Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 306

Editor: Đào Tử

 

________________________________

 

Lấy chữ "Tử" làm tên, vốn là một chữ tốt, nhưng tên của Ngu Tử lại mang ý nghĩa không mấy tốt đẹp —— Ố tử đoạt chu lấy từ một chương trong ngôn linh "Luận Ngữ" —— "Ố tử chi đoạt chu dã; ố Trịnh thanh chi loạn nhã nhạc dã; ố lợi khẩu chi phúc bang gia giả*."

 

_Ghét màu tím cướp mất sắc đỏ. Ghét nhạc nước Trịnh làm loạn chính nhạc. Ghét kẻ bẻm mép làm nghiêng đổ nước nhà.

 

"Tử," nghĩa là tì vết.

 

Không phải màu chính, mà là tì vết của ngũ sắc.

 

"Chu" là màu chính, "Tử" là màu tạp.

 

Do đó, chữ "Tử" này cũng được gán cho ý nghĩa "dị đoan" và "tà ác" trong mắt thế tục. Ngu Tử biết rõ điều này nhưng vẫn lấy chữ "Tử" làm tên, huống chi thôn làng đó, đôi "ông bà" kia lại mang họ "Chu", từ đó có thể thấy sự bướng bỉnh và quyết tâm của cô.

 

Nếu nói Hà Doãn thuộc dạng đất cằn sỏi đá, vậy thì thôn Chu gia chính là "đệ nhất" trong số những vùng đất cằn sỏi đá, ruộng bậc thang khai khẩn gần thôn đa phần là ruộng xấu, ít có ruộng tốt.

 

Cả thôn mấy chục hộ nằm sâu trong núi.

 

Vị trí thôn làng vô cùng hẻo lánh.

 

Vì việc đi lại không thuận tiện, nên ngoại trừ những người ra ngoài "làm ăn", dân làng bình thường đều phải đợi đến mùng một, ngày rằm mới rời thôn ra chợ một lần, để đổi nông sản tự trồng lấy gạo bạc hoặc những thứ cần thiết, nhìn sơ qua cũng không khác gì những thôn làng thường thấy.

 

Khang Thời dẫn người đến, liền thấy những căn nhà tranh rải rác trong thôn làng đang bốc lên khói bếp. Nhìn ra xa, có vài người phụ nữ ăn mặc mỏng manh đang lom khom nhổ cỏ dại trong ruộng. Mười mấy người đàn ông ngồi ở đầu làng tụ tập cười nói gì đó.

 

Bọn họ đã nhìn thấy đoàn người của Khang Thời từ xa.

 

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Khang Thời.

 

Trên mặt phần nhiều là sự tò mò dò xét.

 

Chẳng hề có chút sợ hãi kinh hoảng nào.

 

Thôn Chu gia cả năm trời cũng chẳng thấy mấy gương mặt lạ, trừ phi con trai nhà nào đến tuổi cưới vợ.

 

Đã bao giờ gặp nhiều người lạ như vậy cùng một lúc đâu?

 

Những người thường ngày tiếp xúc đều là thường dân mặc áo vải thô, còn văn sĩ nho nhã mặc gấm vóc, đeo ngọc như chàng trai này thì đúng là lần đầu tiên thấy. Đằng sau còn có mấy chục người đi theo, là cảnh tượng phô trương nhất bọn họ từng thấy trong đời.

 

Chẳng mấy chốc đã có người quay lại mời thôn chính, thôn chính tuổi cao, có uy tín, là người từng trải nhất trong thôn.

 

Nhà thôn chính ở gần đầu làng, rất nhanh đã đến nơi.

 

Khang Thời âm thầm quan sát bố trí trong thôn.

 

Thấy thôn chính cũng không dài dòng, trực tiếp đưa văn thư có đóng dấu của quận thủ Hà Doãn cho thôn chính xem: "Quận thủ muốn xây dựng thành Phù Cô, trong thành đang rất cần nhân lực, lệnh cho ta đến các thôn làng chiêu mộ người. Làm phiền thôn chính gọi tất cả già trẻ lớn bé trong thôn ra."

 

Thôn chính nghe xong hơi ngạc nhiên.

 

Trong lòng thì bồn chồn cau mày.

 

Lại phải đi phu dịch nữa sao?

 

Thôn chính cung kính nhận văn thư, nhưng không lập tức đi làm theo, mà hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Không phải tiểu dân nghi ngờ sứ giả, chẳng qua thôn Chu gia tin tức bế tắc, không giao thiệp với bên ngoài, không biết từ khi nào Hà Doãn lại có một vị quận thủ mới?"

 

Khang Thời đáp: "Chủ công của ta mới nhậm chức không lâu, công việc bề bộn, vẫn chưa kịp ban bố văn thư thông báo cho các nơi trong địa phận."

 

Thôn chính nghe vậy không nói thêm gì.

 

Nghe ý, vị quận thủ này thực sự rất mới.

 

Tuy nhiên, ông đã làm thôn chính thôn Chu gia hơn hai mươi năm, kiến thức rộng rãi hơn đám nhà quê trong thôn nhiều —— hai chữ quận thủ nghe thì rất oai, nhưng quận thủ vùng Hà Doãn này lại là cái danh hão.

 

Không những vô dụng, mà còn đoản mệnh nữa.

 

"Sứ giả chờ một lát, ta sẽ đi làm ngay." Trong lòng thôn chính có chút khinh mạn, lại hỏi, "Cơ mà, lần phu dịch này phải đi bao lâu?"

 

Tuy Khang Thời còn trẻ nhưng cũng là con cáo già, liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư miễn cưỡng lấy lệ dưới vẻ ngoài thấp thỏm của thôn chính, bèn cười nói: "Lần này không phải đi phu dịch. Chủ công bỏ ra số tiền lớn để chiêu mộ những người dân đói khổ, nhưng nhân lực vẫn không đủ, nên mới phái bọn ta đến đây."

 

"Nếu thôn chính giúp ta chiêu mộ được thêm một người, thì sẽ được thêm mười đồng tiền công." Khang Thời lấy một thỏi bạc vụn không nhỏ từ trong tay áo ra.

 

Tim thôn chính đập mạnh.

 

Ông ta hạ giọng hỏi: "Sứ giả nói thật chứ?"

 

Khang Thời đáp: "Đương nhiên là thật."

 

Thôn chính nghe vậy, cố nén trái tim đang đập thình thịch, kìm nén lòng tham sắp trào ra, giả vờ lo lắng.

 

Khang Thời lại nói một người làm việc năm canh giờ một ngày có thể được bao nhiêu tiền công và lương thực, khiến những người đứng xem náo nhiệt và nghe lén ở đằng xa cũng phải đỏ mắt, thôn chính đã hoàn toàn bị thuyết phục. Hiện tại trời đang lạnh, tuyết đầu mùa đã rơi, già trẻ trai gái trong thôn Chu gia đều ru rú trong nhà, chẳng làm việc gì, chỉ khi nào trời đẹp mới ra ngoài phơi nắng.

 

Hoàn toàn là ngồi ăn núi lở, tiền chỉ ra không vào.

 

Mấy năm nay mùa màng ngày càng thất bát.

 

Số lương thực phải nộp lên càng ngày càng nhiều.

 

Nhà nào nhà nấy đều nghèo tới mức không nấu nổi nồi cơm.

 

Ông ta xem kỹ văn thư một lượt, chỉ là do không biết nhiều chữ, đọc có hơi khó khăn, nhưng cũng hiểu được bảy tám phần, không khác gì lời sứ giả nói. Thôn chính truyền tin xuống, bảo từng nhà mang người ra tập hợp.

 

Bản thân ông ta cũng về nhà tìm con trai.

 

Kể chuyện tốt lành với bà vợ.

 

Bà do dự nói: "Thằng út cũng phải đi sao?"

 

Thôn chính đáp: "Tất nhiên phải đi."

 

Bà lão nói: "Nhưng con dâu mới về được nửa tháng, bụng còn chưa có động tĩnh gì, thằng út đã ra ngoài..."

 

Nhà thôn chính có ba người con trai.

 

Con trai cả và con trai thứ hai đều đã lập gia đình tách ra ở riêng, con trai út mấy ngày trước vừa cưới vợ. Để sớm có con nối dõi tông đường, nghe lời vợ chồng thôn chính, ngày ngày ở trong nhà cùng vợ. Đang lúc nông nhàn, cũng không có việc gì khác.

 

Thôn chính nghe vậy im lặng một lúc lâu.

 

Để giải quyết chuyện chung thân đại sự của con trai út, hai ông bà già cùng với con cả con thứ hai đều góp tiền, mới gom đủ tiền cưới vợ cho thằng út.

 

Bởi vì ít tiền, nên vợ thằng út này đã đẻ hai lần cho người ta, sớm không còn là con gái nhà lành.

 

Cả nhà ông ta và thằng út đều không hài lòng về điều này.

 

Nhưng bà mối nói vợ thằng út ở gia đình trước đã đẻ hai đứa con trai đều khỏe mạnh bụ bẫm, mông cô ta rất to, chỉ cần d*ng ch*n ra là có thể sinh cho ông ta một đứa cháu trai, nói là không hề tốn sức, không hề đỏng đảnh. Nếu không phải vì có tuổi, thì với số tiền này còn muốn mua được à?

 

Thôn chính do dự hồi lâu rồi vẫn cắn răng mua.

 

Bây giờ chỉ mong vợ thằng út có phúc, sinh cho thằng út hai đứa con trai, sau khi chết ông ta cũng có thể nhắm mắt, có thể gặp liệt tổ liệt tông.

 

Nghĩ đến đây, trong lòng thôn chính cũng có chút tiếc nuối.

 

Tiếc gì chứ?

 

Tiếc người góa phụ xinh xắn mấy năm trước đã chết.

 

Nếu không xảy ra chuyện đó, ông ta cũng có thể mặt dày hỏi thăm người huynh đệ, gả con dâu góa chồng xinh đẹp đó cho thằng út làm vợ, vừa tiết kiệm tiền, lại còn có một người dạy học miễn phí...

 

Chậc chậc.

 

Chỉ tiếc, lúc đó thằng út chưa lớn.

 

Ông ta liếc mắt nhìn vợ, nói: "Bà thì biết cái gì?"

 

Rồi nói: "Gọi thằng út ra đây."

 

Thôn chính trong thôn Chu gia cũng là người nói một là một mà hai là hai, tin tức tốt này vừa truyền xuống, không bao lâu đã có người chạy đến hỏi thật giả, biết là thật, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngô chất phác, nói: "Cho ta một suất với, ta khỏe mạnh, có thể làm việc."

 

Người trong thôn cười nói: "Chỉ bằng ngươi á?"

 

Cũng không biết chiêu mộ bao nhiêu người, chiêu mộ hết thì càng tốt, nếu chỉ chọn mấy người tốt nhất, thì những người xung quanh đều là đối thủ cạnh tranh.

 

Hắn xấu hổ tức giận: "Sao ta lại không được?"

 

Một người cùng thôn khác cười nói: "Sao ngươi lại được? Vợ ngươi về bao lâu rồi, còn bị ả nắm trong tay."

 

Thôn Chu gia năm nay có hai cọc hôn sự.

 

Một đám là của con trai út nhà thôn chính.

 

Hai là của người đàn ông này.

 

Con trai út tuổi còn nhỏ hơn người đàn ông này nhiều, vợ nó đã ngoan ngoãn rồi, vợ chồng ngày ngày ở trong nhà không thấy bóng dáng, còn người đàn ông này, ngày nào cũng bị vợ cào cấu khắp người. Chuyện này ồn ào cả thôn đều biết.

 

Người đàn ông xấu hổ tức giận: "Hừ, hôm qua ả đã ngoan rồi."

 

Lại có người nói: "Nếu không phải bọn ta chỉ cho ngươi vài chiêu, ả có ngoan à? Vợ mua về thì phải đánh, đánh cho chết đi sống lại, đánh nhiều thì sẽ nghe lời. Ngươi cung phụng ả, ả sẽ cưỡi lên đầu ngươi, còn muốn ngoại tình..."

 

Người đàn ông gật đầu lĩnh giáo.

 

Khiêm tốn hỏi: "Xin các huynh chỉ dạy thêm vài chiêu."

 

Hắn tuổi đã cao mới cưới được cô vợ này, vốn định đối xử tốt, nhưng cô ta nào có coi hắn ra gì, còn lén lút dan díu với người huynh đệ cùng dòng tộc từng đi học trong thôn.

 

Nếu không phải huynh đệ cùng dòng tộc đó mách lẻo, hắn còn chẳng biết người đàn bà lẳng lơ này lén phén. Tối qua về nhà càng nghĩ càng tức, hắn nhẫn tâm dùng chiêu thức học được, quả nhiên hiệu nghiệm.

 

Trong lòng cũng có chút hối hận mình dùng chiêu này quá muộn.

 

Văn sĩ văn tâm có ngũ quan nhạy bén hơn người thường.

 

Những người này nói năng ồn ào, giọng nói cũng chẳng nhỏ.

 

Từng câu từng chữ anh ta đều nghe rõ mồn một.

 

Ngu Tử giả trang thành sai vặt nhìn thấy anh ta cau mày, sát khí giữa mi tâm càng lúc càng nặng, ban đầu còn ngạc nhiên khó hiểu, nhưng nhìn thấy đám thôn dân quen mặt tụ tập cười nói, cô mơ hồ đoán ra.

 

Khang Thời hỏi cô nhóc: "Lúc nào cũng vậy sao?"

 

Ngu Tử đáp: "Trước đây... hơi khá hơn một chút."

 

Khi người lớn bàn luận, rất ít khi tránh mặt trẻ con.

 

Nhà nào cưới vợ đàng hoàng, nhà nào mua vợ, Ngu Tử cũng biết kha khá. Nói chung, mười nhà thì có hai nhà mua vợ. Nhưng bây giờ càng ngày càng nghèo, phụ nữ trong thôn khác nghe đến thôn Chu gia là đã biết nghèo đói ra sao, cưới vợ đàng hoàng không thành.

 

Dùng con gái trong nhà đổi hôn cũng chưa chắc có người chịu đến.

 

Không cưới được thì chỉ còn trông chờ vào việc mua bán vợ.

 

Ngu Tử rời khỏi thôn Chu gia đã nhiều năm, cũng không biết trong thôn lại có thêm bao nhiêu gương mặt mới, sắc mặt cô nhóc hơi ảm đạm.

 

Khang Thời nói: "Tồi tệ và rất tồi tệ có gì khác nhau?"

 

Ngu Tử đương nhiên biết không có khác biệt.

 

Chờ thêm khoảng nửa khắc nữa.

 

Bởi vì Khang Thời nói thiếu người trầm trọng, ai còn sức xuống ruộng làm việc đều có thể thử, nếu không được chọn cũng có thể nhận được ba ngày lương thực. Cơ hội tốt như vậy không tận dụng thì phí phạm biết bao?

 

Bất kể tuổi tác, hễ còn thở còn đi lại được đều đến cả.

 

Khang Thời dần dần giãn mày.

 

Ân cần hỏi thôn chính: "Chỉ có từng này người thôi sao?"

 

Thôn chính cầm một cuộn hộ tịch của dân trong thôn.

 

Chân thành nói: "Cơ bản đều ở đây cả rồi."

 

Khang Thời nhận lấy, phát hiện chữ trên đó lại đẹp đẽ mềm mại bất ngờ, nhìn nét chữ giống như của con gái khuê các, nét bút có chút phóng khoáng, khí chất hiếm có, chẳng giống chữ một lão già thô kệch như thôn chính có thể viết ra chút nào.

 

"Chữ của ông thật sự rất đẹp."

 

Sắc mặt Ngu Tử bên cạnh trầm xuống.

 

Bởi vì ——

 

Lão thôn chính cười nói: "Bẩm sứ giả, đây là chữ của một góa phụ trong thôn viết, được sứ giả khen ngợi, thực là vinh hạnh."

 

Khang Thời nghe vậy, nụ cười bên mép biến mất.

 

Anh ta cơ bản đoán được góa phụ này là ai.

 

"Người đâu?"

 

Lão thôn chính nói: "Người đã không còn nữa."

 

"Ồ, là ta mạo phạm rồi."

 

Khang Thời khép cuộn sổ lại, đưa cuộn hộ tịch này cho Ngu Tử đang lặng lẽ đỏ mắt, quét mắt nhìn mọi người: "Người có ở đây không?"

 

Câu hỏi này thật không đầu không đuôi.

 

Thôn chính còn tưởng rằng hỏi mình.

 

Không biết nên trả lời thế nào.

 

"Người có ở đây không?"

 

Lúc đầu, Ngu Tử cũng không hiểu, nhưng cô nhóc thừa hưởng sự thông minh của mẹ, thoáng nhớ lại hành động của Khang Thời, nghĩ một chút liền hiểu ra.

 

Cô kiềm chế ánh mắt, cố gắng không để lộ thù hận, liếc nhìn những gương mặt quen thuộc, già đi nhiều trong đám người, gật đầu thật mạnh, đáp: "Họ đều ở đây cả."

 

Đứa cháu "hương hỏa" được nhận nuôi cũng ở đây.

 

Vẫn lêu lổng như trước, mắt nhìn lên trời.

 

Vừa rồi Ngu Tử còn nghe hai lão già này bàn luận về việc cháu trai cưng năm sau mười bốn tuổi, nên tìm vợ cho nó.

 

Thậm chí còn nhắc đến Ngu Tử, nói tiểu đồng bên cạnh sứ giả đẹp trai lại quen mặt, tiếc là quá gầy yếu, nếu béo hơn một chút lại là thân con gái thì rất xứng đôi với cháu trai mình. Bọn họ định làm việc, dành dụm tiền, đầu xuân tìm người bán để xem hàng.

 

Ngu Tử nghe vậy, khóe miệng khẽ giật.

 

Lúc đó cô nhóc không cảm thấy hận, chỉ cảm thấy nực cười.

 

Khang Thời gật đầu, đứng dậy vẫy tay, trong ánh mắt từ vui mừng chuyển sang nghi hoặc của thôn chính, nói:

 

"Người đã đủ rồi thì tốt! Những người này, tất cả bắt hết!"

 

Song song với động tác của vài chục người, còn có văn khí từ dưới chân anh ta tràn ra, tạo thành bức tường văn khí xung quanh.

 

Biến cố này khiến mọi người sợ hãi không thôi.

 

Bọn họ đều là những người nghe tin tốt lành, vui vẻ chạy đến tập hợp, trên tay chẳng mang theo vũ khí gì, muốn chạy trốn cũng không được —— cũng có kẻ vừa chạy được hai bước đã bị đá ngã xuống đất, đau đớn kêu la oai oái, hoặc là bị bức tường văn khí bật trở lại.

 

Liều mạng phản kháng?

 

Đao của người ta đã kề sát cổ.

 

Nếu dám cướp đao?

 

Một tiếng kêu thảm thiết bất ngờ vang lên bên tai họ.

 

Nhìn theo hướng tiếng kêu, thấy một người bị chặt đứt ba ngón tay! Tay ôm chặt vết thương rỉ máu, đau đến mức gân xanh nổi lên, lăn lộn trên đất. Cảnh tượng này khiến mọi người sợ hãi, thôn chính bị bắt hét lên: "Ngươi không phải sứ giả ư?"

 

Khang Thời nói: "Ta phải chứ."

 

"Cũng đến để chiêu mộ người."

 

"Chỉ là không trả tiền thôi."

 

"Tiền không có, nhưng người, ta cần."

 

Khang Thời không thèm nhìn ông ta, cong ngón tay.

 

Lạnh lùng ra lệnh: "Đem hết đi, ai dám chống cự, chặt tay trước, vẫn không nghe thì cắt tai, còn không nghe nữa thì móc mắt chặt chân!"

 

Từng câu từng chữ đều toát lên sát ý khiến người ta run sợ.

 

Còn thả ra một chút áp lực.

 

Những kẻ này đã bao giờ thấy trận thế như này đâu?

 

Hơn nữa còn bị áp lực đè nén, đừng nói đến chống cự, tay chân họ đều sợ hãi mềm nhũn. Tất cả đều bị trói ngược, xâu thành một chuỗi.

 

Nhiệm vụ hoàn thành, Khang Thời đứng dậy phủi bụi bám trên người, xoay người lên ngựa: "Ngu tiểu nương tử."

 

Ngu Tử vẫn còn chìm trong nỗi chấn động khi cảm nhận văn khí ở khoảng cách gần, cô nhớ lần trước chính thứ này đã khống chế mình, không thể chạy thoát. Đây chính là ——

 

Sức mạnh của văn tâm?

 

Một mình khống chế được mấy chục hộ dân của thôn Chu gia.

 

Ngu Tử nhớ lại, trong số những người này có không ít kẻ có thể dùng một tay đè người vợ muốn chạy trốn của mình xuống đất đánh cho đến chết, sức lực bọn họ rất lớn, bị bọn họ nhìn chằm chằm cứ như bị mạng nhện quấn quanh, không thể nào thoát ra được, phải đối mặt với tuyệt cảnh bị giam cầm cả đời!

 

Mà Khang Thời bị cô đánh giá là "Thư sinh nho nhã, nhìn là biết không đánh nhau được", chỉ cần đứng im một chỗ đã khống chế được tất cả mọi người (thực ra không phải vậy)! Khoảnh khắc đó, cô nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, khát khao sức mạnh đã thắp lên ngọn lửa tham vọng trong cô.

 

"Có tiểu dân."

 

"Cáo trạng đã viết xong chưa."

 

Ngu Tử lớn tiếng nói: "Viết xong rồi."

 

Đang để trong lòng cô.

 

Đã thấm đẫm nhiệt độ cơ thể cô.

 

Cũng thấm đẫm máu và nước mắt nửa đời của mẹ.

 

Ngu Tử quay đầu nhìn những người dân thôn Chu gia đang khóc lóc hỗn loạn, chưa bao giờ cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng như hôm nay, dường như có một luồng sức mạnh ấm áp thân thiết đang nâng đỡ cô.

 

Khang Thời chỉ kiếm: "Đuổi theo."

Bình Luận (0)
Comment