy, dẫn người trong một đêm đánh sập bảy nhà (sào huyệt)!"
Đám quan lại: "..."
Bọn họ vẫn không dám tin.
Mãi đến khi người nọ nói việc sắp xếp những quyển sổ này là để chuẩn bị từng bước xét xử, nhân dịp trước năm xử trảm, lấy đầu người làm vật tế cúng tổ tiên, mọi người mới như bừng tỉnh, ngầm hiểu ý nhau bắt đầu sắp xếp, không cần tiêm máu gà cũng hăng hái như tiêm máu gà!
Giữa trưa, dương khí thịnh.
Cái đài tạm bợ dựng lên qua đêm đã bị dân chúng hay tin vây kín nước chảy không lọt, khi thì bọn họ thì thầm, khi thì ngẩng đầu nhìn trời, tính giờ.
Cho đến khi trong đám đông lần lượt vang lên tiếng "Người tới rồi", đám đông như thủy triều tự động tách ra, nhìn về phía đó.
Thẩm Đường, cuối cùng đã ngủ đủ giấc.